Trước đó lớp trưởng đã gọi điện thoại cho thầy Tề. Không biết tin tức cha thầy Tề bệnh nặng nằm viện truyền ra từ chỗ nào, lớp trưởng và mấy bạn học muốn quyên góp tiền bày tỏ chút tấm lòng, lúc ấy lớp trưởng đang nói chuyện này với thầy Tề. Thầy Tề xin từ chối tấm lòng của họ, nói họ vừa mới đi làm, tiền tiết kiệm cũng không dễ dàng, hơn nữa ông đã công tác hơn hai mươi năm, còn có thể ứng phó được.

Lớp trưởng còn muốn thuyết phục thêm, chỉ nghe thấy bên đầu kia điện thoại có người gọi tên thầy Tề, nói cha thầy không xong rồi. Thầy Tề không nói lời nào, vội vàng cúp điện thoại. Gọi lại thì không có người nghe, vì thế lớp trưởng nghĩ tới Cao Kình và Cố Tương.

Cao Kình và Cố Tương chạy tới phòng bệnh, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, hai người dừng bước.

Thầy Tề và hai người em gái quỳ gối hai bên giường bệnh, đau lòng gọi cha.

Hơi thở ông cụ mong manh, gầy trơ xương, tay run rẩy muốn giơ lên, hai người con gái nắm chặt, không nỡ buông ra, tiếng gọi của ba người con mang theo sự sợ hãi và không thể rời bỏ. Con quạ phụng dưỡng cha mẹ, dê con quỳ dưới vú mẹ, ân tình thế gian có hàng vạn, chỉ có ân nuôi dưỡng từ khi sinh ra đã xác định. Ông cụ vẫn còn lưu luyến thế gian, bác sĩ chủ trị đứng cách đó không xa, nhìn bọn họ, muốn nói lại thôi.

Ông nhìn thấy Cao Kình, giống như nhìn thấy cứu tinh, kéo người qua một bên, nói: "Cậu quen bọn họ, dễ mở miệng hơn, để cho ông cụ xuất viện đi, mất trong bệnh viện cũng không dễ đưa về."

Cao Kình vỗ bả vai ông, cũng không đáp lại. Anh quay về bên cạnh Cố Tương, ôm vai cô, khẽ hỏi: "Có muốn tìm một chỗ ngồi một lát không?"

Cố Tương lắc đầu, nói: "Cứ để cho thầy Tề như vậy sao?"

"Hiện tại bọn họ cần một chút thời gian, đợi thêm lát nữa." Cao Kình nhìn về phía giường bệnh, "Thân là người nhà, bọn họ còn có rất nhiều chuyện phải làm."

Hơn mười phút sau, lớp trưởng cũng đã chạy tới bệnh viện, lúc này Cao Kình mới cùng cậu ta tiến lên an ủi, nâng mấy người trên mặt đất dậy. Mấy người lau nước mắt, giữ vững tinh thần, chuẩn bị lo liệu hậu sự.

Hơn mười năm trước cả nhà họ chuyển về đây, thân thích cũng đều ở hết quê nhà phương bắc, người con gái lớn chịu trách nhiệm gọi điện thoại liên lạc, người con gái nhỏ đi xử lý nghi lễ và mua đồ. Thầy Tề gọi điện thoại cho con gái ở Thâm Quyến, nói mấy câu, ông che mặt khóc rống.

Lớp trưởng đi đỡ ông: "Thầy Tề, sao vậy ạ?"

Thầy Tề nói: "Đêm qua con thầy nhập viện chờ sinh, hiện tại con bé không có cách nào chạy tới được." Ông nhìn qua ông cụ trên giường bệnh, ông cụ vẫn còn thở, hai mắt không nhắm, dường như đang đợi gì đó. Thầy Tề khó chịu không dám nhìn nữa.

Ông làm con hơn bốn mươi năm, kết quả là ngay cả một tâm nguyện nho nhỏ của cha mình cũng không thể thỏa mãn.

Cao Kình suy nghĩ, nhìn Cố Tương. Cố Tương hỏi: "Sao vậy anh?"

"Có phải em không thoải mái không? Chi bằng em về trước đi?"

Cố Tương nói: "Không có, em ở một lát với thầy Tề."

Cao Kình sờ đầu cô, "Anh đi qua nói mấy lời với thầy Tề."

"Vâng."

Cố Tương đứng nguyên tại chỗ đợi. Cao Kình gọi thầy Tề qua một bên, an ủi vài câu, đưa cho ông một tờ khăn giấy, sau đó nói: "Nếu để cho thầy lừa gạt cha mình, thầy có bằng lòng không?"

Thầy Tề khẽ giật mình: "Có ý gì?"

Sau khi trời tối, Cố Tương và Cao Kình trở về.

Ra khỏi thang máy, hai người chỉ nghe thấy tiếng Đồng Xán Xán.

"Thứ này ăn ngon lắm, bà Văn không ăn sao?"

"Bà không ăn đâu, cháu ăn nhiều một chút, đều là anh cháu mua đấy."

Cách rèm cửa, hai người nhìn thấy Đồng Xán Xán ngồi trên ghế sa lon, một tay ăn bánh lưỡi bò, một tay ôm lấy em trai. Tiểu Thiện Thiện ngồi trên đùi cô, hai tay cầm một miếng bánh ngọt, gặm đến mức mặt mũi toàn vụn bánh.

Cố Tương mở cửa, Đồng Xán Xán đi qua, hét lên: "Hương Hương, cô về rồi!"

"Ừ." Cố Tương nói.

Đồng Xán Xán nhìn về phía sau cô: "Anh, sao anh cũng đã về rồi, mẹ em bảo anh về ăn cơm đấy."

Cao Kình ôm cánh tay đứng tại cửa, "Anh mua một đống cho em, em ăn hết rồi?"

Đồng Xán Xán bỏ nốt bánh vào miệng, nói: "Mẹ không cho em ăn, ép em giảm béo."

Cao Kình buồn cười lắc đầu, nhìn về phía Cố Tương: "Anh đi trước đây."

Cố Tương gật đầu.

Cao Kình đi rồi, Đồng Xán Xán mới la lên: "Hai người đi về cùng nhau à?"

Cố Tương ăn cơm, kể chuyện thầy Tề cho cô ấy nghe. Đồng Xán Xán thở dài: "Aiz, thật đáng thương."

Tiểu Thiện Thiện cũng "Aiz" theo một tiếng.

Cố Tương để đũa xuống, lại cầm một miếng bánh cho Thiện Thiện.

Bà Văn Phượng Nghi hỏi: "Thật sự không có cách nào đưa con gái thầy cháu đến đây sao?"

Cố Tương lắc đầu: "Cô ấy sắp sinh rồi, hiện tại đang nằm viện."

Bà Văn Phượng Nghi tiếc nuối: "Nếu như có thể sinh sớm hơn mấy ngày thì tốt rồi."

Đáng tiếc không có nếu như.

Đêm nay, tất cả mọi người tâm sự nặng nề.

Đến ngày hôm sau, Cao Kình chuẩn bị đi làm. Anh mặc quần áo, nhắn tin cho Cố Tương. Cố Tương nhắn lại: "Em còn chưa dậy."

Cao Kình cười, "Anh chuẩn bị đi làm rồi."

Cố Tương: "Sớm như vậy sao?"

Cao Kình: "Ừ, hôm nay có rất nhiều chuyện. Em ngủ thêm một lát đi."

Anh vừa nhắn xong tin này thì điện thoại gọi tới. Anh bắt máy, kêu một tiếng "Thầy Tề".

Thầy Tề nói: "Bác sĩ Cao, tôi muốn...Tôi muốn thử xem sao, nhưng bên chỗ tôi không tìm được trẻ con."

Cao Kình nói: "Em sẽ nghĩ cách hộ thầy ạ."

Năm phút sau anh xuống tầng dưới, gọi Đồng Xán Xán ra, nói: "Giao cho em một nhiệm vụ."

Ánh mắt Đồng Xán Xán mông lung, dáng vẻ trầm lặng, "Chuyện gì cơ?"

Cao Kình thấp giọng nói vài câu với cô, Đồng Xán Xán ra dấu "OK".

Nói xong, anh xoay người, trông thấy Cố Tương mặc áo phông và quần đùi, đứng sau rèm cửa.

Cố Tương kéo rèm ra, "Anh đi làm à?"

"Ừ." Cao Kình hỏi, "Em muốn đến bệnh viện sao?"

"Vâng, em đi xem thầy Tề thế nào."

"Ăn sáng chưa?"

"Bà nội đang nấu mì hoành thánh."

"Mì hoành thánh à, đã rất lâu anh không ăn rồi, nhân gì thế?"

"Tề thái và tôm bóc nõn." Cố Tương nói, "Em lấy một bát cho anh nhé?"

Cao Kình cười: "Không cần đâu, anh ăn rồi." Anh hôn Cố Tương, "Anh đi làm đây, nếu em không có việc gì, có thể tới tầng mười chín ngồi một chút."

"Vâng."

Cao Kình đến bệnh viện, tìm y tá trưởng, xin phép cho Đồng Xán Xán nghỉ nửa tiếng. Y tá trưởng cất kỹ đặc sản Bắc Kinh anh đưa đến, đồng ý.

Đồng Xán Xán nhân duyên tốt, dù ở khoa nào cũng có người quen. Cô từ trong nhà đi ra, chân cưỡi Phong Hỏa Luân, chạy băng băng một vòng, cuối cùng ôm về một đứa bé một tháng.

