Mộc Duy hoài nghi trong lòng bấy lâu nay chưa có lời nào giải đáp thở dài hỏi: “Cậu ta tới công ty rồi sao?”.

Lâm Tiểu Thanh mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại, Mộc Duy càng thấy tức thay cô, nói: “Vợ ốm như vậy còn có tâm trí làm việc được à?”.

- Anh ấy là người bận rộn. Với lại ở tập đoàn nhiều việc như vậy thì sao tránh được".

- Vậy mà cũng chịu nổi tính khí cậu ta, cô là người đầu tiên tôi thấy đấy.

Mộc Duy thở dài thấy thương cô, kẻ mang tâm trạng thường hay buông nhiềusuy nghĩ, vẩn vơ độc thoại một mình. Mộc Duy mượn tâm trạng lúc này thổlộ với cô: “Nếu tôi có người bạn đời quan trọng như cô, tôi sẽ cẩn thậnnâng niu chăm sóc, vốn rằng cô đã là một bảo bối rất đẹp rồi”.

Lâm Tiểu Thanh có chút hơi chạnh lòng gượng cười tủi thân. Giá như rằngngày hôm ấy cô không chạy đến cầu xin hắn, không xuất hiện trước mặt hắn có lẽ rằng sẽ tốt hơn.

Cô hối hận, rất hối hận vì sự ngu ngốc của mình ngày hôm đấy. Hối hận rất nhiều.

Nhưng giờ nhận ra cũng chẳng thể thay đổi.

Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Long Mặc hắn không phải không có mặt tốt,hắn đứng về phía cô luôn ra mặt mỗi khi cô gặp chuyện không hay giốngnhư lúc cô bị nghi vấn dính vào tin đồn quyến rũ Mộc Duy nhưng hắn vẫntin cô vô điều kiện.

Đó là điều mà cô cảm thấy có thể an ủi bản thân không mất niềm tin, không cảm thấy cô đơn hay thất vọng.

Tập đoàn Long Dương…

Long Mặc đang họp cùng với ban Giám đốc của tập đoàn nhưng mà hắn hôm nay khác thường, không tập trung cho lắm.



Trong người hắn cứ bức bối khó chịu không yên, hừng hực như lửa đốt cộng thêm ngột ngạt trong phòng họp càng khiến hắn thêm bức bối.Á Viêm đứng bêncạnh hắn cũng phát hiện điều khác thường của ông chủ mình. Long Mặc cuối cùng không chịu được bí bách khó chịu liền rời đi trước sự ngỡ ngàngcủa bao ánh mắt cổ đông, giám đốc.

Á Viêm biết mình phải làm gì vào lúc này, cậu liền di dời cuộc họp vào ngày khác rồi đuổi theo hắn.

Dù cậu với hắn như hình với bóng nhưng mà cũng không thể đuổi kịp tốc độcủa hắn. Á Viêm chạy ra ra khỏi sảnh thì Long Mặc đã đánh xe rời đi lâurồi.

“Trời ạ, hôm nay sao vậy?”.

Á Viêm chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện đến đâu, bất lực tòng tâm kêu trời kêu hỡi.

Long Mặc phóng xe nhanh về nhà thấy chiếc Bentley quen thuộc của bạn thân. Thì ra cồn cào ruột gan nãy giờ là vì có điềm này à? Hắn hùng hùng hổ hổ chạy ngay vào trong nhà thì thấy Mộc Duy đang chuẩn bịra về. Mộc Duy nhìn thấy đứa bạn thân chí cốt của mình tay bắt mặt mừngchào hỏi với Vương Hằng Thước, hắn không nói gì.

Không nói lấy một tiếng hắn phóng nhanh lên trên lầu trước sự bàng hoàng của Vương Hằng Thước và Mộc Duy.

Vương Hằng Thước ngán ngẩm bất lực: “Càng ngày càng chẳng ra sao nữa”.

Mộc Duy mỉm cười xoa dịu Vương Hằng Thước: “Có lẽ cậu ta kết thúc công việc sớm để về với phu nhân cũng là điều dễ hiểu mà lão phu nhân”.

“Thằng oắt đó được bằng một góc của con thì ta vui biết mấy?”.

“Con xin phép nhé”.

“Quản gia, tiễn cậu Mộc”.





Hắn lên phòng nhìn cô đang ngồi bên giường đọc sách, trên bàn kính là mộtvài món quà Mộc Duy mang tới thăm hỏi. Bên trong túi quà là sữa dành cho bà bầu loại tốt nhất trên thị trường khó mà mua được.

Hóa ra bạn thân đã chăm sóc vợ mình đến mức mày rồi.

Hắn hừng hực lửa giận đè nén trong lòng chỉ muốn đè người phụ nữ đang ngồibên giường kia ra rồi “cho một trận”. Hắn cố gắng kìm chế để không lớntiếng với cô: “Cô thích Mộc Duy à?”.

“Thích thì sao mà không thích thì sao? Đâu liên quan tới anh đâu”.

“Cô đã có chồng mà còn thòm thèm kẻ khác. Có thấy bản thân mình vô liêm sỉ tới mức nào không?”.

Lâm Tiểu Thanh cười mỉa mai: “Liêm sỉ? Tôi với anh đến với nhau chỉ vì giao kèo thỏa thuận có con đâu phải đến với nhau bằng tình cảm. Anh cần gìphải bức xúc như vậy? Tôi với anh cũng sắp hết hợp đồng rồi. Dù tôi cóthích ai đi chăng nữa cũng đâu liên quan gì?”

“Lâm Tiểu Thanh, cô đừng có bước quá giới hạn. Dù không liên quan nhưng mà hợp đồng vẫnchưa hết hạn thì cô vẫn còn là vợ của tôi”.

“Sau khi chúng ta lyhôn tôi cũng sẽ mang tiếng là có một đời chồng và có con. Suy đi tínhlại phụ nữ chúng tôi thiệt hơn đàn ông các anh. Anh có thể ra ngoài kiavẫy tay cả trăm cả ngàn cô gái chay theo cung phụng. Còn tôi thì phải cố gắng kiếm cho mình một bến đỗ ngay bây giờ chứ?”.

Lời nói thốtra quá đỗi hiển nhiên, Long Mặc như muốn thét vào mặt cô thật lớn nhưnghắn lại kiềm chế tính khí của mình. Ánh nhìn sắc lẹm lườm Lâm Tiểu Thanh đưa ra lời cảnh cáo: “Có lẽ tôi đã quá dung túng cho cô nên bây giờ côđược đà muốn làm gì thì làm. Sống với tôi ngần ấy thời gian cô cũng hiểu tôi là người như thế nào”.

“Tôi hiểu. Anh ấy nghĩ mình có thểxứng với tôi nhưng tôi thì không bao giờ xứng với anh ấy. Mộc Duy anh ta xứng đáng tìm được một người tốt hơn”.

"Một câu Mộc Duy, hai câu Mộc Duy. Cô thích hắn đến phát điên rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện