Trên đường trở về dinh thự, con đường từ khách sạn Hàng Hải về đến dinh thự cũng khá xa. Lâm Tiểu Thanh vẫn như mọi lần cùng chung xe với hắn, luôn hướng ánh mắt của mình ra ngoài ô cửa kính của chiếc Cullinan.
Chiếc xe đang yên ả chạy bon bon trên đường bỗng nhiên nghiêng đột ngột khiến Lâm Tiểu Thanh không thể giữ thăng bằng suýt ngã. Long Mặc xoay người đỡ lấy cô. Bốn mắt chạm nhau lặng yên không chớp rất rất lâu cứ như vậy mà sa vào sự dịu dàng của đối phương mà không hề hay biết.
Bầu không khí gượng gạo diễn ra, Lâm Tiều Thanh lấy lại tư thế, ngồi thẳng dậy. Long Mặc ngồi cạnh vẫn điểm nhiên như không nhìn về phía Lâm Tiểu Thanh. Cô vẫn không nói gì.
Á Viêm cất tiếng: "Xin lỗi ông chủ, phu nhân. Xe kia chạy ẩu quá".
"Chậm lại đi".
"Vâng"
Long Mặc lãnh đạm nói: "Ngồi gần vào đây".
Lâm Tiểu Thanh ương ngạnh nói: "Không cần đâu".
Cuối cùng Long Mặc phải ra tay. Hắn kéo cô ngồi gần mình, một tay ôm giữ lấy cô khiến Lâm Tiểu Thanh có phần mất tự nhiên: "Làm cái quái gì thế ?".
Long Mặc lạnh giọng: "Ngồi yên hoặc xuống xe đi bộ về. Ở đây là cao tốc, khó bắt xe. Cô chọn cái nào ?".
Lâm Tiểu Thanh cuối cùng cũng phải ngồi yên nhưng vẫn giữ khoảng cách và thái độ với hắn. Cơ thể cô lại vừa vặn trong tay hắn dù đang mang bầu. Lâm Tiều Thanh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, còn hắn có dịp chiêm ngưỡng xương quai hàm có một không hai của cô. Có lẽ đây là một trong những yếu tố khiến cô khác biệt hẳn với tất cả các cô gái mà hắn từng lướt qua. Đến ngay cả Quý Dĩ Hân mà hắn từng yêu thích cũng không có.
Hương hoa nhài thoang thoảng dịu nhẹ của cô tỏả ra khiến hắn vô cùng yêu thích. Hắn nhìn vào làn da trắng sứ như thuở đầu gặp vẫn vậy, vẫn rất đẹp đẽ mịn màng. Thật sự rất muốn chạm mà không dám chạm sợ làm cô giật mình phá hỏng không gian.
Lâm Tiều Thanh không hề quay mặt nhìn hắn, cất tiếng như châm biếm: "Tưởng rằng hôm nay đi sẽ phải bỏ ra số tiền lớn ai ngờ mang đi lại mang về sao ? Một bức tranh mà lên một tỷ, vớ vẩn thật".
"Cô cũng biết là vớ vẩn ?"
Lâm Tiểu Thanh lúc này quay sang nhìn trực diện hắn: "Đang âm mưu làm gì sao ?".
Hắn lại cười một cách thần bí: "Cô cũng hiểu tôi quá nhỉ ?".
Long Mặc đưa tay vuốt lấy nõn tóc mai của cô, âm trầm nói: "Một kế hoạch khiến hắn phải chôn vùi mãi mãi".
"Nói vậy anh đã xác định được người hại Long Bắc Yến rồi ?".
"Cô nghĩ sao ?".
"Đều nằm trong kế hoạch của anh. Tôi cũng chỉ là quân cờ thôi mà, đâu có quyền lên tiếng".
Long Mặc nhìn cô, đôi mắt đỏ au đó không hề chớp in hằn gương mặt thanh tú của Lâm Tiểu Thanh. Ánh mắt cô nhìn hắn mà cho thấy rằng hắn làm tổn thương cô, nhiều chuyện có lỗi với cô mà chưa thể bù đắp tổn thất.
Nhưng cô cũng không cần điều đó nữa rồi.
Long Mặc lặng thinh không nói gì, bởi hắn... không biết nói gì thêm nữa.
Bên phía Lưu Đình Quân và Quý Dĩ Hân, sau khi bức tranh chuyển về dinh thự Lưu gia, Lưu Đình Quân đã đặt nó ở nơi trang trọng nhất trong dinh thự. Quý Dĩ Hân khó hiểu, bức tranh này có điểm gì khiến anh ta phải bỏ ra nhiều tiền như thế mà phải có cho bằng được.
Quý Dĩ Hân đến bên cạnh anh ta, vờ ngắm nhìn bức tranh, hỏi dò: "Bức tranh này đúng là họa rất đẹp. Anh Lưu cũng là người đam mê hội họa sao ?".
Lưu Đình Quân nhìn vào bức tranh, đôi mắt có chút đượm buồn, kể ra: "Tôi không phải là người yêu hội họa. Bức tranh này tôi mua tặng mẹ tôi. Bà nói bà rất thích bức tranh Vân Hùng Sơn Họa Đồ của Lý Không Đường, muốn một lần diện kiến nhưng tiếc rằng bà ấy chưa thể nhìn mà đã ra đi".
Lưu Đình Quân đỏ hoen lệ nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Sau khi nghe câu chuyện của người mẹ anh đã cố gắng phấn đấu để thực hiện ước mơ này của mẹ mình nhưng mà bất hạnh thay, mẹ anh đã mất vào ba năm trước mất rồi.
Quý Dĩ Hân nghe xong câu chuyện cũng chẳng thấy có điểm gì, đôi phần sẽ là khinh vì hóa ra là mua tranh cho người chết.
Xi..
Người chết thì có thể ngắm được tranh sao? Ngu xuẩn hết chỗ nói.
Chi nhánh thứ hai Long Dương...
Trần Thái Phiên đi đến văn phòng nơi Lâm Tiểu Thanh làm việc. Trần Thái Phiên bước vào, mặt đỏ phừng phừng:
"Lâm Tiểu Thanh, cô làm ăn kiểu gì mà để xảy ra nỗi lớn như thế này? Làm sao ăn nói với Mộc tổng và Long tổng đây ?".
Lâm Tiểu Thanh cẩm bản tài liệu lên xem, lật từng trang xem từng chi tiết. Bản kế hoạch này nhìn qua giống như
Lâm Tiểu Thanh làm nhưng khi mà chi tiết không phải là của cô. Nó đã bị sửa đổi một cách khéo léo nhưng với những gì cô học được từ Long Mặc thì có thể nhận ra sự bất thường.
Công trình trung tâm thương mại S - Small mà đang khởi công xây dựng là sự bắt tay hợp tác giữa Long Mặc và
Mộc Duy. Công trình rất lớn mang quy mô tầm quốc tế được lên bản vẽ tỉ mỉ từ trước và cô được hắn giao trọng trách theo dõi S - Small.
Vì công trình này quan trọng nên mọi trách nhiệm đặt lên người cô một lớn. Cô là người ngày đêm tham khảo tài liệu tìm tòi vật tư, vật liệu tốt nhất cũng là người đi chọn lựa kĩ càng nên vấn đề xảy ra lỗi là rất thấp. Nhưng bản số liệu này tuy không có gì thay đổi mấy, tương ứng với cô làm nhưng chỉ cần tĩnh tâm lại suy nghĩ và nhìn kĩ sẽ biết lỗi ở đâu.
Trần Thái Phiên nói trong quở trách: "Làm ăn thế này cô biết chúng ta phải chịu tổn thất đến cả trăm cả ngàn tỷ không ? Cô có biết điều đó không ? Lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để bù đây ?".
Chiếc xe đang yên ả chạy bon bon trên đường bỗng nhiên nghiêng đột ngột khiến Lâm Tiểu Thanh không thể giữ thăng bằng suýt ngã. Long Mặc xoay người đỡ lấy cô. Bốn mắt chạm nhau lặng yên không chớp rất rất lâu cứ như vậy mà sa vào sự dịu dàng của đối phương mà không hề hay biết.
Bầu không khí gượng gạo diễn ra, Lâm Tiều Thanh lấy lại tư thế, ngồi thẳng dậy. Long Mặc ngồi cạnh vẫn điểm nhiên như không nhìn về phía Lâm Tiểu Thanh. Cô vẫn không nói gì.
Á Viêm cất tiếng: "Xin lỗi ông chủ, phu nhân. Xe kia chạy ẩu quá".
"Chậm lại đi".
"Vâng"
Long Mặc lãnh đạm nói: "Ngồi gần vào đây".
Lâm Tiểu Thanh ương ngạnh nói: "Không cần đâu".
Cuối cùng Long Mặc phải ra tay. Hắn kéo cô ngồi gần mình, một tay ôm giữ lấy cô khiến Lâm Tiểu Thanh có phần mất tự nhiên: "Làm cái quái gì thế ?".
Long Mặc lạnh giọng: "Ngồi yên hoặc xuống xe đi bộ về. Ở đây là cao tốc, khó bắt xe. Cô chọn cái nào ?".
Lâm Tiểu Thanh cuối cùng cũng phải ngồi yên nhưng vẫn giữ khoảng cách và thái độ với hắn. Cơ thể cô lại vừa vặn trong tay hắn dù đang mang bầu. Lâm Tiều Thanh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, còn hắn có dịp chiêm ngưỡng xương quai hàm có một không hai của cô. Có lẽ đây là một trong những yếu tố khiến cô khác biệt hẳn với tất cả các cô gái mà hắn từng lướt qua. Đến ngay cả Quý Dĩ Hân mà hắn từng yêu thích cũng không có.
Hương hoa nhài thoang thoảng dịu nhẹ của cô tỏả ra khiến hắn vô cùng yêu thích. Hắn nhìn vào làn da trắng sứ như thuở đầu gặp vẫn vậy, vẫn rất đẹp đẽ mịn màng. Thật sự rất muốn chạm mà không dám chạm sợ làm cô giật mình phá hỏng không gian.
Lâm Tiều Thanh không hề quay mặt nhìn hắn, cất tiếng như châm biếm: "Tưởng rằng hôm nay đi sẽ phải bỏ ra số tiền lớn ai ngờ mang đi lại mang về sao ? Một bức tranh mà lên một tỷ, vớ vẩn thật".
"Cô cũng biết là vớ vẩn ?"
Lâm Tiểu Thanh lúc này quay sang nhìn trực diện hắn: "Đang âm mưu làm gì sao ?".
Hắn lại cười một cách thần bí: "Cô cũng hiểu tôi quá nhỉ ?".
Long Mặc đưa tay vuốt lấy nõn tóc mai của cô, âm trầm nói: "Một kế hoạch khiến hắn phải chôn vùi mãi mãi".
"Nói vậy anh đã xác định được người hại Long Bắc Yến rồi ?".
"Cô nghĩ sao ?".
"Đều nằm trong kế hoạch của anh. Tôi cũng chỉ là quân cờ thôi mà, đâu có quyền lên tiếng".
Long Mặc nhìn cô, đôi mắt đỏ au đó không hề chớp in hằn gương mặt thanh tú của Lâm Tiểu Thanh. Ánh mắt cô nhìn hắn mà cho thấy rằng hắn làm tổn thương cô, nhiều chuyện có lỗi với cô mà chưa thể bù đắp tổn thất.
Nhưng cô cũng không cần điều đó nữa rồi.
Long Mặc lặng thinh không nói gì, bởi hắn... không biết nói gì thêm nữa.
Bên phía Lưu Đình Quân và Quý Dĩ Hân, sau khi bức tranh chuyển về dinh thự Lưu gia, Lưu Đình Quân đã đặt nó ở nơi trang trọng nhất trong dinh thự. Quý Dĩ Hân khó hiểu, bức tranh này có điểm gì khiến anh ta phải bỏ ra nhiều tiền như thế mà phải có cho bằng được.
Quý Dĩ Hân đến bên cạnh anh ta, vờ ngắm nhìn bức tranh, hỏi dò: "Bức tranh này đúng là họa rất đẹp. Anh Lưu cũng là người đam mê hội họa sao ?".
Lưu Đình Quân nhìn vào bức tranh, đôi mắt có chút đượm buồn, kể ra: "Tôi không phải là người yêu hội họa. Bức tranh này tôi mua tặng mẹ tôi. Bà nói bà rất thích bức tranh Vân Hùng Sơn Họa Đồ của Lý Không Đường, muốn một lần diện kiến nhưng tiếc rằng bà ấy chưa thể nhìn mà đã ra đi".
Lưu Đình Quân đỏ hoen lệ nhớ đến người mẹ quá cố của mình. Sau khi nghe câu chuyện của người mẹ anh đã cố gắng phấn đấu để thực hiện ước mơ này của mẹ mình nhưng mà bất hạnh thay, mẹ anh đã mất vào ba năm trước mất rồi.
Quý Dĩ Hân nghe xong câu chuyện cũng chẳng thấy có điểm gì, đôi phần sẽ là khinh vì hóa ra là mua tranh cho người chết.
Xi..
Người chết thì có thể ngắm được tranh sao? Ngu xuẩn hết chỗ nói.
Chi nhánh thứ hai Long Dương...
Trần Thái Phiên đi đến văn phòng nơi Lâm Tiểu Thanh làm việc. Trần Thái Phiên bước vào, mặt đỏ phừng phừng:
"Lâm Tiểu Thanh, cô làm ăn kiểu gì mà để xảy ra nỗi lớn như thế này? Làm sao ăn nói với Mộc tổng và Long tổng đây ?".
Lâm Tiểu Thanh cẩm bản tài liệu lên xem, lật từng trang xem từng chi tiết. Bản kế hoạch này nhìn qua giống như
Lâm Tiểu Thanh làm nhưng khi mà chi tiết không phải là của cô. Nó đã bị sửa đổi một cách khéo léo nhưng với những gì cô học được từ Long Mặc thì có thể nhận ra sự bất thường.
Công trình trung tâm thương mại S - Small mà đang khởi công xây dựng là sự bắt tay hợp tác giữa Long Mặc và
Mộc Duy. Công trình rất lớn mang quy mô tầm quốc tế được lên bản vẽ tỉ mỉ từ trước và cô được hắn giao trọng trách theo dõi S - Small.
Vì công trình này quan trọng nên mọi trách nhiệm đặt lên người cô một lớn. Cô là người ngày đêm tham khảo tài liệu tìm tòi vật tư, vật liệu tốt nhất cũng là người đi chọn lựa kĩ càng nên vấn đề xảy ra lỗi là rất thấp. Nhưng bản số liệu này tuy không có gì thay đổi mấy, tương ứng với cô làm nhưng chỉ cần tĩnh tâm lại suy nghĩ và nhìn kĩ sẽ biết lỗi ở đâu.
Trần Thái Phiên nói trong quở trách: "Làm ăn thế này cô biết chúng ta phải chịu tổn thất đến cả trăm cả ngàn tỷ không ? Cô có biết điều đó không ? Lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để bù đây ?".
Danh sách chương