Lâm Tiểu Thanh cười nhếch có chút xấu xa lật lại hắn, cô đè hắn xuống sofa yêu kiều nói: "Bài này anh chơi suốt rồi. Hay hôm nay để tôi chủ động ?".

Long Mặc vươn tay lên đặt trên cổ cô. Cổ Lâm Tiểu Thanh bé đến nỗi một bàn tay hắn đã bao trọn vừa vặn, chỉ cần dùng chút lực cổ cô sẽ gẩy.

Bốn mắt nhìn nhau tù đọng phẳng lặng như gương, khoảng cách giáp mặt chưa đến độ một gang tay. Cả hai đều cảm nhận được hơi thở của nhau rõ rệt, mùi hương hoa nhài thoang thoảng tươi mát thêm đó là chút mùi hương nam tính trên cơ thể hắn.

Bờ môi cô hơi mỉm dường như muốn gửi lời khiêu khích dụ dỗ Long Mặc. Ngón tay hắn chạm lên làn môi hồng nhẹ mong manh của cô lướt qua lướt lại. Đôi đồng tử đỏ mị lực lược nhìn đường nét trên gương mặt thanh tú của

Lâm Tiểu Thanh. Cánh môi hắn cũng nhếch lên đầy quỷ quyệt. Giọng hắn trầm trầm mơ ảo trong không gian: "Cô khiến tôi phấn khích đấy. Hay là cô đang muốn thử cảm giác "mạnh" ?".

Kẻ tung người hứng cô cũng thuận nước đẩy thuyền: "Nếu anh không sợ Tiểu Bảo không có vấn đề gì, tôi sẵn lòng".

Vấn đề của họ giờ đây bây giờ là Lâm Tiểu Thanh đang mang thai. Nếu không tin chắc rằng đêm nay hai người sẽ buông thả mà cùng thưởng thức xuân sắc của nhau. Cô càng ngày càng bạo, cái miệng này lúc cứng lúc mềm ngọt khiến hắn lại càng phấn khích mà tò mò.

Chỉ còn một chút nữa để xem ai "xuống nước" trước nữa thôi nhưng mà lại lỡ nhịp mất rồi. Long Mặc có chút hơi tiếc cụt hứng đẩy cô ra.

Hắn đứng dậy nhìn cô, Lâm Tiểu Thanh cũng dõi hắn có chút cười cười cợt nhả trêu hắn. Long Mặc lạnh nhạt rồi bỏ đi về phía giường. Hắn nằm trên giường cô ngủ sofa giống như lần đầu cô tới đây.

Cô cũng chỉ nhướn mày có phần đắc ý khi nghĩ lại ba phần bất lực bảy phần tụt hứng của hẳn cũng cảm thấy vui.

Cô nằm xuống ghế sofa, kê gối kéo chiếc chăn nằm chợp mắt. Mới chớm mơ màng chưa sâu giấc cô cảm thấy mình lơ lửng trên không trung kì lạ. Cả thân người nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay ai đó.

Long Mặc qua sofa bồng cô lên giường chẳng nói chẳng rằng quay lại ghế sofa đặt lưng nằm trên đó. Long Mặc hắn cũng không phải là quá đáng đôi khi tự cho mình là đúng, cao ngạo nhưng có lúc hắn cũng bất nhất tâm tính đổi nết. Xem ra tên đàn ông không tệ.



Hôm sau...

Tập đoàn Long Dương...

Á Viêm với vẻ mặt gấp gáp mang theo tin khẩn vào báo cáo với Long Mặc: "Ông chủ, anh cần xem thứ này".

Long Mặc xem qua có chút nhíu mày nhẹ, nói: "Điều tra đi".

"Tôi đã cho người điều tra rồi. À phải rồi ông chủ, anh nghe tin từ phía Davis chưa ?".

Hắn lãnh đạm đáp: "Bắt được người rồi".

Hắn lãnh đạm đáp: "Bắt được người rồi".

"Nhanh thật. Tiếp theo ta nên làm gì ?".

"Món quà bất ngờ luôn luôn nằm phía sau".

Á Viêm nghe đến đây đã hiểu dụng ý của hắn, anh hiểu vấn đề liền âm thầm bắt tay vào "tác nghiệp", không nhiều lời.

Lần này có con sâu bỏ rầu nồi canh, chắc phải bắt được con sau đó giết sạch không sót. Hắn như con thú săn mồi, đợi con mồi trong bóng đêm, một con mổi bước ra ánh sáng một chiêu chí mạng mà về gọn.



Bên ngoài, đi được tới hành lang Á Viêm vô tình gặp Quý Dĩ Hân. Quý Dĩ Hân bước đến niềm nở mỉm cười, Á Viêm cũng khéo léo xử lí.

"Quý tiểu thư đến tìm ông chủ sao ?".

Quý Dĩ Hần nói: "Anh ấy có đây không ?".

"Ông chủ trong phòng làm việc. Mà tiểu thư đến bàn chuyện làm ăn hay sao ?".

"Ừm, một phần. Với lại tôi muốn tặng anh ấy một chút quà đó mà. Xin phép".

Nói xong Quý Dĩ Hân đi thẳng đến văn phòng làm việc của Long Mặc. Ả gõ cửa lấy hai tiếng, nghe thấy hai chữ

"mời vào" thanh âm trầm thấp người phía bên trong, mặt hoa da phấn ả nở nụ cười rồi đẩy của đi vào.

Long Mặc không nhìn Quý Dĩ Hân cũng biết là ả đến, bởi mùi hương nước hoa trên người ả quá nồng nàn. Dù đứng cách xa có thể ngửi thấy rõ mòn một.

Quý Dĩ Hân ơn ẻn ngọt ngào gọi hắn thân mật: "Anh Long Mặc".

Bản tính cao ngạo không bao giờ đổi, Long Mặc chỉ quăng lại hai chữ vản vẹn: "Chuyện gì ?".

Đó là điều cũng đủ khiến lòng người lạnh giá đến cỡ nào. Quý Dĩ Hân hụt hẩng, bị "xịt keo" nặng, ả ta đi đến bên cạnh Long Mặc nói: "Em xin lỗi nhé, vì tất cả những điều tồi tệ em gây ra".

Hắn vẫn trân trân không thèm ngoảnh mặt nhìn hay đối lời lại lấy một chữ. Bị "xịt keo" lần hai. Quý Dĩ Hân cảm thấy mình cứ như bị trêu đùa. Uất ức cũng không làm gì được hẳn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện