Lâm Tiều Thanh đêm hôm ấy co mình trong góc phòng, tựa đầu bên cửa sổ buồn bã chán nản. Mi tâm nặng trĩu ưu tư, phiền não. Nhắc tới càng thêm đau, nước mắt cô cứ thế mà chảy ra vô điều kiện nóng hổi lăn dài trên má, càng quen lại càng nhớ.
Tâm trạng của Long Mặc cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn nhốt mình trong phòng, rượu hết ly này đến ly khác, đầu óc chuếnh choáng men say, quần áp trên người xộc xệch, hắn như không còn là hắn nữa. Hắn mất dần đi sự tỉnh táo, bình tĩnh của bản thân thường ngày, hắn như muốn hét lên để giải phóng hết tất cả u uất cùng cực, giải phóng hết được nỗi đau dẫn vặt này.
Dòng lệ chảy ra từ hốc mắt, mi đã ươn ướt. Tim như có ngàn sâu bọ đang đục khoét đau đớn. Hắn nhìn chiếc nhẫn cưới trên bàn kính, chiếc nhẫn cưới của Lâm Tiểu Thanh mà hắn luôn gìn giữ bên mình giống như lá bùa bình an, sắp tới bước cuối nhưng cuối cùng lại vỡ tan.
Cô không còn yêu hắn nữa.
Từng lời từng chữ thốt ra khiến hắn ôm lấy trái đắng chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng dày vò. Hắn đã trông đợi rất nhiều, kì vọng càng nhiều rồi để ôm lấy tuyệt vọng.
Hắn cầm chiếc nhẫn lên ngắm nhìn rồi nắm chặt lấy nó giữ chặt trong lòng nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có được cô thêm một lần nữa.
Ôn Mạnh cùng mấy tên đàn em ở khu nhà bỏ hoang, trong căn nhà tối tăm ẩm mốc chỉ le lói ánh nến yếu ớt phản chiếu bóng người.
"Lão đại, Long Mặc đó có qua lại với một người phụ nữ".
Ồn Mạnh ngạc nhiên: "Hắn có nữ nhân bên ngoài à ? Là ai ?".
Tên đàn em đưa tấm hình mà gã đã chụp nén được, khoảng khắc mà Long Mặc ôm trầm lấy cô trong lòng. Ôn Mạnh nở nụ cười điên rồ, tặc lưỡi suýt xoa: "Xem này, ngọt ngào làm sao. Là trùm của Hắc Vương Giả mà lại đau đớn vì một ả đàn bà. Xót xa quá. Nhưng mà không trách được, cô ta quả thật xinh đẹp. Cô ta ở đầu ?".
" Làng chài ở Vịnh Cảng Đông".
"Chúng ta đi bắt cá con nào".
Ôn Mạnh nở nụ cười ma mãnh tàn nhẫn, đây là cơ hội mà ông trời ban cho gã, có vẻ như ông trời còn thương gã rồi. Ôn Mạnh giờ đây không khác gì chó điên bị ép vào đường cùng, gã không còn gì để mất cũng chẳng còn gì để sợ. Bây giờ gã chỉ muốn giết chết Long Mặc cho kì được. Khó khăn lắm mới bắt được điểm yếu của Long Mặc, gã sao có thể bỏ qua chứ ? Tập đoàn Long Dương...
Long Mặc ngồi bên bàn làm việc chăm chú phê duyệt toàn bộ văn kiện chất thành đống sau quãng thời gian đi vắng. Một nửa là đạt, một nửa hắn vứt sang một bên, tất cả sắp tới sẽ trở thành mớ giấy vụn vứt đi.
Hắn đặt cây bút xuống bàn sau khi kí văn kiện cuối. Hắn chủ vào đống văn kiện coi là "rác" kia rồi nói: "Đem bỏ đi và bảo bọn chúng làm lại".
"Vâng".
Trên tay Á Viêm còn một văn kiện nữa do dự chưa nộp lên. Á Viêm lưỡng lự một chút rồi nói: "Ông chủ, còn một văn kiện nữa".
Long Mặc không nói gì nhưng hướng mắt nhìn Á Viêm như đã ra lệnh. Á Viêm đặt văn kiện trên tay lên bàn hắn,
Long Mặc mở ra xem qua thì tiêu đề văn kiện là "Quỹ từ thiện thiện nguyện cho cô nhi viện An Nhiên".
Trên tay Á Viêm còn một văn kiện nữa do dự chưa nộp lên. Á Viêm lưỡng lự một chút rồi nói: "Ông chủ, còn một
van kien nua".
Long Mặc không nói gì nhưng hướng mắt nhìn Á Viêm như đã ra lệnh. Á Viêm đặt văn kiện trên tay lên bàn hắn,
Long Mặc mở ra xem qua thì tiêu đề văn kiện là "Quỹ từ thiện thiện nguyện cho cô nhi viện An Nhiên".
Hắn trước giờ không muốn nhìn thấy mấy thứ này, dù có cũng chỉ là qua loa cho xong. Nhưng giờ nhìn án văn kiện trước mặt lại dâng trào cảm xúc, ân hận, áy náy chính bản thân mình. Nhắc đến trẻ con hắn lại nhớ đứa con đã mất của hắn và cô. Hắn kìm nén nỗi đau quá khứ vào trong, nếu đây là cơ hội mà ông trời ban cho hắn để chuộc lỗi với đứa con nhỏ đáng thương ấy thì hẳn không hề do dự mà kí ngay rồi cần thận ghi chú bên cạnh đó bàn giao lại cho Á Viêm.
Á Viêm nhận lại văn kiện nhìn dòng ghi chú được viết cần thận ngay ngắn đỗi ngạc nhiên mà tròn mắt nhìn hắn với ánh nhìn lạ lẫm.
Hắn nhạt lời: "Sao ?".
"À, không có gì. Tôi lập tức đi làm ngay".
Á Viêm liền ra ngoài bây giờ chỉ còn mình hắn trong phòng.
Nếu như trước kia hẳn lao đầu vào kiếm tiền chưa biết tiêu nó vào mục đích gì thì bây giờ hẳn đã hiều ra và muốn dùng nó vào mục đích chính đáng. Sau khi rời đi, hắn thay đổi rất nhiều, suy nghĩ thay đối, thói quen thay đối, hành động cũng thay đổi. Những thứ mà hắn coi thường, coi là rơm là rạ thì bây giờ hắn lại coi trọng nâng niu.
Hắn coi thường nhân sinh, coi thường nhân quả, gieo gió gặt bão để rồi cái giá hắn phải trả đó là nỗi đau giày vò xâu xé, ân hận, hối lỗi.
Tâm trạng của Long Mặc cũng chẳng khá hơn là bao. Hắn nhốt mình trong phòng, rượu hết ly này đến ly khác, đầu óc chuếnh choáng men say, quần áp trên người xộc xệch, hắn như không còn là hắn nữa. Hắn mất dần đi sự tỉnh táo, bình tĩnh của bản thân thường ngày, hắn như muốn hét lên để giải phóng hết tất cả u uất cùng cực, giải phóng hết được nỗi đau dẫn vặt này.
Dòng lệ chảy ra từ hốc mắt, mi đã ươn ướt. Tim như có ngàn sâu bọ đang đục khoét đau đớn. Hắn nhìn chiếc nhẫn cưới trên bàn kính, chiếc nhẫn cưới của Lâm Tiểu Thanh mà hắn luôn gìn giữ bên mình giống như lá bùa bình an, sắp tới bước cuối nhưng cuối cùng lại vỡ tan.
Cô không còn yêu hắn nữa.
Từng lời từng chữ thốt ra khiến hắn ôm lấy trái đắng chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng dày vò. Hắn đã trông đợi rất nhiều, kì vọng càng nhiều rồi để ôm lấy tuyệt vọng.
Hắn cầm chiếc nhẫn lên ngắm nhìn rồi nắm chặt lấy nó giữ chặt trong lòng nhưng có lẽ sẽ không bao giờ có được cô thêm một lần nữa.
Ôn Mạnh cùng mấy tên đàn em ở khu nhà bỏ hoang, trong căn nhà tối tăm ẩm mốc chỉ le lói ánh nến yếu ớt phản chiếu bóng người.
"Lão đại, Long Mặc đó có qua lại với một người phụ nữ".
Ồn Mạnh ngạc nhiên: "Hắn có nữ nhân bên ngoài à ? Là ai ?".
Tên đàn em đưa tấm hình mà gã đã chụp nén được, khoảng khắc mà Long Mặc ôm trầm lấy cô trong lòng. Ôn Mạnh nở nụ cười điên rồ, tặc lưỡi suýt xoa: "Xem này, ngọt ngào làm sao. Là trùm của Hắc Vương Giả mà lại đau đớn vì một ả đàn bà. Xót xa quá. Nhưng mà không trách được, cô ta quả thật xinh đẹp. Cô ta ở đầu ?".
" Làng chài ở Vịnh Cảng Đông".
"Chúng ta đi bắt cá con nào".
Ôn Mạnh nở nụ cười ma mãnh tàn nhẫn, đây là cơ hội mà ông trời ban cho gã, có vẻ như ông trời còn thương gã rồi. Ôn Mạnh giờ đây không khác gì chó điên bị ép vào đường cùng, gã không còn gì để mất cũng chẳng còn gì để sợ. Bây giờ gã chỉ muốn giết chết Long Mặc cho kì được. Khó khăn lắm mới bắt được điểm yếu của Long Mặc, gã sao có thể bỏ qua chứ ? Tập đoàn Long Dương...
Long Mặc ngồi bên bàn làm việc chăm chú phê duyệt toàn bộ văn kiện chất thành đống sau quãng thời gian đi vắng. Một nửa là đạt, một nửa hắn vứt sang một bên, tất cả sắp tới sẽ trở thành mớ giấy vụn vứt đi.
Hắn đặt cây bút xuống bàn sau khi kí văn kiện cuối. Hắn chủ vào đống văn kiện coi là "rác" kia rồi nói: "Đem bỏ đi và bảo bọn chúng làm lại".
"Vâng".
Trên tay Á Viêm còn một văn kiện nữa do dự chưa nộp lên. Á Viêm lưỡng lự một chút rồi nói: "Ông chủ, còn một văn kiện nữa".
Long Mặc không nói gì nhưng hướng mắt nhìn Á Viêm như đã ra lệnh. Á Viêm đặt văn kiện trên tay lên bàn hắn,
Long Mặc mở ra xem qua thì tiêu đề văn kiện là "Quỹ từ thiện thiện nguyện cho cô nhi viện An Nhiên".
Trên tay Á Viêm còn một văn kiện nữa do dự chưa nộp lên. Á Viêm lưỡng lự một chút rồi nói: "Ông chủ, còn một
van kien nua".
Long Mặc không nói gì nhưng hướng mắt nhìn Á Viêm như đã ra lệnh. Á Viêm đặt văn kiện trên tay lên bàn hắn,
Long Mặc mở ra xem qua thì tiêu đề văn kiện là "Quỹ từ thiện thiện nguyện cho cô nhi viện An Nhiên".
Hắn trước giờ không muốn nhìn thấy mấy thứ này, dù có cũng chỉ là qua loa cho xong. Nhưng giờ nhìn án văn kiện trước mặt lại dâng trào cảm xúc, ân hận, áy náy chính bản thân mình. Nhắc đến trẻ con hắn lại nhớ đứa con đã mất của hắn và cô. Hắn kìm nén nỗi đau quá khứ vào trong, nếu đây là cơ hội mà ông trời ban cho hắn để chuộc lỗi với đứa con nhỏ đáng thương ấy thì hẳn không hề do dự mà kí ngay rồi cần thận ghi chú bên cạnh đó bàn giao lại cho Á Viêm.
Á Viêm nhận lại văn kiện nhìn dòng ghi chú được viết cần thận ngay ngắn đỗi ngạc nhiên mà tròn mắt nhìn hắn với ánh nhìn lạ lẫm.
Hắn nhạt lời: "Sao ?".
"À, không có gì. Tôi lập tức đi làm ngay".
Á Viêm liền ra ngoài bây giờ chỉ còn mình hắn trong phòng.
Nếu như trước kia hẳn lao đầu vào kiếm tiền chưa biết tiêu nó vào mục đích gì thì bây giờ hẳn đã hiều ra và muốn dùng nó vào mục đích chính đáng. Sau khi rời đi, hắn thay đổi rất nhiều, suy nghĩ thay đối, thói quen thay đối, hành động cũng thay đổi. Những thứ mà hắn coi thường, coi là rơm là rạ thì bây giờ hắn lại coi trọng nâng niu.
Hắn coi thường nhân sinh, coi thường nhân quả, gieo gió gặt bão để rồi cái giá hắn phải trả đó là nỗi đau giày vò xâu xé, ân hận, hối lỗi.
Danh sách chương