Edit + Beta: Vịt

Tạ phu nhân vẫn chưa biết phòng lắp giám sát, nói thao thao tính toán xong của mình với cháu trai bảo bối còn chưa hiểu chuyện, hoàn toàn không biết đều rơi vào trong mắt "con dâu".

Nhóc con đâu hiểu bà đang nói cái gì, phối hợp gặm tay thịt nhỏ, Tạ phu nhân không để cho nhóc gặm mãi, gặm một lát thì lấy ra, dùng khăn tay lau sạch. Sau đó lấy điện thoại ra thỉnh thoảng chụp tấm hình, quay video, gửi tới trong group chat của phụ nữ trung lão niên hào môn, hung hăng mà khoe cháu trai, khiến mấy người không có cháu vô cùng hâm mộ.

Cũng vì vậy, không ít nam nữ hào môn còn chưa kết hôn đột nhiên bắt đầu bị cha mẹ giục cưới các loại, áp lực quá nhiều. Cha mẹ nhàn rỗi không có chuyện gì thì cho bọn họ xem. Nhóc con trong hình ngọt ngào đáng yêu, mới mấy tháng đã có thể nhìn ra dáng vẻ xinh đẹp, giống như một tiểu thiên sứ, khiến người ta nhìn một cái tim đều sắp tan, không trách được cha mẹ giục cưới muốn cháu, ngay cả bọn họ cũng thích không nhịn được.

Thẩm Gia Ngôn không tiếng động nhìn, Tạ Kế Hiên gọi điện thoại xong, thấy cậu đối diện điện thoại di động đầy mặt bất đắc dĩ, "Sao thế?"

"Mẹ anh đang nói thầm với cháu trai bà ấy đấy, cháu lớn còn chưa đủ bà ấy thích, còn muốn cháu gái."

Tạ Kế Hiên gật đầu: "Chuyện tốt thành đôi."

Thẩm Gia Ngôn nhất định phải phản bác anh: "Anh đúng là cùng một mũi thở với mẹ anh mà, con không phải anh sinh."

Tạ Kế Hiên tự nhiên biết Thẩm Gia Ngôn không dễ dàng lắm, không nói đến mang thai 10 tháng có bao cực khổ, chỉ mỗi điểm đàn ông sinh con thể xác và tinh thần đã rất bị hành hạ. "Quyền quyết định ở em, bụng của em em quyết định."

Tạ Kế Hiên chịu thua như vậy Thẩm Gia Ngôn cũng khó mà nói gì, "Hôm nay sao dễ nói chuyện vậy hả."

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Anh trước kia cũng rất dễ nói chuyện, người nói đạo lý như anh không nhiều lắm."

"......" Vậy sao? "Mẹ anh nói gì em không cần để ý, đây đều là bà ấy lén lút tự mình nói, sẽ không nhắc trước mặt em, bà ấy thích trẻ con, đương nhiên hi vọng càng nhiều càng tốt."

Thẩm Gia Ngôn cũng không suy nghĩ tiếp. Tạ phu nhân mặc dù tâm miệng không đồng nhất, nhưng người vẫn nói đạo lý. Chuyện trước kia ta không nhắc lại, hiện tại đối với cậu vẫn không tệ, giống như loại chuyện ép cậu sinh con hẳn sẽ không phát sinh.

Gần tới buổi trưa, Tạ Kế Hiên cầm áo khoác cho cậu, "Đi thôi, chúng ta đi chợ mua đồ."

Trấn nhỏ ở nơi không xa, đường xe mấy phút đã đến. Thẩm Gia Ngôn vẫn không biết nước ngoài cũng có chợ, tò mò cùng Tạ Kế Hiên đi dạo.

Hai bên đường đá phiến đều là quầy bán đồ, trái cây, rau dưa các loại nguyên liệu nấu ăn tươi mới đa dạng, còn có bán hàng thủ công nghệ, hoa cỏ, bánh mì điểm tâm ngọt đều có thể thấy.

Tạ Kế Hiên mua bánh sừng trâu vừa ra lò, đựng trong túi giấy đưa cho Thẩm Gia Ngôn: "Em nếm thử, nhà này là cửa hiệu lâu đời, em từ nhỏ ăn tới lớn, trăm ăn không chán."

Thẩm Gia Ngôn cách từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, cầm ở trong tay mùi thơm càng thêm nồng đậm, loại mùi thơm này không có thêm bất kỳ cái gì, chỉ là bản thân đồ ăn. Ăn một miếng, cũng là càng nhai càng thơm, mắt Thẩm Gia Ngôn phát sáng, gật đầu: "Ngon."

Ông chủ nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, ưỡn thân thể mập mạp từ trong quán đi ra ngoài, vẻ mặt hớn hở, "Evan ~ lâu lắm không gặp."

Liền cá nhân bắt tay thân thiết, Tạ Kế Hiên giới thiệu Thẩm Gia Ngôn với ông chủ, lúc này ngược lại ngoan ngoãn dùng husband.

Ông chủ nghe nói anh đã kết hôn, vội vàng chúc mừng, còn cứng rắn nhét cho bọn họ một mẻ bánh bao mới. Hai người vốn muốn mua chút nếm thử, kết quả không nghĩ tới cơm trưa cơm tối đều có rồi. Thịnh tình không thể chối từ, Tạ Kế Hiên liền nhận.

Nơi này trái cây tươi mới cực kỳ nhiều, khắp nơi đều là mùi thơm mát của cam quýt. Đi dạo một vòng, trong tay Thẩm Gia Ngôn xách theo hai túi nilon, bên trong đầy trái cây đa dạng, có một ít cậu vẫn là lần đầu tiên thấy, khó gặp nhất định phải ăn một lần.

Đi tới góc đường, có bán hoa cỏ tươi, có một tiểu cô nương gọi Tạ Kế Hiên lại, "Chú ơi, mua bó hoa đi."

Thẩm Gia Ngôn có chút không giải thích được, "Cô bé sao không gọi em chứ."

Tạ Kế Hiên nói: "Đâu có bảo vợ trả tiền."

"......"

Thẩm Gia Ngôn đối với hoa cỏ vô cảm, nhìn hoa vô cùng thẩm mỹ thẳng nam, lúc trước thấy hồng phấn, đang đoán Tạ Kế Hiên sẽ chọn bó đó, liền thấy Tạ Kế Hiên bọc một bó hoa hồng xanh.

......

Xanh quá mà.

Tạ Kế Hiên đứng dậy đưa hoa đã dùng giấy bọc lấy cho Thẩm Gia Ngôn, "Thích không?"

"......" Có thể nói gì chứ, người yêu đích thân tặng tui một bó xanh, "Không phải nói trên đời không có hoa hồng màu xanh sao?"

"Có lẽ không có, nhưng nó xuất hiện ở đây, đây chính là ý trời."

Lúc bọn họ muốn đi, tiểu cô nương xì xồ với bọn họ một chuỗi tiếng Anh.

Tiếng Anh của Thẩm Gia Ngôn vẫn đủ dùng, có thể nghe hiểu ý tứ trong đó.

Cô gái nói: Ý nghĩa của hoa hồng xanh là tôi chỉ chung tình với một mình em.

Thẩm Gia Ngôn sau khi nghe xong không khỏi cười. Bó hoa hồng xanh trong ngực tươi mới xinh đẹp, so với hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, tự có thanh tân thần bí của mình. Bởi vì hiếm thấy càng lộ vẻ quý trọng, trân quý, cũng trĩu nặng, Thẩm Gia Ngôn ôm chặt chút, ở trong ngực cậu không phải là một bó hoa hồng, là chân tâm của Tạ Kế Hiên.

Tạ Kế Hiên đeo kính, tóc mái rơi lả tả, không có giống như bình thường làm việc, lộ ra vẻ tùy ý mà tự tại, bình dị gần gũi. Nghe thấy lời của tiểu cô nương, lông mi mắt chớp động, không nói gì, đầu tai lại khẽ đỏ.

Ở chung thời gian dài như vậy, Thẩm Gia Ngôn đã hiểu ra chút "tiểu tâm tư" trên thân thể Tạ Kế Hiên. Cậu để trống một tay, cầm lấy tay Tạ Kế Hiên.

Tạ Kế Hiên nhìn sang, Thẩm Gia Ngôn nói: "Me too."

Anh tận mắt nhìn từng đốm sao tỏa ra trong đôi mắt thâm thúy kia, thâm tình mà vĩnh hằng, giống như chủ nhân của nó lặng lẽ chấp nhận lời thề.

Làm anh khuynh tâm.

Bữa tối ăn ở quán ăn trấn trên, khiến Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới chính là, ngay cả ông chủ quán ăn Tạ Kế Hiên cũng biết. Nghe nói Tạ Kế Hiên kết hôn, không chỉ có miễn phí, còn đưa lên một chai rượu đỏ thượng hạng.

Cứ như vậy, hai người uống rượu, lại đi dạo một vòng chợ đêm. Chợ đêm nơi này cực kỳ náo nhiệt, tụ tập tộc đi làm bản địa và du khách, vừa đến tối, dòng người có thể kéo dài tới 2h đêm. Phố mua sắm và phố quán bar buổi tối trở nên hết sức được hoan nghênh, Thẩm Gia Ngôn lại thưởng thức mấy chén rượu trái cây đặc sản địa phương, vốn không say, uống xong rượu trái cây lại có chút hơi say.

Lúc theo Tạ Kế Hiên đi mua đồ, cũng không nhớ được Tạ Kế Hiên mua cái gì.

Hai người về đến nhà, quản gia vẫn chưa đi nghỉ, chờ bọn họ về rót trà mới trở về phòng.

Thẩm Gia Ngôn mơ mơ màng màng tắm rửa, nằm ở trên giường đang buồn ngủ, lại bị cảm xúc lạnh như băng trên cổ tay đánh thức. Mở mắt ra vừa nhìn, trên cổ tay phủ một cái dây lưng, móc kim loại đang áp trên tay cậu.

Tạ Kế Hiên đứng ở bên giường: "Anh mua cho em một bộ quần áo, trước đừng ngủ, đi thử đi."

Thẩm Gia Ngôn không muốn dậy, "Ngày mai không được sao?"

"Quần áo ngày mai cũng không phải quần áo ngày hôm nay."

"......"

Thẩm Gia Ngôn cầm lấy quần áo, một bộ tây trang. Bất quá không có cảm xúc gì, chất vải cũng rất rẻ, không giống như loại đồ mà kiểu người giàu như Tạ Kế Hiên sẽ mua.

Bất quá có lẽ là nhãn hiệu nổi tiếng gì mà cậu không biết, người ta dùng chất liệu đặc biệt đi.

Thẩm Gia Ngôn ở bên ngoài thay, Tạ Kế Hiên còn không cho, phải để cậu đi chỗ khác thay. Thẩm Gia Ngôn ở phòng vệ sinh thay, đối diện gương nhìn nhìn, size vừa người, nhưng so với cậu bình thường mặc hơi chật, cậu đeo thắt lưng lên, mở cửa phòng vệ sinh ra, đi ra ngoài.

Tạ Kế Hiên dựa vào đầu giường, không biết lúc nào thì rót một chén rượu đỏ, cầm ở trong tay.

Nhìn thấy cậu đi ra ngoài, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Nói thật, em cảm thấy bộ quần áo này mặc không được bao lâu." Dù sao người ta mua cho, Thẩm Gia Ngôn không thể không biết xấu hổ nói chất lượng kém.

Tạ Kế Hiên lắc lắc chén rượu: "Tối nay đủ dùng."

Thẩm Gia Ngôn không rõ anh có ý gì, nhưng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Vừa nói, Tạ Kế Hiên giơ tay lên đặt bút trâm (*) xuống, máy hát lỗi thời chậm rãi tuôn ra một khúc dương cầm.

((*) bút trâm: là cái kim ở máy hát)

"Cởi nó ra."

"......"

Lúc rời khỏi quán ăn Tạ Kế Hiên cũng có chút say, nhưng Thẩm Gia Ngôn không nghĩ tới anh say lợi hại vậy.

Vậy mà muốn chơi tây trang PY sao??

(PY là [pìyǎn] (屁眼) nghĩa là lỗ đ*t, chỉ hành động mà những đứa đầu óc trong sáng như tui không biết =)))))

Tạ Kế Hiên uống say trở nên có chút bướng bỉnh, "Bài hát này mở xong rồi nếu như em còn chưa cởi anh liền ra tay."

Thẩm Gia Ngôn không muốn chấp nhặt với người say, ngẫm nghĩ cởi hết là có thể ngủ, theo âm nhạc, cởi áo khác xuống gỡ cà vạt ra. Ánh mắt Tạ Kế Hiên đi theo, nhìn Thẩm Gia Ngôn rút đai lưng ra, đột nhiên nói: "Chờ chút."

Thẩm Gia Ngôn ngáp dừng lại.

"Sao thế?"

"Quần không cần cởi." Tạ Kế Hiên đứng dậy, vén tay áo lên, "Anh muốn tự mình ra tay."

"......"

Thẩm Gia Ngôn cầm lấy dây lưng, "Anh đừng tới đây."

Tạ Kế Hiên cười tà, "Muốn ngăn anh sao, tới đây."

"......"

Bệnh không nhẹ mà Tạ đại tổng tài.

Thẩm Gia Ngôn nhấc chân liền muốn chạy, không nghĩ tới động tác lớn, chỉ nghe một tiếng "Xoẹt xoẹt", chỗ đùi rách ra.

...... Rốt cục biết tại sao tây trang này mỏng vậy rồi, bộ quần áo này e rằng không phải dùng để mặc, là đồ dùng tình thú dùng để xé rách.

Phòng quản gia ở dưới lầu, Thẩm Gia Ngôn cũng không tiện chạy ra như vậy.

Lúc này, chiếc quần bị rách khiến cậu xấu hổ không chịu nổi, phía sau Tạ Kế Hiên còn từng bước ép sát, Thẩm Gia Ngôn không chịu thua, quăng dây lưng quất Tạ Kế Hiên một cái, dây lưng này cũng là đặc chế, quất người không đau, ngược lại càng quất càng hưng phấn......

Tối qua ngủ thế nào Thẩm Gia Ngôn đã không nhớ rõ, cậu chỉ biết là buổi sáng sau khi dậy cả người đều ê ẩm, ngẩn trên giường nửa ngày mới ổn.

Hơn 9h, cậu rốt cục có chút tinh thần, bò rời giường tỉnh táo chút, xuống giường rửa mặt xong, quay lại nhìn điện thoại một cái, phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.

Là số máy riêng trong nhà.

Tạ Kế Hiên đang cưỡi ngựa trên cỏ, Thẩm Gia Ngôn gọi lại.

Là Tống Mĩ Hân nhận.

"Chị dâu."

"......"

Sáng sớm có thể đừng kích thích vầy không.

"Gọi anh là được, là em gọi điện thoại sao?"

"Là em."

"Có chuyện gì sao?"

Tống Mĩ Hân ngẫm nghĩ: "Anh Gia Ngôn, bác buổi trưa nói với em phải về nhà một chuyến, một lát thôi sẽ về, bảo em ở đây trong cháu, nhưng bây giờ hơn 10h tối rồi, vẫn không thấy bóng dáng đâu, em gọi điện thoại cũng không nhận."

"Em không có cách nào, muốn gọi cho các anh hỏi chút."

"Vậy đi, anh gọi qua xem xem, đợi lát nữa nói với em."

Thẩm Gia Ngôn gọi số Tạ phu nhân, gọi hai lần không ai nhận, lần cuối cùng, lúc Thẩm Gia Ngôn sắp cúp, có người nhận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện