Cũng chẳng cần hắn nhắc Mộc Duy cũng biết nên làm gì. Nhưng mà cô vợ xinhđẹp thuần khiết, lại ưu tú sắc sảo như vậy khiến anh ta cũng phải đố kị, tại sao không thể tới sớm hơn ? Giá như có thể như thế thì anh sẽ chinh phục cô cho bằng được.
Phần thuyết trình đầy sức thuyết phục, câu từ mạch lạc dễ hiểu dễ nghe củaLâm Tiểu Thanh toàn bộ tất cả Mộc Duy đều nghe không xót một chi tiết.Càng nghe càng thêm có thiện cảm với cô, càng muốn được tiếp xúc với cô, gặp mặt cô nhiều hơn, càng muốn được gần gũi trò chuyện.
Đệ nhất phẩm phu nhân Long gia thật sự hiếm ai có thể xinh đẹp bằng vị phu nhân của Long Mặc hắn.
Ánh mắt Mộc Duy mang theo cảm tình lộ ý cười mà vô cùng chìm đắm nhìn cô,từ chân mày đến cánh môi kia mọi thứ đều đẹp, đều thu hút anh khiến mắtkhông thể rời một khắc.
- Phần trình bày của tôi có chỗ nào làm Mộc tổng khó hiểu thì mong anh chỉ rõ để tôi có thể giải thích lại.
Mộc Duy tươi cười, nói : "Phu nhân sao nói vậy ? Tôi nghe từ đầu tới cuốiđều không xót một chi tiết. Từ trước tới nay đi gặp đối tác làm ăn thìchưa có ai khiến tôi cảm thấy hài lòng như cô. Phải nói là rất rất hàilòng. Nhưng mà hình như tôi càng nghe càng thấy cách nói này giống vớiLong tổng thì phải".
Lâm Tiểu Thanh khẽ cười: "Là Long tổng dạy tôi mỗi tối cho nên ít nhiều cũng có thể nắm bắt được".
Mộc Duy gật gù: "Vợ chồng hai người tâm đồng ý hợp, tình ý tương thông,trời sinh một cặp.Thật sự khiến tôi phải ghen tị đấy. Tôi sẽ kí hợp đồng này ngoài ra tôi còn muốn Long phu nhân trực tiếp phụ trách dự án nàytheo đó tôi sẽ đề bạt với Long tổng để cô vị trí tốt hơn. Thế nào ?".
Lâm Tiểu Thanh khéo léo từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Mộc tổng, tôi thấy vịtrí này đối với tôi đã rất hợp rồi không cần đổi vị trí mới. Tôi sợ sẽkhông quen, sẽ ỷ lại. Còn về phụ trách dự án lần này là đương nhiên. Dựán này là tôi làm, là người hiểu nó nhất cho nên tôi phải là người đảmnhiệm dự án lần này".
Mộc Duy nghe câu nói chắc nịch kiên định này của Lâm Tiểu Thanh vô cùng vui mừng: "Có câu nói này của Long phu nhânrất đúng ý tôi lúc này. Tôi rất kì vọng lần hợp tác này của chúng tađấy".
Hai người đặt bút kí lên trang giấy hợp đồng niềm nở nụ cười.
Phục vụ bước vào trên tay là những đĩa thức ăn mới được bưng ra khỏi lò rấthấp dẫn. Kèm theo đó là một ly nước cam ấm. Mộc Duy cầm ly nước cam đặttrên bàn cho cô, anh ôn hòa nói: "Tôi đã bảo phục vụ pha cho cô ly nướccam ấm rồi. Cô đang mang thai cần chú trọng chút. Ngộ ngỡ Long bảo bảotrong bụng cô xảy ra chuyện gì tôi gánh không nổi".
Lâm Tiểu Thanh nhận lấy tấm lòng chu đáo của Mộc Duy đáp lại: "Anh chu đáo thật. Có lẽ rất nhiều cô gái theo đuổi anh nhỉ ? Đến cả chuyện này anh cũng lo khéo quá".
Mộc Duy man mác buồn buồn: "Tôi số không đào hoa đến vậy. Trướctôi cũng có yeu thầm một người con gái, cô ấy rất xinh đẹp nhưng tiếcrằng tôi chỉ đơn phương cô ấy thôi".
Bầu không khí trùng xuốngtheo ảm đạm nỗi buồn tương tư của anh với một người con gái. Anh đã thầm thương trộm nhớ một cô gái suốt năm năm trời lúc đó mới chỉ là một cậusinh viên non nớt luôn luôn rụt rè không dám tỏ bày tình cảm với ngườicon gái mình yêu. Anh đơn phương người con gái ấy nhưng không dám nói ra nỗi lòng mình. Giờ người anh thương cũng đã tìm bến đỗ cho quãng đờicòn lại của mình nhưng thứ tình cảm đơn phương suốt năm năm thanh xuânthì đối với anh đó là cả là một vết thương lâu lành.
Giờ chỉ thầm chúc phúc cho người đó được hạnh phúc, bạc đầu giai lão.
- Tôi xin lỗi. Tôi không hề biết, tôi vô ý quá.
Mộc Duy ấm áp cười: "Ấy, sao có thể chứ ? Dù sao cũng là quá khứ rồi, Longphu nhân không biết là chuyện hiển nhiên. Không trách, không trách".
Anh đổi chủ đề khác giảm bớt đi sự ảo não lúc này: "Long bảo bảo trong bụng cô là trai hay gái thế ?".
- Là con trai.
- Vậy hai người sinh Long bảo bảo định đặt cho thằng bé tên gì ?
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu: "Tôi cũng chưa biết. Tôi đang định để lão phu nhân đặt tên cho bé".
- Tên con cái thì cha mẹ đặt sẽ ý nghĩa hơn.
Lâm Tiểu Thanh cũng chẳng biết trả lời ra sao nữa. Chính ngay bản thân côcũng không biết lúc đứa bé chào đời sẽ đặt tên cho Long bảo bảo là gì.Trong lòng cô nặng trĩu ưu tư, có thể cô không mảy may để ý đến việc này thật. Trong lòng cô từ trước chỉ để ý đây là giao kèo thỏa thuận vớihắn mà thôi.
Phần thuyết trình đầy sức thuyết phục, câu từ mạch lạc dễ hiểu dễ nghe củaLâm Tiểu Thanh toàn bộ tất cả Mộc Duy đều nghe không xót một chi tiết.Càng nghe càng thêm có thiện cảm với cô, càng muốn được tiếp xúc với cô, gặp mặt cô nhiều hơn, càng muốn được gần gũi trò chuyện.
Đệ nhất phẩm phu nhân Long gia thật sự hiếm ai có thể xinh đẹp bằng vị phu nhân của Long Mặc hắn.
Ánh mắt Mộc Duy mang theo cảm tình lộ ý cười mà vô cùng chìm đắm nhìn cô,từ chân mày đến cánh môi kia mọi thứ đều đẹp, đều thu hút anh khiến mắtkhông thể rời một khắc.
- Phần trình bày của tôi có chỗ nào làm Mộc tổng khó hiểu thì mong anh chỉ rõ để tôi có thể giải thích lại.
Mộc Duy tươi cười, nói : "Phu nhân sao nói vậy ? Tôi nghe từ đầu tới cuốiđều không xót một chi tiết. Từ trước tới nay đi gặp đối tác làm ăn thìchưa có ai khiến tôi cảm thấy hài lòng như cô. Phải nói là rất rất hàilòng. Nhưng mà hình như tôi càng nghe càng thấy cách nói này giống vớiLong tổng thì phải".
Lâm Tiểu Thanh khẽ cười: "Là Long tổng dạy tôi mỗi tối cho nên ít nhiều cũng có thể nắm bắt được".
Mộc Duy gật gù: "Vợ chồng hai người tâm đồng ý hợp, tình ý tương thông,trời sinh một cặp.Thật sự khiến tôi phải ghen tị đấy. Tôi sẽ kí hợp đồng này ngoài ra tôi còn muốn Long phu nhân trực tiếp phụ trách dự án nàytheo đó tôi sẽ đề bạt với Long tổng để cô vị trí tốt hơn. Thế nào ?".
Lâm Tiểu Thanh khéo léo từ chối: "Cảm ơn ý tốt của Mộc tổng, tôi thấy vịtrí này đối với tôi đã rất hợp rồi không cần đổi vị trí mới. Tôi sợ sẽkhông quen, sẽ ỷ lại. Còn về phụ trách dự án lần này là đương nhiên. Dựán này là tôi làm, là người hiểu nó nhất cho nên tôi phải là người đảmnhiệm dự án lần này".
Mộc Duy nghe câu nói chắc nịch kiên định này của Lâm Tiểu Thanh vô cùng vui mừng: "Có câu nói này của Long phu nhânrất đúng ý tôi lúc này. Tôi rất kì vọng lần hợp tác này của chúng tađấy".
Hai người đặt bút kí lên trang giấy hợp đồng niềm nở nụ cười.
Phục vụ bước vào trên tay là những đĩa thức ăn mới được bưng ra khỏi lò rấthấp dẫn. Kèm theo đó là một ly nước cam ấm. Mộc Duy cầm ly nước cam đặttrên bàn cho cô, anh ôn hòa nói: "Tôi đã bảo phục vụ pha cho cô ly nướccam ấm rồi. Cô đang mang thai cần chú trọng chút. Ngộ ngỡ Long bảo bảotrong bụng cô xảy ra chuyện gì tôi gánh không nổi".
Lâm Tiểu Thanh nhận lấy tấm lòng chu đáo của Mộc Duy đáp lại: "Anh chu đáo thật. Có lẽ rất nhiều cô gái theo đuổi anh nhỉ ? Đến cả chuyện này anh cũng lo khéo quá".
Mộc Duy man mác buồn buồn: "Tôi số không đào hoa đến vậy. Trướctôi cũng có yeu thầm một người con gái, cô ấy rất xinh đẹp nhưng tiếcrằng tôi chỉ đơn phương cô ấy thôi".
Bầu không khí trùng xuốngtheo ảm đạm nỗi buồn tương tư của anh với một người con gái. Anh đã thầm thương trộm nhớ một cô gái suốt năm năm trời lúc đó mới chỉ là một cậusinh viên non nớt luôn luôn rụt rè không dám tỏ bày tình cảm với ngườicon gái mình yêu. Anh đơn phương người con gái ấy nhưng không dám nói ra nỗi lòng mình. Giờ người anh thương cũng đã tìm bến đỗ cho quãng đờicòn lại của mình nhưng thứ tình cảm đơn phương suốt năm năm thanh xuânthì đối với anh đó là cả là một vết thương lâu lành.
Giờ chỉ thầm chúc phúc cho người đó được hạnh phúc, bạc đầu giai lão.
- Tôi xin lỗi. Tôi không hề biết, tôi vô ý quá.
Mộc Duy ấm áp cười: "Ấy, sao có thể chứ ? Dù sao cũng là quá khứ rồi, Longphu nhân không biết là chuyện hiển nhiên. Không trách, không trách".
Anh đổi chủ đề khác giảm bớt đi sự ảo não lúc này: "Long bảo bảo trong bụng cô là trai hay gái thế ?".
- Là con trai.
- Vậy hai người sinh Long bảo bảo định đặt cho thằng bé tên gì ?
Lâm Tiểu Thanh lắc đầu: "Tôi cũng chưa biết. Tôi đang định để lão phu nhân đặt tên cho bé".
- Tên con cái thì cha mẹ đặt sẽ ý nghĩa hơn.
Lâm Tiểu Thanh cũng chẳng biết trả lời ra sao nữa. Chính ngay bản thân côcũng không biết lúc đứa bé chào đời sẽ đặt tên cho Long bảo bảo là gì.Trong lòng cô nặng trĩu ưu tư, có thể cô không mảy may để ý đến việc này thật. Trong lòng cô từ trước chỉ để ý đây là giao kèo thỏa thuận vớihắn mà thôi.
Danh sách chương