Định vị hai người họ cho tôi.
Á Viêm đáp: " Vâng".
Tại quán cafe bên phố Tây...
Long Bắc Yến và Lâm Tiểu Thanh ngồi nói chuyện với nhau. Long Bắc Yến theo lời miêu tả của Lâm Tiểu Thanh dần suy đoán: "Nếu như theo cô miêu tả tôi cũng đã nghĩ tới thì loại nước hoa hiếm có mặt trên thị trường. Giá cả không thể xem thường, chỉ có thể mua ở bên Pháp mà thôi".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Hôm đó là ngày đầu tiên tôi đến chi nhánh làm cũng có mặt Quý Dĩ Hân ở đó. Tôi và cô ta có lời qua tiếng lại với nhau cho đến khi cô ta đến gần trước mặt tôi, tôi ngửi thấy hương thơm quen thuộc ấy. Mùi nước hoa trên người đẩy tôi ngã cầu thang".
Long Bắc Yến nghiêm túc nhìn Lâm Tiểu Thanh: "Cô đang nghi ngờ Quý Dĩ Hân ?".
Lâm Tiểu Thanh thở dài lắc đầu, có vẻ là không chắc chắn: "Không biết nữa, đó chỉ là suy đoán của tôi. Dựa vào mùi nước hoa thì không thể định tội được cô ta. Chúng ta không có bằng chứng, nói gì cũng vô dụng".
- Cô có chắc là cô ta không ? - Cũng khoảng năm mươi. Sau hôm đó tôi đã về cố nhớ lại nhưng mà đầu tôi lại đau như búa bổ khi nhớ lại đoạn kí ức đó.
Long Bắc Yến nắm tay Lâm Tiểu Thanh động viên: "Đừng tự hành hạ bản thân. Còn tôi. Nhất định sẽ tìm được bằng chứng thôi".
Thoang thoảng đâu đó mùi hương khó chịu vô cùng, mùi khói thuốc bay bay từ chỗ ngồi một người đàn ông gần hai người họ. Long Bắc Yến cũng hút thuốc nhưng cô không bao giờ hút thuốc trước mặt chị dâu của mình. Cô không muốn Lâm Tiểu Thanh giữ khoảng cách với mình hay khiến chị dâu mình phải khó chịu, đó là trường hợp đặc biệt, là lập trường của bản thân Long Bắc Yến. Cô không như vậy cô cũng sẽ bắt kẻ khác như vậy.
Mẹ kiếp, tên chó không có não nào trêu ông đây thế ?
Long Bắc Yến xoay người nhìn về hướng người đàn ông nọ, gã cầm trên tay phì phèo điếu thuốc đang cháy tro tàn vương rơi xuống đất.
Một cậu nhân viên trong quán bước tới nhắc khéo gã ai ngờ trêu vào sự huênh hoang của gã. Gã cầm ly cafe nóng vừa mang ra tạt ngay vào người nhân viên nọ khiến cậu ta bị phỏng đỏ hằn một vết lớn.
Lâm Tiểu Thanh thấy không mấy xuôi tai thuận mắt toan đứng lên định đi về phía bên đó nhưng Long Bắc Yến cản lại. Long Bắc Yến không nhìn Lâm Tiểu Thanh, ánh mắt tỏa bừng sát khí nhìn về phía gã đàn ông kia, lạnh giọng nhìn nói: "Ra ngoài".
Nói rồi Lâm Tiểu Thanh cũng biết ý mà làm theo nhưng trước khi đi cô cũng không quên dặn dò Long Bắc Yến: "Đừng đánh chết người đấy".
Xong xuôi Lâm Tiểu Thanh ung dung bước ra ngoài nhìn qua ô kính lớn xem tình hình phía trong. Lớp kính dày không nghe được âm thanh bên trong nhưng có thể nghe nhạc hiệu mà đoán chương trình.
Đợi Lâm Tiểu Thanh an toàn ra ngoài, Long Bắc Yến từng bước từng bước thân mang sát khí âm u bước đến chỗ gã đàn ông nọ giật lấy tàn thuốc nhét thẳng vào miệng gã bịt chặt miệng lại. Tàn thuốc chưa dập cho vào khoang miệng lớp mô mỏng ấy sao có thể chịu đựng được nhiệt ? Gã kêu lên oai oái trong đau đớn.
Tất cả khách khứa lẫn nhân viên trong quán được chứng kiến cảnh tượng hãi hùng.
Từng lời nói lạnh lẽo của Long Bắc Yến tựa giống như gai băng đâm thủng màng nhĩ gã: "Bên cạnh chỗ ngồi của mày người ta có đề biển cấm hút thuốc, mắt mày đui mù rồi sao ? Hay để tao thay cho mày mắt mới nhé ? Đồ chó chết".
Gã đàn ông nhổ tàn thuốc trong miệng ra mắt nổi gân xanh đỏ tức giận: "Con chó cái, mày dám đánh ông đây à ?".
Long Bắc Yến cười lạnh: "Mấy thằng như mày ông nội mày đầy đập chết hết rồi. Mày muốn là nạn nhân tiếp theo không ?".
- Mày...
Gã đứng lên giơ nắm đấm định lao tới đám Long Bắc Yến. Một cú xoay đá nhẹ nhàng đơn giản của Long Bắc Yến đạp lồng ngực gã. Gã đàn ông ôm lấy ngực mình phát tức thở ho cả ra máu. Lâm Tiểu Thanh bên ngoài cũng đến điếng người đứng hình không tin, nội lực thâm hậu quả nhiên lợi hại quá.
Long Bắc Yến vẫy tay nói với cậu nhân viên: "Mang tách cafe ban nãy hắn tạt cậu ra đây cho tôi, nhưng nhớ phải thật nóng, càng nóng càng tốt. Mang mười ly như vậy ra đây".
Cậu nhân viên kinh hãi không dám nói câu nào, sợ đến vỡ mật liền tức tốc vào trong hối thúc nhân viên bartender làm.
Long Bắc Yến giữ nguyên thái độ lạnh lùng quay sang nói với gã: "Mày yên tâm, bữa này tao mời mày. Mày không cần tốn một đồng tiền cafe. Được một lãi mười".
Gã đàn ông nọ bắt đầu sợ cô, mồm hắn lắp bắp: "Mày, mày muốn gì ?".
Long Bắc Yến cong khóe môi cười lạnh tàn nhẫn.
Một lát sau, cậu nhân viên kia bưng ra đúng mười ly cafe mà Long Bắc Yến yêu cầu. Khói bay lên nghi ngút, rất rất nóng. Long Bắc Yến lấy ra bao thuốc của gã nói: "Châm lên".
Gã không dám phản bác ngoan ngoãn làm theo mà mắt liếc liếc cô trong sợ hãi. Gã châm xong điếu thuốc nhưng không dám hút, Long Bắc Yến cười ác ma nói: "Cho vào miệng nhai đi".
Gã cả kinh, người run như cày sấy. Long Bắc Yến mất kiên nhẫn: "Đừng để tao phải đút vào mồm mày như ban nãy".
Gã quá sợ mếu máo run sợ cho vào mồm như lời cô nói, mặt nhăn mày nhó kêu than váng trời. Long Bắc Yến nói: "Mày nhè ra tao cắt lưỡi mày".
Đe dọa quá lớn, ánh mắt như sắc lẹm như lưỡi đao nhìn gã móc ra toàn bộ sợ hãi trong gã. Tay cô bưng lên ly cafe nóng đưa đến trước mặt gã, gương mặt lạnh tanh, lãnh đạm: "Trong ba giây mày phải uống hết ly này nếu không tao sẽ lấy một ngón tay của mày. Mỗi ngón tay tương ứng với mười ly cafe. Cứ nhai một điếu thuốc đang cháy trong ba giây uống hết một ly".
Cả quán được phen kinh sợ không ai dám xen vào can ngăn lại e là sẽ bị Long Bắc Yến cô cho vào vạc dầu sôi. Thật đáng sợ.
Gã mếu máo van nài nhưng đối với tính cách tàn nhẫn thừa hưởng dòng máu Long gia trong người thì tất nhiên cô sẽ chẳng thèm để ý tới. Nụ cười ma quái nhoẻn trên gương mặt cô khiến cô trở lên tà ác hơn bao giờ hết. Con dao găm nhỏ trong tay đã thủ sẵn chuẩn bị, nó lóe sáng ánh bạc chói lóa trước mặt gã khiến gã cả kinh trợn to mắt.
Long Bắc Yến không khoa trương, không nhiều lời bắt đầu ung dung đếm ngược. Gã quá sợ liền chụp lấy ly cafe uống. Ly cafe nóng ấy đi vào trong khoang miệng rồi xuống đến cổ hắn như luộc chín vòm họng, lưỡi của gã. Một ly đã vậy nếu là mười ly thì chắc chắn cũng không thể nào mở miệng ra được nữa. Gã kêu gào đau đớn nhưng bị một câu đe dọa khiến gã bặt im: "Mày kêu một tiếng tao cắt dây thanh quản của mày. Tiếp tục cho tao".
Giống như một cách tra tấn nhưng thế này thì quá dã man, giống như bản tính hoang dã trong cô trỗi dậy mà tra tấn kẻ thù man rợ. Cứ như vậy gã bị Long Bắc Yến ép nhai mười điếu thuốc còn cháy uống đủ mười ly cafe nóng. Gã bây giờ khóc lóc trong đau đớn nhưng không thể mở miệng la ó gì được nữa. Nước nóng gần như phá hủy cổ họng gã ngay từ giây phút đó rồi.
Long Bắc Yến ngồi đối diện gã bắt chéo chân nhàn nhã xoay con dao găm sắc nhọn trong tay, ung dung thản nhiên quá mức khi tra tấn thành công con mồi. Vô cùng hả dạ bật cười thành tiếng quỷ quyết: "Như vậy mày sẽ không thể hút thuốc hay chửi mắng được nữa. Có thể mất nhiều thời gian để hồi phục đấy".
Cô cất con dao đi đứng dậy không quên lời hứa của mình là trả toàn bộ tiền cafe chỉ bằng đưa cả ngàn tệ cho nhân viên ở đó. Cậu nhân viên đứng ở đó mồm miệng mấp máy chắc vẫn còn kinh hãi chuyện vừa rồi mà nói lời cảm ơn.
Long Bắc Yến vỗ vai gã khiến gã giật mình không dám nhìn lên. Ánh mắt như đao băng nhìn xuống gã nói: "Hi vọng bài học hôm nay có thể giúp ích cho mày. Đừng để tao gặp lại mày một lần nữa, rõ chưa ?".
Gã ù ờ cạc cạc gật đầu như bổ củi.
Long Bắc Yến xong xuôi chỉnh trang lại y phục trên người mình thản nhiên bước ra như một vị thượng khách như đã thưởng thức xong ly cafe ngon cuối ngày vậy.
Á Viêm đáp: " Vâng".
Tại quán cafe bên phố Tây...
Long Bắc Yến và Lâm Tiểu Thanh ngồi nói chuyện với nhau. Long Bắc Yến theo lời miêu tả của Lâm Tiểu Thanh dần suy đoán: "Nếu như theo cô miêu tả tôi cũng đã nghĩ tới thì loại nước hoa hiếm có mặt trên thị trường. Giá cả không thể xem thường, chỉ có thể mua ở bên Pháp mà thôi".
Lâm Tiểu Thanh nói: "Hôm đó là ngày đầu tiên tôi đến chi nhánh làm cũng có mặt Quý Dĩ Hân ở đó. Tôi và cô ta có lời qua tiếng lại với nhau cho đến khi cô ta đến gần trước mặt tôi, tôi ngửi thấy hương thơm quen thuộc ấy. Mùi nước hoa trên người đẩy tôi ngã cầu thang".
Long Bắc Yến nghiêm túc nhìn Lâm Tiểu Thanh: "Cô đang nghi ngờ Quý Dĩ Hân ?".
Lâm Tiểu Thanh thở dài lắc đầu, có vẻ là không chắc chắn: "Không biết nữa, đó chỉ là suy đoán của tôi. Dựa vào mùi nước hoa thì không thể định tội được cô ta. Chúng ta không có bằng chứng, nói gì cũng vô dụng".
- Cô có chắc là cô ta không ? - Cũng khoảng năm mươi. Sau hôm đó tôi đã về cố nhớ lại nhưng mà đầu tôi lại đau như búa bổ khi nhớ lại đoạn kí ức đó.
Long Bắc Yến nắm tay Lâm Tiểu Thanh động viên: "Đừng tự hành hạ bản thân. Còn tôi. Nhất định sẽ tìm được bằng chứng thôi".
Thoang thoảng đâu đó mùi hương khó chịu vô cùng, mùi khói thuốc bay bay từ chỗ ngồi một người đàn ông gần hai người họ. Long Bắc Yến cũng hút thuốc nhưng cô không bao giờ hút thuốc trước mặt chị dâu của mình. Cô không muốn Lâm Tiểu Thanh giữ khoảng cách với mình hay khiến chị dâu mình phải khó chịu, đó là trường hợp đặc biệt, là lập trường của bản thân Long Bắc Yến. Cô không như vậy cô cũng sẽ bắt kẻ khác như vậy.
Mẹ kiếp, tên chó không có não nào trêu ông đây thế ?
Long Bắc Yến xoay người nhìn về hướng người đàn ông nọ, gã cầm trên tay phì phèo điếu thuốc đang cháy tro tàn vương rơi xuống đất.
Một cậu nhân viên trong quán bước tới nhắc khéo gã ai ngờ trêu vào sự huênh hoang của gã. Gã cầm ly cafe nóng vừa mang ra tạt ngay vào người nhân viên nọ khiến cậu ta bị phỏng đỏ hằn một vết lớn.
Lâm Tiểu Thanh thấy không mấy xuôi tai thuận mắt toan đứng lên định đi về phía bên đó nhưng Long Bắc Yến cản lại. Long Bắc Yến không nhìn Lâm Tiểu Thanh, ánh mắt tỏa bừng sát khí nhìn về phía gã đàn ông kia, lạnh giọng nhìn nói: "Ra ngoài".
Nói rồi Lâm Tiểu Thanh cũng biết ý mà làm theo nhưng trước khi đi cô cũng không quên dặn dò Long Bắc Yến: "Đừng đánh chết người đấy".
Xong xuôi Lâm Tiểu Thanh ung dung bước ra ngoài nhìn qua ô kính lớn xem tình hình phía trong. Lớp kính dày không nghe được âm thanh bên trong nhưng có thể nghe nhạc hiệu mà đoán chương trình.
Đợi Lâm Tiểu Thanh an toàn ra ngoài, Long Bắc Yến từng bước từng bước thân mang sát khí âm u bước đến chỗ gã đàn ông nọ giật lấy tàn thuốc nhét thẳng vào miệng gã bịt chặt miệng lại. Tàn thuốc chưa dập cho vào khoang miệng lớp mô mỏng ấy sao có thể chịu đựng được nhiệt ? Gã kêu lên oai oái trong đau đớn.
Tất cả khách khứa lẫn nhân viên trong quán được chứng kiến cảnh tượng hãi hùng.
Từng lời nói lạnh lẽo của Long Bắc Yến tựa giống như gai băng đâm thủng màng nhĩ gã: "Bên cạnh chỗ ngồi của mày người ta có đề biển cấm hút thuốc, mắt mày đui mù rồi sao ? Hay để tao thay cho mày mắt mới nhé ? Đồ chó chết".
Gã đàn ông nhổ tàn thuốc trong miệng ra mắt nổi gân xanh đỏ tức giận: "Con chó cái, mày dám đánh ông đây à ?".
Long Bắc Yến cười lạnh: "Mấy thằng như mày ông nội mày đầy đập chết hết rồi. Mày muốn là nạn nhân tiếp theo không ?".
- Mày...
Gã đứng lên giơ nắm đấm định lao tới đám Long Bắc Yến. Một cú xoay đá nhẹ nhàng đơn giản của Long Bắc Yến đạp lồng ngực gã. Gã đàn ông ôm lấy ngực mình phát tức thở ho cả ra máu. Lâm Tiểu Thanh bên ngoài cũng đến điếng người đứng hình không tin, nội lực thâm hậu quả nhiên lợi hại quá.
Long Bắc Yến vẫy tay nói với cậu nhân viên: "Mang tách cafe ban nãy hắn tạt cậu ra đây cho tôi, nhưng nhớ phải thật nóng, càng nóng càng tốt. Mang mười ly như vậy ra đây".
Cậu nhân viên kinh hãi không dám nói câu nào, sợ đến vỡ mật liền tức tốc vào trong hối thúc nhân viên bartender làm.
Long Bắc Yến giữ nguyên thái độ lạnh lùng quay sang nói với gã: "Mày yên tâm, bữa này tao mời mày. Mày không cần tốn một đồng tiền cafe. Được một lãi mười".
Gã đàn ông nọ bắt đầu sợ cô, mồm hắn lắp bắp: "Mày, mày muốn gì ?".
Long Bắc Yến cong khóe môi cười lạnh tàn nhẫn.
Một lát sau, cậu nhân viên kia bưng ra đúng mười ly cafe mà Long Bắc Yến yêu cầu. Khói bay lên nghi ngút, rất rất nóng. Long Bắc Yến lấy ra bao thuốc của gã nói: "Châm lên".
Gã không dám phản bác ngoan ngoãn làm theo mà mắt liếc liếc cô trong sợ hãi. Gã châm xong điếu thuốc nhưng không dám hút, Long Bắc Yến cười ác ma nói: "Cho vào miệng nhai đi".
Gã cả kinh, người run như cày sấy. Long Bắc Yến mất kiên nhẫn: "Đừng để tao phải đút vào mồm mày như ban nãy".
Gã quá sợ mếu máo run sợ cho vào mồm như lời cô nói, mặt nhăn mày nhó kêu than váng trời. Long Bắc Yến nói: "Mày nhè ra tao cắt lưỡi mày".
Đe dọa quá lớn, ánh mắt như sắc lẹm như lưỡi đao nhìn gã móc ra toàn bộ sợ hãi trong gã. Tay cô bưng lên ly cafe nóng đưa đến trước mặt gã, gương mặt lạnh tanh, lãnh đạm: "Trong ba giây mày phải uống hết ly này nếu không tao sẽ lấy một ngón tay của mày. Mỗi ngón tay tương ứng với mười ly cafe. Cứ nhai một điếu thuốc đang cháy trong ba giây uống hết một ly".
Cả quán được phen kinh sợ không ai dám xen vào can ngăn lại e là sẽ bị Long Bắc Yến cô cho vào vạc dầu sôi. Thật đáng sợ.
Gã mếu máo van nài nhưng đối với tính cách tàn nhẫn thừa hưởng dòng máu Long gia trong người thì tất nhiên cô sẽ chẳng thèm để ý tới. Nụ cười ma quái nhoẻn trên gương mặt cô khiến cô trở lên tà ác hơn bao giờ hết. Con dao găm nhỏ trong tay đã thủ sẵn chuẩn bị, nó lóe sáng ánh bạc chói lóa trước mặt gã khiến gã cả kinh trợn to mắt.
Long Bắc Yến không khoa trương, không nhiều lời bắt đầu ung dung đếm ngược. Gã quá sợ liền chụp lấy ly cafe uống. Ly cafe nóng ấy đi vào trong khoang miệng rồi xuống đến cổ hắn như luộc chín vòm họng, lưỡi của gã. Một ly đã vậy nếu là mười ly thì chắc chắn cũng không thể nào mở miệng ra được nữa. Gã kêu gào đau đớn nhưng bị một câu đe dọa khiến gã bặt im: "Mày kêu một tiếng tao cắt dây thanh quản của mày. Tiếp tục cho tao".
Giống như một cách tra tấn nhưng thế này thì quá dã man, giống như bản tính hoang dã trong cô trỗi dậy mà tra tấn kẻ thù man rợ. Cứ như vậy gã bị Long Bắc Yến ép nhai mười điếu thuốc còn cháy uống đủ mười ly cafe nóng. Gã bây giờ khóc lóc trong đau đớn nhưng không thể mở miệng la ó gì được nữa. Nước nóng gần như phá hủy cổ họng gã ngay từ giây phút đó rồi.
Long Bắc Yến ngồi đối diện gã bắt chéo chân nhàn nhã xoay con dao găm sắc nhọn trong tay, ung dung thản nhiên quá mức khi tra tấn thành công con mồi. Vô cùng hả dạ bật cười thành tiếng quỷ quyết: "Như vậy mày sẽ không thể hút thuốc hay chửi mắng được nữa. Có thể mất nhiều thời gian để hồi phục đấy".
Cô cất con dao đi đứng dậy không quên lời hứa của mình là trả toàn bộ tiền cafe chỉ bằng đưa cả ngàn tệ cho nhân viên ở đó. Cậu nhân viên đứng ở đó mồm miệng mấp máy chắc vẫn còn kinh hãi chuyện vừa rồi mà nói lời cảm ơn.
Long Bắc Yến vỗ vai gã khiến gã giật mình không dám nhìn lên. Ánh mắt như đao băng nhìn xuống gã nói: "Hi vọng bài học hôm nay có thể giúp ích cho mày. Đừng để tao gặp lại mày một lần nữa, rõ chưa ?".
Gã ù ờ cạc cạc gật đầu như bổ củi.
Long Bắc Yến xong xuôi chỉnh trang lại y phục trên người mình thản nhiên bước ra như một vị thượng khách như đã thưởng thức xong ly cafe ngon cuối ngày vậy.
Danh sách chương