Hắn đưa tay muốn chạm đến khuôn mặt Lâm Tiểu Thanh bất thình lình bên mặthắn ẵm trọn một cái tát của cô. Miệng cô không ngừng nói đuổi tên nào đó trong mơ rồi chân tay của loạn xạ chuẩn bị một ngàn tư thế phản côngtên nào đó, có thể cái hành động ngớ ngẩn này của cô khiến má hắn hôntrọn lòng bàn tay cô.
Long Mặcthẫn người không hiểu tại sao bị tát như vậy. Cứ tưởng chừng hắn sẽ gọicô dậy mắng tơi tả đe dọa. Nhưng không, hắn không làm vậy. Hắn cũngkhông hề trách cô thì phải, bỏ qua trở lại giường mình đưa tay tắt đènngủ trên bàn rồi đắp chăn nằm xuống.
Đợi đến khi hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa lúc này cô mới thở phào mở mắt. Trời ơi, dọa chết người mất thôi. Cứ dăm ba bữa như vậy sớm cóngày sẽ đột quỵ mất. Hóa ra là Lâm Tiểu Thanh giả vờ ngủ là cô cố tìnhlàm vậy để tránh bị hắn đụng chạm vào mình. Cô cũng rất liều, rất gan đó chứ. Đánh luôn cả hắn kia mà. Trong lòng cô nở rộ như pháo hoa, lần đầu tiên có cảm giác đánh ông chủ của mình cũng thật đã quá đi mà. Lâu rồikhông được khoái một trận. Thật đã cái nư.
Nếu không thể làm gì được anh thì chí ít tôi phải bạt tai anh một cái coinhư lấy lại công bằng cho mình chứ. Cho chừa cái thói vụng trộm ngườikhác khi người ta ngủ nhé. Đồ xấu tính khó ưa.
Bạt tai được hắn khiến cô vui rối rít như đứa trẻ vừa dành được chiến lợiphẩm mà quá khích thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. Hắn nằm trên giườngchưa hề ngủ. Long Mặc cũng biết Lâm Tiểu Thanh lợi dụng lợi dụng lúc ngủ mà đánh hắn nhưng không ngờ rằng hắn lại không nói gì. Cứ thể như mộtngười khác. Hắn không nổi giận như trước chút nào nếu không ban nãy sẽlôi đầu Lâm Tiểu Thanh dậy cáu giận với cô, nổi trận lôi đình phong babão tố nhưng hắn lại không làm thế. Lẽ nào vì đứa con của hắn mà cô đang mang trong bụng ư ? Cứ ngàyngày thức dậy, Lâm Tiểu Thanh phải giống như dâu hiền vợ đảm thùy mị nết na chuản bị quần áo rồi là lượt cho phẳng phiu để sẵn bên ngoài choLong Mặc, giúp hắn chỉnh trang quần áo lúc mới đầu cứ như trong nhà giam cứ như con sen ở đợ. Ôi trời, đã là phu nhân của nhà quyền thế sao phải làm những cái công việc này nhỉ ? Chả phải do người hầu kẻ hạ rong nhàlàm hay sao ? Nhưng dần dần Lâm Tiểu Thanh cũng quen với những côngviệc này, khắc ghi nó giống như một thói quen nhỡ đâu mai sau cưới chồng khác cũng đỡ bỡ ngỡ. Cái đầu óc ngay thơ của Lâm Tiểu Thanh chợt nghĩtới đó cái giọng trầm đến cảm lạnh của hắn đâm vào tai cô: "Ngày mai đithử đồ với tôi".
Lâm Tiểu Thanh chợt tỉnh ngủ hẳn "hả" một tiếng không biết hắn vừa nói cái gì. LongMặc nhìn cô không có cảm xúc gì, hắn không nhanh không chậm ngữ điệunhắc lại một lần nữa: "Ngày mai cùng tôi đi thử đồ. Tâm hồn cô vẫn cònđang mộng du chưa tỉnh ngủ à ?".
Lâm Tiểu Thanh nghệt ra cứ như vừa lưu lạc thế giới khác xuyên không tới: "Thử đồ gì cơ ? Tôi phải đi đâu à ?".
- Ừ. Tối mai là tiệc khai trương chi nhánh phía bắc nên cô phải đi cùng.
Lâm Tiểu Thanh đáp một cách vô cùng ngây ngô: "Anh có thể tự đi mà. Tôi đến đó lạ mặt lạ người đâu biết ai đâu mà đi".
Long Mặc nhíu mày không hài lòng: "Nói hay nhỉ ? Không muốn cũng phải đi.Đây là nghĩa vụ của cô, cấm cãi lời tôi. Ông già của cô đang ở trong tay tôi đấy".
Chết tiệt, đồ trờiđánh. Thật muốn túm vào đầu hắn giật tóc lên gối với hắn quá. Tên khốnchết tiệt này khiến cô ức chế gần chết nhưng lại cô lại phải nuốt xuốngmặt mày niềm nở gật đầu đồng ý.
Nhưng sao Long Mặc lại nhắcđến ba cô lúc này khiến cô lại nhớ đến ông sa sầm sắc mặt. Long Mặc đưamắt qua để ý cô, cô cúi gằm mặt buồn tủi như một đứa trẻ vừa rời xa aiđó. Long Mặc hắn chẳng hề ngủi lòng thương xót cô cho cô gặp ba lấy mộtlần, hắn hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt vô tâm vô tính: "Định đứng đực đó đến bao giờ ?".
Lâm Tiểu Thanhđịnh hồn lại cùng theo hắn xuống dưới nhà ăn sáng. Hắn vẫn như thườnglệ, y con robot lập trình sẵn, ăn sáng xong là lại làm đến chiều. Chiềuvề ăn xong lại cắm mặt vào làm. Cuộc sống của hắn tẻ nhạt như vậy hắncũng chịu nổi à ? Đúng là con người vì công việc, quanh đi quẩn lại chỉcó công việc, vô tâm quá mức.
Mà thôi bỏ đi, hắn vốn đâu coi trọng cô chút nào, hắn còn khinh thường ramặt mà. Hắn chỉ coi cô giống như một cái máy đẻ, xong nhiệm vụ ném chocục tiền rồi đuổi đi thôi. Từ khi vào đây Lâm Tiểu Thanh cảm thấy cuộcsống của mình trôi qua y hệt một cuốn băng, rất vô vị. Lâm Tiểu Thanhtrước kia tuy nghèo nhưng dẫu sao cũng có được tình thương ấm áp của bamình. Hai ba con cùng san sẻ từng bữa cơm, manh áo sống qua ngày tuy khổ cực nhưng đó là tháng năm cô cảm thấy hạnh phúc nhất. Đối lập khác xa,bây giờ dù không cần phải lo ăn lo mặc nhưng Lâm Tiểu Thanh cảm thấy mọi thứ xung quanh như hóa băng lạnh ngắt, cứ giống như bị nhốt trong thâmcung lãnh địa lạnh lẽo. So với bây giờ khó sống hơn rất nhiều, cô mongtrở lại những ngày tháng như trước đây.
Đứng ngoài ban công nghiệm lại cuộc sống của mình, cô nhìn về phương trờiphía tây, ánh nắng yếu ớt chiếu tới sưởi ấm Lâm Tiểu Thanh, cô vô hồnnói gì đó mấp máy bờ môi không rõ, có lẽ là một đoạn hát trong bản nhạcbuồn sâu thẳm. Nhìn lên bầu trời rộng lớn xanh ngắt, đàn chim bay quachắc hẳn là cả một gia đình có ba mẹ, có con cái. Con tim cô chợt mongước mình cũng giống như chúng, có được một gia đình, một mái nhà, có babên cạnh được sống tự do tự tại. Nghĩ đến đây, khóe mi cô đọng lệ lănhai bên má.
Hôm nay hắn vềmuộn, đồng hồ chín giờ hắn mới về thì lúc này cô đã ngủ quên rồi. Cô ngủ thiếp đi trên sofa, có lẽ là đang chờ hắn về đến chăn cũng chưa thấy cô bỏ ra khỏi tủ. Hắn cởi áo vest ngoài vứt xuống giường, xắn tay áo sơ mi lên qua tủ lấy chăn ra đắp cho cô. Lâm Tiểu Thanh cảm thấy rất lạ chợtthức dậy nhìn hắn: "Anh về rồi đó à ? Tôi ngủ quên mất".
Hắn hờ hững: "Tôi đâu có nói cô đâu".
Lâm Tiểu Thanh lồm cồm bò dậy gặng hỏi: "Anh đã ăn gì chưa ? Để tôi xuống bảo họ chuẩn bị cho anh".
- Không cần đâu. Tôi ăn rồi.
Long Mặc bỏ vào nhà tắm tắm rửa một hồi lúc trở ra chỉ có mỗi chiếc khăn tắm quấn ngang thắt lưng đi ra phần trên để trần lộ cơ bắp, cơ bụng sănchắc của hắn. Long Mặc ra khỏi nhà tắm đã thấy quần áo được lấy để sẵntrên giường, còn Lâm Tiểu Thanh đang nằm bên sofa kia mà sao lại căngthẳng thế ? Cứ bất an trong lòng sợ hắn lại qua đây quan sát hay lại làm gì đó mà cô không dám nhắm mắt.
Long Mặcthẫn người không hiểu tại sao bị tát như vậy. Cứ tưởng chừng hắn sẽ gọicô dậy mắng tơi tả đe dọa. Nhưng không, hắn không làm vậy. Hắn cũngkhông hề trách cô thì phải, bỏ qua trở lại giường mình đưa tay tắt đènngủ trên bàn rồi đắp chăn nằm xuống.
Đợi đến khi hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa lúc này cô mới thở phào mở mắt. Trời ơi, dọa chết người mất thôi. Cứ dăm ba bữa như vậy sớm cóngày sẽ đột quỵ mất. Hóa ra là Lâm Tiểu Thanh giả vờ ngủ là cô cố tìnhlàm vậy để tránh bị hắn đụng chạm vào mình. Cô cũng rất liều, rất gan đó chứ. Đánh luôn cả hắn kia mà. Trong lòng cô nở rộ như pháo hoa, lần đầu tiên có cảm giác đánh ông chủ của mình cũng thật đã quá đi mà. Lâu rồikhông được khoái một trận. Thật đã cái nư.
Nếu không thể làm gì được anh thì chí ít tôi phải bạt tai anh một cái coinhư lấy lại công bằng cho mình chứ. Cho chừa cái thói vụng trộm ngườikhác khi người ta ngủ nhé. Đồ xấu tính khó ưa.
Bạt tai được hắn khiến cô vui rối rít như đứa trẻ vừa dành được chiến lợiphẩm mà quá khích thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. Hắn nằm trên giườngchưa hề ngủ. Long Mặc cũng biết Lâm Tiểu Thanh lợi dụng lợi dụng lúc ngủ mà đánh hắn nhưng không ngờ rằng hắn lại không nói gì. Cứ thể như mộtngười khác. Hắn không nổi giận như trước chút nào nếu không ban nãy sẽlôi đầu Lâm Tiểu Thanh dậy cáu giận với cô, nổi trận lôi đình phong babão tố nhưng hắn lại không làm thế. Lẽ nào vì đứa con của hắn mà cô đang mang trong bụng ư ? Cứ ngàyngày thức dậy, Lâm Tiểu Thanh phải giống như dâu hiền vợ đảm thùy mị nết na chuản bị quần áo rồi là lượt cho phẳng phiu để sẵn bên ngoài choLong Mặc, giúp hắn chỉnh trang quần áo lúc mới đầu cứ như trong nhà giam cứ như con sen ở đợ. Ôi trời, đã là phu nhân của nhà quyền thế sao phải làm những cái công việc này nhỉ ? Chả phải do người hầu kẻ hạ rong nhàlàm hay sao ? Nhưng dần dần Lâm Tiểu Thanh cũng quen với những côngviệc này, khắc ghi nó giống như một thói quen nhỡ đâu mai sau cưới chồng khác cũng đỡ bỡ ngỡ. Cái đầu óc ngay thơ của Lâm Tiểu Thanh chợt nghĩtới đó cái giọng trầm đến cảm lạnh của hắn đâm vào tai cô: "Ngày mai đithử đồ với tôi".
Lâm Tiểu Thanh chợt tỉnh ngủ hẳn "hả" một tiếng không biết hắn vừa nói cái gì. LongMặc nhìn cô không có cảm xúc gì, hắn không nhanh không chậm ngữ điệunhắc lại một lần nữa: "Ngày mai cùng tôi đi thử đồ. Tâm hồn cô vẫn cònđang mộng du chưa tỉnh ngủ à ?".
Lâm Tiểu Thanh nghệt ra cứ như vừa lưu lạc thế giới khác xuyên không tới: "Thử đồ gì cơ ? Tôi phải đi đâu à ?".
- Ừ. Tối mai là tiệc khai trương chi nhánh phía bắc nên cô phải đi cùng.
Lâm Tiểu Thanh đáp một cách vô cùng ngây ngô: "Anh có thể tự đi mà. Tôi đến đó lạ mặt lạ người đâu biết ai đâu mà đi".
Long Mặc nhíu mày không hài lòng: "Nói hay nhỉ ? Không muốn cũng phải đi.Đây là nghĩa vụ của cô, cấm cãi lời tôi. Ông già của cô đang ở trong tay tôi đấy".
Chết tiệt, đồ trờiđánh. Thật muốn túm vào đầu hắn giật tóc lên gối với hắn quá. Tên khốnchết tiệt này khiến cô ức chế gần chết nhưng lại cô lại phải nuốt xuốngmặt mày niềm nở gật đầu đồng ý.
Nhưng sao Long Mặc lại nhắcđến ba cô lúc này khiến cô lại nhớ đến ông sa sầm sắc mặt. Long Mặc đưamắt qua để ý cô, cô cúi gằm mặt buồn tủi như một đứa trẻ vừa rời xa aiđó. Long Mặc hắn chẳng hề ngủi lòng thương xót cô cho cô gặp ba lấy mộtlần, hắn hoàn toàn thờ ơ lạnh nhạt vô tâm vô tính: "Định đứng đực đó đến bao giờ ?".
Lâm Tiểu Thanhđịnh hồn lại cùng theo hắn xuống dưới nhà ăn sáng. Hắn vẫn như thườnglệ, y con robot lập trình sẵn, ăn sáng xong là lại làm đến chiều. Chiềuvề ăn xong lại cắm mặt vào làm. Cuộc sống của hắn tẻ nhạt như vậy hắncũng chịu nổi à ? Đúng là con người vì công việc, quanh đi quẩn lại chỉcó công việc, vô tâm quá mức.
Mà thôi bỏ đi, hắn vốn đâu coi trọng cô chút nào, hắn còn khinh thường ramặt mà. Hắn chỉ coi cô giống như một cái máy đẻ, xong nhiệm vụ ném chocục tiền rồi đuổi đi thôi. Từ khi vào đây Lâm Tiểu Thanh cảm thấy cuộcsống của mình trôi qua y hệt một cuốn băng, rất vô vị. Lâm Tiểu Thanhtrước kia tuy nghèo nhưng dẫu sao cũng có được tình thương ấm áp của bamình. Hai ba con cùng san sẻ từng bữa cơm, manh áo sống qua ngày tuy khổ cực nhưng đó là tháng năm cô cảm thấy hạnh phúc nhất. Đối lập khác xa,bây giờ dù không cần phải lo ăn lo mặc nhưng Lâm Tiểu Thanh cảm thấy mọi thứ xung quanh như hóa băng lạnh ngắt, cứ giống như bị nhốt trong thâmcung lãnh địa lạnh lẽo. So với bây giờ khó sống hơn rất nhiều, cô mongtrở lại những ngày tháng như trước đây.
Đứng ngoài ban công nghiệm lại cuộc sống của mình, cô nhìn về phương trờiphía tây, ánh nắng yếu ớt chiếu tới sưởi ấm Lâm Tiểu Thanh, cô vô hồnnói gì đó mấp máy bờ môi không rõ, có lẽ là một đoạn hát trong bản nhạcbuồn sâu thẳm. Nhìn lên bầu trời rộng lớn xanh ngắt, đàn chim bay quachắc hẳn là cả một gia đình có ba mẹ, có con cái. Con tim cô chợt mongước mình cũng giống như chúng, có được một gia đình, một mái nhà, có babên cạnh được sống tự do tự tại. Nghĩ đến đây, khóe mi cô đọng lệ lănhai bên má.
Hôm nay hắn vềmuộn, đồng hồ chín giờ hắn mới về thì lúc này cô đã ngủ quên rồi. Cô ngủ thiếp đi trên sofa, có lẽ là đang chờ hắn về đến chăn cũng chưa thấy cô bỏ ra khỏi tủ. Hắn cởi áo vest ngoài vứt xuống giường, xắn tay áo sơ mi lên qua tủ lấy chăn ra đắp cho cô. Lâm Tiểu Thanh cảm thấy rất lạ chợtthức dậy nhìn hắn: "Anh về rồi đó à ? Tôi ngủ quên mất".
Hắn hờ hững: "Tôi đâu có nói cô đâu".
Lâm Tiểu Thanh lồm cồm bò dậy gặng hỏi: "Anh đã ăn gì chưa ? Để tôi xuống bảo họ chuẩn bị cho anh".
- Không cần đâu. Tôi ăn rồi.
Long Mặc bỏ vào nhà tắm tắm rửa một hồi lúc trở ra chỉ có mỗi chiếc khăn tắm quấn ngang thắt lưng đi ra phần trên để trần lộ cơ bắp, cơ bụng sănchắc của hắn. Long Mặc ra khỏi nhà tắm đã thấy quần áo được lấy để sẵntrên giường, còn Lâm Tiểu Thanh đang nằm bên sofa kia mà sao lại căngthẳng thế ? Cứ bất an trong lòng sợ hắn lại qua đây quan sát hay lại làm gì đó mà cô không dám nhắm mắt.
Danh sách chương