Quý Dĩ Hân có chút căng thẳng nhìn về phía hai người đàn ông nọ. Quần áo chỉnh tề, nước hoa thơm phức, đầu tóc bóng bẩy, Long Mặc đứng bên cạnh Lâm Tiểu Thanh nắm lấy tay cô ngay trước mặt mọi người.

Tất cả ngước nhìn che miệng ngơ ngác, mắt tròn xoe ngạc nhiên rồi lấy đó làm chủ đề bàn tán.

Ôi, nhìn hai người họ vẫn tay trong tay, chẳng lẽ tin đồn đó là rác sao? Hay có người cố tình phá hoại hạnh phúc của họ thế? Phải đó, hèn gì. Xem ra Long tổng rất yêu phu nhân.

Tống Cửu đứng bên cạnh cô tủm tỉm cười mừng thầm, rồi liếc sang Quý Dĩ Hân sắc thái khó coi kia. Thật đáng đời cái con người thích đi bêu rếu người khác rồi bị một cú tát giáng trời.

Tống Cửu hắng giọng đá xéo: “Long tổng đến đúng lúc quá. Không thì có ai nghi ngờ mối quan hệ thâm tình của hai người mà chia rẽ. Phu nhân đợi anh đấy”.

Long Mặc đặt tay lên mu bàn tay Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay hắn, nụ cười trìu mến của hắn đối với cô không hề giống như diễn kịch, nó rất thật đấy. Hắn nói: “Để phu nhân đợi lâu rồi. Xin lỗi em, giờ anh mới tới được. Đừng giận anh nhé?”.

Những lời thân mật sến súa này Long Mặc hắn nghe ai truyền thụ hay học được từ ai vậy không biết. Hắn lại phát bệnh rồi phải không? Hắn không giống hắn, vạn điều bất ổn, nghe xong Lâm Tiểu Thanh có chút ớn lạnh sởn gai ốc. Hơn cả gặp ma đấy.

Lâm Tiểu Thanh đành phải diễn tròn vai, mỉm cười nói: “Không lâu, anh đến em mừng quá. Vậy mà nói là bận đi họp kia mà?”.

“Bận gì đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng phu nhân”.

Gì vậy?

Mắc ớn quá.



Nếu có thể ngay bây giờ Lâm Tiểu Thanh rất muốn chạy ngay vào nhà vệ sinh để nôn tống nôn tháo, muốn mình điếc để không nghe thấy mấy lời sến sẩm ban nãy.

Người khác thì ganh tị với họ, muốn có được cuộc sống như Lâm Tiểu Thanh. Còn cô thì muốn tìm chỗ nào đó chạy trốn ngay bây giờ, ngay lúc này.

Con người âm hiểm như hắn thì có nhìn cũng chẳng thấu.

Lâm Tiểu Thanh gượng cười một tiếng rồi ngoảnh mặt đi nơi khác. Tống Cửu nhìn cô cười: “Long phu nhân, mặt cô sao đỏ thế?”.

“Hả?”.

Lâm Tiểu Thanh giật mình ngơ ngác sờ lên má mình, đúng là có ấm thật này, không biết mặt mình bây giờ đã giống trái cà chua hay chưa. Nhìn mọi người xung quanh cứ nhìn chằm chằm về phía Lâm Tiểu Thanh mà tủm tỉm cười.

Có gì đáng để cười đâu.

Long Mặc cất tiếng nói: “Phu nhân tôi hay ngại thể hiện tình cảm”.

“Tôi thấy rồi Long tổng”.

Thập Quang Danh bước lại bắt tay chào hỏi hắn và Mộc Duy.

“Tôi cứ nghĩ hai người sẽ không tới”.



“Sẽ tới. Phu nhân tôi còn ở đây”.

Lại nữa, lại nữa.

Hắn chuyển ánh mắt nhìn Quý Dĩ Hân sắc lẹm khiến ả kinh sợ lẩn tránh nhìn nơi khác, nhấp ngụm rượu vang chấn an bản thân. Long Mặc nhếch khóe môi nham hiểm nói: “Đã làm phiền Quý tiểu thư bận tâm đến vợ chồng tôi rồi. Phu nhân tôi là người giữ kẽ luôn an phận thủ thường. Nếu thực có hồng hạnh vượt tường phải trách rằng người làm chồng như tôi chưa đủ tốt với cô ấy. Nếu cô muốn kiếm chuyện làm quà thì cứ tìm tôi đây”.

Quý Dĩ Hân như bị ma sờ gáy lạnh toát cả người. Ngữ điệu thốt ra như đã vạch rõ khoảng cách giữa hắn và ả. Quý Dĩ Hân nhìn tay cả hai nắm chặt lấy nhau không buông, sự ghen tức đằng đằng trong lòng.

Khoảng cách giữa ả và hắn trở lên xa thêm giống như hàng nghìn năm ánh sáng. Chẳng còn hàn gắn thêm được như trước, thật hận kẻ đến sau mà lại có được tất cả, tước đoạt đi vị trí trong lòng thanh mai trúc mã, thật hận không thể nghiền nát tiện nhân, băm vằm thành trăm mảnh.

Quý Dĩ Hân kìm nén ghen hận trong lòng, đáp lại: “Em đâu có ý đó, em chỉ là…”.

“Lát nữa gặp tôi ở bên ngoài, tôi vài chuyện muốn nói với cô”. Hắn thấp giọng lạnh lẽo tựa như cảnh cáo: “Đừng, về, vội”.

Tàn tiệc, Lâm Tiểu Thanh đứng bên ngoài cạnh Á Viêm đợi hắn. Còn hắn thì gặp riêng Quý Dĩ Hân ở một nơi khác.

“Anh Long Mặc, lâu lâu mới có thể nói chuyện riêng với nhau. Anh muốn nói chuyện gì? Có phải còn quan tâm em không?”.

Hắn lãnh đạm: “Quan tâm. Cô ở bên đó học hành khổ sở đang có sự nghiệp thì đừng đánh mất nó. Tôi đang khuyên cô thật lòng bởi tôi còn xem trọng cô, đừng làm chuyện ngu ngốc kẻo hối không kịp đâu”.

Ả căng thẳng ngay tức khắc, lo lắng. Hắn thực sự đã tra được cái gì rồi sao?

Lời nói giống như hồi chuông cảnh tỉnh ả “đừng làm chuyện ngu ngốc”. Hồi chuông đó cũng là hồi chuông cuối cùng, là sự nhân từ cuối cùng hắn dành cho ả. Sẽ không có lần sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện