Edit + Beta: Vịt
Bước chân của Tạ phu nhân rất nhanh, Thẩm Gia Ngôn còn chưa kịp rời đi, bà đã đến.
Vừa vào cửa liền nói: "Mẹ nghe nói chân con gãy?" Vừa nói liếc xuống dưới 1 cái, nhìn thấy là chân trái, thở phào nhẹ nhõm: "May mà là chân."
(Má chồng ngộ nghĩnh ghê =))))))
Thẩm Gia Ngôn: "......" Không thì là gì? "Sao bất cẩn vậy, mẹ nghe tiểu Đỗ nói con xảy ra chuyện đều sợ muốn chết, con đứa nhỏ này, sao chân gãy cũng không nói cho bọn ta một tiếng." Tạ phu nhân oán giận, mắt lộ đau lòng, chỉ huy trợ lý cầm đồ tiến vào: "Mẹ ninh canh xương cho con, con uống nhiều chút, ngàn vạn không thể bị bệnh."
Nắp vừa mở ra, mùi thơm xương heo nồng đậm liền phiêu tán ra, Thẩm Gia Ngôn ngửi mùi liền không khỏe, trong dạ dày một trận không thoải mái, liều mạng nhịn xuống, hơi mở miệng thở.
Tạ Kế Hiên đậy nắp vào: "Con ăn xong rồi, giữ lại buổi tối lại ăn."
Tạ phu nhân không miễn cưỡng anh, quay đầu nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, tưởng là công tử ca nhà ai, bất quá bà không nhận ra, rất lạ mặt: "Cậu là?"
"Chào bà, tôi là Thẩm Gia Ngôn."
Tạ phu nhân đầu óc linh quang, lướt qua đại nhân vật họ Thẩm một lần, không nghe nói gia đình nào có người tên Thẩm Gia Ngôn. "Tiểu công tử nhà ai hả?"
"Tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng của Tân Nguyên."
Ánh sáng trong mắt Tạ phu nhân lập tức trở nên có chút khác, bước chân vốn muốn đi dừng lại, ở trên ghế sofa ngồi xuống, "Mẹ thấy con gần đây không về nhà, có phải coi trọng ai hay không, đang yêu đương hả?" Tạ phu nhân hòa ái nói: "Con đừng sợ, con gái nhà bình thường mẹ cũng sẽ không phản đối, chỉ cần con thích là được."
"Không có." Tạ Kế Hiên lời ít ý nhiều, hết sức lãnh đạm.
Hóa ra người có tiền tuổi tác lớn, cha mẹ cũng gấp tìm đối tượng a. Thẩm Gia Ngôn nghe Tạ phu nhân nói con gái liền biết chuyện này không đáng tin, Tạ Kế Hiên kỳ thật là gay, anh ta thích đàn ông!
Phải nói cậu làm sao biết, Thẩm Gia Ngôn nhớ tới chuyện cũ, đầy mặt một lời khó nói hết.
Thẩm Gia Ngôn lúc vừa nhập học, trong lòng có nữ thần cao quý thuần khiết, nữ thần cũng là diễn viên nổi tiếng. Cậu lúc đầu cố gắng tiến lên, mơ ước lớn nhất chính là cùng nữ thần diễn phim, sau đó ý nguyện này không chỉ không đạt thành, nữ thần còn bị người cướp mất, tình địch chính là Tạ Kế Hiên. Mặc dù Tạ Kế Hiên cũng không biết cậu thích "Nữ thần", cái gọi là tình địch cũng là cậu tự phong.
Nhưng mà!! Càng làm cho Thẩm Gia Ngôn bị đả kích chính là, nữ thần kỳ thực là đàn ông!
Chân tướng tàn nhẫn này làm cho Thẩm Gia Ngôn chịu đả kích, nghi ngờ nhân sinh, tới bây giờ cũng không thể yêu đương hẳn hoi, cũng chính là như vậy, cậu biết tính hướng của Tạ Kế Hiên, người này biết "nữ thần" là 1 người đàn ông còn thích, nhất định là gay a.
Đề tài này cậu nghe tiếp không thích hợp, Thẩm Gia Ngôn tìm cớ rời đi, lúc chờ thang máy, Tạ phu nhân cũng tới. Thẩm Gia Ngôn cười cười xấu hổ, nghĩ thầm Tạ phu nhân khẳng định không có chuyện gì để tán gẫu với cậu, cậu có thể không cần cực khổ tìm đề tài. Cậu nghĩ rất hay, nhưng không nghĩ tới Tạ phu nhân thật sự có lời nói với cậu.
"Tiểu Thẩm cậu thường ở cùng với nó, có phát hiện nó thích kiểu gì không?"
Đừng nói, cậu và Tạ Kế Hiên gần đây quả thật thường ở cùng nhau, bởi vì nhóc con. Ngay trước mặt Tạ phu nhân, nhớ tới vụ này, Thẩm Gia Ngôn có chút xấu hổ. "Cái này tôi không rõ lắm."
Ánh mắt Tạ phu nhân ở trên mặt cậu trượt một vòng, ánh mắt tối xuống: "Cậu phải biết lặng lẽ thông báo tôi một tiếng, cho dù là nam, Kế Hiên còn phải nối dõi tông đường cho Tạ gia, vui đùa một chút có thể, kết hôn thì tuyệt đối không thể. Tạ gia chúng tôi trọng huyết mạch, đàn ông lại không thể sinh con, cậu nói phải không?"
...... Kỳ thực đàn ông vẫn có thể sinh con. Đáy lòng Thẩm Gia Ngôn trăm vị tạp trần, không biết nên nói gì, nhóc con nằm trong bụng cậu, vốn nên xuất hiện trong bụng con gái, nhưng lại không hợp lẽ thường nhảy tới nhầm chỗ.
Bất quá lời này nghe thế nào cũng có hàm ý khác? Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời không nắm được nội dung chính, qua loa bỏ qua.
Thang máy rất nhanh đến lầu một, Tạ phu nhân cảnh cáo xong, cũng không nhìn Thẩm Gia Ngôn thêm, xoay người rời đi. Thẩm Gia Ngôn một mình từ từ đi bộ, chẳng mấy chốc người mới đều phải bắt đầu lên cương vị rồi, mầm non tốt được công ty chọn trúng đã có kế hoạch diễn xuất, suýt chút nữa đi theo sư huynh sư tỷ đóng gói làm áo rồng, đối với sư huynh vừa hot cậu đây, mười vạn phần tôn kính, rối rít hỏi thăm.
"Anh Thẩm!" Thẩm Gia Ngôn xoay người, chạm mặt một người cao to chạy tới, nếu không phải cầm trong tay đàn ghi-ta, Thẩm Gia Ngôn thiếu chút nữa không nhận ra tới là Thôi Chính Khâm.
"Gầy không ít a!" Thẩm Gia Ngôn cảm thán, hóa ra Thôi Chính Khâm 150 cân (=75kg), má mập giống như bánh màn thầu, đoạn thời gian này không gặp, bụng đều gầy xuống, mặc dù vẫn mập, nhưng mặt mày nhỏ nhắn không ít.
Thôi Chính Khâm cười ngu, "Em gần đây đang giảm cân, còn hơn tháng nữa thi đấu chọn người xuất sắc, chị Phương chuẩn bị để em tham gia."
"Không tệ nhe!" Thẩm Gia Ngôn khích lệ y: "Đi theo chị Phương làm thật tốt, sau này hot đừng quên anh Thẩm." Phương tỷ ở Tân Nguyên chính là phiên bản nữ của Mạnh Giản Minh, đặc biệt chịu trách nhiệm dẫn dắt ca sĩ, có thể ở trong tay cô, tương lai đầy hứa hẹn.
"Quên ai chứ em cũng không quên anh Thẩm!" Thẩm Gia Ngôn chỉ là đùa chút, không nghĩ tới Thôi Chính Khâm trả lời tới hết sức nghiêm túc, cái này khiến cậu có chút xấu hổ, cậu coi Thôi Chính Khâm là em trai mà đối xử, lập tức cười nói: "Được anh nhớ rồi!"
Nhìn cậu cười, má Thôi Chính Khâm đỏ lên, bởi vì còn có lớp thể hình, vội vã đi theo chị Phương.
Bởi vì Thẩm Gia Ngôn hot, cũng có kịch bản chủ động đưa lên cửa, Mạnh Giản Minh sau khi xem lại không vừa lòng. Mấy kịch bản phim thần tượng này chiếm đa số, phần lớn không có nội hàm gì, không cần kỹ thuật diễn, chỉ có thể tiêu hao nhân khí vô ích. Thẩm Gia Ngôn mặc dù hot, nhưng cách nổi tiếng còn kém xa, con đường sau này gánh nặng đường xa, nếu như không kế hoạch cẩn thận, theo tiêu hao của nhân khí, đem sao băng chợt lóe, ngã vào đáy cốc.
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ lời Mạnh Giản Minh nói với cậu, nghiêm túc tự hỏi mình thích hợp nhân vật gì, lúc hoàn hồn, taxi đã đến nơi. Thẩm Gia Ngôn dựa theo địa chỉ tìm tới, được nhân viên phục vụ dẫn tới một phòng bao, bên trong, đang chúc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của Thẩm Khởi Minh.
Một nhà ba người Thẩm gia, còn có một cô gái không quen biết, cùng với mấy người bạn tốt của Thẩm Khởi Minh, đang có nói có cười uống rượu nói chuyện phiếm, đồ ăn đã ăn rồi, hiển nhiên không có ý tứ chờ Thẩm Gia Ngôn. Thẩm Gia Ngôn cũng đã sớm dự liệu, trong tay cậu xách theo hai hộp tổ yến, đây là năm ngoái lúc tập thể công ty ra nước ngoài chụp lịch mua, gần 1 vạn đồng.
Thẩm Thừa Vũ hỏi: "Anh, anh mang theo thứ tốt gì cho cha?"
Hai chữ tổ yến đã viết ở bên trên, Thẩm Gia Ngôn nói: "Tổ yến."
"Vừa vặn hai hôm nay cha cũng đang ăn tổ yến, tiểu Nam từ miền Nam mang về, hơn 1 vạn đồng 1 cân (= 0.5kg), ăn cũng ngán rồi."
Thẩm Gia Ngôn không nói chuyện, coi như không nghe thấy.
Dương Mạn Cầm nhận lấy tổ yến, nhìn cũng không nhìn đặt vào một bên, cười chào hỏi: "Tiểu Nam, cháu ăn nhiều chút, không phải người ngoài đừng khách khí với dì, sau này đừng cầm nhiều đồ như vậy nữa, dì thấy bức Phật nhỏ bằng vàng kia phải mấy vạn đồng ấy nhỉ, tốn kém quá rồi!"
Thẩm Gia Ngôn yên lặng ngồi, hẳn là ghét bỏ tổ yến của cậu không đủ "Hàng thượng đẳng" nói cho cậu nghe đi. Thẩm Gia Ngôn đã thành thói quen, cũng không thấy mình có lỗi với Thẩm Khởi Minh, hàng năm sinh nhật cậu đều không tay không, tặng đều là đồ tốt. Ngược lại Thẩm Thừa Vũ, chỉ dựa vào gái tặng quà cho Thẩm Khởi Minh, may mà Dương Mạn Cầm nói ra khỏi miệng được.
Thẩm Khởi Minh cười đến dương dương đắc ý, ông ta luôn như vậy, tổ yến bổ thân thể trong mắt ông ta không có cục vàng lấp lánh khiến người thích.
Thẩm Thừa Vũ biết xử lý, rót rượu cho Thẩm Khởi Minh: "Cha, đây là một chút hiếu tâm của tiểu Nam, cha khách khí là giống người ngoài rồi."
Cô gái gọi là Tiểu Vũ thoạt nhìn biết điều hiền lành, không biết con gái nhà có tiền nào, có thể được Thẩm Thừa Vũ mang về nhà, tuyệt đối không phải nhà tầm thường gì. Thẩm Gia Ngôn cười cười, dù sao ánh mắt Dương Mạn Cầm cao lắm, một lòng một dạ muốn leo lên hào môn làm quý phu nhân, nằm mơ cũng muốn người ta gọi bà ta một tiếng "Thẩm phu nhân".
Bạn Thẩm Khởi Minh ca ngợi: "Thừa Vũ hiếu thuận quá, thật là đáng khen!"
"Nhân trung long phượng, đặt tên có phúc khí!"
Dương Mạn Cầm cười mặt mày hồng hào, "Từ nhỏ tôi đã giáo dục nó phải kiên định đứng đắn, đừng làm mấy chuyện hào nhoáng bên ngoài, quá không đứng đắn! Ông xem, trưởng thành rồi mới tìm được đối tượng tốt như tiểu Nam, tôi hiện tại không cầu gì khác, chỉ muốn Thừa Vũ sớm lập gia đình, dù sao cũng không nhỏ nữa, đều 23 rồi."
Thẩm Gia Ngôn ăn hai miếng đối phó, thừa dịp lúc đi toilet chuồn đi, dù sao Thẩm Khởi Minh cũng sẽ không để ý cậu, ông ta hiện tại một lòng một dạ đều ở trên người đứa con trai có tiền đồ Thẩm Thừa Vũ.
Cậu đi ra sớm, về chỗ Tạ Kế Hiên mới hơn 8h, vào sân nhìn thấy Tạ Kế Hiên ở lầu hai, ánh mắt hai người đối diện, Tạ Kế Hiên lập tức dời đi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Trong tay Thẩm Gia Ngôn không có cái chìa khóa, bấm chuông cửa, bấm xong nghĩ Tạ Kế Hiên gãy chân, sợ phải hồi lâu mới có thể mở cửa, đang định chờ, không ngờ cửa rất nhanh mở ra.
Tạ Kế Hiên chống gậy, để cho cậu vào cửa, bất mãn nói: "Sao muộn thế mới về, tôi sắp ngủ rồi."
"......" Vừa rồi tinh thần phấn chấn ngắm trăng không phải anh sao?
"Anh ăn cơm chưa?" Thẩm Gia Ngôn từ khách sạn xách một túi điểm tâm nhỏ trở lại, điểm tâm vị đậu xanh hạt sen. Cậu gần đây luôn nửa đêm dậy ăn khuya, không ăn thì không được, không ăn vào miệng khó chịu ngủ không yên, nhưng lại sợ béo, chỉ có thể ăn loại điểm tâm không đường có thể no bụng này.
"Tôi ăn no rồi."
Tạ Kế Hiên dứt lời đứng hồi lâu không động đậy, Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ anh muốn nói gì, một hồi lâu mới nghe Tạ tổng tài nói: "Tôi muốn tắm."
Vậy thì đi tắm thôi.
Tạ Kế Hiên lại ấp úng nói: "Chân tôi gãy, tự tắm không được."
Chân gãy cũng không phải tay gãy, Thẩm Gia Ngôn cạn lời một hồi, nhưng cậu làm "Đầu sỏ gây tội", không chiếm lý, sợ đả kích tới Tạ Kế Hiên chặt đứt tự tôn của cái chân thứ 3, chỉ có thể nói: "Tôi tắm giúp anh nhé."
Tạ Kế Hiên hết sức miễn cưỡng, không tình nguyện lắm nói: "Đành phải như vậy."
"......"
Thẩm Gia Ngôn xả xong nước, trước giúp Tạ Kế Hiên tắm trên người. Tạ Kế Hiên quấn khăn tắm, lộ ra nửa người trên mạnh mẽ, bờ vai rộng cảm giác sức mạnh tràn đầy thật là tiện sát Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn không khỏi nhìn ngây người, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Kế Hiên cởi trần, lần đó lên giường không tính, cậu sợ gần chết, cái gì cũng không nhìn.
Tạ Kế Hiên dốc toàn lực ưỡn thẳng sống lưng.
Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, chậm rãi phóng ra một tia lúng túng. Tạ Kế Hiên ở trên ghế nhỏ ngồi xuống, không biết là nóng hay là thế nào, sắc mặt trở nên hồng, ngay cả ngực cũng hồng.
Thẩm Gia Ngôn tận lực vứt bỏ tạp niệm, cái gì cũng không nghĩ, chịu mệt cọ lưng cho Tạ Kế Hiên, cọ xong phía sau, phía trước dù sao cũng có thể tự mình cọ đi, Thẩm Gia Ngôn dịu dàng: "Tạ tổng, phía trước anh có thể tự mình tắm nhỉ."
Âm thanh Tạ Kế Hiên suy sụp bi thương: "Chân tôi gãy."
"......" Hóa ra anh vẫn biết là chân gãy??
Thẩm Gia Ngôn cọ cọ đột nhiên cảm thấy có chút là lạ, trên người Tạ Kế Hiên đỏ giống như trứng tôm nấu chín, trong phòng tắm dù nóng thể nào cũng không tới mức như vậy chứ, hơn nữa mặc dù người nào đó cố gắng chịu đựng, nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn nhận thấy được hô hấp Tạ Kế Hiên trở nên dồn dập.
Thẩm Gia Ngôn rất lúng túng, muốn tìm lý do đi ra ngoài, đột nhiên bị Tạ Kế Hiên túm lấy cổ tay.
Bước chân của Tạ phu nhân rất nhanh, Thẩm Gia Ngôn còn chưa kịp rời đi, bà đã đến.
Vừa vào cửa liền nói: "Mẹ nghe nói chân con gãy?" Vừa nói liếc xuống dưới 1 cái, nhìn thấy là chân trái, thở phào nhẹ nhõm: "May mà là chân."
(Má chồng ngộ nghĩnh ghê =))))))
Thẩm Gia Ngôn: "......" Không thì là gì? "Sao bất cẩn vậy, mẹ nghe tiểu Đỗ nói con xảy ra chuyện đều sợ muốn chết, con đứa nhỏ này, sao chân gãy cũng không nói cho bọn ta một tiếng." Tạ phu nhân oán giận, mắt lộ đau lòng, chỉ huy trợ lý cầm đồ tiến vào: "Mẹ ninh canh xương cho con, con uống nhiều chút, ngàn vạn không thể bị bệnh."
Nắp vừa mở ra, mùi thơm xương heo nồng đậm liền phiêu tán ra, Thẩm Gia Ngôn ngửi mùi liền không khỏe, trong dạ dày một trận không thoải mái, liều mạng nhịn xuống, hơi mở miệng thở.
Tạ Kế Hiên đậy nắp vào: "Con ăn xong rồi, giữ lại buổi tối lại ăn."
Tạ phu nhân không miễn cưỡng anh, quay đầu nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, tưởng là công tử ca nhà ai, bất quá bà không nhận ra, rất lạ mặt: "Cậu là?"
"Chào bà, tôi là Thẩm Gia Ngôn."
Tạ phu nhân đầu óc linh quang, lướt qua đại nhân vật họ Thẩm một lần, không nghe nói gia đình nào có người tên Thẩm Gia Ngôn. "Tiểu công tử nhà ai hả?"
"Tôi là nghệ sĩ ký hợp đồng của Tân Nguyên."
Ánh sáng trong mắt Tạ phu nhân lập tức trở nên có chút khác, bước chân vốn muốn đi dừng lại, ở trên ghế sofa ngồi xuống, "Mẹ thấy con gần đây không về nhà, có phải coi trọng ai hay không, đang yêu đương hả?" Tạ phu nhân hòa ái nói: "Con đừng sợ, con gái nhà bình thường mẹ cũng sẽ không phản đối, chỉ cần con thích là được."
"Không có." Tạ Kế Hiên lời ít ý nhiều, hết sức lãnh đạm.
Hóa ra người có tiền tuổi tác lớn, cha mẹ cũng gấp tìm đối tượng a. Thẩm Gia Ngôn nghe Tạ phu nhân nói con gái liền biết chuyện này không đáng tin, Tạ Kế Hiên kỳ thật là gay, anh ta thích đàn ông!
Phải nói cậu làm sao biết, Thẩm Gia Ngôn nhớ tới chuyện cũ, đầy mặt một lời khó nói hết.
Thẩm Gia Ngôn lúc vừa nhập học, trong lòng có nữ thần cao quý thuần khiết, nữ thần cũng là diễn viên nổi tiếng. Cậu lúc đầu cố gắng tiến lên, mơ ước lớn nhất chính là cùng nữ thần diễn phim, sau đó ý nguyện này không chỉ không đạt thành, nữ thần còn bị người cướp mất, tình địch chính là Tạ Kế Hiên. Mặc dù Tạ Kế Hiên cũng không biết cậu thích "Nữ thần", cái gọi là tình địch cũng là cậu tự phong.
Nhưng mà!! Càng làm cho Thẩm Gia Ngôn bị đả kích chính là, nữ thần kỳ thực là đàn ông!
Chân tướng tàn nhẫn này làm cho Thẩm Gia Ngôn chịu đả kích, nghi ngờ nhân sinh, tới bây giờ cũng không thể yêu đương hẳn hoi, cũng chính là như vậy, cậu biết tính hướng của Tạ Kế Hiên, người này biết "nữ thần" là 1 người đàn ông còn thích, nhất định là gay a.
Đề tài này cậu nghe tiếp không thích hợp, Thẩm Gia Ngôn tìm cớ rời đi, lúc chờ thang máy, Tạ phu nhân cũng tới. Thẩm Gia Ngôn cười cười xấu hổ, nghĩ thầm Tạ phu nhân khẳng định không có chuyện gì để tán gẫu với cậu, cậu có thể không cần cực khổ tìm đề tài. Cậu nghĩ rất hay, nhưng không nghĩ tới Tạ phu nhân thật sự có lời nói với cậu.
"Tiểu Thẩm cậu thường ở cùng với nó, có phát hiện nó thích kiểu gì không?"
Đừng nói, cậu và Tạ Kế Hiên gần đây quả thật thường ở cùng nhau, bởi vì nhóc con. Ngay trước mặt Tạ phu nhân, nhớ tới vụ này, Thẩm Gia Ngôn có chút xấu hổ. "Cái này tôi không rõ lắm."
Ánh mắt Tạ phu nhân ở trên mặt cậu trượt một vòng, ánh mắt tối xuống: "Cậu phải biết lặng lẽ thông báo tôi một tiếng, cho dù là nam, Kế Hiên còn phải nối dõi tông đường cho Tạ gia, vui đùa một chút có thể, kết hôn thì tuyệt đối không thể. Tạ gia chúng tôi trọng huyết mạch, đàn ông lại không thể sinh con, cậu nói phải không?"
...... Kỳ thực đàn ông vẫn có thể sinh con. Đáy lòng Thẩm Gia Ngôn trăm vị tạp trần, không biết nên nói gì, nhóc con nằm trong bụng cậu, vốn nên xuất hiện trong bụng con gái, nhưng lại không hợp lẽ thường nhảy tới nhầm chỗ.
Bất quá lời này nghe thế nào cũng có hàm ý khác? Thẩm Gia Ngôn trong lúc nhất thời không nắm được nội dung chính, qua loa bỏ qua.
Thang máy rất nhanh đến lầu một, Tạ phu nhân cảnh cáo xong, cũng không nhìn Thẩm Gia Ngôn thêm, xoay người rời đi. Thẩm Gia Ngôn một mình từ từ đi bộ, chẳng mấy chốc người mới đều phải bắt đầu lên cương vị rồi, mầm non tốt được công ty chọn trúng đã có kế hoạch diễn xuất, suýt chút nữa đi theo sư huynh sư tỷ đóng gói làm áo rồng, đối với sư huynh vừa hot cậu đây, mười vạn phần tôn kính, rối rít hỏi thăm.
"Anh Thẩm!" Thẩm Gia Ngôn xoay người, chạm mặt một người cao to chạy tới, nếu không phải cầm trong tay đàn ghi-ta, Thẩm Gia Ngôn thiếu chút nữa không nhận ra tới là Thôi Chính Khâm.
"Gầy không ít a!" Thẩm Gia Ngôn cảm thán, hóa ra Thôi Chính Khâm 150 cân (=75kg), má mập giống như bánh màn thầu, đoạn thời gian này không gặp, bụng đều gầy xuống, mặc dù vẫn mập, nhưng mặt mày nhỏ nhắn không ít.
Thôi Chính Khâm cười ngu, "Em gần đây đang giảm cân, còn hơn tháng nữa thi đấu chọn người xuất sắc, chị Phương chuẩn bị để em tham gia."
"Không tệ nhe!" Thẩm Gia Ngôn khích lệ y: "Đi theo chị Phương làm thật tốt, sau này hot đừng quên anh Thẩm." Phương tỷ ở Tân Nguyên chính là phiên bản nữ của Mạnh Giản Minh, đặc biệt chịu trách nhiệm dẫn dắt ca sĩ, có thể ở trong tay cô, tương lai đầy hứa hẹn.
"Quên ai chứ em cũng không quên anh Thẩm!" Thẩm Gia Ngôn chỉ là đùa chút, không nghĩ tới Thôi Chính Khâm trả lời tới hết sức nghiêm túc, cái này khiến cậu có chút xấu hổ, cậu coi Thôi Chính Khâm là em trai mà đối xử, lập tức cười nói: "Được anh nhớ rồi!"
Nhìn cậu cười, má Thôi Chính Khâm đỏ lên, bởi vì còn có lớp thể hình, vội vã đi theo chị Phương.
Bởi vì Thẩm Gia Ngôn hot, cũng có kịch bản chủ động đưa lên cửa, Mạnh Giản Minh sau khi xem lại không vừa lòng. Mấy kịch bản phim thần tượng này chiếm đa số, phần lớn không có nội hàm gì, không cần kỹ thuật diễn, chỉ có thể tiêu hao nhân khí vô ích. Thẩm Gia Ngôn mặc dù hot, nhưng cách nổi tiếng còn kém xa, con đường sau này gánh nặng đường xa, nếu như không kế hoạch cẩn thận, theo tiêu hao của nhân khí, đem sao băng chợt lóe, ngã vào đáy cốc.
Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ lời Mạnh Giản Minh nói với cậu, nghiêm túc tự hỏi mình thích hợp nhân vật gì, lúc hoàn hồn, taxi đã đến nơi. Thẩm Gia Ngôn dựa theo địa chỉ tìm tới, được nhân viên phục vụ dẫn tới một phòng bao, bên trong, đang chúc mừng sinh nhật năm mươi tuổi của Thẩm Khởi Minh.
Một nhà ba người Thẩm gia, còn có một cô gái không quen biết, cùng với mấy người bạn tốt của Thẩm Khởi Minh, đang có nói có cười uống rượu nói chuyện phiếm, đồ ăn đã ăn rồi, hiển nhiên không có ý tứ chờ Thẩm Gia Ngôn. Thẩm Gia Ngôn cũng đã sớm dự liệu, trong tay cậu xách theo hai hộp tổ yến, đây là năm ngoái lúc tập thể công ty ra nước ngoài chụp lịch mua, gần 1 vạn đồng.
Thẩm Thừa Vũ hỏi: "Anh, anh mang theo thứ tốt gì cho cha?"
Hai chữ tổ yến đã viết ở bên trên, Thẩm Gia Ngôn nói: "Tổ yến."
"Vừa vặn hai hôm nay cha cũng đang ăn tổ yến, tiểu Nam từ miền Nam mang về, hơn 1 vạn đồng 1 cân (= 0.5kg), ăn cũng ngán rồi."
Thẩm Gia Ngôn không nói chuyện, coi như không nghe thấy.
Dương Mạn Cầm nhận lấy tổ yến, nhìn cũng không nhìn đặt vào một bên, cười chào hỏi: "Tiểu Nam, cháu ăn nhiều chút, không phải người ngoài đừng khách khí với dì, sau này đừng cầm nhiều đồ như vậy nữa, dì thấy bức Phật nhỏ bằng vàng kia phải mấy vạn đồng ấy nhỉ, tốn kém quá rồi!"
Thẩm Gia Ngôn yên lặng ngồi, hẳn là ghét bỏ tổ yến của cậu không đủ "Hàng thượng đẳng" nói cho cậu nghe đi. Thẩm Gia Ngôn đã thành thói quen, cũng không thấy mình có lỗi với Thẩm Khởi Minh, hàng năm sinh nhật cậu đều không tay không, tặng đều là đồ tốt. Ngược lại Thẩm Thừa Vũ, chỉ dựa vào gái tặng quà cho Thẩm Khởi Minh, may mà Dương Mạn Cầm nói ra khỏi miệng được.
Thẩm Khởi Minh cười đến dương dương đắc ý, ông ta luôn như vậy, tổ yến bổ thân thể trong mắt ông ta không có cục vàng lấp lánh khiến người thích.
Thẩm Thừa Vũ biết xử lý, rót rượu cho Thẩm Khởi Minh: "Cha, đây là một chút hiếu tâm của tiểu Nam, cha khách khí là giống người ngoài rồi."
Cô gái gọi là Tiểu Vũ thoạt nhìn biết điều hiền lành, không biết con gái nhà có tiền nào, có thể được Thẩm Thừa Vũ mang về nhà, tuyệt đối không phải nhà tầm thường gì. Thẩm Gia Ngôn cười cười, dù sao ánh mắt Dương Mạn Cầm cao lắm, một lòng một dạ muốn leo lên hào môn làm quý phu nhân, nằm mơ cũng muốn người ta gọi bà ta một tiếng "Thẩm phu nhân".
Bạn Thẩm Khởi Minh ca ngợi: "Thừa Vũ hiếu thuận quá, thật là đáng khen!"
"Nhân trung long phượng, đặt tên có phúc khí!"
Dương Mạn Cầm cười mặt mày hồng hào, "Từ nhỏ tôi đã giáo dục nó phải kiên định đứng đắn, đừng làm mấy chuyện hào nhoáng bên ngoài, quá không đứng đắn! Ông xem, trưởng thành rồi mới tìm được đối tượng tốt như tiểu Nam, tôi hiện tại không cầu gì khác, chỉ muốn Thừa Vũ sớm lập gia đình, dù sao cũng không nhỏ nữa, đều 23 rồi."
Thẩm Gia Ngôn ăn hai miếng đối phó, thừa dịp lúc đi toilet chuồn đi, dù sao Thẩm Khởi Minh cũng sẽ không để ý cậu, ông ta hiện tại một lòng một dạ đều ở trên người đứa con trai có tiền đồ Thẩm Thừa Vũ.
Cậu đi ra sớm, về chỗ Tạ Kế Hiên mới hơn 8h, vào sân nhìn thấy Tạ Kế Hiên ở lầu hai, ánh mắt hai người đối diện, Tạ Kế Hiên lập tức dời đi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Trong tay Thẩm Gia Ngôn không có cái chìa khóa, bấm chuông cửa, bấm xong nghĩ Tạ Kế Hiên gãy chân, sợ phải hồi lâu mới có thể mở cửa, đang định chờ, không ngờ cửa rất nhanh mở ra.
Tạ Kế Hiên chống gậy, để cho cậu vào cửa, bất mãn nói: "Sao muộn thế mới về, tôi sắp ngủ rồi."
"......" Vừa rồi tinh thần phấn chấn ngắm trăng không phải anh sao?
"Anh ăn cơm chưa?" Thẩm Gia Ngôn từ khách sạn xách một túi điểm tâm nhỏ trở lại, điểm tâm vị đậu xanh hạt sen. Cậu gần đây luôn nửa đêm dậy ăn khuya, không ăn thì không được, không ăn vào miệng khó chịu ngủ không yên, nhưng lại sợ béo, chỉ có thể ăn loại điểm tâm không đường có thể no bụng này.
"Tôi ăn no rồi."
Tạ Kế Hiên dứt lời đứng hồi lâu không động đậy, Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ anh muốn nói gì, một hồi lâu mới nghe Tạ tổng tài nói: "Tôi muốn tắm."
Vậy thì đi tắm thôi.
Tạ Kế Hiên lại ấp úng nói: "Chân tôi gãy, tự tắm không được."
Chân gãy cũng không phải tay gãy, Thẩm Gia Ngôn cạn lời một hồi, nhưng cậu làm "Đầu sỏ gây tội", không chiếm lý, sợ đả kích tới Tạ Kế Hiên chặt đứt tự tôn của cái chân thứ 3, chỉ có thể nói: "Tôi tắm giúp anh nhé."
Tạ Kế Hiên hết sức miễn cưỡng, không tình nguyện lắm nói: "Đành phải như vậy."
"......"
Thẩm Gia Ngôn xả xong nước, trước giúp Tạ Kế Hiên tắm trên người. Tạ Kế Hiên quấn khăn tắm, lộ ra nửa người trên mạnh mẽ, bờ vai rộng cảm giác sức mạnh tràn đầy thật là tiện sát Thẩm Gia Ngôn, Thẩm Gia Ngôn không khỏi nhìn ngây người, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Kế Hiên cởi trần, lần đó lên giường không tính, cậu sợ gần chết, cái gì cũng không nhìn.
Tạ Kế Hiên dốc toàn lực ưỡn thẳng sống lưng.
Trong phòng tắm hơi nước dày đặc, chậm rãi phóng ra một tia lúng túng. Tạ Kế Hiên ở trên ghế nhỏ ngồi xuống, không biết là nóng hay là thế nào, sắc mặt trở nên hồng, ngay cả ngực cũng hồng.
Thẩm Gia Ngôn tận lực vứt bỏ tạp niệm, cái gì cũng không nghĩ, chịu mệt cọ lưng cho Tạ Kế Hiên, cọ xong phía sau, phía trước dù sao cũng có thể tự mình cọ đi, Thẩm Gia Ngôn dịu dàng: "Tạ tổng, phía trước anh có thể tự mình tắm nhỉ."
Âm thanh Tạ Kế Hiên suy sụp bi thương: "Chân tôi gãy."
"......" Hóa ra anh vẫn biết là chân gãy??
Thẩm Gia Ngôn cọ cọ đột nhiên cảm thấy có chút là lạ, trên người Tạ Kế Hiên đỏ giống như trứng tôm nấu chín, trong phòng tắm dù nóng thể nào cũng không tới mức như vậy chứ, hơn nữa mặc dù người nào đó cố gắng chịu đựng, nhưng Thẩm Gia Ngôn vẫn nhận thấy được hô hấp Tạ Kế Hiên trở nên dồn dập.
Thẩm Gia Ngôn rất lúng túng, muốn tìm lý do đi ra ngoài, đột nhiên bị Tạ Kế Hiên túm lấy cổ tay.
Danh sách chương