Trở lại phòng của hai vợ chồng, Lâm Tiểu Thanh đang xem xét kĩ lưỡng lại một lần nữa tất cả tài liệu liên quan đến

S - small. Từng vật liệu thi công đều là Lâm Tiểu Thanh chọn lựa từ sắt thép đến xi măng rồi loại gạch nào để phù hợp với công trình này.

"Cô biết sai ở đâu rồi à ?"

Long Mặc hỏi một tiếng mang sự kiêu ngao khinh thường Lâm Tiểu Thanh. Lâm Tiểu Thanh trầm ngâm suy nghĩ một lúc nói: "Vật liệu có thể bị tráo đổi rồi. Ngày mai tôi sẽ đi khảo sát tình hình xem sao. Tôi sẽ đi một mình".

Hôm sau, tuy nói là đi một mình nhưng Long Mặc vẫn cử Á Viêm đi cùng cô để đảm bảo an toàn. Công trình đã bị phong tỏa tạm ngừng thi công. Nhìn nhiều chỗ đã gãy nứt dẫn đến hư hại sắp sập xuống.

Lâm Tiều Thanh cùng Á Viêm đi xung quanh kiểm tra, đúng là rất nhiều bất thường. Bỗng nhiên tiếng loạt soạt bước chân khiến Á Viêm chú ý tới. Á Viêm quay bước rời đi kiểm tra để lại Lâm Tiểu Thanh.

Dưới tầm mắt của kẻ săn, Lâm Tiểu Thanh dù đã biết nhưng vẫn tĩnh lặng như không có gì xảy ra. Xuất hiện đằng sau một tên cầm dao lao tới định đâm cô.

Tiếng bước chân chạy trên đá cát công trường xô nhau nhiễu loạn, hình như là không dưới một người đâu. Từng tiếng bước chân đuổi tới gần, Lâm Tiểu Thanh không hề ngoái đầu lại, cơ thể ì ạch cũng khó mà phản kháng.

Rồi chỉ nghe đằng sau một tiếng "hự" trong đau đớn, tiếng "bịch" của vật gì đó rất nặng rơi xuống đất. Cảm nhận không con nguy hiểm đằng sau Lầm Tiếu Thanh mới ngoái đầu lại.

Hai tên định ám sát hại Lâm Tiểu Thanh đều ngất xỉu trên mặt đất, bóng người đứng hiên ngang vừa giải cứu nàng khỏi hiểm nguy, một bóng người vừa quen thuộc vừa xa lạ kia đứng nhìn cô.

"Cô không sao chứ ?".



Lâm Tiểu Thanh nhẹ lắc đầu đáp lại: "Tôi không sao. Hoàn toàn ổn. Cảm ơn cô đã ra tay cứu giúp".

Người con gái xa lạ kia ngó ngang ngó dọc không thấy ai xung quanh đảm bảo mọi chuyện đều an toàn. Nhưng có một vấn đề ở đây là ai đề một người phụ nữ bầu bì đến công trình thế này ? Cô ấy hỏi tiếp: "Sao một mình đến công trình này làm gì ? Không có ai đi cùng rất nguy hiểm".

Thái độ, ngữ điệu này mang theo lo lắng khôn cùng. Giống như ngày trước, Long Bắc Yến cũng lo lắng cho cô như vậy. Nhưng giờ tung tích của Long Bắc Yến vẫn chưa tìm thấy khiến Lâm Tiểu Thanh rất nhớ, rất tiếc nuối.

Lâm Tiểu Thanh ôn tồn đáp: "Tôi muốn khảo sát một chút thôi. Cũng có vệ sĩ đi cùng, ban nãy anh ta nghe tiếng động lạ nên đuổi theo không biết giờ có ổn không nữa".

"Cô hãy lo cho bản thân mình đi. Đừng bận tâm tới người khác" - Người con gái kia khẽ nhếch nói.

Một lúc sau, Á Viêm quay trở về. Nhìn người con gái bên cạnh Lâm Tiều Thanh có chút quái lạ, anh ta liền đi đến đẩy ra, cao giọng thẩm tra: "Cô là ai ?".

Lâm Tiểu Thanh ngăn cản: "Cô ấy là ân nhân cứu mạng tôi. Ban nãy không có anh nếu không có cô ấy ra tay tương trợ thì có lẽ giờ này anh không gặp được tôi đâu".

Không thèm để tâm, cái anh để tâm sợ bị Long Mặc "xử tử" nếu hôm nay không mang cô trở về nguyên vẹn. Á Viêm gấp gáp toát mồ hôi: "Phu nhân, cô không sao chứ ?"

Lâm Tiểu Thanh lắc đầu mỉm cười. Người phía sau lên tiếng trách móc: "Đề một người phụ nữ bầu bì một mình.

Vệ sĩ gì mà thất trách quá vậy ?"

Á Viêm như đá chẹn ngang họng, tức không làm được gì, bởi cô ta nói đúng. Anh thất trách, thiếu chút nữa Lâm Tiểu Thanh xảy ra chuyện lớn, suýt chút nữa cái mạng của mình mất đi.



Lâm Tiểu Thanh nhìn người con gái đổi thân quen đến lạ thường kia không nhịn được liền hỏi: "Chúng ta liệu có quen nhau trước kia không ?".

Cô gái kia chỉ khẽ cười một tiếng ôn nhu nói: "'Có lẽ là có".

Một câu trả lời mơ hồ khiến Lâm Tiều Thanh rơi vào trầm tư suy nghĩ khiến tất cả giác quan đều cảm thấy hoang mang. Gần nhưng rất xa, thân quen nhưng lạ lẫm.

Cô gái kia nhìn xuống hai tên kia nở nụ cười chết chóc nói: "Hai tên này có vẻ hữu ích đấy. Cô có muốn nghe chúng khai thử không ?".

Tập đoàn Quân Hưng....

Lưu Đình Quân trong văn phòng ngắm nhìn khung cảnh thành phố từ trên cao. Phía tây xa xa kia là có thể nhìn rõ tập đoàn Long Dương. Thầm tự nhủ trong lòng sẽ thu gọn Long Dương trong vòng một sớm một chiều.

Tiền Chiêu bước vào nhìn sếp tổng ung dung ngắm quang cảnh thành phố chậm rãi bước lại nói: "Bên dự S - small đã cho ngừng thi công rồi Lưu tổng".

Lưu Đình Quân nhàn nhã trong câu chữ: "Long Mặc đó không còn đủ vốn rót thêm, thiệt hại lớn như vậy, tiền trả nợ không xong nói gì là tiền rót vốn ?".

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo ?".

"Công trình đó trong tương lai sẽ hữu dụng đấy. Đi làm hợp đồng đi".

"Vâng".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện