Cô định xử lý thế nào ? Lâm Tiểu Thanh thoải mái đưa ra câu trả lời: "Tùy Long lão bản. Tôi không có chọn lựa cho bản thân".

Hắn cúi gần xuống trước mặt cô, hắn vẫn vậy, vẫn là quý ông lịch lãm sangtrọng dù làm bất cứ điều gì. Đôi mắt đỏ au ấy hơi híp lại khiêu khích sự tò mò trong Lâm Tiểu Thanh. Đôi mắt ấy như đang cười ba phần trêu giễucô, khó đoán lòng hắn đang nghĩ gì. Nhưng nếu sắc thái hiện giờ của hắncuốn hút mọi ánh nhìn khó cưỡng.

- Cứ nói, tôi sẽ làm theo ý cô.Nếu không người trong thiên hạ sẽ mắng tôi là không biết bảo vệ vợ mình. Tuy dù chỉ là trên hợp đồng nhưng không thể khiến Long gia mất mặt.

Cô bĩu môi gật gù: "Có lý".

Lâm Tiểu Thanh lấy một miếng bánh trên đĩa đưa sát miệng Long Mặc, nụ cườitựa có tựa không trên khuôn miệng nhỏ của Lâm Tiểu Thanh: "Cắn một miếng đi rồi tôi sẽ nói khi về nhà".

Long Mặc không hề lưỡng lự nắm lấy chiếc tay đang cầm chiếc bánh của cô cắn lấy một miếng khẽ nhai, rồinói: "Bánh hình như hơi ngọt".

- Ngọt sao ? Vậy để tôi thử.

Lâm Tiểu Thanh ăn nửa còn lại của miếng bánh lại đưa ra câu ngược lại: "Đâu ngọt lắm đâu nhỉ ? Có thể khẩu vị của Long lão bản khác biệt đấy".

Hắn nhướn mày: "Có thể vậy. Chắc cô đói rồi, đi ăn thôi".



Hai vợ chồng họ rời đi trước sự ngỡ ngàng của hai người kia.

- Ôi chúa ơi, phim gì đây ? Có ai trả lương đâu hả trời ? Diễn sâu quá rồi.

Mộc Duy quay ra hỏi Long Bắc Yến: "Hai vợ chồng họ thường hay diễn như vậy sao ?"

Long Bắc Yến chỉ nhún vai một cái bó tay không biết nói gì hơn.

Long Mặc đưa cô khỏi câu lạc bộ Bi -A. Trên xe không gian trở nên yên lặng,cô nhìn ra ngoài ngắm phố phường đèn đăng thắp sáng, rồi đèn biển hiệuquảng cáo lướt qua mà cô không hề chớp mắt. Gợn sóng vô hình trong lòngtâm hồn của một người con gái bơ vơ lại nổi lên.

- Nếu anh mà cóthể tốt hơn một chút thì tôi có thể đã đổ gục trước anh rồi. Nhưng màthực tại không cho phép, khoảng cách quá lớn, quá năng lực của tôi. Tôinên về thôn quê lấy chồng thì hơn, cuộc sống này không hề phù hợp vớitôi.

Hắn lặng thầm không lên tiếng nhưng câu nói đó của cô cũng khiếnhắn không thể không suy nghĩ. Long Mặc hắn biết trong lòng cô ngoài vẻngoài ra thực chất đều không tốt, đều không cho cô cảm giác nào an toàn, không cho cô được hơi ấm của một mái ấm gia đình, một người chồng lítưởng trong mộng của bao cô gái. Hắn là một người chỉ luận công việc,những thứ tình cảm nam nữ phù phiếm này hắn chẳng mấy để tâm. Đơn giảnhắn muốn có một đứa con để nối dõi sự nghiệp sau này, đơn giản là mộtngười bố đơn thân.

Nhưng giờ hắn nghĩ lại dù có điều kiện tốt cỡnào thì khi con cái sinh ra vẫn cần phải có sự yêu thương của cả bố vàmẹ. Giữa cô và hắn tồn tại là thỏa thuận hợp đồng mua bán trao đổi, vớilại cái tôi riêng quá lớn, hắn chưa bao giờ hạ mình cầu xin một ai. Hắnluôn là kẻ cao ngạo muốn thống trị cả một đế quốc, là người nhiều thamvọng muốn làm bá chủ, chỉ có người khác cần hắn mà thôi. Hắn luôn đánhgiá mình cao như vậy, luôn là vậy.

- Thôi phàn nàn đi. Cô đói quá đầu óc không tỉnh táo nữa à ?

Lâm Tiểu Thanh cười một cái giễu cợt chính mình: "Có thể là vậy. Con anh, Tiểu Bảo cũng sắp đói chết rồi đấy".

- Cô đặt tên cho nó rồi ?



- Thì nó là bảo bối mà, gọi nó là Tiểu Bảo tôi thấy hay. Anh không đồng ý à ?

Hắn khẽ lắc đầu: "Không vấn đề. Cô thấy hay thì tôi không có ý kiến gì. Gọi như vậy đi, tôi thấy cũng rất có lý".

Lâm Tiểu Thanh tiến sát gần hắn, tay chống cằm hơi híp mắt nhìn hắn: "Giống như đang hẹ hò phải không ? Hơi kì lạ".

Hắn chỉ cười một tiếng lãnh đạm: "Hẹn hò ? Tôi đã cưới cô, cô cũng đangmang thai con tôi. Với lại hai từ "hẹn hò" chỉ dành cho những cặp tìnhnhân trai gái đang tìm hiểu nhau thôi".

- Tôi cứ nghĩ Long lão bản là người đầu óc chỉ toàn công danh sự nghiệp không biết được những cơ bản yêu đương chứ ?

Hắn cười khẩy một tiếng rồi tập trung lái xe đến một nhà hàng gần đó. Dường như hắn quen được tất cả nhà hàng trong thành phố, quản lý nhà hàngnày nhìn thấy hắn đến mừng như vớ phải vàng niềm nở tay bắt mặt mừngchào đón và bảo nhân viên chuẩn bị bàn VIP sẵn sàng tiếp đãi hai người.

Nhân viên dẫn hai người đến chỗ ngồi quen thuộc mà hắn thường ngồi, chà view nhìn rộng rãi thoáng đãng, có thể nhìn cả thành phố lấp lánh ánh đèn từ trên cao, không tồi tí nào. Cũng đúng, như vậy mới thích hợp với hắn.

- Rất đẹp, không tồi.

- Quá khen. Muốn ăn gì thì chọn đi.

- Cảm ơn Long tiên sinh đã mời cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện