Nhưng mà càng như vậy Lâm Tiểu Thanh lại càng thấy vị trí của mình trong hắn, lại thích trêu đùa hănd vào những lúc này, lại càng muốn khiêu khích sự chiếm hữu của hắn. Cô đưa tay lên lướt nhẹ trên mặt hắn, rồi chạm đến yết hầu của hắn, đưa dần xuống tấm ngực trần ẩn hiện qua chiếc sơ mi để hở. Giọng đầy khiêu khích: "Tất nhiên là không đủ, phải là hơn thế".

Bàn tay hư hỏng mang thêm hơi ấm của cô, giọng điệu mê hồn quyến rũ ấy cùng với biểu hiện cám dỗ của người nằm dưới thân khiến hắn không thể nào chịu nổi. Hắn lấy tay cô, chỉ với một tay của hắn đã khóa trọn hai tay cô, một tay bóp lấy miệng cô nhẫn môi mình vào mồi cô một cách cuồng bạo.

Môi lưỡi trao đảo triền miên, hắn thâm nhập xâm chiếm tước đoạt mạnh bạo. Đôi môi cô bị hắn giày vò như một sự trừng phạt vì dám trêu chọc hắn. Cô dần như đã quen với sự chiếm hữu của hắn sẵn sàng đón nhận cuồng phong áp đảo mà đáp trả hắn không kém cạnh.

Hơi thở gấp gáp, hô hấp khó khăn mang theo sự ướt át, hương vị tư tình của cả hai. Hắn hôn môi cô, hôn xuống cổ cô. Cô cảm nhận hơi thở s nóng ướt át kia đang lướt bên cổ mình, thoang thoảng vấn vít bên cạnh mùi hương nam tính đặc biệt của hắn vừa kích thích, vừa nhột nhột khiến cơ thể mình khó kiểm soát. Hắn hôn xuống ngực cô, trái tim bên lồng ngực cô bỗng đập nhanh liên hồi. Cơ thể cô vừa vặn trong tay hắn, tay hắn luồn vào trong chiếc váy ngủ lụa mỏng kia vuốt ve lấy cặp đùi trắng ngọc không tì vết.

Lâm Tiểu Thanh không kìm chế được ưỡn cong mình hứng chịu những giày vò thể xác. Long Mặc hồn lên bầu ngực kia nhưng hoàn toàn không chút ý định là loại bỏ chiếc váy ngủ kia của cô. Động tác liền dừng lại, hắn nhìn người con gái tuy dù nảy sinh nhiều ý định nhưng cuối cùng vẫn khiến hắn do dự mà dừng lại.

Trong đầu hắn giờ giống như trận chiến đấu tranh tư tưởng. Hắn chịu đựng nén nhịn những ý định đen tối kia của mình. Hắn vươn tay chạm lên gương mặt thanh tú tinh xảo của Lâm Tiểu Thanh kéo cằm cô lên: "Con mắt của em không được để ý bất cứ ai ngoài Long Mặc anh. Kể cả ranh con đó".

Lâm Tiểu Thanh choàng tay đầy tự tin: "Được thôi. Đề cho công bằng thì ông chủ Long cũng không được để ý ai khác".

Long Mặc cười ấm áp: "Sẽ không còn ai nữa".

Hôn lễ ngày càng đến gần. Hắn và cô đều bận rộn chuẩn bị cho ngày đáng nhớ của cả hai trong đời. Gánh nặng trên vai, vừa chuẩn bị hôn lễ vừa lo việc tài chính tập đoàn đối với hắn không hề nặng nhọc, hắn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như thế. Dù bận thế nào hắn cũng không hề bỏ bê cô, luôn dành thời gian gần gũi cho mình và cô.

Lâm Tiểu Thanh thấu hiểu được gánh nặng của hắn đang mang, cô không phàn nàn trái lại cũng giúp hắn một tay cáng đáng. Người ta nói "đằng sau thành công của người đàn ông là bóng dáng của người phụ nữ" quả nhiên không sai. Có cô luôn bên cạnh khiến hắn yên tâm, đối với hắn cô là báu vật quý giá không muốn đánh rơi thêm lần nào nữa.

Lâm Tiểu Thanh còn biết hắn còn tài trợ cho cô nhi viện An Nhiên. Xem xét qua từng con số trên bảng thống kê hắn bỏ ra một số tiền khá lớn xây lại toàn bộ cô nhi viện, nâng cấp các thiết bị thiết yếu cho cô nhi viện.

Chiều hôm đó Lâm Tiểu Thanh một mình đến cô nhi viện An Nhiên. Người giám hộ của những đứa trẻ cười hiền từ tiếp đón cô: "Long phu nhân đến chơi sao ?".

Lâm Tiểu Thanh nhìn người phụ nữ hiền từ kia mà có chút xúc động, bổi hồi: "Dì à, dì vất vả rồi".

Người phụ nữ kia xua tay: "Không vất vả, mời phu nhân vào".

Nhìn cô nhi viện được sửa sang lại, tuy chưa thể hoàn thiện xong nhưng nhìn qua không gian tốt hớn trước rất nhiều. Những đứa trẻ nô nức chơi đùa không biết mệt, nhìn thấy cô tới thì chợt lặng im, mắt đứa nhỏ nào đứa nấy cũng tròn xoe nhìn cô bằng những ánh nhìn lạ lẫm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện