Lâm Tiểu Thanh e ngại: "Liệu như vậy có ổn không ?".
Long Bắc Yến cười một tiếng: "Có gì mà không ổn ? So sánh theo vai vế tôi còn phải gọi cô là chị dâu kia mà".
Lâm Tiểu Thanh bẽn lẽn vén tóc mai bên tai mình ngồi khép nép không dámnhìn trực diện Long Bắc Yến. Long Bắc Yến nhìn Lâm Tiểu Thanh nhút nhát, khuôn miệng bất giác nhếch nhẹ đưa tay lên vén lấy lọn tóc còn xót củaLâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh giật mình ngăn lại: "Tôi, tôi tự làmđược".
Long Bắc Yến không nóigì, nhướn mày thu tay về rồi nói: "Chị dâu lựa chọn vào phòng tôi làmtôi tưởng chị can đảm hơn rồi. Ai dè...".
Không phải là Lâm Tiểu Thanh không muốn cởi mở, không phải là không muốn nóichuyện nhưng mà Long gia như chiếc lồng son đầy rẫy điều đáng sợ nhưtrói chặt, ép cô đến ngột ngạt. Cô sợ lỡ miệng nói ra những điều khôngnên nói sẽ không thể sống yên.
Nhưng cái tính tò mò của Lâm Tiểu Thanh thì lại không thể bỏ được. Nhùn tháiđộ của Long Bắc Yến gay gắt với Quý Dĩ Hân như vậy không thể khiến côkhông sởi lởi nhiều chuyện: "Cô ghét Quý Dĩ Hân sao ? Ban nãy tôi thấycô châm biếm cô ta hơi quá".
Đúng là nhút nhát thì nhút nhát nhưng cái nết tò mò nó cứ trỗi dậy hóngchuyện. Long Bắc Yến liếc Lâm Tiểu Thanh một cái. Lâm Tiểu Thanh cứtưởng khơi dậy cái gai trong lòng Long Bắc Yến làm cô mất vui hóa giậnLâm Tiểu Thanh sợ liền thôi không nói nữa. Lâm Tiểu Thanh thầm cầunguyện trong miệng mọi chuyện ôn hòa mà cái mặt như sắp phát khóc tớinơi. Nhưng không ngờ Long Bắc Yến lại đổi sắc mặt cười ôn hòa: "Lâu rồimới thấy có người quan tâm cảm xúc của tôi đấy".
Lâm Tiểu Thanh từ rén ngang chuyển sang kinh ngạc, không phải cô ta đanggiận chuẩn bị một ngàn lẻ một cách hành hạ cô hay sao ? Sao con ngườinày thay đổi thái độ một trăm tám chục độ nhanh quá vậy ? Long Bắc Yến thở dài một hơi hồi niệm lại chuyện gì đó có vẻ rất buồn, cônói: "Quý Dĩ Hân đó ngày xưa nằm trong nhóm người chuyên bắt nạt nhữngđứa đặc biệt giống như cô đấy chị dâu".
Vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Tiểu Thanh tỏ rõ trước mặt Long Bắc Yến y nhưđứa trẻ không hiểu chuyện gì xảy ra. Long Bắc Yến nhìn Lâm Tiểu Thanh mà không nhịn được cười: "Sao cô lại có biểu cảm mắc cười thế, chị dâu ?".
Lâm Tiểu Thanh ngạc nhiên, lẽ nào Long Bắc Yến này ngày xưa cũng ngu ngơ, là cục đất giống cô hay sao ?
Không thể tin nổi suy đoán chết tiệt vừa mới nảy ra trong đầu mình, cũngkhông thể tin là một Long Bắc Yến khó đoán như thế này lại có một tínhcách như vậy thời niên thiếu.
Long Bắc Yến trút ra tâm sựtrong lòng: "Ngày đó tôi cũng bị bắt nạt bởi Quý Dĩ Hân vì tôi cũng nằmtrong thành phần khù khờ đó. Cô ta ấy hả nhìn thì ngọt ngào nhưng tâmđịa không thể nào ngửi nổi đâu. Năm đó học, tôi bị cô ta xé sách đốtsách vở rồi đem tôi ra làm trò cười, quá đáng hơn lúc đánh nhau năm đótôi yếu hơn cô ta nên thua cô ta, cô ta còn giẫm lên mặt tôi mà phỉ báng nhục mạ".
Hết bất ngờ này tớibất ngờ khác, Lâm Tiểu Thanh bị Long Bắc Yến dẫn một vòng cảm nhận nhiều tầng cảm xúc lẫn lộn. Thật đáng thương. Vậy Long Bắc Yến trở nên thếnày cũng một phần là quá khứ không mấy tốt đẹp của mình. Tuy Lâm TiểuThanh sống trong cảnh nghèo nàn, cũng được đi học, cũng được cắp cặp tới trường như bao người. Mặc dù chương trình giáo dục không được chấtlượng nhưng mà không bao giờ có chuyện khủng khiếp thế này xảy ra. Lẽnào sống trong giàu sang còn thua kém tầng lớp vô sản như cô hay sao ?
- Cô không nói gì với ba mẹ mình sao ?
Long Bắc Yến cười một cách mỉa mai trước câu hỏi của Lâm Tiểu Thanh: "Họkhông để tâm đâu. Bởi họ còn phải kiếm tiền, cho nên tôi không bao giờnói với họ. Bây giờ thì càng không. Tôi muốn tự giải quyết âm thầm mộtmình".
Lâm Tiểu Thanh như phầnnào đồng cảm với Long Bắc Yến, tuy khác số phận nhưng mà lại có hoàncảnh đáng thương như vậy. Giọng cô trầm xuống: "Không ngờ một đại tiểuthư như cô lại... Tôi cứ tưởng chỉ có những người vô sản như tôi mới bịđối xử như vậy chứ ? Vậy đây có phải lí do cô giúp đỡ tôi không ?".
Không gian tĩnh lặng như tờ. Câu hỏi vô hình dung khiến Long Bắc Yến trỗi dậy thương cảm trong lòng mình đối với Lâm Tiểu Thanh. Đúng, đây là lí doLong Bức Yến giúp Lâm Tiểu Thanh, cô không muốn Lâm Tiểu Thanh giống như mình ngày trước quá hiền rồi bị đối xử thậm tệ. Long Bắc Yến không trảlời câu hỏi của Lâm Tiểu Thanh lại hỏi ngược lại Lâm Tiểu Thanh, giọngđiệu man mác hiu buồn, ba phần như đang dò xét kết quả: "Cô nghĩ vậy à?".
Lâm Tiểu Thanh cụp ánh mắt xuống không biết nói gì hơn nữa, không biết nên trả lời ra sao.
- Tôi thấy cô rất tốt, nhưng lắm khi tôi cũng cảm thấy rất sợ. Nói chunglà Long gia nghe thấy tên cũng đủ làm người người phải dè chừng.
Long Bắc Yến khẽ cười đáp: "Ừm, phải. Đó lại lợi thế. Cho nên chị dâu phải biết tận dụng khi mình còn ở Long gia".
Long Bắc Yến cười một tiếng: "Có gì mà không ổn ? So sánh theo vai vế tôi còn phải gọi cô là chị dâu kia mà".
Lâm Tiểu Thanh bẽn lẽn vén tóc mai bên tai mình ngồi khép nép không dámnhìn trực diện Long Bắc Yến. Long Bắc Yến nhìn Lâm Tiểu Thanh nhút nhát, khuôn miệng bất giác nhếch nhẹ đưa tay lên vén lấy lọn tóc còn xót củaLâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh giật mình ngăn lại: "Tôi, tôi tự làmđược".
Long Bắc Yến không nóigì, nhướn mày thu tay về rồi nói: "Chị dâu lựa chọn vào phòng tôi làmtôi tưởng chị can đảm hơn rồi. Ai dè...".
Không phải là Lâm Tiểu Thanh không muốn cởi mở, không phải là không muốn nóichuyện nhưng mà Long gia như chiếc lồng son đầy rẫy điều đáng sợ nhưtrói chặt, ép cô đến ngột ngạt. Cô sợ lỡ miệng nói ra những điều khôngnên nói sẽ không thể sống yên.
Nhưng cái tính tò mò của Lâm Tiểu Thanh thì lại không thể bỏ được. Nhùn tháiđộ của Long Bắc Yến gay gắt với Quý Dĩ Hân như vậy không thể khiến côkhông sởi lởi nhiều chuyện: "Cô ghét Quý Dĩ Hân sao ? Ban nãy tôi thấycô châm biếm cô ta hơi quá".
Đúng là nhút nhát thì nhút nhát nhưng cái nết tò mò nó cứ trỗi dậy hóngchuyện. Long Bắc Yến liếc Lâm Tiểu Thanh một cái. Lâm Tiểu Thanh cứtưởng khơi dậy cái gai trong lòng Long Bắc Yến làm cô mất vui hóa giậnLâm Tiểu Thanh sợ liền thôi không nói nữa. Lâm Tiểu Thanh thầm cầunguyện trong miệng mọi chuyện ôn hòa mà cái mặt như sắp phát khóc tớinơi. Nhưng không ngờ Long Bắc Yến lại đổi sắc mặt cười ôn hòa: "Lâu rồimới thấy có người quan tâm cảm xúc của tôi đấy".
Lâm Tiểu Thanh từ rén ngang chuyển sang kinh ngạc, không phải cô ta đanggiận chuẩn bị một ngàn lẻ một cách hành hạ cô hay sao ? Sao con ngườinày thay đổi thái độ một trăm tám chục độ nhanh quá vậy ? Long Bắc Yến thở dài một hơi hồi niệm lại chuyện gì đó có vẻ rất buồn, cônói: "Quý Dĩ Hân đó ngày xưa nằm trong nhóm người chuyên bắt nạt nhữngđứa đặc biệt giống như cô đấy chị dâu".
Vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Tiểu Thanh tỏ rõ trước mặt Long Bắc Yến y nhưđứa trẻ không hiểu chuyện gì xảy ra. Long Bắc Yến nhìn Lâm Tiểu Thanh mà không nhịn được cười: "Sao cô lại có biểu cảm mắc cười thế, chị dâu ?".
Lâm Tiểu Thanh ngạc nhiên, lẽ nào Long Bắc Yến này ngày xưa cũng ngu ngơ, là cục đất giống cô hay sao ?
Không thể tin nổi suy đoán chết tiệt vừa mới nảy ra trong đầu mình, cũngkhông thể tin là một Long Bắc Yến khó đoán như thế này lại có một tínhcách như vậy thời niên thiếu.
Long Bắc Yến trút ra tâm sựtrong lòng: "Ngày đó tôi cũng bị bắt nạt bởi Quý Dĩ Hân vì tôi cũng nằmtrong thành phần khù khờ đó. Cô ta ấy hả nhìn thì ngọt ngào nhưng tâmđịa không thể nào ngửi nổi đâu. Năm đó học, tôi bị cô ta xé sách đốtsách vở rồi đem tôi ra làm trò cười, quá đáng hơn lúc đánh nhau năm đótôi yếu hơn cô ta nên thua cô ta, cô ta còn giẫm lên mặt tôi mà phỉ báng nhục mạ".
Hết bất ngờ này tớibất ngờ khác, Lâm Tiểu Thanh bị Long Bắc Yến dẫn một vòng cảm nhận nhiều tầng cảm xúc lẫn lộn. Thật đáng thương. Vậy Long Bắc Yến trở nên thếnày cũng một phần là quá khứ không mấy tốt đẹp của mình. Tuy Lâm TiểuThanh sống trong cảnh nghèo nàn, cũng được đi học, cũng được cắp cặp tới trường như bao người. Mặc dù chương trình giáo dục không được chấtlượng nhưng mà không bao giờ có chuyện khủng khiếp thế này xảy ra. Lẽnào sống trong giàu sang còn thua kém tầng lớp vô sản như cô hay sao ?
- Cô không nói gì với ba mẹ mình sao ?
Long Bắc Yến cười một cách mỉa mai trước câu hỏi của Lâm Tiểu Thanh: "Họkhông để tâm đâu. Bởi họ còn phải kiếm tiền, cho nên tôi không bao giờnói với họ. Bây giờ thì càng không. Tôi muốn tự giải quyết âm thầm mộtmình".
Lâm Tiểu Thanh như phầnnào đồng cảm với Long Bắc Yến, tuy khác số phận nhưng mà lại có hoàncảnh đáng thương như vậy. Giọng cô trầm xuống: "Không ngờ một đại tiểuthư như cô lại... Tôi cứ tưởng chỉ có những người vô sản như tôi mới bịđối xử như vậy chứ ? Vậy đây có phải lí do cô giúp đỡ tôi không ?".
Không gian tĩnh lặng như tờ. Câu hỏi vô hình dung khiến Long Bắc Yến trỗi dậy thương cảm trong lòng mình đối với Lâm Tiểu Thanh. Đúng, đây là lí doLong Bức Yến giúp Lâm Tiểu Thanh, cô không muốn Lâm Tiểu Thanh giống như mình ngày trước quá hiền rồi bị đối xử thậm tệ. Long Bắc Yến không trảlời câu hỏi của Lâm Tiểu Thanh lại hỏi ngược lại Lâm Tiểu Thanh, giọngđiệu man mác hiu buồn, ba phần như đang dò xét kết quả: "Cô nghĩ vậy à?".
Lâm Tiểu Thanh cụp ánh mắt xuống không biết nói gì hơn nữa, không biết nên trả lời ra sao.
- Tôi thấy cô rất tốt, nhưng lắm khi tôi cũng cảm thấy rất sợ. Nói chunglà Long gia nghe thấy tên cũng đủ làm người người phải dè chừng.
Long Bắc Yến khẽ cười đáp: "Ừm, phải. Đó lại lợi thế. Cho nên chị dâu phải biết tận dụng khi mình còn ở Long gia".
Danh sách chương