Tối đến, Đồ Hạng Vũ hẹn Lâm Tiểu Thanh cùng đi chơi với mình, anh cũng nhân cơ hội này muốn tỏ tình với cô.

Đồ Hạng Vũ đã mua cho cô với anh hai chiếc vé xem phim. Lâm Tiểu Thanh xuất hiện, cô ăn mặc đơn giản, chỉ phối một chiếc áo sơ mi với một chiếc váy trắng xuông nhưng không kém phần điệu đà. Cô khoác một chiếc áo phao dày bên ngoài, đôi boot cao cổ giữ ấm.

Đồ Hạng Vũ nhìn cô đứng trước mắt mà đứng hình, ngơ ngác: "Em hôm nay trông lạ thật".

Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Vậy à ? Em cũng thấy lạ thật. Nhưng mà không thể xuể xòa như mọi lần được".

Hai người sánh bước cùng nhau đến rạp phim, Đồ Hạng Vũ và Lâm Tiểu Thanh ngồi hàng ghế giữa, không quá gần cũng không quá xa, vừa đủ tầm mắt cùng nhau thưởng thức bộ phim.

Đến giờ công chiếu, mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi. Xem đến gần giữa phim đã thấy những giọt nước mắt, tiếng khóc sụt sùi của những người khách xung quanh. Lâm Tiểu Thanh lặng lẽ xem đến đoạn này mà trong lòng bứt dứt, như sát thêm muối vào vết thương của cô. Sao lại giống cầu chuyện giữa cô và Long Mặc đến thế ? Cũng là cô dâu gả thay vào hào môn, mang thai đứa con rồi đến xảy thai mất đi đứa con chưa chào đời. Nữ chính rơi vào trầm cảm giam mình trong phòng dằn vặt bản thân, nam chính cố gắng tìm hết cách này đến cách khác để cho người con gái kia nhìn thấy mình một lần nữa. Y ta cũng ân hận, ăn năn rất nhiều vì những lỗi lầm của bản thân gây ra cho cô gái.

Cố gắng bù đắp, cố gắng săn sóc, kể bên, cô gắng để cô gái quên đi nỗi đau đứt ruột đứt gan đó. Cô ấy càng đau, y càng thêm đau.

Số phận trêu ngươi, chẳng lẽ nỗi đau kia chưa đủ hay sao mà nỡ lòng nào lại gợi lại những mảnh kí ức u buồn tăm tối đó trong Lâm Tiều Thanh. Đôi mắt cô đỏ hoen lệ, nhìn nữ chính mà đồng cảm sâu sắc, thật sự rất giống mình.

Lâm Tiểu Thanh càng không hi vọng hai người kia sẽ phải chia lìa như cô và Long Mặc.

Đồ Hạng Vũ ngồi bên cạnh đưa cho cô hộp giấy, nói: "Cầm lấy đi".

Lâm Tiểu Thanh gượng gạo đưa tay cầm lấy: "Xin lỗi, em hơi nhập tâm. Tự nhiên lại muốn khóc".

Sự ủy khuất trong cô mãi mãi là một vết sẹo lớn không thể chữa lành, không có liều thuốc nào có thể xoa dịu được con đau đó. Lâm Tiểu Thanh kìm nén cảm xúc cố gắng khuyên lòng không được phép rơi thêm nước mắt nữa.

Đồ Hạng Vũ nói: "Không sao. Có phải mỗi mình em đâu, họ cũng đã cảm động đến khóc rồi. Chỉ có lúc này tôi mới thấy được sự yếu đuối trong em".

Lâm Tiểu Thanh chỉ khẽ cười một tiếng rồi cùng Đồ Hạng Vũ theo dõi tiếp chuyện tình giữa hai người họ. Sự kì vọng của cô được đáp lại, hai người họ đã hiểu được thành ý của nhau, cùng nhau một đời một kiếp.

Hai người xem xong phim rồi cùng nhau đi dạo bên ngoài phố đi bộ. Trên phố nhiều cặp đồi tay trong tay dạo bước, Lâm Tiểu Thanh nhìn họ có chút chạnh lòng.

Đột nhiên một đứa bé bán hoa chạy tới, cô bé chỉ nhỉnh đâu đó tám chín tuổi rất đáng yêu tựa thiên thần, tay cẩm rỏ hoa tung tăng chạy đến ngỏ lời: "Anh chị đẹp đôi quá, anh chị mua ủng hộ con đi".

Lâm Tiều Thanh ngại ngùng gượng cười với cô bé, khen: "Em cũng rất xinh đẹp, thiên thần nhỏ".

Đồ Hạng Vũ ôn hòa tươi cười: "Cảm ơn em. Hoa này em bán thế nào ?".

Cô bé giơ năm ngón tay lên, Đồ Hạng Vũ lấy trong rỏ của cô bé bông hồng đẹp nhất rồi đặt tiền vào trong rỏ hoa của cô bé: "Em cứ giữ lấy đi, anh cho em đấy".

Đứa bé hồn nhiên ríu rít: "Cảm ơn anh chị".

Xong rồi cô bé liền chạy đi.

Đồ Hạng Vũ giơ bông hồng trước mặt cô lấy hết dũng khí can đảm mà mình có, muốn một lần thử tỏ tình: "Anh có chuyện này. Có lẽ rất khó, nhưng mà anh vẫn phải nói".

Lâm Tiều Thanh lặng nhìn Đồ Hạng Vũ, nhìn thái độ ấp úng, hành động ngại ngùng bây giờ của anh làm cô thoáng đờ ra một vài giây.

Hít một hơi thật sâu, anh mạnh mẽ nói ra những điều giấu trong lòng mình bấy lâu: "Anh thích em. Làm bạn gái anh được không ?".

Lâm Tiểu Thanh ngay tắc lự ngây ra, não gần như không thể phản ứng lại như thế nào. Đúng lúc này, Long Mặc cùng Á Viêm đi xe ngang qua, tuy dù chỉ là vô tình thấy nhưng Long Mặc như muốn lao xuống khỏi xe mà đưa cô đi theo mình.

Nhìn Đồ Hạng Vũ tay cầm đóa hồng đỏ mà cầu hôn Lâm Tiểu Thanh khiến hắn đứng ngồi không yên. Hắn lệnh cho Á Viêm dừng xe lại định mở cửa xe chạy đến kéo người phụ nữ của mình đi nhưng hắn lại khựng lại.

Ngần đó thời gian, nhớ những ngày tháng mà hắn tệ bạc với cô hắn hận mình cảm thấy bản thân mình không hề xứng. Nhưng hôm trước chính miệng cô nói là sẽ không đồng ý làm người yêu của Đồ Hạng Vũ, lẽ nào cô muốn nuốt lời sao ?

Hắn trong trong ánh mắt bi thương nhìn về phía hai người bảy phần không nỡ, ba phần cam chịu. Một lúc sau

Lâm Tiểu Thanh nhận lấy bông hồng trong tay Đồ Hạng Vũ, Long Mặc biết lúc này mình đã hết hi vọng thật rổi, tim hắn như bị đâm một nhát chí mạng đau đớn. Hắn đau lòng bảo Á Viêm rời đi trong tuyệt vọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện