Biệt Uyển Cổ Hoa....

Long Mặc và Lưu Đình Quân ngồi trong sảnh. Ngay bên cạnh là hai người làm của gia chủ Biệt Uyển Cổ Hoa. Họ hầu trà, rót nước, mang điểm tâm mời hai ông chủ của hai tập đoàn lớn nhất nhì trong nước một cách cần trọng.

Từng cử chỉ chuẩn mực, quy tắc mà họ thực hiện đều được đào tạo bài bản quy củ, ngay cả phép tắc, nghi chế hoàng gia họ cũng qua trường qua lớp.

Ai nói làm người hầu kẻ ở là đơn giản hay chưa ? Tuy công việc vất vả nhưng cũng phải qua trường, lớp rõ ràng, còn có thể cạnh tranh không thua kém gì.

Long Mặc vẫn điểm tĩnh ngồi thưởng thức tách trà ngon. Không tồi. Quả nhiên là trà hảo hạng đến từ Tiêu Giang, hương vị thanh ngọt, hương thơm nhàn nhạt nhưng lại khiến ta cảm thấy khoan thai.

Lưu Đình Quần lại khác, tuy cũng tỏ ra bình tĩnh nhưng bền trong lại sôi trào không yên. Anh nhìn Long Mặc mà không thể hiểu nổi, xảy ra bao nhiêu chuyện, thiệt hại đến như vậy mà hắn lại coi như là vô hình ư?

Khó khăn lắm mới có thể khiến hắn thiệt hại lớn, bày mưu tính kế bao nhiêu mà đối phương không hề lay động, có phải là quá coi thường, kiêu ngạo rồi không ?

Giống như đang trêu ngươi anh vậy. Càng nhìn bộ dạng hẳn dửng dưng như bây giờ càng khiến Lưu Đình Quân càng thêm tức tối, thêm ức chế.

Một chốc sau, chủ của Biệt Uyễn Cổ Hoa bước vào. Một người đàn ông đã đứng tuổi trong bộ suit không kém phần lịch lãm đang đi tới chỗ hai người, điểm đạm từ tốn mở lời: "Xin lỗi đã để hai vị đợi lâu. Tôi là Đường Vĩnh Cát, là chủ của Biệt Uyển Cổ Hoa này".

Lưu Đình Quân bắt lấy tay Đường Vĩnh Cát mặt mày niềm nở tươi cười: "Đường tiên sinh, hần hạnh".



"Hân hạnh, hân hạnh. Tôi thật tốt số vinh dự gặp được hai vị chủ tịch của hai tập đoàn lớn thế này. Mời hai vị ngồi, chúng ta vừa thưởng trà ăn bánh, vừa bàn về Thiên Mộc Chi Viên".

Cả hai người cùng đồng thanh một cách lạ thường: "Được".

Hai người giúp việc đứng bên cạnh rót tách trà thơm ra chiếc tách gốm họa tiết đặc biệt cũng đến từ Tiêu Giang, nhìn sơ qua hẳn cũng không rẻ nếu nó là hàng đặt riêng. Đó cũng chính là nơi sản xuất ra những bộ ấm trà tốt, trà cũng không kém phần, chỉ có hơn không có thua. Những người đam mê trà đạo, Tiêu Giang luôn là điểm đến

dลิ่น tien cua ho.

Có lẽ Đường Vĩnh Cát là một trong số đó.

Lưu Đình Quân mở lời: "Đường tiên sinh là người đam mê trà đạo, bộ ấm tách với trà dùng đều đặc biệt".

Đường Vĩnh Cát khoan khoái cười: "Lưu tiên sinh quả thật có mắt nhìn. Trà và ẩm tách đều là Tiêu Giang. Đều là hàng của riêng mình tôi sở hữu, không có người thứ hai".

"Tiêu Giang tôi đã nghe qua, rất nổi tiếng về trà và ấm. Nhưng mà tôi lại thiếu hiểu biết, Đường tiên sinh xin đừng chê trách".

"Không chê, không chê".

Long Mặc vẫn ngồi tĩnh lặng không vội. Đường Vĩnh Cát quay sang chỗ hắn, cũng vô cùng cần trọng lời nói. Tuy dù chưa hề gặp mặt nhưng đã nghe qua danh tiếng của hắn, cũng phải nể hắn đến bảy tám phần: "Long tiên sinh, thất lễ".

"Không sao. Hôm nay gặp mặt, tôi cũng có chút quà dành cho Đường tiên sinh. Trà này tôi đặt ở Tiêu Giang, đúng nơi ông thích nhất. Coi như quà gặp mặt giữa chúng ta".



"Long tiên sinh, khách khí rồi".

Đối với những đối tác hay khách khác ông sẽ bảo trợ lý của mình nhận thay. Nhưng đối với Long Mặc hắn, tuy dù đang trục trặc tài chính nhưng không thể nào nào thất lễ mà bất kính nên chính ông đã trực tiếp nhận lấy đại lễ này.

Lưu Đình Quân thấy được sự khác biệt rõ rệt không thể bàn cãi. Tuy dù hắn đang gặp khó khăn lớn nhưng phải nói thế nào đi chăng nữa thế lực của Long gia rất lớn, dù có gây chút khó khăn thì cũng chẳng hề hấn gì đối với

ทลิท.

Nên vậy, ai gặp hắn cũng phải hắn, dù có nghị viện cũng phải dè chừng hắn.

Đường Vĩnh Cát đặt quà bên cạnh mình rồi nói tiếp: "Cũng có rất nhiều người đến ra giá với Thiên Mộc Chi Viên, làm ăn mà, tôi thấy tất cả đều không hợp lý nên đã gạt đi. Không ngờ Thiên Mộc lại lọt vào mắt xanh của hai vị đây".

Lưu Đình Quân đáp: "Thiên Mộc Chi Viên là nơi đắc địa như vậy đương nhiên tôi không thể bỏ qua. Nhưng mà sao ông chủ Đường lại quyết định bỏ đi một nơi tốt như thế ?".

Đường Vĩnh Cát thở dài: "Tôi không muốn từ bỏ Thiên Mộc Chi Viên, nhưng mà bất quá phải bán nó. Tôi chỉ cảm thấy rất tiếc".

"Tài chính sao ?".

"Phải, có một số vấn đề phải có tiền mới có thể giải quyết".

"Vậy ra giá đi" - Long Mặc thẳng thừng chặn ngang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện