"Tôi chỉ muốn bên cạnh em lúc này".
Long Mặc yếu đuối, ánh sáng dần dần mờ nhạt đi. Hắn vùi đầu vào cổ cô, đắng cay như nuốt vào trong, tay hắn vẫn siết chặt lấy cô, đôi tay khẽ run không muốn rời bỏ. Long Mặc kìm lại tiếng nấc nghẹn, kìm lại những giọt nước mắt bi thương kia, lúc này hắn chỉ muốn ở bên cô, muốn được gần cô mà thôi.
Lâm Tiểu Thanh lặng im để hắn ôm lấy mình, bùi ngùi đau đớn dâng trào. Hai người ôm nhau dưới đêm đông lạnh lẽo mà cảm xúc như muốn trực vỡ ra.
Cả hai lặng im rất lâu sau đó Long Mặc khàn giọng nói: "Lâm Tiều Thanh, tôi phải làm sao đây ? Phải làm sao để em có thể trở về bên tôi ? Em nói tôi biết đi".
Lâm Tiểu Thanh nghe những lời nỉ non dường như đang van xin của hắn nửa cảm xúc đắc ý, nửa cảm xúc đau lòng: "Ống chủ Long, anh sao vậy? Không giống anh chút nào".
Cánh tay hắn càng siết chặt người con gái kia, kề môi mình lướt qua gò má rồi xuống bên cổ Lâm Tiều Thanh rồi hơi thở tràn ngập hương rượu nồng say, hắn dụi đi dụi lại bên tai cô đong đầy nhớ nhung, bi thương mà nói: "Lâm Tiểu Thanh,... tôi sai rồi, tôi thua rồi. Thua tâm phục khẩu phục. Tôi không mong em tha thứ, không mong em vị tha đối với tôi. Nhưng mà tôi không muốn, tôi không can tâm nhìn em bên người đàn ông khác".
Lâm Tiểu Thanh cười khổ: "Anh ghen sao ?".
"Phải, tôi ghen. Tôi rất ghen. Tôi ghen nhìn em nhận lời tỏ tình của người khác. Tôi ghen nhìn em tay trong tay với người đàn ông khác".
Lâm Tiểu Thanh có chút xúc động bồi hồi, nơi lồng ngực cứ nhói lên một cảm giác thồn thức lạ thường. Hắn nói tiếp: "Lâm Tiều Thanh, trở về với tôi được không ? Tôi cần em".
Lâm Tiểu Thanh cay cay khóe mi nói: "Anh biết bây giờ mình trông thảm hại lắm không ?".
"Thảm hại lắm sao ? Cũng chỉ em nhìn thấy mà thôi".
Long Mặc xoay người cô lại, đôi đồng tử đỏ dao động long lanh sầu bi nhìn Lâm Tiểu Thanh. Hắn nhẹ nâng gương mặt người con gái kia lên, đồi bàn tay ẩm nóng ôm trọn gương mặt cô, đôi gò má lạnh ngắt dần dần cảm nhận được hơi ấm của người kia truyền tới. Long Mặc không do dự hôn lên làn môi mỏng lạnh của Lâm Tiểu Thanh.
Lâm Tiểu Thanh muốn cự tuyệt hắn cũng không được. Hắn dần tiến sâu hơn vào khoang miệng của cô, từng bước từng bươc lún sâu, thâm nhập mạnh mẽ. Từ giây phút cảm giác chạm vào môi cô khiến hắn không ngừng đau, không ngừng nhớ, đã quá lâu rồi.
Chút vị cay đắng mà cả hai cảm nhận từ đối phương, môi lưỡi cuốn lấy nhau triền miên tước đoạt, phá bỏ rào chắn mà tiếp tục xâm lược đối phương. Lâm Tiểu Thanh như bị cuốn theo, cô hoàn toàn mất đi ý thức bị hắn dẫn lối thao túng, dần dần chìm đắm. Hắn cảm nhận được người con gái không còn kháng cự mình nữa hắn dường như có chút vui mừng mà cảm thấy biết ơn.
Tay vòng ra sau đỡ đầu Lâm Tiều Thanh ghì chặt, tay còn lại đặt sau lưng cô. Hương men rượu say nồng trong khoang miệng hắn dần khiến cô mê muội tâm trí. bây giờ chính bản thân cô không hiểu nổi mình đang làm gì nữa cứ vậy bị người khác chiếm đoạt.
Long Mặc rời môi cô trong lưu luyến vấn vương, đầu mình tựa vào đầu cô đau lòng khẽ trách móc: "Sao em nói em không hợp với tên đó ? Sao em lại nhận lời tỏ tình của hắn ? Em lừa tôi ?".
Lâm Tiểu Thanh nghe nghững điều nửa phần ghen nửa phần đau của hắn khiến cô cảm thấy có chút chạnh lòng:
"Anh lén nhìn sao ?".
"Tôi chỉ vô tình nhìn thấy. Em biết khoảng khắc em nhận lấy bông hồng đỏ đó trong tôi như thế nào không ?".
Lâm Tiểu Thanh ngước nhìn lên gương mặt bi thương kia của hắn, hắn nghẹn ngào: "Tôi rất giận. Tôi muốn chạy đến mang em về giấu đi. Nhưng mà tôi làm không được. Tôi không muốn làm em tổn thương".
Cổ họng Lâm Tiểu Thanh mặn chát, lồng ngực như muốn trực vỡ tung ào ạt cảm xúc. Lần này cô đã cảm nhận được sự yếu đuối của hắn, chợt trong cô lại đổi thấy thương hắn hơn. Cơ hồ phòng bị trong cô đối với hắn dần như buông xuống muốn tiến đến xoa dịu cho hắn, xóa đi nếp gấp trên mi tâm kia của hắn.
Lâm Tiều Thanh cổ gắng kìm nén cảm xúc, đôi mắt cô không giấu được mà đỏ hoe, bình tĩnh nói: "Tôi không có nhận lời".
"Em không sao ?" - Long Mặc khựng lại.
"Tôi chưa bao giờ nói dối anh chưa ?".
Lúc ấy trên phố đi bộ, Đồ Hạng Vũ giơ bông hồng đỏ ra trước mắt cô nói lời tỏ tình. Lâm Tiểu Thanh tuy có chút bất ngờ khiến cô lặng đi một vài giây. Nhưng Lâm Tiểu Thanh vốn là người kiên định, trong lòng cô chỉ cảm thấy áy náy thâm tâm, đối với cô, quá khứ cô không thể nào quên được. Nó mãi mãi vẫn ở đó.
Lâm Tiểu Thanh rất sợ sẽ phải trải qua một lần nữa, cô nói: "Anh Hạng Vũ, có lẽ để anh phải thất vọng rồi. Em không thể làm bạn gái anh. Chúng ta quá khác nhau, có lẽ anh nên tìm đối tượng mới".
Đồ Hạng Vũ cố gắng níu giữ: "Chúng ta khác nhau chỗ nào chứ? Anh thích em, ba em cũng muốn chúng ta đến với nhau, lẽ nào không được sao ? Hay anh có chỗ nào không tốt, em có thể nói, anh sẽ sửa".
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu: "Vấn đề không phải ở anh mà là em. Em không hợp với anh. Trong quá khứ đã trải qua nhiều chuyện khiến em không được thoải mái cho nên em không muốn nữa".
Nghe những lời cô nói Long Mặc có chút vui mừng trong lòng: "Vậy tôi còn cơ hội phải không ?"
Lâm Tiểu Thanh thở dài: "Ống chủ Long, anh đừng lãng phí thời gian quý báu của mình lên tôi nữa. Quên tôi đi".
Long Mặc cảm thấy đau lòng mà hụt hẫng: "Em không thể quên được quá khứ sao lại ép tôi phải quên em ?".
Lâm Tiểu Thanh nghẹn lời không nói, bờ mi khẽ rung, hắn nói đúng, đến cả quá khứ cô không thể quên nói gì hắn sao có thể quên được cô ? Chỉ hắn càng điên cuồng nhớ thêm mà thôi.
Hắn gọi tên cô: "Lâm Tiều Thanh".
Lâm Tiều Thanh nhìn lên hắn: "Em vẫn sẽ là chủ mẫu của Long gia, là phu nhân của tôi"
Long Mặc yếu đuối, ánh sáng dần dần mờ nhạt đi. Hắn vùi đầu vào cổ cô, đắng cay như nuốt vào trong, tay hắn vẫn siết chặt lấy cô, đôi tay khẽ run không muốn rời bỏ. Long Mặc kìm lại tiếng nấc nghẹn, kìm lại những giọt nước mắt bi thương kia, lúc này hắn chỉ muốn ở bên cô, muốn được gần cô mà thôi.
Lâm Tiểu Thanh lặng im để hắn ôm lấy mình, bùi ngùi đau đớn dâng trào. Hai người ôm nhau dưới đêm đông lạnh lẽo mà cảm xúc như muốn trực vỡ ra.
Cả hai lặng im rất lâu sau đó Long Mặc khàn giọng nói: "Lâm Tiều Thanh, tôi phải làm sao đây ? Phải làm sao để em có thể trở về bên tôi ? Em nói tôi biết đi".
Lâm Tiểu Thanh nghe những lời nỉ non dường như đang van xin của hắn nửa cảm xúc đắc ý, nửa cảm xúc đau lòng: "Ống chủ Long, anh sao vậy? Không giống anh chút nào".
Cánh tay hắn càng siết chặt người con gái kia, kề môi mình lướt qua gò má rồi xuống bên cổ Lâm Tiều Thanh rồi hơi thở tràn ngập hương rượu nồng say, hắn dụi đi dụi lại bên tai cô đong đầy nhớ nhung, bi thương mà nói: "Lâm Tiểu Thanh,... tôi sai rồi, tôi thua rồi. Thua tâm phục khẩu phục. Tôi không mong em tha thứ, không mong em vị tha đối với tôi. Nhưng mà tôi không muốn, tôi không can tâm nhìn em bên người đàn ông khác".
Lâm Tiểu Thanh cười khổ: "Anh ghen sao ?".
"Phải, tôi ghen. Tôi rất ghen. Tôi ghen nhìn em nhận lời tỏ tình của người khác. Tôi ghen nhìn em tay trong tay với người đàn ông khác".
Lâm Tiểu Thanh có chút xúc động bồi hồi, nơi lồng ngực cứ nhói lên một cảm giác thồn thức lạ thường. Hắn nói tiếp: "Lâm Tiều Thanh, trở về với tôi được không ? Tôi cần em".
Lâm Tiểu Thanh cay cay khóe mi nói: "Anh biết bây giờ mình trông thảm hại lắm không ?".
"Thảm hại lắm sao ? Cũng chỉ em nhìn thấy mà thôi".
Long Mặc xoay người cô lại, đôi đồng tử đỏ dao động long lanh sầu bi nhìn Lâm Tiểu Thanh. Hắn nhẹ nâng gương mặt người con gái kia lên, đồi bàn tay ẩm nóng ôm trọn gương mặt cô, đôi gò má lạnh ngắt dần dần cảm nhận được hơi ấm của người kia truyền tới. Long Mặc không do dự hôn lên làn môi mỏng lạnh của Lâm Tiểu Thanh.
Lâm Tiểu Thanh muốn cự tuyệt hắn cũng không được. Hắn dần tiến sâu hơn vào khoang miệng của cô, từng bước từng bươc lún sâu, thâm nhập mạnh mẽ. Từ giây phút cảm giác chạm vào môi cô khiến hắn không ngừng đau, không ngừng nhớ, đã quá lâu rồi.
Chút vị cay đắng mà cả hai cảm nhận từ đối phương, môi lưỡi cuốn lấy nhau triền miên tước đoạt, phá bỏ rào chắn mà tiếp tục xâm lược đối phương. Lâm Tiểu Thanh như bị cuốn theo, cô hoàn toàn mất đi ý thức bị hắn dẫn lối thao túng, dần dần chìm đắm. Hắn cảm nhận được người con gái không còn kháng cự mình nữa hắn dường như có chút vui mừng mà cảm thấy biết ơn.
Tay vòng ra sau đỡ đầu Lâm Tiều Thanh ghì chặt, tay còn lại đặt sau lưng cô. Hương men rượu say nồng trong khoang miệng hắn dần khiến cô mê muội tâm trí. bây giờ chính bản thân cô không hiểu nổi mình đang làm gì nữa cứ vậy bị người khác chiếm đoạt.
Long Mặc rời môi cô trong lưu luyến vấn vương, đầu mình tựa vào đầu cô đau lòng khẽ trách móc: "Sao em nói em không hợp với tên đó ? Sao em lại nhận lời tỏ tình của hắn ? Em lừa tôi ?".
Lâm Tiểu Thanh nghe nghững điều nửa phần ghen nửa phần đau của hắn khiến cô cảm thấy có chút chạnh lòng:
"Anh lén nhìn sao ?".
"Tôi chỉ vô tình nhìn thấy. Em biết khoảng khắc em nhận lấy bông hồng đỏ đó trong tôi như thế nào không ?".
Lâm Tiểu Thanh ngước nhìn lên gương mặt bi thương kia của hắn, hắn nghẹn ngào: "Tôi rất giận. Tôi muốn chạy đến mang em về giấu đi. Nhưng mà tôi làm không được. Tôi không muốn làm em tổn thương".
Cổ họng Lâm Tiểu Thanh mặn chát, lồng ngực như muốn trực vỡ tung ào ạt cảm xúc. Lần này cô đã cảm nhận được sự yếu đuối của hắn, chợt trong cô lại đổi thấy thương hắn hơn. Cơ hồ phòng bị trong cô đối với hắn dần như buông xuống muốn tiến đến xoa dịu cho hắn, xóa đi nếp gấp trên mi tâm kia của hắn.
Lâm Tiều Thanh cổ gắng kìm nén cảm xúc, đôi mắt cô không giấu được mà đỏ hoe, bình tĩnh nói: "Tôi không có nhận lời".
"Em không sao ?" - Long Mặc khựng lại.
"Tôi chưa bao giờ nói dối anh chưa ?".
Lúc ấy trên phố đi bộ, Đồ Hạng Vũ giơ bông hồng đỏ ra trước mắt cô nói lời tỏ tình. Lâm Tiểu Thanh tuy có chút bất ngờ khiến cô lặng đi một vài giây. Nhưng Lâm Tiểu Thanh vốn là người kiên định, trong lòng cô chỉ cảm thấy áy náy thâm tâm, đối với cô, quá khứ cô không thể nào quên được. Nó mãi mãi vẫn ở đó.
Lâm Tiểu Thanh rất sợ sẽ phải trải qua một lần nữa, cô nói: "Anh Hạng Vũ, có lẽ để anh phải thất vọng rồi. Em không thể làm bạn gái anh. Chúng ta quá khác nhau, có lẽ anh nên tìm đối tượng mới".
Đồ Hạng Vũ cố gắng níu giữ: "Chúng ta khác nhau chỗ nào chứ? Anh thích em, ba em cũng muốn chúng ta đến với nhau, lẽ nào không được sao ? Hay anh có chỗ nào không tốt, em có thể nói, anh sẽ sửa".
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu: "Vấn đề không phải ở anh mà là em. Em không hợp với anh. Trong quá khứ đã trải qua nhiều chuyện khiến em không được thoải mái cho nên em không muốn nữa".
Nghe những lời cô nói Long Mặc có chút vui mừng trong lòng: "Vậy tôi còn cơ hội phải không ?"
Lâm Tiểu Thanh thở dài: "Ống chủ Long, anh đừng lãng phí thời gian quý báu của mình lên tôi nữa. Quên tôi đi".
Long Mặc cảm thấy đau lòng mà hụt hẫng: "Em không thể quên được quá khứ sao lại ép tôi phải quên em ?".
Lâm Tiểu Thanh nghẹn lời không nói, bờ mi khẽ rung, hắn nói đúng, đến cả quá khứ cô không thể quên nói gì hắn sao có thể quên được cô ? Chỉ hắn càng điên cuồng nhớ thêm mà thôi.
Hắn gọi tên cô: "Lâm Tiều Thanh".
Lâm Tiều Thanh nhìn lên hắn: "Em vẫn sẽ là chủ mẫu của Long gia, là phu nhân của tôi"
Danh sách chương