Cảng Thiên Long...
Long Bắc Yến cùng một số đàn em trong bang đang chống chọi lại những cơn mưa đạn của kẻ thù. Loạt đạn bắn ra khỏi họng súng của địch tấn công dữ dội. Cô bây giờ rơi vào thể thập tử nhất sinh. Sầm Vũ cũng đã đến kịp thời tiếp ứng nhưng so ra cũng chẳng đủ.
Bên bang Tuyết Vũ cứ vậy mà tiến lên đàn áp Hắc Vương Giả. Long Bắc Yến đang cố căng mình phòng thủ chờ thời cơ. Nhưng cứ hứng chịu loạt đạn này tồn thất càng thêm nặng nề.
Long Bắc Yến tức đến nghiễn răng: "Mẹ, chó chết. Chúng đầu ra mà lằm đạn thế ?".
Lúc này, trong tình cảnh mà không thể chuyển mình, loạt đạn tỉa khoảng cách xa ba nghìn mét mà súng trường không thể bắn tới. Với sức sát thương khẩu tỉa rất lớn liền một lúc trúng đích hai ba tên.
Nhưng để thành thạo được kĩ năng bắn tỉa đỉnh như vậy thì Long Bắc Yến nghĩ không ai khác là Long Mặc. Hắn từng học bắn súng vào năm mười hai tuổi cũng từng vô địch quốc tế giải bắn tỉa cự ly tầm xa ba ngàn mét cho nên không ai có thể sánh được hắn.
Hắn ngồi trên trực thăng bắn loạt đạn tỉa chí mạng, tử thần đang đến lấy mạng chúng rồi. Khẩu bazooka chưa khịp ngắm hạ chiếc trực thăng thì bị Long Bắc Yến bắn hạ ngay tức khắc.
Thừa thế xông lên, Long Bắc Yến cùng Sầm Vũ tiến lên diệt gọn. Long Mặc từ trên bắn xuống, tốc độ chớp nhoáng khiến đối phương không kịp bóp cò mà đã phải bỏ mạng. Long Bắc Yến xông hẳn lên tàu của đối phương.
Gương mặt đằng đằng sât khí, tay cầm chắc khẩu súng bóp cò giết chết những kẻ ngáng đường cô.
Tên cầm đầu Tuyết Vũ - Dư Thương Hải nhìn thấy vậy vô cùng cay cú trong lòng. Trong hỗn loạn, gã hướng nòng súng về phía Long Bắc Yến bồi hai viên đạn trúng ổ bụng của cô khiến cô chuệch choạc va vào lan can rơi xuống biển sâu mất hút.
"Phó bang chủ" - Sầm Vũ gầm lên một tiếng lớn gọi cô.
Dư Thương Hải vội vàng tháo chạy bỏ, Long Mặc đen sầm mặt lại hướng nòng tỉa về phía gã nhưng gã lanh trí thoát khỏi họng súng của hắn lên cano tháo chạy thành công.
Trực thăng đáp xuống đất. Máu đỏ nhuộm đỏ Thiên Long cảng, nùi khét của chất cháy, mùi máu tanh nồng nặc sộc hẳn vào trong mũi đến phát buồn nôn.
Long Mặc nhìn xuống biển sâu nơi Long Bắc Yến ngã xuống, sắc mặt không đổi có vài phần khinh miệt: "Mang dòng máu Long gia mà yếu đuối như vậy đâu xứng đáng. Long Bắc Yến, mày không được chết".
Ở trong bang Hắc Vương Giả...
Lâm Tiểu Thanh nóng ruột gan đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. Mắt hướng ra cửa mong chờ bóng hình hai người đó trở về. Đã là ba tiếng đồng hồ trôi qua chưa thấy hai người đó trở về.
Thời khắc mà Lâm Tiểu Thanh chờ đợi thì nó cũng đã đến, nhưng mà sắc mặt cô vừa dãn nở nụ cười nhưng người đi về chỉ có Long Mặc không thấy Long Bắc Yến đâu.
Lâm Tiểu Thanh lặng người nhìn người hắn, máu me bê bết, khuôn mặt cũng nhếch nhác khói bụi trở về. Lâm Tiểu Thanh cất tiếng hỏi: "Long Bắc Yến đâu ?".
"Bị bắn rơi xuống biển. Tôi đang cho người đi kiếm".
Lời nói vừa rồi tuyệt nhiên bình thản hơn bao giờ hết. Giống như hắn biết trước cái chết sẽ tìm đến nên hắn đã khinh thường cái chết từ lâu. Ngoài ra, dù là ruột thịt máu mủ như thế nào hắn cũng không để tâm hay sao ? Sao lại có người máu lạnh vô tình như hắn cơ chứ?
"Đó là em gái anh. Anh không hề thương tiếc hay sao ?" - Lâm Tiểu Thanh có chút mất bình tĩnh mà cao giọng với hắn.
Long Mặc cũng chẳng gấp gáp vội vàng, trên gương mặt cũng chẳng mảy may lo lắng nói: "Nó mang dòng máu của Long gia, nó phải tự biết làm gì. Cô đừng làm rối tung mọi chuyện lên".
"Long Mặc, tên điên. Anh đúng là điên rồi. Đến nước này mà anh suy nghĩ đến điều đó à ? Anh bây giờ giống loài cầm thú hơn tôi tưởng".
Long Mặc quay sang chỗ Lâm Tiểu Thanh, đôi mắt đỏ nhỏ máu đang nổi sát khí. Hắn tiến đến gần cô, đưa tay lên bóp lấy cổ cô, hắn biết phải dùng bao nhiêu lực để khiến cô còn thở. Hắn kéo lấy cổ cô, hơi thở của hắn có chút gai người phả bên tai Lâm Tiều Thanh. Lâm Tiều Thanh cũng không hề sợ hắn đanh mặt chống trả ngang tàng.
Hắn nói vào tai cô câu gì đó khiến mặt cô chuyển sắc. Đôi mắt kia mở tròn ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Rồi hắn nhìn cô, tay vẫn bóp lấy cần cổ nhỏ bé của Lâm Tiểu Thanh mà gẵn giọng: "Đừng có dại dột mà chọc tới tôi, Lâm Tiểu Thanh".
Long Mặc từ từ thu tay về, lồng ngực của cô được mở ra mà tiếp lấy oxi. Cô giống như vừa trở về từ cõi chết vậy.
Long Bắc Yến cùng một số đàn em trong bang đang chống chọi lại những cơn mưa đạn của kẻ thù. Loạt đạn bắn ra khỏi họng súng của địch tấn công dữ dội. Cô bây giờ rơi vào thể thập tử nhất sinh. Sầm Vũ cũng đã đến kịp thời tiếp ứng nhưng so ra cũng chẳng đủ.
Bên bang Tuyết Vũ cứ vậy mà tiến lên đàn áp Hắc Vương Giả. Long Bắc Yến đang cố căng mình phòng thủ chờ thời cơ. Nhưng cứ hứng chịu loạt đạn này tồn thất càng thêm nặng nề.
Long Bắc Yến tức đến nghiễn răng: "Mẹ, chó chết. Chúng đầu ra mà lằm đạn thế ?".
Lúc này, trong tình cảnh mà không thể chuyển mình, loạt đạn tỉa khoảng cách xa ba nghìn mét mà súng trường không thể bắn tới. Với sức sát thương khẩu tỉa rất lớn liền một lúc trúng đích hai ba tên.
Nhưng để thành thạo được kĩ năng bắn tỉa đỉnh như vậy thì Long Bắc Yến nghĩ không ai khác là Long Mặc. Hắn từng học bắn súng vào năm mười hai tuổi cũng từng vô địch quốc tế giải bắn tỉa cự ly tầm xa ba ngàn mét cho nên không ai có thể sánh được hắn.
Hắn ngồi trên trực thăng bắn loạt đạn tỉa chí mạng, tử thần đang đến lấy mạng chúng rồi. Khẩu bazooka chưa khịp ngắm hạ chiếc trực thăng thì bị Long Bắc Yến bắn hạ ngay tức khắc.
Thừa thế xông lên, Long Bắc Yến cùng Sầm Vũ tiến lên diệt gọn. Long Mặc từ trên bắn xuống, tốc độ chớp nhoáng khiến đối phương không kịp bóp cò mà đã phải bỏ mạng. Long Bắc Yến xông hẳn lên tàu của đối phương.
Gương mặt đằng đằng sât khí, tay cầm chắc khẩu súng bóp cò giết chết những kẻ ngáng đường cô.
Tên cầm đầu Tuyết Vũ - Dư Thương Hải nhìn thấy vậy vô cùng cay cú trong lòng. Trong hỗn loạn, gã hướng nòng súng về phía Long Bắc Yến bồi hai viên đạn trúng ổ bụng của cô khiến cô chuệch choạc va vào lan can rơi xuống biển sâu mất hút.
"Phó bang chủ" - Sầm Vũ gầm lên một tiếng lớn gọi cô.
Dư Thương Hải vội vàng tháo chạy bỏ, Long Mặc đen sầm mặt lại hướng nòng tỉa về phía gã nhưng gã lanh trí thoát khỏi họng súng của hắn lên cano tháo chạy thành công.
Trực thăng đáp xuống đất. Máu đỏ nhuộm đỏ Thiên Long cảng, nùi khét của chất cháy, mùi máu tanh nồng nặc sộc hẳn vào trong mũi đến phát buồn nôn.
Long Mặc nhìn xuống biển sâu nơi Long Bắc Yến ngã xuống, sắc mặt không đổi có vài phần khinh miệt: "Mang dòng máu Long gia mà yếu đuối như vậy đâu xứng đáng. Long Bắc Yến, mày không được chết".
Ở trong bang Hắc Vương Giả...
Lâm Tiểu Thanh nóng ruột gan đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. Mắt hướng ra cửa mong chờ bóng hình hai người đó trở về. Đã là ba tiếng đồng hồ trôi qua chưa thấy hai người đó trở về.
Thời khắc mà Lâm Tiểu Thanh chờ đợi thì nó cũng đã đến, nhưng mà sắc mặt cô vừa dãn nở nụ cười nhưng người đi về chỉ có Long Mặc không thấy Long Bắc Yến đâu.
Lâm Tiểu Thanh lặng người nhìn người hắn, máu me bê bết, khuôn mặt cũng nhếch nhác khói bụi trở về. Lâm Tiểu Thanh cất tiếng hỏi: "Long Bắc Yến đâu ?".
"Bị bắn rơi xuống biển. Tôi đang cho người đi kiếm".
Lời nói vừa rồi tuyệt nhiên bình thản hơn bao giờ hết. Giống như hắn biết trước cái chết sẽ tìm đến nên hắn đã khinh thường cái chết từ lâu. Ngoài ra, dù là ruột thịt máu mủ như thế nào hắn cũng không để tâm hay sao ? Sao lại có người máu lạnh vô tình như hắn cơ chứ?
"Đó là em gái anh. Anh không hề thương tiếc hay sao ?" - Lâm Tiểu Thanh có chút mất bình tĩnh mà cao giọng với hắn.
Long Mặc cũng chẳng gấp gáp vội vàng, trên gương mặt cũng chẳng mảy may lo lắng nói: "Nó mang dòng máu của Long gia, nó phải tự biết làm gì. Cô đừng làm rối tung mọi chuyện lên".
"Long Mặc, tên điên. Anh đúng là điên rồi. Đến nước này mà anh suy nghĩ đến điều đó à ? Anh bây giờ giống loài cầm thú hơn tôi tưởng".
Long Mặc quay sang chỗ Lâm Tiểu Thanh, đôi mắt đỏ nhỏ máu đang nổi sát khí. Hắn tiến đến gần cô, đưa tay lên bóp lấy cổ cô, hắn biết phải dùng bao nhiêu lực để khiến cô còn thở. Hắn kéo lấy cổ cô, hơi thở của hắn có chút gai người phả bên tai Lâm Tiều Thanh. Lâm Tiều Thanh cũng không hề sợ hắn đanh mặt chống trả ngang tàng.
Hắn nói vào tai cô câu gì đó khiến mặt cô chuyển sắc. Đôi mắt kia mở tròn ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Rồi hắn nhìn cô, tay vẫn bóp lấy cần cổ nhỏ bé của Lâm Tiểu Thanh mà gẵn giọng: "Đừng có dại dột mà chọc tới tôi, Lâm Tiểu Thanh".
Long Mặc từ từ thu tay về, lồng ngực của cô được mở ra mà tiếp lấy oxi. Cô giống như vừa trở về từ cõi chết vậy.
Danh sách chương