Hắc Vương Giả...
Long Bắc Yến đến bang xem xét lại sổ sách trong bang. Điếu thuốc châm lên chỉ còn phần nửa. Cô muốn một lần trước khi rời đi, mọi số liệu không thể sai sót bất kì chi tiết nào.
Sầm Vũ đứng bên cạnh cô nói: "Lô vũ khí vừa tới từ chỗ Davis tiên sinh đều là hàng tốt. Cô có muốn xem qua không ?".
"Có cậu kiểm tra tôi còn lo lắng điều gì? Với lại Davis không lừa được người của Long gia. Cậu là người anh tôi và tôi đều tín nhiệm. Đừng làm hai anh em tôi phải thất vọng".
Long Bắc Yến bề ngoài có thể cười đùa cợt nhả nhưng trong chuyện làm ăn trong bang một chút không hề sơ sót.
Cô luôn luôn nghiêm ngặt kĩ lưỡng, luôn khiến anh em trong bang đều phải khiếp sợ mỗi lần thị uy đanh thép.
Sầm Vũ cười rồi nói: "Tôi sẽ luôn trân trọng. Nhưng mà phó bang chủ sắp phải rời đi rồi sao ?".
Long Bắc Yến không hề thoải mái, mặt mày phiền muộn kéo theo có chút bực dọc. Cô ngồi gác chân lên bàn, tựa vào ghế chán nản, mồm miệng chửi anh mình: "Cái tên chết bầm đó xem tôi như trái bóng. Muốn sút đi đâu thì sút. Lúc trước bảo tôi đến bang làm việc về sau thì đá tôi qua chi nhánh phụ hắn. Khốn kiếp".
Sầm Vũ tủm tỉm cười: "Cơ ngơi của Long gia có lẽ bang chủ không yên tâm để người khác tiếp quản. Dù sao phó bang chủ cũng là ruột thịt máu mủ của bang chủ, càng nói thêm có cô giúp sức thì Long gia sẽ càng hưng thịnh hì anh em trong Hắc Vương Giả chúng tôi cũng được hưởng phúc phần mà".
Long Bắc Yến thở dài một hơi, đã nghe quá quen mấy cái lời ngọt đấm vào tai này rồi: "Cuối cùng lũ các người chỉ nhớ đến đồng tiền bát cơm của các người thôi".
Sầm Vũ nín thinh không nói gì thêm chỉ tủm tỉm cười. Cô nói tiếp: "Sau này làm việc với Long Mặc tôi khuyên các người đừng nhờn mặt. Tôi cũng sẽ tranh thủ thời gian đền bang xem xét tình hình".
"Tôi hiều rồi phó bang chủ".
Nói một hồi thiếu chút nữa quên mất: "'À phải rồi, con chuột thử thuốc đó sao rồi ?".
Sầm Vũ nói: "'Cô ta hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc. Tôi cứ theo sắp xếp của bang chủ mà làm theo thôi".
Long Bắc Yến chẹp miệng: "Tự làm tự chịu thôi. Thương hoa tiếc ngọc đối với tên Long Mặc đó chỉ là thừa thãi.
Nhưng mà tôi thấy lần này hắn làm đúng lòng tôi".
Trời trở về đêm, Lâm Tiểu Thanh lại đi dạo một mình trên biển vắng. Ngoài khơi chớp cớp những ánh đèn phao mốc màu đỏ, rặng xa nữa có thể thấy bóng hình con thuyền đen ngoài đó.
Lâm Tiểu Thanh đi trên cát, dấu chân in hằn lên đó, đôi chân trần nhỏ bé từng bước từng bước tập tễnh. Đôi chân đã ướt nhẹp nước biển với cát biển. Cô luôn luôn ở một mình mỗi khi có chuyện muộn phiền trong lòng.
Đang đếm bước chân vô tư cánh tay cô bị bàn tay rắn chắc của ai đó kéo cô lại rồi bồng cô lên một cách thuần thục đơn giản nhẹ nhàng. Đến lúc cô nhìn lên, khuôn mặt điển trải, bá đạo ấy thâu trong đôi đồng tử đen mở tròn bất ngờ kia. Bên người đàn ông này thoảng mùi rượu nhè nhẹ khiến người ta say trong say. Lâm Tiều Thanh bất ngờ: "Ống chủ Long ?".
Long Mặc có chút đau lòng vì người phụ nữ của mình. Hắn nhìn đôi chân trần nhỏ kia không tất không giày của cô khẽ nhíu mày nhẹ trách móc: "Cô là kiểu người thích lấy tính mạng mình ra đùa giỡn đúng không ?".
Một lời trách móc nhưng cũng là quan tâm, Lâm Tiểu Thanh im lặng nhìn sang nơi khác: "Anh bỏ tôi xuống đi. Tôi tự đi được".
Hắn không những không làm theo mà bồng luôn cô vào trong. Lâm Tiểu Thanh không chút phản kháng lặng yên để người đàn ông này bồng cô ngồi trên xe hắn. Hắn đặt cô ngồi bên cửa xe, cởi chiếc áo khoác ngoài khoác ủ ấm cho cô, hẳn lấy ra chiếc khăn trong người lau sạch cát ở chân cô. Bàn chân lạnh ngắt do nước biển lạnh cùng thêm gió đồng khiến hẳn thềm thương xót.
Lòng bàn tay thô ráp ấm áp ấy chạm vào chân mình khiến Lâm Tiều Thanh thêm bồi hồi cảm xúc. Hắn không cho cô thấy mặt này của hắn, có lẽ hắn giấu quá kĩ không để cô thấy chăng? Hay là hắn không muốn thể hiện ra trước mặt cô ? Cô cũng không biết.
Đến giờ cô thật sự không biết.
Nhưng có điều cô cảm nhận được, những ấm áp gần gũi này đều là chân thực không chút giả dối. Vãn là câu hỏi quen thuộc: "Sao ông chủ lại ở đây? Anh theo dõi tôi à ?".
Hắn không phản bác chỉ tập trung giữ ấm cho đôi bàn chân của cô. Lâm Tiều Thanh cũng không nhiều lời thêm chỉ nhìn những hành động dịu dàng kia của hắn đối với mình. Hắn hỏi cô: "Có ấm thêm chút nào không ?".
Lâm Tiểu Thanh nhẹ gật đầu một cái rồi mỉm cười: "Khá hơn. Nhưng mà anh đâu cần làm như vậy đâu".
"Cô thấy kì lạ sao ?".
Lâm Tiều Thanh lại gật đầu: "Nó làm tôi cảm giác anh không còn là Long Mặc nữa".
Hắn ngập ngừng bộc bạch: "Nếu...tôi là một Long Mặc khác, tốt hơn trước kia thì liệu cô có thể nhìn tôi một cái không ?".
Thoang thoảng hương rượu nhè nhẹ vấn vít trên người hắn nhưng lúc này càng thấy hắn thêm mị lực cuốn hút.
Thiếu chút nữa cô đã rơi vào ánh mắt sầu bi kia của hắn mà rơi lệ.
"Anh uống rượu ?".
"Một chút nhưng đủ để tôi tỉnh táo biết mình làm gì".
Long Bắc Yến đến bang xem xét lại sổ sách trong bang. Điếu thuốc châm lên chỉ còn phần nửa. Cô muốn một lần trước khi rời đi, mọi số liệu không thể sai sót bất kì chi tiết nào.
Sầm Vũ đứng bên cạnh cô nói: "Lô vũ khí vừa tới từ chỗ Davis tiên sinh đều là hàng tốt. Cô có muốn xem qua không ?".
"Có cậu kiểm tra tôi còn lo lắng điều gì? Với lại Davis không lừa được người của Long gia. Cậu là người anh tôi và tôi đều tín nhiệm. Đừng làm hai anh em tôi phải thất vọng".
Long Bắc Yến bề ngoài có thể cười đùa cợt nhả nhưng trong chuyện làm ăn trong bang một chút không hề sơ sót.
Cô luôn luôn nghiêm ngặt kĩ lưỡng, luôn khiến anh em trong bang đều phải khiếp sợ mỗi lần thị uy đanh thép.
Sầm Vũ cười rồi nói: "Tôi sẽ luôn trân trọng. Nhưng mà phó bang chủ sắp phải rời đi rồi sao ?".
Long Bắc Yến không hề thoải mái, mặt mày phiền muộn kéo theo có chút bực dọc. Cô ngồi gác chân lên bàn, tựa vào ghế chán nản, mồm miệng chửi anh mình: "Cái tên chết bầm đó xem tôi như trái bóng. Muốn sút đi đâu thì sút. Lúc trước bảo tôi đến bang làm việc về sau thì đá tôi qua chi nhánh phụ hắn. Khốn kiếp".
Sầm Vũ tủm tỉm cười: "Cơ ngơi của Long gia có lẽ bang chủ không yên tâm để người khác tiếp quản. Dù sao phó bang chủ cũng là ruột thịt máu mủ của bang chủ, càng nói thêm có cô giúp sức thì Long gia sẽ càng hưng thịnh hì anh em trong Hắc Vương Giả chúng tôi cũng được hưởng phúc phần mà".
Long Bắc Yến thở dài một hơi, đã nghe quá quen mấy cái lời ngọt đấm vào tai này rồi: "Cuối cùng lũ các người chỉ nhớ đến đồng tiền bát cơm của các người thôi".
Sầm Vũ nín thinh không nói gì thêm chỉ tủm tỉm cười. Cô nói tiếp: "Sau này làm việc với Long Mặc tôi khuyên các người đừng nhờn mặt. Tôi cũng sẽ tranh thủ thời gian đền bang xem xét tình hình".
"Tôi hiều rồi phó bang chủ".
Nói một hồi thiếu chút nữa quên mất: "'À phải rồi, con chuột thử thuốc đó sao rồi ?".
Sầm Vũ nói: "'Cô ta hoàn toàn phụ thuộc vào thuốc. Tôi cứ theo sắp xếp của bang chủ mà làm theo thôi".
Long Bắc Yến chẹp miệng: "Tự làm tự chịu thôi. Thương hoa tiếc ngọc đối với tên Long Mặc đó chỉ là thừa thãi.
Nhưng mà tôi thấy lần này hắn làm đúng lòng tôi".
Trời trở về đêm, Lâm Tiểu Thanh lại đi dạo một mình trên biển vắng. Ngoài khơi chớp cớp những ánh đèn phao mốc màu đỏ, rặng xa nữa có thể thấy bóng hình con thuyền đen ngoài đó.
Lâm Tiểu Thanh đi trên cát, dấu chân in hằn lên đó, đôi chân trần nhỏ bé từng bước từng bước tập tễnh. Đôi chân đã ướt nhẹp nước biển với cát biển. Cô luôn luôn ở một mình mỗi khi có chuyện muộn phiền trong lòng.
Đang đếm bước chân vô tư cánh tay cô bị bàn tay rắn chắc của ai đó kéo cô lại rồi bồng cô lên một cách thuần thục đơn giản nhẹ nhàng. Đến lúc cô nhìn lên, khuôn mặt điển trải, bá đạo ấy thâu trong đôi đồng tử đen mở tròn bất ngờ kia. Bên người đàn ông này thoảng mùi rượu nhè nhẹ khiến người ta say trong say. Lâm Tiều Thanh bất ngờ: "Ống chủ Long ?".
Long Mặc có chút đau lòng vì người phụ nữ của mình. Hắn nhìn đôi chân trần nhỏ kia không tất không giày của cô khẽ nhíu mày nhẹ trách móc: "Cô là kiểu người thích lấy tính mạng mình ra đùa giỡn đúng không ?".
Một lời trách móc nhưng cũng là quan tâm, Lâm Tiểu Thanh im lặng nhìn sang nơi khác: "Anh bỏ tôi xuống đi. Tôi tự đi được".
Hắn không những không làm theo mà bồng luôn cô vào trong. Lâm Tiểu Thanh không chút phản kháng lặng yên để người đàn ông này bồng cô ngồi trên xe hắn. Hắn đặt cô ngồi bên cửa xe, cởi chiếc áo khoác ngoài khoác ủ ấm cho cô, hẳn lấy ra chiếc khăn trong người lau sạch cát ở chân cô. Bàn chân lạnh ngắt do nước biển lạnh cùng thêm gió đồng khiến hẳn thềm thương xót.
Lòng bàn tay thô ráp ấm áp ấy chạm vào chân mình khiến Lâm Tiều Thanh thêm bồi hồi cảm xúc. Hắn không cho cô thấy mặt này của hắn, có lẽ hắn giấu quá kĩ không để cô thấy chăng? Hay là hắn không muốn thể hiện ra trước mặt cô ? Cô cũng không biết.
Đến giờ cô thật sự không biết.
Nhưng có điều cô cảm nhận được, những ấm áp gần gũi này đều là chân thực không chút giả dối. Vãn là câu hỏi quen thuộc: "Sao ông chủ lại ở đây? Anh theo dõi tôi à ?".
Hắn không phản bác chỉ tập trung giữ ấm cho đôi bàn chân của cô. Lâm Tiều Thanh cũng không nhiều lời thêm chỉ nhìn những hành động dịu dàng kia của hắn đối với mình. Hắn hỏi cô: "Có ấm thêm chút nào không ?".
Lâm Tiểu Thanh nhẹ gật đầu một cái rồi mỉm cười: "Khá hơn. Nhưng mà anh đâu cần làm như vậy đâu".
"Cô thấy kì lạ sao ?".
Lâm Tiều Thanh lại gật đầu: "Nó làm tôi cảm giác anh không còn là Long Mặc nữa".
Hắn ngập ngừng bộc bạch: "Nếu...tôi là một Long Mặc khác, tốt hơn trước kia thì liệu cô có thể nhìn tôi một cái không ?".
Thoang thoảng hương rượu nhè nhẹ vấn vít trên người hắn nhưng lúc này càng thấy hắn thêm mị lực cuốn hút.
Thiếu chút nữa cô đã rơi vào ánh mắt sầu bi kia của hắn mà rơi lệ.
"Anh uống rượu ?".
"Một chút nhưng đủ để tôi tỉnh táo biết mình làm gì".
Danh sách chương