Edit + Beta: Vịt

**** Đăng trước giờ đá bóng =)))) thật ra tui không dám xem đâu vì tui sợ ám quẻ lắm =))))) hễ tui cổ vũ đội nào là đội ấy thua nên tối nay tui sẽ ngồi edit nốt và theo dõi kết quả =))))) chương chính văn cuối sẽ đăng lúc kết thúc trận đấu, còn chương phiên ngoại sẽ đăng vào trưa mai

Nhìn Tạ Kế Hiên nằm ngửa, Thẩm Gia Ngôn muốn đánh người.

"Tạ tổng, anh đây là quy tắc ngầm trần trụi." Ai có thể tin, vậy mà là vì hai miếng xương sườn chứ.

Tạ Kế Hiên lãnh khốc vô tình: "Nghĩ kỹ đi, nếu muốn ăn thịt, thì phải có hy sinh."

"......"

Không biết cách nói chuyện bá tổng xem từ quyển sách nào, "Anh nắm trong tay quy tắc, mà em chỉ có phần ngoan ngoãn nghe lời, em phải biết, không phải ai cũng may mắn như em, có thể được anh giấu."

"......" Thẩm Gia Ngôn cạn lời: "Chỉ vì một miếng thịt, tới mức vậy sao?"

Tạ Kế Hiên nhìn cậu: "Vậy phải hỏi em."

"Em không ăn nữa." Nói không ăn là không ăn, Thẩm Gia Ngôn không nói hai lời, đắp chăn ngủ.

Chờ Tạ Kế Hiên ngủ, Thẩm Gia Ngôn lặng lẽ đứng dậy ra cửa, sờ soạng về phía phòng bếp. Xương sườn trong thùng còn lại phân lượng 1 đĩa, Thẩm Gia Ngôn nghĩ cậu chỉ ăn mấy miếng, Tạ Kế Hiên khẳng định không phát hiện được, lúc đang chuẩn bị hạ miệng, bị Tạ Kế Hiên không biết tỉnh dậy lúc nào bắt tại chỗ.

Mắt thấy bị phát hiện, Thẩm Gia Ngôn cũng không do dự, quyết định lập tức nhét xương sườn vào trong miệng, ăn trước hẵng nói.

Tạ Kế Hiên hừ lạnh, "Ăn xương sườn của anh chính là người của anh." Dứt lời ôm lấy Thẩm Gia Ngôn liền lên lầu, Tạ phu nhân tỉnh lại nghe thấy phía ngoài có động tĩnh, vừa mở cửa, đã nhìn thấy con trai ôm Thẩm Gia Ngôn, lại đóng cửa lại.

"Người trẻ tuổi bây giờ a......" Tạ phu nhân lắc lắc đầu.

Thẩm Gia Ngôn ăn hết xương sườn, liếm liếm tay, "Ngon."

Tạ Kế Hiên nhập diễn quá sâu, ném cậu tới trên giường, "Em ăn xong rồi, tới lượt anh."

Thẩm Gia Ngôn vội vàng bò dậy, túm gối ném qua, vừa chạy vừa ném, ăn xương sườn khí lực tăng mạnh, nhưng vẫn như cũ không địch lại lực tay của Tạ Kế Hiên, bị chặn ngang ôm lấy kéo lên giường, như vậy như kia như vậy như kia một phen.

Kỳ nghỉ 1 tháng rất nhanh đã trôi qua. Kỳ thực căn bản không có một tháng nhiều như vậy, Thẩm Gia Ngôn đã sớm bắt đầu nhận công việc, quảng cáo cũng là nối tiếp nhau, bận rộn thật sự là bận rộn.

Bảo Bảo đã biết ngồi dậy, nhưng phải người đỡ, chỉ có thể ngồi một lát. Lúc Thẩm Gia Ngôn kết thúc lịch trình về đến nhà, đã nhìn thấy nhóc con nằm trên đệm, Tạ phu nhân mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm. Có lẽ là tiếng bước chân của Thẩm Gia Ngôn dẫn tới chú ý của Bảo Bảo, nhóc con ngọ ngoạy lật người, muốn tìm bá bá nhóc ôm.

Thẩm Gia Ngôn cởi áo khoác, ôm lấy nhóc. Nâng mông nhỏ của nhóc lắc lắc, "Bảo bối hôm nay vui sao?"

Nhóc con giống như có thể nghe hiểu, mở miệng nhỏ cười. Hôm nay mặc bộ bò sữa màu trắng đen, phía sau còn có một cái đuôi, là Tạ phu nhân đặc biệt chọn. Hiện tại quần áo trong nhà thuộc về nhóc con, đủ loại kiểu dáng đều có, còn hoành tráng hơn ba ba cậu đây, thật sự là Tiểu công tử nhà giàu.

Nhóc con vẫn thích gặm tay, Thẩm Gia Ngôn lấy ra cho nhóc, dùng khăn tay lau nước miếng cho nhóc, Bảo Bảo còn tưởng đang chơi với nhóc, Thẩm Gia Ngôn một bên lau, nhóc một bên nhổ bong bóng nước miếng.

"Con trai anh nhây quá." Thẩm Gia Ngôn ôm mệt phát sợ, một tháng qua, nhóc con lại nặng.

"Giống em."

"......"

Tạ Kế Hiên ôm thoải mái, nhóc con túm mũi anh, anh cũng cho túm. Nhóc con đâu có khí lực gì, Tạ Kế Hiên hôn hôn lòng bàn tay nhóc, nhóc con cười a a, tiếp theo một cái tát vỗ vào trên mặt Tạ Kế Hiên, phun bong bóng nước miếng.

Trên mặt đất bày rất nhiều đồ chơi, Thẩm Gia Ngôn nghi ngờ, Tạ phu nhân có phải mua hết đồ chơi cho trẻ em về hay không. Nghe nói bây giờ đối với màu đỏ màu lam khá nhạy cảm, Tạ Kế Hiên cầm một cái trống nhỏ màu đỏ, "Bảo bối, nhìn chỗ này."

Nhóc con ngó lơ nằm nhoài trên mặt đất, định bò tới chỗ khác, căn bản không để ý tới dụ dỗ của Tạ Kế Hiên. Tạ Kế Hiên ôm nhóc tới, cho nhóc nhìn trống, bị nhóc con một cái đẩy ra.

Tạ Kế Hiên lại muốn cầm con ếch nhỏ màu xanh cho nhóc, lúc này, Tạ phu nhân ôm lấy, "Cứ nằm trên mặt đất không tốt đừng để bị lạnh." Vừa nói ôm lấy Bảo Bảo, nhốt trong ngực mình, "Chiếm làm của riêng."

Thẩm Gia Ngôn ở phòng bếp pha trà uống, vui vẻ nhìn hai mẹ còn trình diễn vở kịch cướp Bảo Bảo. Tạ Kế Hiên tự nhiên không giành được với mẹ anh, chỉ có thể chịu thua, "Mẹ bao giờ thì về nhà?"

Ý tứ bất mãn rất rõ ràng.

Tạ phu nhân vặn lông mày, "Không hoan nghênh mẹ hả, mẹ mới ở mấy ngày con đã lộ nguyên hình rồi, con cái đồ không lương tâm."

"Không có." Tạ Kế Hiên giải thích: "Mẹ ở nhà việc cũng không ít đi, dì có thể bận lắm đấy?"

"Mẹ nói với con." Tạ phu nhân hừ một tiếng: "Mẹ hiện tại một ngày không gặp được Bảo Bảo mẹ liền khó chịu, con không để mẹ nhìn nó, khẳng định không được, mẹ tuyệt đối sẽ không đi, con cũng đừng nghĩ thế giới 3 người."

Tạ phu nhân nhỏ giọng nói thầm: "Kỳ thực là thế giới 2 người đi."

Cái này thật sự chọt trúng tiểu tâm tư của Tạ Kế Hiên. Tạ phu nhân ở chỗ này, hai người cũng không dám quá thân mật, hôn còn phải đóng cửa, rất không tiện. Hiện tại nói thế nào cũng là kỳ trăng mật, người yêu thân thiết rất bình thường, có khi tình tới chỗ sâu không nhịn được muốn làm cái gì, trưởng bối lại ở đây, tưởng tượng chút đã biết đau khổ cỡ nào.

Trở về đóng cửa phòng, Tạ Kế Hiên nói: "Anh muốn trải qua thế giới 2 người có gì không đúng sao?"

Thẩm Gia Ngôn nói: "Không có." Cậu luôn cảm thấy, khoảng thời gian này Tạ Kế Hiên sở dĩ mỗi tối hành động đều rất kỳ quái, nhất định là ban ngày bị nghẹn, đè nén đến tối, liền biến thái.

Tạ Kế Hiên gật gật đầu: "Anh biết ngay em cũng nghĩ như vậy, có khi ở trên sofa muốn hôn môi sợ bị mẹ anh bắt gặp, khắc chế vô cùng khó chịu đi."

"......"

Thật xin lỗi không có loại thời điểm này.

Tạ Kế Hiên nói: "Không nghĩ vì anh cũng phải nghĩ vì em, không thể nín hỏng em."

"......"

Nói chính là bản thân anh đi.

Sáng hôm sau, Thẩm Gia Ngôn đã rời giường, hôm nay còn có lịch trình quay quảng cáo, sáng sớm bắt đầu quay, Thẩm Gia Ngôn không ăn sáng, uống chút đồ uống năng lượng có tác dụng. Đến công ty ngồi lên xe bảo mẫu đang muốn đi, Tạ Kế Hiên cũng chen lên theo.

Thẩm Gia Ngôn sợ hết hồn, "Anh làm gì?"

"Đi nhờ xe."

"......"

"Anh hôm nay không có việc gì sao?"

Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Có việc."

"Vậy còn chạy theo em."

"Không sao có thư ký Hoàng ở đó."

"......"

Tăng lương cho thư ký Hoàng đi.

Hai người đến địa điểm quay chụp, hôm nay là quảng cáo nước có ga, ở trong nhà quay. Thẩm Gia Ngôn vừa đến, thợ trang điểm liền bắt đầu trang điểm làm tạo hình cho cậu. Một tiếng sau, Thẩm Gia Ngôn mặc quần jean, áo 3 lỗ trắng đã chuẩn bị thỏa đáng, bắt đầu chụp hình.

Bên cạnh có không ít cô gái giơ điện thoại hướng về phía Thẩm Gia Ngôn, đây nhưng là đại minh tinh đang hot, kết hôn với đại lão nhà giàu, tương lai tiền đồ vô lượng. Thừa dịp bây giờ có thể nhìn thấy, nhanh chóng chụp hình.

Đương nhiên bọn họ không thể đăng lên Weibo, chỉ có thể giữ lại tự mình lén nhìn.

Thẩm Gia Ngôn thừa dịp lúc rảnh rỗi, đi tìm Tạ Kế Hiên, thấy anh cầm điện thoại, không biết đang làm gì, lúc cậu nhìn sang, rất nhanh thu lại.

Thẩm Gia Ngôn cho anh một cái khẩu hình "Rất nhanh là có thể chụp xong", sợ Tạ Kế Hiên chờ sốt ruột.

Quay chụp xong, thương gia cho cậu rất nhiều vé ưu đãi, gửi trên app cho cậu, mời cậu bữa tối tới chỗ chỉ định ăn, uống đồ uống của bọn họ, chi phí miễn toàn bộ. Thẩm Gia Ngôn liền theo con đường của thương gia, tới nơi ăn cơm, nhận tâm ý của thương gia, dùng vé ưu đãi mua ăn.

Kết quả nhân viên phục vụ làm sai đồ cậu gọi, vốn là sữa vị socola, nhưng phục vụ cầm tới lại là nước mật ong. Thẩm Gia Ngôn không hài lòng, "Xin lỗi, chúng tôi gọi không phải cái này."

Phục vụ có chút bực mình, "Sữa vị socola không còn."

"Không còn sao không nói một tiếng chứ, chúng tôi đợi uống đấy."

Phục vụ dường như thấy bọn họ dùng là vé ưu đãi, hết sức khinh bỉ, đã giảm giá 50%, còn so đo đồ uống, vừa nhìn chính là tới khoe khoang, "Anh dùng vé ưu đãi giảm 50%, thì tương đương với không cần tiền rồi, cũng đừng xoắn xuýt ở chuyện đồ uống nhỏ nhặt này đi."

"Gọi quản lý của các người tới." Tạ Kế Hiên hết sức không nể mặt, trực tiếp muốn gọi quản lý.

Vừa nghe muốn gọi quản lý, phục vụ vậy mà một chút không sợ, xem ra giống như là có chỗ dựa, quay đầu bước đi.

Quản lý rất nhanh đã tới, phục vụ thấy quản lý tới, mấy bước tiến lên, "Ác nhân cáo trạng trước", "Cậu, bọn họ ở đây cố tình gây sự đấy."

Thẩm Gia Ngôn bất đắc dĩ, "Không ai cố tình gây sự, chúng tôi chỉ là muốn nói đạo lý."

Mắt thấy núi dựa ở đây, phục vụ càng không sợ, "Anh nói đi, anh cho rằng tôi sợ —"

"Ngậm miệng!" Hắn còn chưa nói hết, đã bị cậu hắn quát ngừng lại, sợ hết hồn, cứng tại chỗ, nhìn bộ dáng đốt lửa trong mắt cậu của hắn, lại run một cái. Xảy ra chuyện gì, trước kia không phải đều đứng về phía hắn sao. Hôm nay sao lạ vậy.

Phục vị bị quát không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn cậu hắn tiến lên cầm tay Tạ Kế Hiên và Thẩm Gia Ngôn, liên tục nói xin lỗi, "Tạ tổng, Tạ tổng, thật là xin lỗi, cháu tôi tâm nhãn không tốt, nói chuyện làm việc thiếu trình độ, ngài đừng giận, tôi sẽ dạy dỗ nó."

! Phục vụ trợn mắt, nhìn bộ dạng cậu hắn khom lưng, sợ tới không dám nói.

Tạ tổng? Mặc dù hắn không biết là Tạ tổng nào, nhưng chỉ cần là tổng chính là hắn không chọc nổi. Càng đừng nhắc tới bộ dạng cậu hắn khom lưng, e là nhân vật lớn!

Tay phục vụ cũng run rẩy rồi, sắp sợ khóc.

Một ông chủ lớn tới ăn cơm tại sao lại muốn dùng vé ưu đãi? "Cháu cái đồ ngốc, vị này là Tạ đại tổng tài Tạ Kế Hiên, vị bên cạnh là người yêu của hắn, cháu mắt mù sao không nhận ra!" Đệt, quản lý cảm giác đau trứng, nếu bởi vì chuyện này ảnh hưởng tới thăng chức của hắn, hắn phải băm tiểu tử thối không có mắt này cho cá ăn. Trước kia ỷ vào quan hệ của hắn tung hoành, lúc này đá trúng tấm sắt, đáng!

Vừa nghe nói Tạ Kế Hiên, phục vụ sợ tới sắp quỳ xuống, mặc dù hắn chưa gặp người, nhưng đại danh đã nghe nói.

"Không cần, lần sau nhớ không còn đồ nói với chúng tôi một tiếng là được, đừng làm vậy nữa." So với Tạ Kế Hiên, sắc mặt Thẩm Gia Ngôn coi như hòa hoãn.

Quản lý vội vàng gật đầu, vội vàng dẫn cháu rời đi, không ở đây sát phong cảnh.

Bữa cơm này ăn vẫn được, ngoại trừ nhạc đệm nhỏ đồ uống, nhưng quán này Thẩm Gia Ngôn không muốn trở lại nữa, bởi vì Tạ Kế Hiên khẳng định không thích, cậu phải chiếu cố tâm tình của Tạ đại tổng tài.

Về đến nhà, Thẩm Gia Ngôn lên mạng, lên Weibo nhìn hồi lâu, đột nhiên phát hiện "Ông xã của Thẩm Gia Ngôn" đã lâu không có động tĩnh đăng weibo về cậu, cậu tò mò mở ra vừa nhìn, vậy mà là hiện trường chụp hôm nay, video chỉ có 10 giây ngắn ngủi.

Mấy thứ này không cho phép upload, người này lá gan cũng quá lớn rồi đi.

Nhưng càng khiến cho Thẩm Gia Ngôn giật mình chính là, người này vậy mà ở hiện trường chụp sao?

Cậu suy nghĩ một chút không có manh mối, hiện trường không ít người, nam nữ đều có, là ai cũng có thể.

Bất quá, Thẩm Gia Ngôn ngẩng đầu, cậu trước kia đã nghi ngờ người đó là Tạ Kế Hiên, đúng lúc hôm nay Tạ Kế Hiên cũng có mặt, có thể quá trùng hợp hay không?

Tạ Kế Hiên hiện tại đang tắm, điện thoại đặt đầu giường, Thẩm Gia Ngôn hết sức muốn mở ra xem xem, chứng thực chân tướng.

Tâm động không bằng hành động, Thẩm Gia Ngôn một cái mò điện thoại tới tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện