Vẫn là lần đầu tiên nắm tay như vậy. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, hoàn toàn bao trọn bàn tay cô, Cố Tương lần đầu tiên cảm giác được tay mình nhỏ như vậy. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy tay mình bị nhét vào một cái lò nướng, nóng bỏng mà vô cùng có sức. Cô làm như bình tĩnh quay đầu, không hề nhìn anh.

Cao Kình nhìn thẳng khuôn mặt nghiêng của cô, tay nắm chặt, sau một lúc lâu, lôi kéo cô tiếp tục đi. Hai người vẫn đi vòng quanh như trước, Cố Tương đếm viên gạch phủ trên vườn hoa, đếm tới lần thứ ba hai, nghe thấy một câu: "Hôm nay thời tiết tốt thật."

Cố Tương: "...Vâng."

Cao Kình: "Ngày mai trời cũng trong."

Cố Tương: "Dự báo thời tiết bảo ngày mai có mưa."

Cao Kình: "Em xem dự báo rồi hả?"

Cố Tương: "Bà nội xem, nhắc em ngày mai đi ra ngoài mang theo ô."

Cao Kình: "Ngày mai em muốn đi ra ngoài sao?"

Cố Tương: "Xem tình hình thế nào đã."

"Chiều mai anh phải đi công tác." Cao Kình nói.

Cuối cùng Cố Tương cũng nhìn về phía anh, "Vâng..."

Cao Kình nhìn theo ánh mắt cô, tự động bổ sung: "Phải đi Bắc Kinh cùng chủ nhiệm Vu, họp một ngày, học tập hai ngày, đại khái là như vậy."

Cố Tương bất giác co ngón tay, Cao Kình càng nắm chặt hơn. Cố Tương lại đáp: "Vâng." Dừng một chút, sau đó nói, "Vậy anh nhớ mang ô."

Cao Kình tươi cười: "Ừ, anh nhớ mà."

Chuyến đi bộ tiêu cơm này tiến hành hơi lâu, thời gian tay Cố Tương bị ngăn cách với không khí khá dài, nong nóng, cũng không biết là tay ai lại ra mồ hôi. Hai người trở lại, đi thang máy lên tầng mười một. Sau khi cửa mở Cố Tương ngửa đầu nhìn Cao Kình, Cao Kình nói: "Vậy...Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Cố Tương lại nhìn anh mấy giây. Lúc này Cao Kình mới thả tay ra.

"..."

Sau khi trở về nhà, Cố Tương lại đi tắm. Thật sự là càng ngày càng nóng, đi có mấy bước đã đổ mồ hôi. Đến giờ cô vẫn còn cảm thấy tay cứng đờ. Tay cũng biết thiếu dưỡng khí sao? Cố Tương nghĩ. Cô tắt vòi nước, rút khăn tắm, quấn quanh người. Ống nước trong vách tường phát ra tiếng nước chảy "ào ào", cô ngẩng đầu nhìn lên trên.

Bên trên, Cao Kình cũng đang tắm.

Hôm sau, Cố Tương không đi ra ngoài. Bà Văn Phượng Nghi mua khá nhiều thức ăn, gọi cô vào hỗ trợ. Cố Tương rất hiếm khi đi vào nhà bếp. Vừa đến Bắc Kinh hai năm đầu, cô có Tiêu Mân nấu cơm, sau đó cuối cùng mẹ cô đã đứng vững gót chân, kiếm được tiền, trong nhà có thêm cô giúp việc. Sau khi học đại học cô bắt đầu ăn ở nhà ăn, thỉnh thoảng Tiêu Mân sẽ đưa cô ra ngoài cải thiện. Cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy người giết lươn.

Tay bà Văn Phượng Nghi cầm lấy một đầu lươn, giơ tay chém xuống, thấy Cố Tương tránh ra xa, bà cười: "Đừng nhìn, cháu bóc tỏi giúp bà đi."

Cố Tương đáp lại, bóc hết một nhánh tỏi, đang định bóc nhánh thứ hai, thì bà Văn Phượng Nghi hô ngừng: "Đủ rồi, chỉ cần thế thôi."

Cố Tương nhìn nhánh tỏi thứ hai trong tay.

Bà Văn Phượng Nghi buồn cười: "Chỉ cần một chút thôi, không cần nhiều như vậy đâu."

Cố Tương hi vọng lần sau bà sẽ nói chính xác số lượng cần dùng.

Lúc đang ăn cơm, Cố Tương nhận được điện thoại của thầy Tề gọi tới xin giúp đỡ. Từ khi ông Tề Trung Hoa nằm viện đến nay chưa có ngày nào yên ổn. Chẳng biết tại sao tính tình của ông càng lúc càng nóng nảy, rõ ràng ngay cả nói chuyện còn khó khăn, ăn uống chỉ được chút nước canh, nhưng ông lại dùng toàn bộ sức hất cốc nước ở tủ đầu giường xuống. Thầy Tề để cho con gái gọi video, nghĩ cách trấn an ông mấy câu, ai ngờ ông Tề Trung Hoa lại tức giận, nước mắt mơ hồ chảy thấp giọng gọi "bé".

"Con thầy đang dưỡng thai ở Thâm Quyến, dự tính ngày sinh sắp đến rồi, hiện tại căn bản không có cách nào tới được."

Thầy Tề cũng bó tay rồi.

Sau khi ăn xong, Cố Tương lại đến khu nằm viện. Thầy Tề cảm thấy có lỗi, không ngừng nói cảm ơn, Cố Tương lắc đầu: "Không có gì ạ, dù sao em ở ngay gần đây, tới rất tiện."

Thầy Tề nói: "Cô gái ngoan." Ông dẫn Cố Tương đến trước giường bệnh, lớn tiếng nói, "Cha, cháu gái tới thăm cha này!"

Ông Tề Trung Hoa nắm chặt một chiếc khăn tay rách rưới trên tay, vừa rồi ông lại xé rách. Nghe thấy tiếng, ông ngước mắt nhìn về phía Cố Tương. Cố Tương gọi ông: "Ông Tề."

Ông Tề Trung Hoa giơ tay về phía Cố Tương, nước mắt lăn xuống khóe mắt.

Cố Tương nhìn về phía thầy Tề. Thầy Tề thở dài: "Hai ngày này ông luôn như vậy, lúc giãy giụa lúc mơ màng. Ông có thể đi bất cứ lúc nào.Ít nhất em là người đầu tiên khiến ông yên tĩnh."

Thầy Tề cầm lấy khăn, lau nước mắt cho cha.

Đang là lúc nghỉ trưa, Cao Kình ăn cơm ở nhà ăn bệnh viện, lúc trở về đụng phải con bà Âu Dương mang theo quà. Anh ta mỉm cười chào hỏi anh: "Bác sĩ Cao."

Cao Kình mỉm cười: "Anh Âu Dương, sao lại rảnh tới đây?"

"Không phải chú Tề nhập viện ư, tôi vừa xong việc hậu sự của mẹ, tranh thủ hôm nay đến thăm một lúc."

Hai người cùng đợi thang máy, anh ta nói: "Nghe nói tình hình của chú Tề cũng không tốt lắm, hai ngày nay tính tình thất thường, bác sĩ Cao, anh là chuyên gia, lại có lòng nhiệt tình, anh xem tình hình của chúTề có cách nào không? Chỉ có mấy ngày thôi mà chú ấy đã vậy."

Cao Kình cũng không biết tình hình cụ thể, anh nhìn đồng hồ, nói: "Tôi còn có thời gian, chi bằng cùng đi xem sao."

Anh Âu Dương vui vẻ: "Vậy không thể tốt hơn."

Hai người đi đến cửa phòng bệnh, Cao Kình liếc thấy bóng dáng mảnh mai xoay lưng về phía họ. Cao Kình không nhịn được kêu một tiếng: "Hương Hương?"

Cố Tương quay đầu lại, sửng sốt, đôi má không hiểu sao nóng lên.

Cao Kình mím môi, khẽ ho một tiếng.

Hai bên trò chuyện, con bà Âu Dương giải thích lí do Cao Kình đến. Thầy Tề không ngừng nói cảm ơn, chờ mong nhìn Cao Kình. Cao Kình liếc Cố Tương mới đi gần giường bệnh, nhìn về phía ông cụ. Giọng anh to hơn: "Chú Tề, cháu là bác sĩ Cao, lần trước cháu từng câu cá trong hồ nhà chú, chú còn nhớ không?"

Ông lão bị anh hấp dẫn.

Cao Kình nói: "Cháu còn muốn trả 50 tệ tiền câu cá, lúc ấy thầy Tề không chịu thu."

Ông cụ nháy mắt mấy cái, dường như nghe hiểu, lại dường như không, ánh mắt ông từ từ di chuyển, lại nhìn Cố Tương đứng bên Cao Kình, ánh mắt đau thương. Cố Tương suy nghĩ, nói: "Ông Tề coi em thành cháu gái, sau khi nhìn thấy em ông sẽ yên tĩnh, nhưng lại khóc."

Cao Kình suy nghĩ một lát, hỏi ông cụ: "Ông Tề, có phải ông nhớ cháu gái không?"

Anh tự nhiên sửa lại xưng hô với đối phương, nhưng người khác đều không để ý.

Ông Tề cũng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Tương.

Cao Kình hỏi thầy Tề: "Có phải con gái thầy không tiện tới không?"

Thầy Tề giải thích: "Bây giờ con bé đang ở Thâm Quyến chờ sinh, tối đa là nửa tháng nữa, sau khi mang thai tình trạng của con bé cũng không tốt lắm, hiện tại không thể bôn ba đường dài."

Cao Kình để ý khi thầy Tề nói những lời này, ánh mắt ông cụ hơi chấn động. Anh lại hỏi mấy câu, vừa quan sát biểu hiện của ông cụ. Càng nghĩ, anh cũng tạm thời không có cách nào.

Thầy Tề vẫn cảm ơn, đã lãng phí không ít thời gian của bọn họ, tiễn mọi người ra ngoài phòng bệnh, nhớ tới gì đó, lại nhắc Cố Tương: "Đúng rồi, đừng quên đi họp lớp, nhất định phải đi!"

Cố Tương không lên tiếng, Cao Kình nhìn cô, thấy được biểu cảm che giấu. Anh mỉm cười.

"Về à?" Cao Kình hỏi.

"Vâng."

"Năm giờ hơn anh bay."

"Vâng..." Cố Tương nói, "Vậy không phải gần với giờ tan làm sao?"

"Ừ, anh sẽ đi sớm hơn, còn phải đi về lấy hành lý."

"Anh đi ra sân bay thế nào?"

"Ngồi xe của chủ nhiệm, con gái chú ấy lái xe."

Thang máy đã đến, Cố Tương nhìn về phía Cao Kình: "Vậy em đi trước."

"Đi đi."

Cao Kình nhìn cô rời đi.

Cố Tương về đến nhà, đi vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra, lấy ra hộp quà. Nhìn một lát, cô bỏ hộp xuống, tiện tay cầm một quyển sách lên. Chữ trong sách trở nên tối nghĩa khó hiểu, cô xem không vào, thỉnh thoảng thất thần, ánh mắt liếc về phía chiếc hộp kia. Một lúc lâu, cô lại ngẩng đầu, căn phòng hướng nam không còn nóng nữa, mặt trời sắp xuống núi rồi. Điện thoại vang lên, Cố Tương nhìn thấy cuộc gọi đến, lập tức bắt máy: "A lô."

"Anh đang đợi thang máy."

"Vâng, là đi lên hay là xuống?"

"Đi xuống. Đã lấy xong hành lý rồi."

"Nhanh vậy sao."

"Em có muốn đi thang máy không?"

"..."

Đi chơi sao? Mặt Cố Tương không biểu cảm nhìn vách tường, nói: "Anh giữ thang máy đi."

Cao Kình mỉm cười: "Giữ rồi, anh đang ở tầng mười một."

Cố Tương: "..."

Cố Tương đi vào thang máy, mắt nhìn hành lý của anh. Va li rất nhỏ, anh chỉ đi mấy ngày mà thôi.

Cửa thang máy đóng lại, Cố Tương hỏi: "Gọi em làm gì thế?"

Cao Kình nói: "Có phải em không muốn đi họp lớp?"

"Vâng, không muốn."

Nhưng cô không từ chối thầy Tề. "Vậy em có đi không?" Cao Kình hỏi.

Cố Tương nói: "Xem tình hình đã."

"Nếu không có gì bất ngờ...cuối tuần anh cũng về rồi." Cao Kình chậm rãi nói, "Không bằng anh đi cùng em?"

"...Đi họp lớp với em?"

Cao Kình thay đổi từ, "Em dẫn anh đi họp lớp."

Cố Tương há miệng, nhìn anh không đáp, qua một lúc, nhét đồ vào tay anh. Cao Kình nhận lấy, chớp mắt: "Đây là gì thế?"

"Có qua có lại."

Cao Kình lập tức mở hộp ra, sau đó mỉm cười với Cố Tương: "Đúng lúc anh cần cái này."

"Vậy anh giữ cho kỹ." Cố Tương nhìn anh, "Em đi về trước, thượng lộ bình an." Nói xong quay người, cửa thang máy tự động mở ra, cô vô thức bước ra một bước, tay đột nhiên bị người nắm chặt, người bị kéo vào thang máy. Cô va vào người Cao Kình, kinh ngạc ngẩng đầu.

Cao Kình nói: "Đây là tầng cao nhất."

Cố Tương nhìn ra ngoài.

"Vừa rồi không ấn tầng trệt, thang máy tự động lên tầng cao nhất." Cao Kình giải thích.

Cố Tương: "..."

"Vậy hiện tại đi xuống." Cố Tương nói.

Cửa thang máy lại tự động đóng.

"Hương Hương..."

Cố Tương ngẩng đầu. Bờ môi Cao Kình chạm vào trán cô. Trong thang máy thực sự nóng hơn so với bên ngoài...

Hơn bốn mươi phút sau, Cao Kình và chủ nhiệm Vu đến sân bay, anh nhắn tin: "Anh đến sân bay rồi."

Chủ nhiệm Vu nói: "Kiểm tra CMND một chút."

Cao Kình lấy ví, mở ra nói: "Đây ạ."

Chủ nhiệm vụ: "Tôi chỉ sợ cậu làm rơi trên xe, lên xe còn thay ví."

Cao Kình cười mà không nói.

Cách đó không xa, Tiêu Mân đang gọi điện thoại: "Hiện tại tôi phải bay về Bắc Kinh, chờ đến nơi rồi nói sau, cúp đây." Anh ta cúp điện thoại, tháo kính râm xuống, nhìn vào tay Cao Kình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện