Thập gia...
"Cô đang uy hiếp tôi ?" - Quý Dĩ Hân siết tay căm ghét cô thân xương tủy gắn giọng: "Đáng ra hôm ngã câu thang đó tôi thật sự mong cô chết đi cho khuất mắt".
Lâm Tiểu Thanh đáp trả: "Nhưng tiếc thật, hình như vẫn không như ý nguyện của cô thì phải. Tôi không dễ chết thể đâu, ngược lại tôi lại muốn nhìn cô rơi xuống bờ vực mà không ai dang tay ra cứu thì sẽ ra sao".
"Nằm mơ. Tiện nhân".
Lâm Tiểu Thanh cười nhếch dè bỉu: "Cô thật đáng thương. Giống như đang vùng vẫy trong vô vọng vậy ?".
"Cứ chờ đi. Tao sẽ di mày dưới chân, giống như di chết một con kiến".
Sát khí, phẫn nộ, đó kị bùng tỏa trong mắt Quý Dĩ Hân, Lâm Tiểu Thanh lại cảm thấy kẻ trước mắt đã đáng thương còn thăm hại hơn.
"Được, tôi chờ".
Trí Thiên chạy đến xô mạnh Quý Dĩ Hân suýt khiến cô ta ngã. Trí Thiên trỏ thẳng mặt ả, gắt lên: "Cô tránh xa cô
Lâm ra đi, cô muốn hại cô Lâm à ? Không được phép hại cô Lâm".
Lâm Tiều Thanh nhìn đứa bé này cười thầm trong lòng, còn không được lòng trẻ con đúng là thảm hại thật.
Quý Dĩ Hân ngơ ra, đến cả trẻ con cũng hắt hủi mình mà Quý Dĩ Hân cảm thấy nhục nhã thế nào ? Ả dù có tức cũng không thể làm gì Trí Thiên.
Lâm Tiểu Thanh đặt tay lên vai Trí Thiên, nhẹ nhàng nói: "Trí Thiên, không được vô lễ. Dù sao cô ấy cũng là bậc bề trên, không được hỗn hào".
"Nhóc con nói đúng đấy".
Giọng nói dõng dạc nam tính này ngày ngày kề sát bên nhau cô đều nghe vô cùng quen thuộc.
Long Mặc đến rồi.
Hắn phong trần lịch lãm, vest mặc chỉnh tề bảnh bao dảo bước đến bên cạnh cô. Hắn kéo eo nàng dán chặt vào người mình, nhìn người vợ "hờ" mà không rời mắt. Hôm nay tuy giản dị nhưng trong mắt hắn, cô vẫn là tinh quang đẹp nhất.
Ai cũng được xem một màn ngọt đến sún răng.
Long Mặc đưa tay vén lõn tóc mai bên tai cô, hờ hững nói: "Đã xấu còn không được lòng trẻ con, thật sự nhân cách có vấn đề".
Quý Dĩ Hân chết lặng đi vì câu nói vô tình mà lòng ả đau cắt. Ả siết chặt tay nhìn Lâm Tiều Thanh lóe lên căm ghét phẫn uất.
Mọi người trong bữa tiệc bàn tán xì xào về ả khiến ả tự nhục mà bỏ đi.
Long Mặc dịu nhìn cô, hỏi: "Đến kịp chứ ?".
Lâm Tiểu Thanh cười nhẹ: "Vừa đúng lúc, đến hay lắm".
Long Mặc nhìn xuống đứa trẻ kia. Trí Thiên nhìn người đàn ông cao lớn này vẫn như đợt trước, rụt mình vào. Long Mặc đưa tay xoa đầu nó, cứ như điện xẹt qua người khiến nó khiếp vía. Hắn nói: "Hiểu chuyện như vậy sao này nhìn người rất chuẩn".
Hắn rút ra trong ví một sấp tiền đưa nó: "Thưởng".
Thập Quan Danh và Tống Cửu đứng cười nhưng bên trong toát mồ hôi hột.
Trí Thiên rụt rè đưa hai tay nhận lấy: "Cháu...cháu xin".
Lâm Tiểu Thanh ghé vào tai hắn: "Anh dọa nó sợ".
Hắn cũng thầm đáp: "Uy của tôi tốt".
Lâm Tiểu Thanh bất lực cười trừ rồi quay sang nhìn hai vợ chồng Thập Quang Danh và Tống Cửu đang chưa hết bang hoàng, nói: "Tôi về trước đây. Rảnh gọi điện tán gầu".
Tống Cửu đương nhiên vui vẻ đồng ý ngay tắc lự: "Được. Còn nhiều chuyện muốn nói với em đấy".
Chia tay ba người họ, Lâm Tiểu Thanh cùng Long Mặc ra về. Hắn nắm tay cô đưa ra xe, mở cửa xe rồi đỡ cô lên, tình ý mặn nồng khiến ai cũng phải ganh tị.
Ở trên xe, hắn vẫn để ý cô, nói: "Hôm nay giản dị thế thôi sao ?".
"Sinh nhật của trẻ con cầu kì làm gì ? Tôi không muốn mình trở thành tâm điểm. Hải nhường cho "người khác'" chứ ?".
Hắn bật cười: "Cô có đồng minh khá hay ho đấy. Thẳng bé đó trực giác rất bén. Rất tốt".
Lâm Tiểu Thanh cười nhẹ rồi chạm vào bụng mình nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ. Long Mặc nhìn vậy tưởng cô bị đau do thằng bé đá bụng, hắn áp tay mình lên tay cô. Bàn tay lớn của hắn bao trọn cả tay cô. Lâm Tiều Thanh bất ngờ quay sang nhìn hắn bông chốc khoảng cách rất gần. Hắn lên tiếng hỏi: "'Tiểu Bảo quậy sao ?".
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tiểu Thanh gượng gạo trả lời: "Không có. Tôi chỉ phân vân không biết Tiểu Bảo chào đời anh sẽ nghĩ thế nào thôi".
Hắn chần chừ một lúc lâu rồi đáp: "Đó là điều hạnh phúc".
Một câu ngắn gọn nhưng lại mang rất nhiều ý nghĩa, cảm xúc trong hắn. Đó là điều thiêng liêng, cũng là điều hắn mong chờ, đến tận bây giờ hắn mới cảm nhận được nó. Sự vô tình của hắn vô hình tan chảy mà mong mỏi đứa trẻ này chào đời, muốn được nhìn ngắm nó, muốn dành hết tình cảm, điều tốt đẹp nhất cho Tiều Bảo...
Cũng như...
Cho cô.
Lâm Tiểu Thanh chợt cảm thấy lòng mình như ấm áp thêm chút. Cô cảm nhận chút thay đổi nhẹ này của hắn cũng khiến thêm phần an ủi.
"Hôm nay công việc có được như ý nguyện không ?" - Lâm Tiểu Thanh hỏi thăm thành quả hắn gặt hái hôm nay.
Hắn đáp: "Vừa đủ".
"Cô đang uy hiếp tôi ?" - Quý Dĩ Hân siết tay căm ghét cô thân xương tủy gắn giọng: "Đáng ra hôm ngã câu thang đó tôi thật sự mong cô chết đi cho khuất mắt".
Lâm Tiểu Thanh đáp trả: "Nhưng tiếc thật, hình như vẫn không như ý nguyện của cô thì phải. Tôi không dễ chết thể đâu, ngược lại tôi lại muốn nhìn cô rơi xuống bờ vực mà không ai dang tay ra cứu thì sẽ ra sao".
"Nằm mơ. Tiện nhân".
Lâm Tiểu Thanh cười nhếch dè bỉu: "Cô thật đáng thương. Giống như đang vùng vẫy trong vô vọng vậy ?".
"Cứ chờ đi. Tao sẽ di mày dưới chân, giống như di chết một con kiến".
Sát khí, phẫn nộ, đó kị bùng tỏa trong mắt Quý Dĩ Hân, Lâm Tiểu Thanh lại cảm thấy kẻ trước mắt đã đáng thương còn thăm hại hơn.
"Được, tôi chờ".
Trí Thiên chạy đến xô mạnh Quý Dĩ Hân suýt khiến cô ta ngã. Trí Thiên trỏ thẳng mặt ả, gắt lên: "Cô tránh xa cô
Lâm ra đi, cô muốn hại cô Lâm à ? Không được phép hại cô Lâm".
Lâm Tiều Thanh nhìn đứa bé này cười thầm trong lòng, còn không được lòng trẻ con đúng là thảm hại thật.
Quý Dĩ Hân ngơ ra, đến cả trẻ con cũng hắt hủi mình mà Quý Dĩ Hân cảm thấy nhục nhã thế nào ? Ả dù có tức cũng không thể làm gì Trí Thiên.
Lâm Tiểu Thanh đặt tay lên vai Trí Thiên, nhẹ nhàng nói: "Trí Thiên, không được vô lễ. Dù sao cô ấy cũng là bậc bề trên, không được hỗn hào".
"Nhóc con nói đúng đấy".
Giọng nói dõng dạc nam tính này ngày ngày kề sát bên nhau cô đều nghe vô cùng quen thuộc.
Long Mặc đến rồi.
Hắn phong trần lịch lãm, vest mặc chỉnh tề bảnh bao dảo bước đến bên cạnh cô. Hắn kéo eo nàng dán chặt vào người mình, nhìn người vợ "hờ" mà không rời mắt. Hôm nay tuy giản dị nhưng trong mắt hắn, cô vẫn là tinh quang đẹp nhất.
Ai cũng được xem một màn ngọt đến sún răng.
Long Mặc đưa tay vén lõn tóc mai bên tai cô, hờ hững nói: "Đã xấu còn không được lòng trẻ con, thật sự nhân cách có vấn đề".
Quý Dĩ Hân chết lặng đi vì câu nói vô tình mà lòng ả đau cắt. Ả siết chặt tay nhìn Lâm Tiều Thanh lóe lên căm ghét phẫn uất.
Mọi người trong bữa tiệc bàn tán xì xào về ả khiến ả tự nhục mà bỏ đi.
Long Mặc dịu nhìn cô, hỏi: "Đến kịp chứ ?".
Lâm Tiểu Thanh cười nhẹ: "Vừa đúng lúc, đến hay lắm".
Long Mặc nhìn xuống đứa trẻ kia. Trí Thiên nhìn người đàn ông cao lớn này vẫn như đợt trước, rụt mình vào. Long Mặc đưa tay xoa đầu nó, cứ như điện xẹt qua người khiến nó khiếp vía. Hắn nói: "Hiểu chuyện như vậy sao này nhìn người rất chuẩn".
Hắn rút ra trong ví một sấp tiền đưa nó: "Thưởng".
Thập Quan Danh và Tống Cửu đứng cười nhưng bên trong toát mồ hôi hột.
Trí Thiên rụt rè đưa hai tay nhận lấy: "Cháu...cháu xin".
Lâm Tiểu Thanh ghé vào tai hắn: "Anh dọa nó sợ".
Hắn cũng thầm đáp: "Uy của tôi tốt".
Lâm Tiểu Thanh bất lực cười trừ rồi quay sang nhìn hai vợ chồng Thập Quang Danh và Tống Cửu đang chưa hết bang hoàng, nói: "Tôi về trước đây. Rảnh gọi điện tán gầu".
Tống Cửu đương nhiên vui vẻ đồng ý ngay tắc lự: "Được. Còn nhiều chuyện muốn nói với em đấy".
Chia tay ba người họ, Lâm Tiểu Thanh cùng Long Mặc ra về. Hắn nắm tay cô đưa ra xe, mở cửa xe rồi đỡ cô lên, tình ý mặn nồng khiến ai cũng phải ganh tị.
Ở trên xe, hắn vẫn để ý cô, nói: "Hôm nay giản dị thế thôi sao ?".
"Sinh nhật của trẻ con cầu kì làm gì ? Tôi không muốn mình trở thành tâm điểm. Hải nhường cho "người khác'" chứ ?".
Hắn bật cười: "Cô có đồng minh khá hay ho đấy. Thẳng bé đó trực giác rất bén. Rất tốt".
Lâm Tiểu Thanh cười nhẹ rồi chạm vào bụng mình nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ. Long Mặc nhìn vậy tưởng cô bị đau do thằng bé đá bụng, hắn áp tay mình lên tay cô. Bàn tay lớn của hắn bao trọn cả tay cô. Lâm Tiều Thanh bất ngờ quay sang nhìn hắn bông chốc khoảng cách rất gần. Hắn lên tiếng hỏi: "'Tiểu Bảo quậy sao ?".
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Tiểu Thanh gượng gạo trả lời: "Không có. Tôi chỉ phân vân không biết Tiểu Bảo chào đời anh sẽ nghĩ thế nào thôi".
Hắn chần chừ một lúc lâu rồi đáp: "Đó là điều hạnh phúc".
Một câu ngắn gọn nhưng lại mang rất nhiều ý nghĩa, cảm xúc trong hắn. Đó là điều thiêng liêng, cũng là điều hắn mong chờ, đến tận bây giờ hắn mới cảm nhận được nó. Sự vô tình của hắn vô hình tan chảy mà mong mỏi đứa trẻ này chào đời, muốn được nhìn ngắm nó, muốn dành hết tình cảm, điều tốt đẹp nhất cho Tiều Bảo...
Cũng như...
Cho cô.
Lâm Tiểu Thanh chợt cảm thấy lòng mình như ấm áp thêm chút. Cô cảm nhận chút thay đổi nhẹ này của hắn cũng khiến thêm phần an ủi.
"Hôm nay công việc có được như ý nguyện không ?" - Lâm Tiểu Thanh hỏi thăm thành quả hắn gặt hái hôm nay.
Hắn đáp: "Vừa đủ".
Danh sách chương