Ngày hôm sau hắn không đến tập đoàn, quay xe đến Hắc Vương Giả. Hôm nay có cuộc giao dịch quan trọng bắt buộc hắn phải đến. Cuộc hẹn với những kẻ thuộc thế giới ngầm, mafia thứ thiệt.

Vị khách hôm nay phải thiết đãi khét tiếng - ông trùm vũ khí Davis Corner. Hắn đã chuẩn bị những loại whisky thượng hạng như Isabella chiêu đãi vị khách đặc biệt này.

Nhìn thấy Isabella như gặp được chân tình của đời mình, Davis không ngừng ngưỡng mộ và thán phục hắn. Davis rất thích rượu, càng quý càng hiếm lại càng thích. Đã thưởng thức hết bao nhiêu loại rượu ngon vòng quanh khắp thế giới nhưng đối với cô nàng Isabella này Davis chưa từng thưởng thức qua, nhìn thôi cũng đã phát mê muội đầu óc.

“Long bang chủ quả thật là người sành rượu. Cô nàng tuyệt mỹ này rất quý giá đấy”.

Hắn cười khiêm tốn: “Tôi hổ thẹn không bằng anh Corner đây. Biết anh là người yêu thích rượu cho nên hôm nay mới có dịp tặng nó cho anh”.

Davis ngạc nhiên: “Anh dành tặng nó cho tôi?”.

Hắn gật đầu: “Phải, coi như một chút lòng thành”.

Davis hớn hở: “Món quà này quý giá quá, tôi sẽ trân trọng từng giọt”.

Hắn tặng chai rượu đắt tiền ấy cho Davis, y sáng quắc đôi mắt ngắm nghía như bị hớp hồn. Y cẩn thẩn khui chai Isabella ra, mùi thơm của cô nàng khiến y say đắm u mê. Quả là rượu thượng hạng, trên thế giới này không ai muốn có là có được nàng.

Mới đó Davis đã cảm nhận mình đang ôm một người con gái mỹ miều trong tay. Nàng kiêu sa hơn bất cứ ai, nàng có sức thu hút khiến người ta chết người, nàng có sức hấp dẫn khó cưỡng lại.

Trên cả tuyệt vời.

Y qua bên tủ ly chọn loại ly cao cấp nhất trong bộ sưu tập ly của Long Mặc, chọn lấy hai ly. Davis rót ra ly nâng niu từng giọt rượu rồi đóng nút cẩn thận. Y đưa một ly cho Long Mặc y hệt vị chủ nhà thiết đãi bạn lâu không gặp, rất chân thành.



Davis lắc nhẹ ly rượu, giọt rượu sóng sánh trong ly lấp lánh như pha lê dưới ánh sáng. Y vẫn bị hương thơm của cô nàng hấp dẫn, hương thơm của nàng quyến rũ vô cùng. Davis nhấp một ngụm đã cảm thấy mình lạc trong vườn địa đàng, giọt rượu thấm nhuần trong khoang miệng, đầu lưỡi, đúng là nàng thật rồi.

Long Mặc nhìn vị thượng khách trước mắt mình đang mê mẩn Isabella mà đắc ý, hắn rất kiên nhẫn chờ đợi y thưởng thức ly rượu, không vội, sự điềm tĩnh trong hắn được mài dũa đã lâu rồi.

Chờ đợi, kiên nhẫn là vàng là bạc giống như đánh một trận với quân địch phá nơi chủ chốt công thẳng vào thành dẹp tan.

Davis cực kỳ mãn ý nói: “Nàng là nữ thần sắc đẹp khiến người ta mê đắm, là ánh hào quang của đời tôi. Cảm ơn Long bang chủ đã coi trọng tôi đến vậy”.

Hắn tiếp lời: “Được thiết đãi anh Corner là vinh hạnh. Tôi hi vọng giữa chúng ta thêm gắn kết giao hảo qua lại thuận lợi”.

Davis khẳng định: “Đương nhiên là vậy”.

Hắn nói tiếp: “Tôi được biết anh Davis là người nói được làm được, sống rất sòng phẳng hải hà, đó là vinh dự cũng là lý do tôi muốn hợp tác với anh”.

“Xem ra Long bang chủ rất rõ về tôi?”.

“Thật là thất lễ nếu không biết đối tác của mình là người tốt như thế nào”.

“Rất khá. Tôi thích anh rồi đấy anh Long. Sau này có món hàng gì tốt tôi sẽ liên hệ với anh đầu tiên”.

“Cảm ơn anh đã xem trọng, anh Corner. Tôi nghe nói anh buôn bán vũ khí ra còn có bán thông tin mật”.



Davis Corner khẳng khái: “Phải. Anh cần gì nào?”

“Tôi muốn biết thông tin một người, liệu anh có thể giúp không?”.

“Quá đơn giản, cho tôi một cái tên. Riêng anh Long không cần phải lo khoản thông tin, tất cả đều miễn cho anh”.

“Phiền anh rồi”.

Xong cuộc giao dịch hắn nhận được cuộc điện thoại từ Mộc Duy, ánh rủ hắn cùng đi cưỡi ngựa. Hắn không từ chối anh mà nhận lời anh rồi tự mình phóng xe đến trường đua ngựa.

Lâm Tiểu Thanh lúc này đang làm việc ở chi nhánh. Trên tay ôm xấp giấy nặng nề, bụng cũng đã quá cỡ nặng nhọc khó khăn. Tào Tử đi lấy cà phê nhìn thấy cô khổ sở bê xấp giấy mà không nỡ chạy lại phụ cô một tay.

“Phu nhân để tôi. Sao phu nhân không kêu Cúc Phương Hi hay ai đó cùng đi?”.

“Tôi thấy họ đang làm việc, sợ kêu họ đi sẽ gián đoạn công việc, đành thôi vậy”.

Tào Tử thở dài: “Phu nhân không cần khách sáo. Chúng ta cùng làm chung một phòng mà”.

Tào Tử cười ngây ngô rồi để ý chiếc bụng lớn của Lâm Tiểu Thanh: “Bụng phu nhân đã lớn thế này rồi. Chắc cũng sắp sinh. Trong những kì sắp sinh nở này hay là phu nhân ở nhà dưỡng thai đi”.

“Nếu tôi đi rồi công việc của tôi ai đảm nhận?”

“Có chúng tôi mà. Phu nhân đừng lo”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện