Cố Tương cũng không tin tưởng anh, cho dù anh biết rõ món ăn cô thích, cũng biết cô từng đến bệnh viện trước khi xây dựng lại. Hiện tại đối với cô mà nói anh chỉ là một người xa lạ, còn cô có sự phòng bị và cảnh giác vô thức với người lạ. Cố Tương nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, cô tỉnh táo lại, rút cánh tay ra: "Buông ra."

Cao Kình thực ra cũng không cầm quá chặt, nhưng cánh tay cô quá nhỏ, nếu anh buông ra sẽ không bắt được cô. Cho nên anh dùng lực vừa phải, cô không giãy được mà cũng không khiến cô khó chịu.

"Tôi muốn sau khi cô về nhà có thể tỉnh táo suy nghĩ một chút, cô có cách liên lạc với tôi." Nói xong Cao Kình mới thả tay ra, dịch sang một bước, chỉ vào cửa làm tư thế "mời". Đợi Cố Tương đi vào thang máy, anh đứng một lát mới quay về phòng bệnh. Đồng Xán Xán cũng ở đó, cô nhìn về phía anh, thất vọng nói: "Em còn tưởng rằng cháu gái nhỏ vào cơ, sao cô ấy không nói tiếng nào đã đi rồi?"

Cao Kình đi qua người cô, thờ ơ nói: "Chỉ là hơi khó chịu thôi, cô ấy chính là như vậy."

"À...Hả?" Đồng Xán Xán cảm thấy câu trả lời của anh hơi kì lạ, từng từ không có vấn đề gì, nhưng tổ hợp lại khi nói ra từ miệng anh thì có vẻ không đúng lắm.

Mao Tiểu Quy nằm trên giường bệnh, đợi Cao Kình tới gần, cô gái với hơi thở yếu ớt lên tiếng: "Bác sĩ Cao, có phải vừa rồi tôi nói gì sai mới khiến Cố Tương rời đi không vui không?"

Mẹ cô gái vẫn đang khóc, nghe con gái nói như vậy, bà lập tức nói: "Bọn họ lợi dụng con lên TV sao lại không vui được, con xem hôm nay chả ăn được mấy, tinh thần còn không tốt bằng trước."

Cha cô gái kéo bà mấy cái.

Cao Kình liếc vợ chồng họ, mới ôn hoà trả lời: "Vừa rồi cô biểu hiện vô cùng tốt, Cố Tương cũng không phải không vui, chỉ là cô ấy có chút việc riêng thôi."

"Bác sĩ Cao, anh quen cô ấy à."

Cao Kình gật đầu: "Ừ, có quen."

Đồng Xán Xán ở bên cạnh xen vào: "Tôi cũng quen cô ấy."

"Tốt quá." Mao Tiểu Quy nói, "Tôi rất thích cô ấy."

Cô gái nói với cha mẹ: "Cha mẹ, con cảm ơn cha mẹ đã mời được cô ấy đến."

Cha mẹ cô sửng sốt: "Chúng ta mời cô ấy ư? Không phải, chúng ta tưởng con..."

Hai ông bà kinh ngạc nhìn nhau.

Mao Tiểu Quy cụp mắt suy nghĩ, lẩm bẩm: "À...con biết rồi." Không phải cha mẹ cô, là người kia.

Cao Kình quan sát tâm trạng cô gái, anh cũng không nói gì thêm, trước khi đi, anh gọi mẹ Mao Tiểu Quy vào phòng bệnh, rót cho bà cốc trà, để hộp khăn giấy trước mặt, sau đó gọi bác sĩ tâm lý tới. Trong phòng nhanh chóng truyền đến tiếng khóc đau thương.

Buổi tối, Đồng Xán Xán nói chuyện với bà Văn Phượng Nghi, bà ôm Tiểu Thiện Thiện dạy cậu bé gọi "Bà". Người già rất thích trẻ con, bà cười nhiều hơn so với bình thường. Đồng Xán Xán ăn sô cô la và mứt, không ngừng kể chuyện xảy ra hôm nay, bà Văn Phượng Nghi thở dài. Cố Tương đã về, bà buông Tiểu Thiện Thiện ra, tiến lên hỏi: "Cháu ăn tối chưa?"

Cố Tương lắc đầu.

"Bà để lại đồ ăn cho cháu đấy, để bà đi đun lại, rất nhanh có thể ăn."

"Vâng, cháu cảm ơn."

Đồng Xán Xán bỏ sô cô la xuống, liếm môi, ngồi nghiêm chỉnh. Cố Tương ăn tối xong, đi rửa mặt, rót một cốc nước, từ từ ngồi xuống sô pha uống. Tiểu Thiện Thiện nằm nghiêng trong lòng Đồng Xán Xán, ngoan ngoãn chơi đồ của mình. Đồng Xán Xán xoa tóc em trai như xoa mèo, thỉnh thoảng liếc người bên cạnh. Hôm nay cô mới biết đối phương là nữ thần, trong lòng đột nhiên sinh ra kính nể. "Khụ..."

Tiểu Thiện Thiện bị tiếng động hấp dẫn, mở mắt tìm nơi phát ra, sau đó vươn bàn tay nhỏ muốn đi về phía trước. Đồng Xán Xán thả cậu bé ra, để cậu xuống đất, cậu bé đi về phía Cố Tương, bám vào đầu gối cô. Tiểu Thiện Thiện lắc món đồ chơi, lộ ra hai chiếc răng cửa, vui vẻ ấn bụng Cố Tương. Cố Tương tránh đi, hơi nhíu mày. Cô không thích Tiểu Thiện Thiện, nữ thần cũng không được phép thế. Đồng Xán Xán uy hiếp nhìn chằm chằm cô, trong cổ họng phát ra tiếng bò rống.

Cố Tương: "..."

Cố Tương quan sát Tiểu Thiện Thiện, qua một lúc, ôm cậu bé lên đùi. Cô nhìn khoảng không, lên tiếng: "Anh họ cô có từng nhắc đến tôi với cô không?"

"Hả?" Đồng Xán Xán khó hiểu, "Nhắc đến cô làm gì?"

Cố Tương nghiêng đầu nhìn TV: "Không có gì."

Đồng Xán Xán suy nghĩ, chậm chạp nói: "Nhưng anh ấy thực sự hơi kì lạ."

Cố Tương nhìn về phía cô ấy: "Kì lạ ở chỗ nào?"

Đồng Xán Xán thuật lại câu Cao Kình nói hôm nay, "Chỉ là hơi khó chịu thôi, cô ấy chính là như vậy." Sau đó bĩu môi: "Nói như thể hiểu rõ cô lắm, thuộc dạng người giống cô, hừ."

Tiểu Thiện Thiện rớt nước miếng trên ngực Cố Tương, Cố Tương nhấc cậu bé lên, trả cậu bé cho Đồng Xán Xán, lấy khăn giấy đi vào WC. Đồng Xán Xán ôm em trai, dỗ dành: "Nước miếng của chúng ta không phải tuỳ tiện cho ai cũng được, nữ thần không biết thưởng thức, em đừng giận."

Cố Tương lăn qua lộn lại một đêm, sau khi bình minh, mắt đen sì. Cô đứng ở cửa sổ nhìn về phía bệnh viện Thuỵ Hoa, qua một lúc, cô mới nhắn tin qua wechat cho Cao Kình.

Buổi sáng Cao Kình phải đi kiểm tra phòng, bình thường không xem điện thoại, đến trưa anh mới thấy tin nhắn. Anh gõ bàn, suy nghĩ một chút, hẹn gặp cô vào buổi tối.

Cư xá hơi cũ kĩ, nhưng có không ít nơi giải trí. Ngọn liễu dưới trăng, khu vực này không có người, Cao Kình ngồi giữa cầu bập bênh, ăn táo, vô cùng rảnh rỗi, thấy Cố Tương đi tới, anh đưa một quả táo đã rửa sạch. Cố Tương đút hai tay trong túi, thờ ơ, cô nói: "Tôi muốn hỏi anh mấy câu."

"Rửa tai lắng nghe."

"Nếu anh biết tôi, vậy thì sẽ có sự hiểu biết nhất định về tôi."

Cao Kình chậm rãi gật đầu, thừa nhận.

"Tôi cao bao nhiêu?"

"1m66."

Cố Tương biểu hiện "đúng thế", "Chúng ta không quen nhau, anh nói dối."

"Hả?"

"Kể cả bạn thân nhất cũng không thể báo ra được chiều cao chính xác của đối phương, nếu anh không đo, sao biết được tôi cao bao nhiêu? Quan trọng nhất là..." Cố Tương nhìn từ trên cao xuống, "Đây là chiều cao hiện tại của tôi, cho dù anh thực sự quen tôi, cùng lắm là chỉ có thể biết được chiều cao trong quá khứ của tôi. Ba năm trước tôi cao 1m64, sau đó mới cao thêm 2 phân."

Thật sự quá đáng yêu.

Cao Kình mỉm cười: "Có lẽ là cô nghĩ như vậy, nếu tôi lừa cô thì tôi được lợi gì chứ. Lừa tài? Với chỉ số thông minh của cô, tuyệt đối không bị lừa." Anh thuận miệng nêu ví dụ, "Đồng Xán Xán cao 1m63, cân nặng tầm 60kg, tôi là bác sĩ, tương đối nhạy cảm với số liệu hình thể."

Cố Tương nói tiếp: "Cho dù anh giải thích như vậy, nhưng anh giải thích thế nào về việc câu đầu tiên anh nói với tôi là "Cô là cháu gái của bác sĩ Cố?" Anh gọi tôi là cô Cố?"

Cao Kình chậm rãi nói: "Tôi nghĩ...sau này tự cô sẽ tìm ra đáp án."

Câu hỏi của cô giống như không hỏi rồi. Cố Tương cảm thấy trước mặt cô có một "bộ đồ", cách an toàn nhất là rời xa, lẩn tránh nguy hiểm là bản năng của nhân loại.

Cao Kình lên tiếng, lần này anh nói chậm hơn: "Có lẽ cô từng có một quyển sách, tên sách là..."Mê cung trí nhớ Matteo Ricci"."

Cố Tương đứng nguyên tại chỗ.

Cao Kình thở phào, nhưng trên mặt không lộ ra gì. Anh đưa quả táo cho cô, "Đã rửa sạch rồi, cô có thể yên tâm ăn. Tôi sẽ cùng cô tìm ra đáp án cô muốn."

Cố Tương cụp mắt nhìn quả táo. Màu đỏ tươi mê người, dưới ánh trăng càng thêm chói mắt. Cô nhận lấy, nhìn thẳng Cao Kình. Cao Kình nhìn chằm chằm cô, thấy cô há miệng, cắn một miếng nhỏ, nước dính trên môi cô. Mới nhai hai miếng, cô dường như có phản ứng, cảm thấy mất thể diện, thả tay xuống, khép miệng lại, xụ mặt, không nói chuyện.

Thực sự vô cùng đáng yêu.

Cao Kình mỉm cười, cắn một miếng lớn với nửa quả táo trên tay.

Người tăng ca lục tục trở về, Quách Thiên Bổn vẫn còn ngồi trong công ty. Anh ăn hết hộp cơm, gọi điện cho Tổng giám đốc, "Hôm qua phỏng vấn coi như thuận lợi, sau đó phóng viên đưa ra mấy đề. Đúng vậy, cô ấy phản ứng rất mạnh. Cô ấy còn chưa liên lạc với tôi. Tôi cảm thấy mình không sắp xếp tốt. Hiện tại nhất định cô ấy không vui chút nào..."

Một lúc sau, đầu bên kia điện thoại nói: "Tôi vừa mua vé máy bay, ngày mai tới."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện