Mấy tấm ảnh sau đó, cô hỏi: "Có ảnh trước năm 2007 không?"
Cao Kình tìm, chỉ vào một tấm trong tay cô, "Bức ảnh này chụp vào 5 tháng 1 năm 2007, nơi này là một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của Thanh Đông, cô từng nhìn thấy rồi sao?"
Cố Tương nhìn kĩ, ra sức tìm lại kí ức. Nơi này là một địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước, cô có biết đến. Thậm chí cô còn có thể nói ra lịch sử liên quan đến nó, nhưng trong đầu cô cái này chẳng khác gì Disney của Hồng Kông, cô biết rõ nhưng chưa từng đến. Tuy nhiên cô sinh ra và lớn lên ở Thanh Đông, làm gì có chuyện chưa từng đến nơi này chứ? Cố Tương lắc đầu, sau đó nói: "Tôi muốn xem thêm ảnh về trường tiểu học Văn Huy, công viên Cẩm Dương trước năm 2007, nếu có ảnh chụp tuyến tàu điện ngầm số 1 tôi cũng muốn xem."
Trước năm 2007, cô vẫn còn đang học tiểu học. Cao Kình nhận ra gì đó, anh cũng không nhiều lời, thay cô chọn những ảnh chụp Thanh Đông trước năm 2007. Cố Tương hơi kinh ngạc về số ảnh anh có được, anh dường như giống như lời Đồng Xán Xán nói chụp toàn bộ Thanh Đông ngày xưa. Thậm chí anh còn có thể nhớ được câu chuyện xảy ra khi chụp những tấm ảnh này. Cố Tương rất muốn đem những tấm ảnh trước năm 2007 này về xem, cô hơi do dự, ngập ngừng lên tiếng: "Tôi có thể mượn những tấm ảnh này của anh không?"
Lần đầu tiên thấy cô ăn nói dè dặt như vậy, Cao Kình kinh ngạc, đột nhiên lại nghĩ tới "lịch sử đen" của cô, trong lòng không khỏi bật cười. Khó trách cô sẵn lòng đến nhà anh xem ảnh, bởi vì cô lo anh sẽ do dự. Cô thực sự là...quan tâm, lễ phép, lại hiểu chuyện.
Cao Kình im lặng bê đĩa hoa quả lên, đưa tới trước mặt cô, ôn hoà nói: "Hình như cô coi nhẹ những lời tôi nói rồi, tôi nói sẽ giúp đỡ cô mà."
"...Cảm ơn." Cố Tương nhận lấy dĩa, xiên một quả dâu tây. Tâm trạng cô thả lỏng, ăn mấy miếng, hỏi Cao Kình: "Sao anh chụp nhiều ảnh Thanh Đông như vậy?"
Cao Kình đáp: "Cha mẹ tôi đều là nhiếp ảnh gia, lúc tôi vừa lên cấp hai, có một lần dọn dẹp thư phòng, mang toàn bộ sách thời nhà trẻ và tiểu học định đem đi bán." Anh hỏi Cố Tương, "Sách ngày xưa của cô còn không?"
Cố Tương gật đầu rồi lại lắc đầu: "Sau khi học cấp hai đều còn, trước đó thì không." Cô hỏi: "Vậy anh bán đi sao?"
"Ừ." Cao Kình gật đầu, cười nói, "Sau khi bán đi, lần đầu tiên cha mẹ phạt tôi. Họ bắt tôi chạy ba mươi vòng ở bãi tập, cuối cùng tôi chỉ chạy được hai mươi hai vòng. Lúc ấy tôi rất giận, tôi cho rằng đó là đồ của mình, tôi có quyền xử lý, huống chi chúng chỉ là sách cũ."
"Nhưng họ nói với tôi, những điều này đều là hồi ức và lịch sử. Lúc ấy tôi mười bốn tuổi có lẽ không nhận thức được "hồi ức" là gì, nhưng sau khi tôi bốn mươi tuổi, nhất định sẽ làm bạn với "hồi ức". Trong những cuốn sách ngây thơ kia chứa đựng tất cả ghi chép của tôi từ ba đến mười ba tuổi, nếu khi con người còn sống chia làm ba giai đoạn "thiếu niên, trung niên, về già", vậy cuộc sống trung niên và về già của tôi nhất định sẽ sống giữa hư vô."
Cố Tương dường như rất thích nghe anh nói những lời này, ngay cả trái cây cô cũng không ăn, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, ánh mắt chăm chú nghe anh nói. Cao Kình bất giác xiên một quả dâu cho cô, cô nhỏ giọng nói "Cảm ơn", sau đó há miệng ăn. Trong lòng Cao Kình mềm mại, có lẽ là bởi vì nhớ lại những năm tháng đã mất đi.
Hiện tại ánh mắt Cố Tương chăm chú tiếp tục nghe anh kể: "Sau đó, lúc sinh nhật tôi mười bốn tuổi, họ tặng cho tôi một chiếc máy ảnh để cho tôi chụp lại toàn bộ thành phố này. Họ nói tất cả "tồn tại" đều dần "mất đi", thử chụp "tồn tại", để cho "tồn tại" viết vào lịch sử, có lẽ tương lai chúng ta sẽ đỡ tiếc nuối hơn."
"Cha mẹ anh tốt thật." Cố Tương nói.
"Hiện tại họ quả thực rất tốt, năm đó tôi lại không cho là như vậy." Cao Kình mỉm cười, "Bây giờ họ đang ở nước ngoài đi khắp nơi chụp ảnh, có cơ hội cho cô xem ảnh họ chụp."
"Vâng." Cố Tương gật đầu.
Hai người tiếp tục lật ảnh xem. Giọng Cao Kình trầm thấp, ngữ điệu ôn hoà thoải mái dễ chịu, giở từng tấm ảnh như kể từng câu chuyện, những tháng ngày mơ hồ trong đầu cô dần trở thành hình khối. Cố Tương hơi ngước mắt, ánh mắt chạm phải cằm đối phương, còn chưa nhìn cẩn thận đã bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ. Cô bắt máy, là điện thoại của Tiêu Mân.
Cao Kình không làm phiền cô, anh cầm lấy đĩa đi vào phòng bếp thêm hoa quả, lại rót cốc nước cho Cố Tương, anh lấy trà và soda, chỉ về phía Cố Tương. Cố Tương nhìn từng thứ, Cao Kình giơ lên: "Nước soda?"
"Ừ."
Tiêu Mân ở bên đầu kia điện thoại đột nhiên hỏi: "Nhà em có đàn ông à?"
Cố Tương đáp: "Không phải, em đang ở nhà người ta."
"Đêm hôm em ở trong nhà một người đàn ông?" Tiêu Mân đang ở khách sạn. Anh ta vừa tắm xong, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Nước đọng trên người còn chưa lau khô, bọt nước từ cơ bắp trượt xuống. Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, rít một hơi, cau mày: "Bây giờ anh tới đón em đi uống cà phê."
"Bây giờ sao?" Cố Tương nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường.
Cao Kình chú ý, báo giờ thay cô: "Mười một giờ ba phút."
Cố Tương nói vào điện thoại: "Hơn mười một giờ rồi, muộn quá, để ngày mai đi."
Tiêu Mân lại nghe thấy giọng đàn ông, anh ta dập tắt điếu thuốc, giật khăn tắm ra, đá văng nắp vali, lấy quần áo ra: "Ngày mai anh còn bận nhiều việc. Anh có chuyện nói với em, giờ em đang ở đâu?"
Cố Tương: "Ngay trong cư xá."
Tiêu Mân: "Cư xá?"
Cố Tương: "Vâng, em ở nhà hàng xóm."
Tiêu Mân im lặng một lúc, mặt căng lên: "Em chuẩn bị một chút, anh tới đón em ngay."
Cố Tương cúp máy, đành nói lời tạm biệt với Cao Kình. Trong phòng không có tạp âm, vừa rồi Cao Kình đã nghe thấy hết toàn bộ âm thanh bên kia, anh đưa soda cho Cố Tương, hỏi: "Muộn thế này còn muốn ra ngoài sao?"
"Có chút việc." Cố Tương nhận lấy nước, "Tối nay cảm ơn anh, quấy rầy rồi."
"Không sao, không cần khách sáo." Cao Kình tiễn cô ra cửa, "Có muốn nói cho bà cô không? Nếu về muộn quá bà cô sẽ lo lắng."
"Lúc tôi đi bà đã ngủ rồi, sẽ đánh thức bà."
Cao Kình mỉm cười, mắt nhìn theo cô đi vào thang máy.
Tiêu Mân lái xe thương vụ trắng tới rất nhanh. Cố Tương uống hết chai soda, ném vào thùng rác, lên xe. Thời gian quá muộn, quán cà phê còn kinh doanh không nhiều lắm, Tiêu Mân tìm được một quán, tầng một có ca sĩ đang hát dân ca, anh ta dẫn Cố Tương lên tầng hai.
Tầng hai có ban công, có thể ngắm được cảnh dưới lầu và tiếng ca tịch mịch, cũng không bị ai quấy rầy. Tiêu Mân gọi hai phần đồ uống, rồi lại thêm một đĩa trái cây. Gió đêm hơi lạnh, Cố Tương vén tóc ra sau tai, muốn nói cho nhanh: "Muộn như vậy, anh còn có chuyện gì?"
"Biết là muộn, đêm hôm khuya khoắt còn ở nhà hàng xóm sao?" Tiêu Mân như thuận miệng nói ra một câu.
Anh ta lấy chi phiếu ra, để trước mặt cô: "Tiền của em đây, lần trước phỏng vấn vất vả, đây là tiền quảng cáo, ngày mai tự đi ngân hàng đổi."
Cố Tương nhìn chi phiếu, không nhúc nhích.
Tiêu Mân đúng lúc phản ứng, nói thay cô: "Là ba vạn."
Đây không phải là lần đầu Cố Tương nhận được tiền quảng cáo, khi cô đi tham gia thi đấu, công ty đều tài trợ, sau khi giành được giải thưởng công ty sẽ cho cô một số tiền thưởng, hình ảnh của cô dán tại lớp huấn luyện cũng nhận được tiền quảng cáo. Cố Tương cũng không từ chối, thu chi phiếu vào túi.
Tiêu Mân nhấp một ngụm nước, hỏi cô: "Em quen người hàng xóm kia lâu rồi sao? Sao muộn như vậy còn ở trong nhà người khác?"
Cố Tương đáp: "Không quen."
"Không quen?"
"Anh ta nói trước kia bọn em biết nhau."
"..." Tiêu Mân để cốc nước xuống, "Xảy ra chuyện gì?"
Cố Tương tóm tắt lại hai ba câu đơn giản, Tiêu Mân nghe xong, cười lạnh: "Em tin anh ta đã sớm biết em rồi sao?"
Cố Tương không đáp lại.
"Anh ta coi em là kẻ ngốc trêu đùa rồi, cũng không thèm bịa chuyện, tay không bắt sói."
Cố Tương: "Anh nói chuyện khó nghe quá."
"Lời thật thì khó nghe, em đừng tin anh ta, chắc chắn là anh ta lừa em."
"Anh ta lừa em thì được gì chứ?"
"Đàn ông giỏi nhất là lời ngon tiếng ngọt, tại sao anh ta lại vui vẻ giúp em như vậy? Anh không tin thời đại này còn có Lôi Phong sống." Tiêu Mân muốn bổ đầu cô ra, "Đàn ông không có ai tốt hết, em chỉ mới biết anh ta có mấy ngày, anh ta đã lừa em vào nhà, lần sau sẽ lừa em vào phòng..." Anh ta nhìn đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Cố Tương, nuốt xuống nửa câu nói sau, mỉm cười, trêu chọc cô: "Bình thường rất thông minh, lúc này lại hồ đồ. Kinh nghiệm sống của em chưa nhiều, đừng tiếp xúc với người lạ. Em bận rộn lâu như vậy mà không có tiến triển gì, chi bằng theo anh trở về đến lớp huấn luyện làm việc đi."
Ngón tay Cố Tương trượt trên cốc: "Em biết phân biệt người như thế nào, là dạng gì, không cần dạy bảo em."
"Vậy em thử phân biệt xem anh là người thế nào, là dạng gì."
Cố Tương: "Anh là người tốt, nhưng giỏi hãm hại lừa gạt."
Tiêu Mân cốc đầu cô: "Con bé này, sau này em vẫn đừng nên nói chuyện thì hơn, qua hai mươi năm nữa sớm muộn gì anh cũng bị em làm tức giận đến vỡ mạch máu."
Cố Tương né xuống, chỉnh lại tóc, tư thế nghiêm chỉnh: "Em tự hiểu chuyện của mình, anh không cần lo đâu."
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô ngạc nhiên bắt máy: "A lô?"
"Còn chưa về sao?"
"Vẫn chưa."
"À...tôi vừa nghĩ ra cô nói muốn mang ảnh về, nhưng vừa nãy cô không cầm đi." Cao Kình nói.
"Á..." Cố Tương cũng đã nhớ ra, "Ngày mai tôi tới lấy, được không?"
"Được, vậy tôi xếp lại cho cô. Đã hơn mười hai giờ rồi, cô chú ý an toàn."
"Vâng, cảm ơn anh."
Tiêu Mân nghe thấy tiếng nói chuyện trong loa, bốc một miếng hoa quả: "Lại là hàng xóm kia?"
"Vâng."
Tiêu Mân hỏi: "Tìm em có việc sao?"
"Vừa rồi em đi vội quên cầm theo ảnh." Cố Tương nói, "Anh còn việc gì không? Không còn thì đưa em về đi, em mệt rồi."
Người trường thành chủ ý cũng càng lúc càng lớn rồi. Tiêu Mân gọi người thanh toán, thấy cô đứng dậy đi trước, ánh mắt anh ta nặng nề.
Cố Tương quả thực rất mệt. Nửa năm nay cô quen ngủ sớm dậy sớm, đã lâu còn chưa đi ra ngoài quá mười hai giờ. Trong xe rất hẹp, xóc nảy khiến cô buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Đến nơi gọi em."
Tiêu Mân nghiêng đầu nhìn cô cười: "Ừ."
Đến cửa tiểu khu, xe không vào được. Tiêu Mân lùi về sau, đỗ xe sang bên đường, muốn gọi cô dậy, định lên tiếng lại thôi. Mỗi lần cô ngồi xe đều mệt đến mức chỉ muốn ngủ, thói quen này xem ra không đổi được rồi. Tiêu Mân lắc đầu, cơn nghiện thuốc lá dâng lên, muốn châm điếu thuốc. Anh ta nhịn lại, ngồi tựa vào ghế, lẩm bẩm: "Cũng không sợ người khác mang em bán đi."
Qua một lúc, anh ta lại cười, nghiêng người, nhìn má cô: "Aiz..." Anh ta thở dài, vươn tay, từ từ chạm vào tóc cô, nụ cười dần nhạt đi. Chỉ mới mấy ngày không gặp đã gầy đi không ít, trước kia má cô còn có tí thịt, lúc này đã trở thành người đẹp thanh tú. Ngón tay anh ta lướt qua mặt cô.
Chỗ ngồi hơi rung, tiếng chuông đột ngột vang lên. Tiêu Mân dừng lại, khôi phục tư thế ngồi.
Cố Tương tìm được điện thoại, mở mắt bắt máy: "A lô?" Giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn.
"...Không có gì, tôi gọi nhầm số."
"...Cao Kình?"
"Đúng vậy, tôi định gọi cho đồng nghiệp, trước đó mới gọi cho cô, không cẩn thận ấn nhầm."
"À...không có gì."
"Cô về chưa?"
Cố Tương nhìn ra ngoài cửa sổ: "Về rồi."
"Vậy không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi cho sớm, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cố Tương khẽ ngáp, tháo dây an toàn ra: "Em về đây."
"Ừ." Tiêu Mân cũng tháo dây an toàn, theo cô xuống xe. Dặn dò cô mấy câu, anh ta nhìn theo cô đi vào trong cư xá, sau đó ngẩng đầu nhìn lên toà nhà. Đã qua mười hai rưỡi, chỉ có một căn hộ nào đó ở tầng mười hai mơ hồ vẫn còn sáng đèn. Cửa sổ có bóng người, khoảng cách quá xa, khuôn mặt mơ hồ.
Cho đến khi Cố Tương đi vào cửa lớn, Cao Kình mới không nhìn theo nữa, ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ráo đứng ở cửa tiểu khu. Anh ta dường như nhìn chằm chằm vào đây, vẻ mặt dưới ánh đèn đường tối đen không thấy rõ. Tâm trạng Cao Kình không quá tốt, chỉ mong không mất ngủ. Mai anh còn phải đi làm.
Cao Kình tìm, chỉ vào một tấm trong tay cô, "Bức ảnh này chụp vào 5 tháng 1 năm 2007, nơi này là một trong những công trình kiến trúc tiêu biểu của Thanh Đông, cô từng nhìn thấy rồi sao?"
Cố Tương nhìn kĩ, ra sức tìm lại kí ức. Nơi này là một địa điểm du lịch nổi tiếng trong nước, cô có biết đến. Thậm chí cô còn có thể nói ra lịch sử liên quan đến nó, nhưng trong đầu cô cái này chẳng khác gì Disney của Hồng Kông, cô biết rõ nhưng chưa từng đến. Tuy nhiên cô sinh ra và lớn lên ở Thanh Đông, làm gì có chuyện chưa từng đến nơi này chứ? Cố Tương lắc đầu, sau đó nói: "Tôi muốn xem thêm ảnh về trường tiểu học Văn Huy, công viên Cẩm Dương trước năm 2007, nếu có ảnh chụp tuyến tàu điện ngầm số 1 tôi cũng muốn xem."
Trước năm 2007, cô vẫn còn đang học tiểu học. Cao Kình nhận ra gì đó, anh cũng không nhiều lời, thay cô chọn những ảnh chụp Thanh Đông trước năm 2007. Cố Tương hơi kinh ngạc về số ảnh anh có được, anh dường như giống như lời Đồng Xán Xán nói chụp toàn bộ Thanh Đông ngày xưa. Thậm chí anh còn có thể nhớ được câu chuyện xảy ra khi chụp những tấm ảnh này. Cố Tương rất muốn đem những tấm ảnh trước năm 2007 này về xem, cô hơi do dự, ngập ngừng lên tiếng: "Tôi có thể mượn những tấm ảnh này của anh không?"
Lần đầu tiên thấy cô ăn nói dè dặt như vậy, Cao Kình kinh ngạc, đột nhiên lại nghĩ tới "lịch sử đen" của cô, trong lòng không khỏi bật cười. Khó trách cô sẵn lòng đến nhà anh xem ảnh, bởi vì cô lo anh sẽ do dự. Cô thực sự là...quan tâm, lễ phép, lại hiểu chuyện.
Cao Kình im lặng bê đĩa hoa quả lên, đưa tới trước mặt cô, ôn hoà nói: "Hình như cô coi nhẹ những lời tôi nói rồi, tôi nói sẽ giúp đỡ cô mà."
"...Cảm ơn." Cố Tương nhận lấy dĩa, xiên một quả dâu tây. Tâm trạng cô thả lỏng, ăn mấy miếng, hỏi Cao Kình: "Sao anh chụp nhiều ảnh Thanh Đông như vậy?"
Cao Kình đáp: "Cha mẹ tôi đều là nhiếp ảnh gia, lúc tôi vừa lên cấp hai, có một lần dọn dẹp thư phòng, mang toàn bộ sách thời nhà trẻ và tiểu học định đem đi bán." Anh hỏi Cố Tương, "Sách ngày xưa của cô còn không?"
Cố Tương gật đầu rồi lại lắc đầu: "Sau khi học cấp hai đều còn, trước đó thì không." Cô hỏi: "Vậy anh bán đi sao?"
"Ừ." Cao Kình gật đầu, cười nói, "Sau khi bán đi, lần đầu tiên cha mẹ phạt tôi. Họ bắt tôi chạy ba mươi vòng ở bãi tập, cuối cùng tôi chỉ chạy được hai mươi hai vòng. Lúc ấy tôi rất giận, tôi cho rằng đó là đồ của mình, tôi có quyền xử lý, huống chi chúng chỉ là sách cũ."
"Nhưng họ nói với tôi, những điều này đều là hồi ức và lịch sử. Lúc ấy tôi mười bốn tuổi có lẽ không nhận thức được "hồi ức" là gì, nhưng sau khi tôi bốn mươi tuổi, nhất định sẽ làm bạn với "hồi ức". Trong những cuốn sách ngây thơ kia chứa đựng tất cả ghi chép của tôi từ ba đến mười ba tuổi, nếu khi con người còn sống chia làm ba giai đoạn "thiếu niên, trung niên, về già", vậy cuộc sống trung niên và về già của tôi nhất định sẽ sống giữa hư vô."
Cố Tương dường như rất thích nghe anh nói những lời này, ngay cả trái cây cô cũng không ăn, ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, ánh mắt chăm chú nghe anh nói. Cao Kình bất giác xiên một quả dâu cho cô, cô nhỏ giọng nói "Cảm ơn", sau đó há miệng ăn. Trong lòng Cao Kình mềm mại, có lẽ là bởi vì nhớ lại những năm tháng đã mất đi.
Hiện tại ánh mắt Cố Tương chăm chú tiếp tục nghe anh kể: "Sau đó, lúc sinh nhật tôi mười bốn tuổi, họ tặng cho tôi một chiếc máy ảnh để cho tôi chụp lại toàn bộ thành phố này. Họ nói tất cả "tồn tại" đều dần "mất đi", thử chụp "tồn tại", để cho "tồn tại" viết vào lịch sử, có lẽ tương lai chúng ta sẽ đỡ tiếc nuối hơn."
"Cha mẹ anh tốt thật." Cố Tương nói.
"Hiện tại họ quả thực rất tốt, năm đó tôi lại không cho là như vậy." Cao Kình mỉm cười, "Bây giờ họ đang ở nước ngoài đi khắp nơi chụp ảnh, có cơ hội cho cô xem ảnh họ chụp."
"Vâng." Cố Tương gật đầu.
Hai người tiếp tục lật ảnh xem. Giọng Cao Kình trầm thấp, ngữ điệu ôn hoà thoải mái dễ chịu, giở từng tấm ảnh như kể từng câu chuyện, những tháng ngày mơ hồ trong đầu cô dần trở thành hình khối. Cố Tương hơi ngước mắt, ánh mắt chạm phải cằm đối phương, còn chưa nhìn cẩn thận đã bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ. Cô bắt máy, là điện thoại của Tiêu Mân.
Cao Kình không làm phiền cô, anh cầm lấy đĩa đi vào phòng bếp thêm hoa quả, lại rót cốc nước cho Cố Tương, anh lấy trà và soda, chỉ về phía Cố Tương. Cố Tương nhìn từng thứ, Cao Kình giơ lên: "Nước soda?"
"Ừ."
Tiêu Mân ở bên đầu kia điện thoại đột nhiên hỏi: "Nhà em có đàn ông à?"
Cố Tương đáp: "Không phải, em đang ở nhà người ta."
"Đêm hôm em ở trong nhà một người đàn ông?" Tiêu Mân đang ở khách sạn. Anh ta vừa tắm xong, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Nước đọng trên người còn chưa lau khô, bọt nước từ cơ bắp trượt xuống. Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, rít một hơi, cau mày: "Bây giờ anh tới đón em đi uống cà phê."
"Bây giờ sao?" Cố Tương nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường.
Cao Kình chú ý, báo giờ thay cô: "Mười một giờ ba phút."
Cố Tương nói vào điện thoại: "Hơn mười một giờ rồi, muộn quá, để ngày mai đi."
Tiêu Mân lại nghe thấy giọng đàn ông, anh ta dập tắt điếu thuốc, giật khăn tắm ra, đá văng nắp vali, lấy quần áo ra: "Ngày mai anh còn bận nhiều việc. Anh có chuyện nói với em, giờ em đang ở đâu?"
Cố Tương: "Ngay trong cư xá."
Tiêu Mân: "Cư xá?"
Cố Tương: "Vâng, em ở nhà hàng xóm."
Tiêu Mân im lặng một lúc, mặt căng lên: "Em chuẩn bị một chút, anh tới đón em ngay."
Cố Tương cúp máy, đành nói lời tạm biệt với Cao Kình. Trong phòng không có tạp âm, vừa rồi Cao Kình đã nghe thấy hết toàn bộ âm thanh bên kia, anh đưa soda cho Cố Tương, hỏi: "Muộn thế này còn muốn ra ngoài sao?"
"Có chút việc." Cố Tương nhận lấy nước, "Tối nay cảm ơn anh, quấy rầy rồi."
"Không sao, không cần khách sáo." Cao Kình tiễn cô ra cửa, "Có muốn nói cho bà cô không? Nếu về muộn quá bà cô sẽ lo lắng."
"Lúc tôi đi bà đã ngủ rồi, sẽ đánh thức bà."
Cao Kình mỉm cười, mắt nhìn theo cô đi vào thang máy.
Tiêu Mân lái xe thương vụ trắng tới rất nhanh. Cố Tương uống hết chai soda, ném vào thùng rác, lên xe. Thời gian quá muộn, quán cà phê còn kinh doanh không nhiều lắm, Tiêu Mân tìm được một quán, tầng một có ca sĩ đang hát dân ca, anh ta dẫn Cố Tương lên tầng hai.
Tầng hai có ban công, có thể ngắm được cảnh dưới lầu và tiếng ca tịch mịch, cũng không bị ai quấy rầy. Tiêu Mân gọi hai phần đồ uống, rồi lại thêm một đĩa trái cây. Gió đêm hơi lạnh, Cố Tương vén tóc ra sau tai, muốn nói cho nhanh: "Muộn như vậy, anh còn có chuyện gì?"
"Biết là muộn, đêm hôm khuya khoắt còn ở nhà hàng xóm sao?" Tiêu Mân như thuận miệng nói ra một câu.
Anh ta lấy chi phiếu ra, để trước mặt cô: "Tiền của em đây, lần trước phỏng vấn vất vả, đây là tiền quảng cáo, ngày mai tự đi ngân hàng đổi."
Cố Tương nhìn chi phiếu, không nhúc nhích.
Tiêu Mân đúng lúc phản ứng, nói thay cô: "Là ba vạn."
Đây không phải là lần đầu Cố Tương nhận được tiền quảng cáo, khi cô đi tham gia thi đấu, công ty đều tài trợ, sau khi giành được giải thưởng công ty sẽ cho cô một số tiền thưởng, hình ảnh của cô dán tại lớp huấn luyện cũng nhận được tiền quảng cáo. Cố Tương cũng không từ chối, thu chi phiếu vào túi.
Tiêu Mân nhấp một ngụm nước, hỏi cô: "Em quen người hàng xóm kia lâu rồi sao? Sao muộn như vậy còn ở trong nhà người khác?"
Cố Tương đáp: "Không quen."
"Không quen?"
"Anh ta nói trước kia bọn em biết nhau."
"..." Tiêu Mân để cốc nước xuống, "Xảy ra chuyện gì?"
Cố Tương tóm tắt lại hai ba câu đơn giản, Tiêu Mân nghe xong, cười lạnh: "Em tin anh ta đã sớm biết em rồi sao?"
Cố Tương không đáp lại.
"Anh ta coi em là kẻ ngốc trêu đùa rồi, cũng không thèm bịa chuyện, tay không bắt sói."
Cố Tương: "Anh nói chuyện khó nghe quá."
"Lời thật thì khó nghe, em đừng tin anh ta, chắc chắn là anh ta lừa em."
"Anh ta lừa em thì được gì chứ?"
"Đàn ông giỏi nhất là lời ngon tiếng ngọt, tại sao anh ta lại vui vẻ giúp em như vậy? Anh không tin thời đại này còn có Lôi Phong sống." Tiêu Mân muốn bổ đầu cô ra, "Đàn ông không có ai tốt hết, em chỉ mới biết anh ta có mấy ngày, anh ta đã lừa em vào nhà, lần sau sẽ lừa em vào phòng..." Anh ta nhìn đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Cố Tương, nuốt xuống nửa câu nói sau, mỉm cười, trêu chọc cô: "Bình thường rất thông minh, lúc này lại hồ đồ. Kinh nghiệm sống của em chưa nhiều, đừng tiếp xúc với người lạ. Em bận rộn lâu như vậy mà không có tiến triển gì, chi bằng theo anh trở về đến lớp huấn luyện làm việc đi."
Ngón tay Cố Tương trượt trên cốc: "Em biết phân biệt người như thế nào, là dạng gì, không cần dạy bảo em."
"Vậy em thử phân biệt xem anh là người thế nào, là dạng gì."
Cố Tương: "Anh là người tốt, nhưng giỏi hãm hại lừa gạt."
Tiêu Mân cốc đầu cô: "Con bé này, sau này em vẫn đừng nên nói chuyện thì hơn, qua hai mươi năm nữa sớm muộn gì anh cũng bị em làm tức giận đến vỡ mạch máu."
Cố Tương né xuống, chỉnh lại tóc, tư thế nghiêm chỉnh: "Em tự hiểu chuyện của mình, anh không cần lo đâu."
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô ngạc nhiên bắt máy: "A lô?"
"Còn chưa về sao?"
"Vẫn chưa."
"À...tôi vừa nghĩ ra cô nói muốn mang ảnh về, nhưng vừa nãy cô không cầm đi." Cao Kình nói.
"Á..." Cố Tương cũng đã nhớ ra, "Ngày mai tôi tới lấy, được không?"
"Được, vậy tôi xếp lại cho cô. Đã hơn mười hai giờ rồi, cô chú ý an toàn."
"Vâng, cảm ơn anh."
Tiêu Mân nghe thấy tiếng nói chuyện trong loa, bốc một miếng hoa quả: "Lại là hàng xóm kia?"
"Vâng."
Tiêu Mân hỏi: "Tìm em có việc sao?"
"Vừa rồi em đi vội quên cầm theo ảnh." Cố Tương nói, "Anh còn việc gì không? Không còn thì đưa em về đi, em mệt rồi."
Người trường thành chủ ý cũng càng lúc càng lớn rồi. Tiêu Mân gọi người thanh toán, thấy cô đứng dậy đi trước, ánh mắt anh ta nặng nề.
Cố Tương quả thực rất mệt. Nửa năm nay cô quen ngủ sớm dậy sớm, đã lâu còn chưa đi ra ngoài quá mười hai giờ. Trong xe rất hẹp, xóc nảy khiến cô buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Đến nơi gọi em."
Tiêu Mân nghiêng đầu nhìn cô cười: "Ừ."
Đến cửa tiểu khu, xe không vào được. Tiêu Mân lùi về sau, đỗ xe sang bên đường, muốn gọi cô dậy, định lên tiếng lại thôi. Mỗi lần cô ngồi xe đều mệt đến mức chỉ muốn ngủ, thói quen này xem ra không đổi được rồi. Tiêu Mân lắc đầu, cơn nghiện thuốc lá dâng lên, muốn châm điếu thuốc. Anh ta nhịn lại, ngồi tựa vào ghế, lẩm bẩm: "Cũng không sợ người khác mang em bán đi."
Qua một lúc, anh ta lại cười, nghiêng người, nhìn má cô: "Aiz..." Anh ta thở dài, vươn tay, từ từ chạm vào tóc cô, nụ cười dần nhạt đi. Chỉ mới mấy ngày không gặp đã gầy đi không ít, trước kia má cô còn có tí thịt, lúc này đã trở thành người đẹp thanh tú. Ngón tay anh ta lướt qua mặt cô.
Chỗ ngồi hơi rung, tiếng chuông đột ngột vang lên. Tiêu Mân dừng lại, khôi phục tư thế ngồi.
Cố Tương tìm được điện thoại, mở mắt bắt máy: "A lô?" Giọng nói vừa tỉnh ngủ hơi khàn.
"...Không có gì, tôi gọi nhầm số."
"...Cao Kình?"
"Đúng vậy, tôi định gọi cho đồng nghiệp, trước đó mới gọi cho cô, không cẩn thận ấn nhầm."
"À...không có gì."
"Cô về chưa?"
Cố Tương nhìn ra ngoài cửa sổ: "Về rồi."
"Vậy không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi cho sớm, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cố Tương khẽ ngáp, tháo dây an toàn ra: "Em về đây."
"Ừ." Tiêu Mân cũng tháo dây an toàn, theo cô xuống xe. Dặn dò cô mấy câu, anh ta nhìn theo cô đi vào trong cư xá, sau đó ngẩng đầu nhìn lên toà nhà. Đã qua mười hai rưỡi, chỉ có một căn hộ nào đó ở tầng mười hai mơ hồ vẫn còn sáng đèn. Cửa sổ có bóng người, khoảng cách quá xa, khuôn mặt mơ hồ.
Cho đến khi Cố Tương đi vào cửa lớn, Cao Kình mới không nhìn theo nữa, ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao ráo đứng ở cửa tiểu khu. Anh ta dường như nhìn chằm chằm vào đây, vẻ mặt dưới ánh đèn đường tối đen không thấy rõ. Tâm trạng Cao Kình không quá tốt, chỉ mong không mất ngủ. Mai anh còn phải đi làm.
Danh sách chương