“Không thể nào!”
“Làm sao có thể… Làm sao ngươi lại còn sống được!”
“Rõ ràng… ngươi đã chính diện hứng phải tuyệt chiêu của ta…”
Tên tội phạm vẻ mặt dần xám lại, nụ cười bệnh hoạn của hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ kinh hoàng không tưởng.
Hắn lắp ba lắp bắp, giọng nói mất đi sự mạch lạc vốn có, mà đứt quãng từng khúc một. Giác quan thứ sáu điên cuồng cảnh báo mối nguy hiểm đối diện, từng đợt sương khói mờ ảo như đang che dấu một con hồng hoang mãnh thú, sẵn sàng lao vào thôn phệ toàn bộ bọn hắn.
Lạch cạch…Lạch cạch!
Tiếng động lại một lần nữa vang lên, như báo hiệu cho cái gì đó. Và rồi…
Roẹt tttttt….!
Gió bỗng rít gào, khói bụi cùng lửa phía trước mặt đường ngay lập tức bị nghiền ép một cách vô tình, một áp lực cực lớn không kém gì vụ nổ lúc trước bất ngờ thổi tan tất cả.
Và đứng giữa chính… là một thân ảnh vĩ ngạn.
“Ta là Dawn Knight!”
“Tội ác kẻ thanh trừng!”
“Nhân danh chính bản thân, taphán quyết các ngươi có tội!”
Thản nhiên giọng nói vang lên, ngữ điệu bình tĩnh đến lạ thường, nhưng ba tên tội phạm đã sớm trong lòng rét lạnh. Ngoại trừ bí ẩn GE còn đang ẩn náu trong xe van, hai tên còn lại đã không còn bất kì ý chí chiến đấu gì.
Nhưng như vậy, không có nghĩa là chúng sẽ đứng im cho anh hùng và cảnh sát bắt lại. Chúng càng điên loạn hơn!
Nhất là Marcus.
Tay hắn thụt lại đằng sau, khe khẽ run lên, không phải chuẩn bị liều mạng, mà là đánh lén để chạy trốn.
“Tom, mày hỗ trợ tao câu giờ hắn, nếu để tên đó tiếp cận, chúng ta sẽ không có bất cứ cơ hội nào đâu.”
Vừa nói, chính giữa lòng bàn tay mấy quả bóng nước nhỏ cỡ trái banh tennis dần được ngưng tụ.
[Liền là như vậy a, anh hùng!]
[Không phải tụi bay thích hành hạ rồi đánh tan tâm lí của bọn tao sao….]
[Tới gần thêm nữa, càng tự tin thì càng dễ dàng cho tao hành động!]
Marcus trong lòng tự tin, cho dù mạnh mẽ đến đâu, nếu tiếp tục ăn mấy quả “lựu đạn” của hắn, không có vị anh hùng nào có đủ sức lực để truy đuổi tiếp được.
Có điều, lần này, hắn liền bi kịch, vì Hitomi vốn không phải loại kia lí luận rồi mới dùng sức mạnh đàn áp tội phạm. Cậu biết mình còn trẻ, kinh nghiệm so với các bậc chuyên nghiệp còn thiếu thốn rất nhiều, chưa kể bản thân vẫn cần phải che dấu tung tích, vậy thì tại sao phải câu giờ? Tại sao phải mất thời gian để tay bo với tụi này cơ chứ.
Cái duy nhất cậu cần làm bây giờ là…
Dùng năng lực tuyệt đối của mình uýnh bầm dập mấy tên chết tiệt kia!
Bởi vì, chiếc áo choàng của cậu suýt chút nữa đã giữ không được.
Đó là món quà đầu tiên mà Momo – chan tặng cậu, một thứ mang ý nghĩa vô cùng quan trọng, giống như lần đầu tiên cậu nhận được quà từ Minami hay Rikido vậy.
[Mấy tên khốn kiếp này… Dám ý định hư hại bảo bối của chính mình!]
[Tuyệt đối không thể tha thứ!]
Tâm tình phẫn nộ trong Hitomi, yêu cầu phải phát tiết ra. Thoáng cái, ẩn sâu trong đôi mắt đen huyền đằng sau chiếc mặt nạ bạc lóe lên một vẻ sắc lạnh.
Soru!
Chân dẫm mạnh mười lần, mặt đất tại chỗ nứt ra, tựa như tiếng xe cao tốc tại chỗ bộc phá…
Gầm lên một tiếng, mọi người hoa mắt một cái, chỉ thấy nguyên bản cách xa tội phạm đến năm, sáu mét Dawn Knight đã biến mất.
Đang phòng thủ ở mặt trước Tom chỉ cảm thấy một cái bóng lóe qua ngay chớp mắt…
Phanh!
Cánh tay hóa thành lưỡi đao vung lên thế không thể đỡ, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, Tom đã ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
“Hả…?”
“Chuyện gì vừa mới xảy ra…?”
“Tốc độ này của Dawn Knight… thật không thể tưởng nổi! Ông trời ơi!”
Quần chúng nhân dân há hốc mồm, bộ não của họ không tài nào bắt kịp được diễn biến của cậu chuyện đang xảy ra. Dường như chỉ nhoáng một cái, tên tội phạm hung ác đã bị hạ gục mà không có cơ hội phản kháng nào.
Quả thực quá mạnh!
Mọi ánh mắt ngay tức khắc đổ dồn về bóng lưng màu đen đó, aanh ta vẫn còn duy trì tư thế bổ tay, bên cạnh tên tội phạm còn lại bây giờ mới ý thức được đồng bạn mình đã bị đánh ngã.
Hitomi khẽ nhếch miệng, nhưng bên ngoài vẫn là một khuôn mặt nạ trống rỗng không cảm xúc.
Dawn Knight quay đầu, hai đạo ánh mắt lập tức va chạm lẫn nhau.
“Tên thứ nhất… bây giờ tới phiên ngươi!”
“Chết đi!”
Dawn Knight vừa dứt lời, Marcus liền hét lớn, ẩn giấu phía sau tay áo “Tennis đạn nước” lấy tư thế cực kì âm hiểm phóng xuất. Mục tiêu liền trực chỉ hạ bộ của đối phương!
(ಠ益ಠ) ….!
[Mẹ nó, tội phạm mà còn xảo trá vãi l*n ]
Vốn cẩn thận Hitomi ngay lập tức phát hiện ra ý đồ tấn công “ điểm yếu” của kẻ địch, làm sao cậu cho hắn thực hiện. Điều kiện tiên quyết chỉ có tốc độ mà thôi!
Bởi vì khi tốc độ nhanh tới mức tột cùng, liền mạnh đến đâu cũng vô dụng, nắm đấm không dính tới người thì chả làm gì được người ta.
Sai lầm của Marcus, chính là đánh giá thấp sức phản ứng và tốc độ đột phá của Hitomi. Trong mắt của hắn, Dawn Knight dù có nhanh đến đâu, cũng không thể né với khoảng cách gần như vậy, và chỉ cần dính phải chiêu này thôi, hắn liền có đủ thời gian để chạy trốn khỏi đối phương.
Thế nhưng là, Hitomi vốn dĩ không quên rằng nhóm tội phạm này, vẫn còn một người nữa. Cần phải cấp tốc đánh nhanh thắng nhanh.
Chung cực né tránh kỹ năng!
Kami-e!
Ngay dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, thân thể của vị anh hùng này bỗng dưng trở nên mềm mại dị thường, và đang thực hiện vô số động tác quái dị.
“Cái này là … múa ba lê?”
Trẻ tuổi cảnh sát dùng tay dụi dụi tưởng chừng mình bị hoa mắt.
“Chúng ta nhìn nhầm rồi chăng, Dawn Knight thế mà có thể né tránh toàn bộ số bom đó!”
Trung niên cảnh sát không nói gì, bỗng đưa tay ra vỗ vào đầu cảnh sát trẻ.
“Anh làm gì vậy?”
“Thì tôi kiểm tra xem có phải mắt mình có vấn đề không?”
“Thế sao không tự đánh mình đi!”
“Đầu tôi đâu bị lừa đá, đánh cậu là được rồi!”
[Mẹ nó! Coi như anh trâu, ban nãy cứu tôi một mạng, cú này hòa nhá!]
“Nhìn kìa, Dawn Knight chuẩn bị ra tay nữa rồi!”
“Cố lên Dawn Knight!”
“Đánh cho lũ côn đồ đó một trận ra trò đi!”
“Cho bọn nó chừa cái tội ăn cắp với bắt nạt người khác…”
Tiếng reo hò cổ vũ dường như hợp lại làm một với bóng hình của vị kị sĩ áo đen, thân hình mạnh mẽ ấy tránh thoát khỏi toàn bộ công kích đối phương, bỗng dứng nhún người, bay thẳng lên không trung.
“Tất sát kĩ! Nộ Long Cước!”
Chỉ thấy tiếng chấn cùng gió rít gào thét, tàn ảnh mắt thường không tài nào thấy nổi, nhanh như cắt đập vào thân hình tên tội phạm.
UỲNHhhhh….!
Marcus cảm thấy đầu có quay cuồng, dường như lôi đình vạn quân áp thẳng vào đầu, như thế có ai đó cẩm quả tạ táng thẳng vào mặt hắn vậy.
“Ta xong rồi!
Đó là ý nghĩ duy nhất còn lại của hắn trước khi cả thân thể vẽ nên một hình vòng cung đẹp mắt đập thẳng vào cây cột cách đó ba mét.
Tên thứ hai, đã xử lí!
Hitomi phủi phủi đôi bao tay lấm lem bụi đất, bước chân chậm rãi tiến tới xe van cách chừng ba mét rồi dừng lại.
“Ngươi chưa chịu ra, hay cho rằng mình có cơ hội trốn thoát, tội phạm.”
Im lặng…!
Một giọng nói âm trầm bỗng vang lên.
“Ồ, vậy sao… Quả không hổ danh là Kị sĩ bóng đêm. Ngươi xác thực rất mạnh, Dawn Knight, hai đàn em của ta mới chỉ tiếp xúc ngươi chưa đầy ba mươi giây đã bị hạ gục.”
“Làm nam nhi liền không có mộng tưởng phấn đấu, cái gì tự do là quyền và lợi ích của mỗi người, sống đúng với bản chất của cá nhân! Tụi mày chỉ là đống rác rưởi đang ngụy biện cho hành vi tấn công người khác vì mục đích hưởng lợi cá nhân.”
[Tên này khó chơi hơn mình nghĩ!]
[Rõ ràng đẳng cấp cùng phong cách hành động của hắn ta khác hẳn với hai tên còn lại.]
Trong lúc đối thoại, Hitomi cảnh giác nhìn chằm chằm xe van đề phòng từng dị động bên trong, động thời tìm kiếm điểm yếu xung kích.
Tên: Kizari Hitomi
Lv: 1 +8
*Skills
1. Rokushiki (Lục thức)
+) Tekkai: Lv 2 (10 %) (+)
+) Rankyaku: Lv 1 (50%)(+)
+) Shigan: Lv1 (25 %)(+)
+) Soru: Lv1 (30%)(+)
Energy: 200
Tên: Tom
LV: 1 (+1)
*Skill: SHIELD (Thiết thuẫn)
Tên: Marcus
LV: 1 (+3)
*Skill: Chất lỏng gây nổ
Tên: GE
LV: 1 (+4)
*Skill:? Năng lực đặc biệt cho phép cậu quan sát được thuộc tính đối thủ, mặc dù cực kì đơn sơ. Cho đến giờ Hitomo vẫn chưa rõ ràng cơ chế hoát động của năng lực này. Nhưng có một điều cậu cực kì rõ ràng, dấu (+) đằng sau mỗi LV, đại biểu cho sức mạnh ngày càng tăng của kẻ đó. Đến một giới hạn nào đấy mới có thể đột phá LV 2.
“Tên này mặc dù chưa hề ra tay công kích, dị năng của hắn vẫn còn là ẩn số, vậy mà đánh giá đã cao đến LV1 (+4). Nếu liều mạng chưa thể biết được ai chết về tay ai! Câu giờ đợi thêm anh hùng khác đến phối hợp mới là kế sách ven toàn nhất bây giờ, nhưng chỉ sợ hắn nhận ra thất thường, sớm bỏ chạy thì mình cũng khó mà bắt được.”
Bịch!
Tiếng động trong xe vang lên như hồi chuông cảnh báo Hitomi, tên kia có thể muốn động thủ.
“Rankyaku, Liên Hoàn Tam Cước!”
Hitomi ngay tức khắc ra quyết định tấn công phủ đầu. Hai chân mạnh mẽ ma sát không khí, tạo ra từng luồng sóng xung kích về phía xe van.
Tầm tấn công hiện tại của cậu tối đa chỉ có năm mét, ra khỏi phạm vi đó uy lực liền giảm mạnh, mười mét thì sẽ biến mất. Bởi vậy Hitomi đứng cách xa hai mét cũng đã có chủ ý từ trước, vừa có thể tấn công, vừa phản ứng kịp thời khi đối phương ra chiêu.
“Đừng coi ta yếu ớt như mấy tên kia, Dawn Knight!”
Từ chỗ lái xe chợt vang lên tiếng gầm dữ dội, cánh cửa sắt nguyên bản đã méo mó vì trước hai đạo xoáy gió công kích, gần như sắp lõm vào phía trong, bỗng “Crắc” thật to một tiếng, bay ngược lại về phía Hitomi. Mà lúc này, nguyên bản thế đánh đang cực kì dữ dội Hitomi bỗng co rụt hai con mắt, ngay lập tức lui về phía sau phòng thủ.
Tên kia số liệu, trong chớp mắt thay đổi!
“Làm sao có thể… Làm sao ngươi lại còn sống được!”
“Rõ ràng… ngươi đã chính diện hứng phải tuyệt chiêu của ta…”
Tên tội phạm vẻ mặt dần xám lại, nụ cười bệnh hoạn của hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ kinh hoàng không tưởng.
Hắn lắp ba lắp bắp, giọng nói mất đi sự mạch lạc vốn có, mà đứt quãng từng khúc một. Giác quan thứ sáu điên cuồng cảnh báo mối nguy hiểm đối diện, từng đợt sương khói mờ ảo như đang che dấu một con hồng hoang mãnh thú, sẵn sàng lao vào thôn phệ toàn bộ bọn hắn.
Lạch cạch…Lạch cạch!
Tiếng động lại một lần nữa vang lên, như báo hiệu cho cái gì đó. Và rồi…
Roẹt tttttt….!
Gió bỗng rít gào, khói bụi cùng lửa phía trước mặt đường ngay lập tức bị nghiền ép một cách vô tình, một áp lực cực lớn không kém gì vụ nổ lúc trước bất ngờ thổi tan tất cả.
Và đứng giữa chính… là một thân ảnh vĩ ngạn.
“Ta là Dawn Knight!”
“Tội ác kẻ thanh trừng!”
“Nhân danh chính bản thân, taphán quyết các ngươi có tội!”
Thản nhiên giọng nói vang lên, ngữ điệu bình tĩnh đến lạ thường, nhưng ba tên tội phạm đã sớm trong lòng rét lạnh. Ngoại trừ bí ẩn GE còn đang ẩn náu trong xe van, hai tên còn lại đã không còn bất kì ý chí chiến đấu gì.
Nhưng như vậy, không có nghĩa là chúng sẽ đứng im cho anh hùng và cảnh sát bắt lại. Chúng càng điên loạn hơn!
Nhất là Marcus.
Tay hắn thụt lại đằng sau, khe khẽ run lên, không phải chuẩn bị liều mạng, mà là đánh lén để chạy trốn.
“Tom, mày hỗ trợ tao câu giờ hắn, nếu để tên đó tiếp cận, chúng ta sẽ không có bất cứ cơ hội nào đâu.”
Vừa nói, chính giữa lòng bàn tay mấy quả bóng nước nhỏ cỡ trái banh tennis dần được ngưng tụ.
[Liền là như vậy a, anh hùng!]
[Không phải tụi bay thích hành hạ rồi đánh tan tâm lí của bọn tao sao….]
[Tới gần thêm nữa, càng tự tin thì càng dễ dàng cho tao hành động!]
Marcus trong lòng tự tin, cho dù mạnh mẽ đến đâu, nếu tiếp tục ăn mấy quả “lựu đạn” của hắn, không có vị anh hùng nào có đủ sức lực để truy đuổi tiếp được.
Có điều, lần này, hắn liền bi kịch, vì Hitomi vốn không phải loại kia lí luận rồi mới dùng sức mạnh đàn áp tội phạm. Cậu biết mình còn trẻ, kinh nghiệm so với các bậc chuyên nghiệp còn thiếu thốn rất nhiều, chưa kể bản thân vẫn cần phải che dấu tung tích, vậy thì tại sao phải câu giờ? Tại sao phải mất thời gian để tay bo với tụi này cơ chứ.
Cái duy nhất cậu cần làm bây giờ là…
Dùng năng lực tuyệt đối của mình uýnh bầm dập mấy tên chết tiệt kia!
Bởi vì, chiếc áo choàng của cậu suýt chút nữa đã giữ không được.
Đó là món quà đầu tiên mà Momo – chan tặng cậu, một thứ mang ý nghĩa vô cùng quan trọng, giống như lần đầu tiên cậu nhận được quà từ Minami hay Rikido vậy.
[Mấy tên khốn kiếp này… Dám ý định hư hại bảo bối của chính mình!]
[Tuyệt đối không thể tha thứ!]
Tâm tình phẫn nộ trong Hitomi, yêu cầu phải phát tiết ra. Thoáng cái, ẩn sâu trong đôi mắt đen huyền đằng sau chiếc mặt nạ bạc lóe lên một vẻ sắc lạnh.
Soru!
Chân dẫm mạnh mười lần, mặt đất tại chỗ nứt ra, tựa như tiếng xe cao tốc tại chỗ bộc phá…
Gầm lên một tiếng, mọi người hoa mắt một cái, chỉ thấy nguyên bản cách xa tội phạm đến năm, sáu mét Dawn Knight đã biến mất.
Đang phòng thủ ở mặt trước Tom chỉ cảm thấy một cái bóng lóe qua ngay chớp mắt…
Phanh!
Cánh tay hóa thành lưỡi đao vung lên thế không thể đỡ, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, Tom đã ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
“Hả…?”
“Chuyện gì vừa mới xảy ra…?”
“Tốc độ này của Dawn Knight… thật không thể tưởng nổi! Ông trời ơi!”
Quần chúng nhân dân há hốc mồm, bộ não của họ không tài nào bắt kịp được diễn biến của cậu chuyện đang xảy ra. Dường như chỉ nhoáng một cái, tên tội phạm hung ác đã bị hạ gục mà không có cơ hội phản kháng nào.
Quả thực quá mạnh!
Mọi ánh mắt ngay tức khắc đổ dồn về bóng lưng màu đen đó, aanh ta vẫn còn duy trì tư thế bổ tay, bên cạnh tên tội phạm còn lại bây giờ mới ý thức được đồng bạn mình đã bị đánh ngã.
Hitomi khẽ nhếch miệng, nhưng bên ngoài vẫn là một khuôn mặt nạ trống rỗng không cảm xúc.
Dawn Knight quay đầu, hai đạo ánh mắt lập tức va chạm lẫn nhau.
“Tên thứ nhất… bây giờ tới phiên ngươi!”
“Chết đi!”
Dawn Knight vừa dứt lời, Marcus liền hét lớn, ẩn giấu phía sau tay áo “Tennis đạn nước” lấy tư thế cực kì âm hiểm phóng xuất. Mục tiêu liền trực chỉ hạ bộ của đối phương!
(ಠ益ಠ) ….!
[Mẹ nó, tội phạm mà còn xảo trá vãi l*n ]
Vốn cẩn thận Hitomi ngay lập tức phát hiện ra ý đồ tấn công “ điểm yếu” của kẻ địch, làm sao cậu cho hắn thực hiện. Điều kiện tiên quyết chỉ có tốc độ mà thôi!
Bởi vì khi tốc độ nhanh tới mức tột cùng, liền mạnh đến đâu cũng vô dụng, nắm đấm không dính tới người thì chả làm gì được người ta.
Sai lầm của Marcus, chính là đánh giá thấp sức phản ứng và tốc độ đột phá của Hitomi. Trong mắt của hắn, Dawn Knight dù có nhanh đến đâu, cũng không thể né với khoảng cách gần như vậy, và chỉ cần dính phải chiêu này thôi, hắn liền có đủ thời gian để chạy trốn khỏi đối phương.
Thế nhưng là, Hitomi vốn dĩ không quên rằng nhóm tội phạm này, vẫn còn một người nữa. Cần phải cấp tốc đánh nhanh thắng nhanh.
Chung cực né tránh kỹ năng!
Kami-e!
Ngay dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, thân thể của vị anh hùng này bỗng dưng trở nên mềm mại dị thường, và đang thực hiện vô số động tác quái dị.
“Cái này là … múa ba lê?”
Trẻ tuổi cảnh sát dùng tay dụi dụi tưởng chừng mình bị hoa mắt.
“Chúng ta nhìn nhầm rồi chăng, Dawn Knight thế mà có thể né tránh toàn bộ số bom đó!”
Trung niên cảnh sát không nói gì, bỗng đưa tay ra vỗ vào đầu cảnh sát trẻ.
“Anh làm gì vậy?”
“Thì tôi kiểm tra xem có phải mắt mình có vấn đề không?”
“Thế sao không tự đánh mình đi!”
“Đầu tôi đâu bị lừa đá, đánh cậu là được rồi!”
[Mẹ nó! Coi như anh trâu, ban nãy cứu tôi một mạng, cú này hòa nhá!]
“Nhìn kìa, Dawn Knight chuẩn bị ra tay nữa rồi!”
“Cố lên Dawn Knight!”
“Đánh cho lũ côn đồ đó một trận ra trò đi!”
“Cho bọn nó chừa cái tội ăn cắp với bắt nạt người khác…”
Tiếng reo hò cổ vũ dường như hợp lại làm một với bóng hình của vị kị sĩ áo đen, thân hình mạnh mẽ ấy tránh thoát khỏi toàn bộ công kích đối phương, bỗng dứng nhún người, bay thẳng lên không trung.
“Tất sát kĩ! Nộ Long Cước!”
Chỉ thấy tiếng chấn cùng gió rít gào thét, tàn ảnh mắt thường không tài nào thấy nổi, nhanh như cắt đập vào thân hình tên tội phạm.
UỲNHhhhh….!
Marcus cảm thấy đầu có quay cuồng, dường như lôi đình vạn quân áp thẳng vào đầu, như thế có ai đó cẩm quả tạ táng thẳng vào mặt hắn vậy.
“Ta xong rồi!
Đó là ý nghĩ duy nhất còn lại của hắn trước khi cả thân thể vẽ nên một hình vòng cung đẹp mắt đập thẳng vào cây cột cách đó ba mét.
Tên thứ hai, đã xử lí!
Hitomi phủi phủi đôi bao tay lấm lem bụi đất, bước chân chậm rãi tiến tới xe van cách chừng ba mét rồi dừng lại.
“Ngươi chưa chịu ra, hay cho rằng mình có cơ hội trốn thoát, tội phạm.”
Im lặng…!
Một giọng nói âm trầm bỗng vang lên.
“Ồ, vậy sao… Quả không hổ danh là Kị sĩ bóng đêm. Ngươi xác thực rất mạnh, Dawn Knight, hai đàn em của ta mới chỉ tiếp xúc ngươi chưa đầy ba mươi giây đã bị hạ gục.”
“Làm nam nhi liền không có mộng tưởng phấn đấu, cái gì tự do là quyền và lợi ích của mỗi người, sống đúng với bản chất của cá nhân! Tụi mày chỉ là đống rác rưởi đang ngụy biện cho hành vi tấn công người khác vì mục đích hưởng lợi cá nhân.”
[Tên này khó chơi hơn mình nghĩ!]
[Rõ ràng đẳng cấp cùng phong cách hành động của hắn ta khác hẳn với hai tên còn lại.]
Trong lúc đối thoại, Hitomi cảnh giác nhìn chằm chằm xe van đề phòng từng dị động bên trong, động thời tìm kiếm điểm yếu xung kích.
Tên: Kizari Hitomi
Lv: 1 +8
*Skills
1. Rokushiki (Lục thức)
+) Tekkai: Lv 2 (10 %) (+)
+) Rankyaku: Lv 1 (50%)(+)
+) Shigan: Lv1 (25 %)(+)
+) Soru: Lv1 (30%)(+)
Energy: 200
Tên: Tom
LV: 1 (+1)
*Skill: SHIELD (Thiết thuẫn)
Tên: Marcus
LV: 1 (+3)
*Skill: Chất lỏng gây nổ
Tên: GE
LV: 1 (+4)
*Skill:? Năng lực đặc biệt cho phép cậu quan sát được thuộc tính đối thủ, mặc dù cực kì đơn sơ. Cho đến giờ Hitomo vẫn chưa rõ ràng cơ chế hoát động của năng lực này. Nhưng có một điều cậu cực kì rõ ràng, dấu (+) đằng sau mỗi LV, đại biểu cho sức mạnh ngày càng tăng của kẻ đó. Đến một giới hạn nào đấy mới có thể đột phá LV 2.
“Tên này mặc dù chưa hề ra tay công kích, dị năng của hắn vẫn còn là ẩn số, vậy mà đánh giá đã cao đến LV1 (+4). Nếu liều mạng chưa thể biết được ai chết về tay ai! Câu giờ đợi thêm anh hùng khác đến phối hợp mới là kế sách ven toàn nhất bây giờ, nhưng chỉ sợ hắn nhận ra thất thường, sớm bỏ chạy thì mình cũng khó mà bắt được.”
Bịch!
Tiếng động trong xe vang lên như hồi chuông cảnh báo Hitomi, tên kia có thể muốn động thủ.
“Rankyaku, Liên Hoàn Tam Cước!”
Hitomi ngay tức khắc ra quyết định tấn công phủ đầu. Hai chân mạnh mẽ ma sát không khí, tạo ra từng luồng sóng xung kích về phía xe van.
Tầm tấn công hiện tại của cậu tối đa chỉ có năm mét, ra khỏi phạm vi đó uy lực liền giảm mạnh, mười mét thì sẽ biến mất. Bởi vậy Hitomi đứng cách xa hai mét cũng đã có chủ ý từ trước, vừa có thể tấn công, vừa phản ứng kịp thời khi đối phương ra chiêu.
“Đừng coi ta yếu ớt như mấy tên kia, Dawn Knight!”
Từ chỗ lái xe chợt vang lên tiếng gầm dữ dội, cánh cửa sắt nguyên bản đã méo mó vì trước hai đạo xoáy gió công kích, gần như sắp lõm vào phía trong, bỗng “Crắc” thật to một tiếng, bay ngược lại về phía Hitomi. Mà lúc này, nguyên bản thế đánh đang cực kì dữ dội Hitomi bỗng co rụt hai con mắt, ngay lập tức lui về phía sau phòng thủ.
Tên kia số liệu, trong chớp mắt thay đổi!
Danh sách chương