Cố Tương thấy thế trợn mắt há hốc mồm.

Thầy Tề nhận lấy đứa bé, không ngừng nói lời cảm ơn, ông chạy đến giường bệnh, nói với người cha chỉ còn hấp hối: "Cha à, cha nhìn đi, cháu gái sinh ra một bé trai rồi."

Rõ ràng ông cụ lấy lại được chút sức lực, trên khuôn mặt vàng vọt của ông tràn đầy cảm xúc.

Thầy Tề đưa đứa bé vào trong lòng ông cụ, rưng rưng cười nói: "Cha xem đi, đứa bé này lớn lên sẽ đẹp lắm đấy."

Đứa bé đủ tháng xinh xắn đáng yêu, hoàn toàn không giống đứa trẻ mới sinh, mọi người liếc mắt là nhìn ra được sự khác biệt, nhưng ông cụ thì không.

Ông cụ không thể ôm lấy đứa bé. Sinh mệnh nhỏ nằm ở trong lòng, ông cụ mỉm cười.

Trung tâm điều trị an bình.

Cao Kình đi kiểm tra hết một vòng phòng bệnh, tháo kính mắt xuống, nói chuyện với y tá.

Lúc y tá trưởng đi qua, ngắt lời bọn họ: "Bác sĩ Cao, có thêm hai người bệnh."

"Vâng, người đâu ạ?"

"Một người đã được đưa đến, còn người kia tôi không rõ lắm, chủ nhiệm Vu bảo cậu đến văn phòng."

"Vâng."

Cao Kình đợi người bệnh nhập viện. Qua không bao lâu, nhìn thấy một người ngồi trên xe lăn, anh kinh ngạc nhíu mày.

Chu Bảo Sinh, 50 tuổi, chỉ số sinh tồn còn ba tháng, là cha Chu Huân.

Bà Chu trông thấy Cao Kình, nói: "Bác sĩ Cao, trước đó tôi từng nghe con gái nhắc đến cậu, bảo bây giờ cậu đang làm ở khoa quan tâm lâm chung."

Cao Kình nói: "Cô Chu, đã lâu không gặp."

Bà Chu nói: "Chồng tôi có thể sống lâu như vậy, may mà năm đó có cậu điều trị, tôi còn không có cơ hội cảm ơn cậu."

Cao Kình: "Đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng cháu, cô Chu khách sáo rồi." Anh nhìn về phía Chu Bảo Sinh, "Mấy hôm trước cháu còn vô tình gặp được con gái cô ở Bắc Kinh, cô ấy đã nói với cháu rồi, tình trạng của chú Chu không được tốt lắm."

Bà Chu cảm thán: "Không phải là không tốt lắm, mà là vô cùng không tốt. Ông ấy quá đau khổ, bác sĩ nói ông ấy chỉ còn sống được ba tháng, ông ấy không chịu tiếp nhận những trị liệu kia, cầu xin tôi thật lâu, tôi thật sự không đành lòng nhìn ông ấy đau khổ như vậy."

Bà nhìn về phía Cao Kình: "Con gái tôi còn chưa biết chuyện này, nếu như nó biết, nhất định sẽ không đồng ý cho tôi đưa cha nó tới nơi này."

Cao Kình nói: "Cha con tình thâm, cháu có thể hiểu được cô Chu không từ bỏ được, tin rằng sau này cô ấy sẽ hiểu."

Bà Chu lắc đầu, "Vẫn là tạm thời đừng cho con bé biết. Bác sĩ Cao, xin cậu đừng nói ra ngoài. Chúng tôi từ bỏ điều trị như vậy, bị người khác biết, bọn họ sẽ không hiểu cho đâu, tôi chỉ đành phải chống đỡ những lời mắng chửi, nói tôi muốn tiền đến phát điên rồi, ngay cả tính mạng của chồng mình cũng không thèm để ý. Cậu biết đấy, tôi là mẹ kế, con bé luôn có khoảng cách với tôi."

Cao Kình an ủi mấy câu, lại kiểm tra trạng thái cơ thể một lần cho Chu Bảo Sinh, bàn giao nhắn nhủ y tá quy tắc chăm sóc chi tiết, sau đó đi đến văn phòng chủ nhiệm Vu.

Chủ nhiệm Vu đang uống trà, nghe thấy tiếng gõ cửa, quay đầu lại mời vào: "À, bác sĩ Cao đến rồi."

Cao Kình đi vào văn phòng, hỏi: "Chủ nhiệm tìm cháu ạ?"

Chủ nhiệm Vu nói: "Tình hình bệnh nhân mới thế nào?"

Cao Kình báo cáo mấy câu, chủ nhiệm Vu gật đầu, sau đó nói: "Là như thế này, qua mấy hôm nữa có khả năng sẽ có một bệnh nhân mới nữa nhập viện."

"Có khả năng?"

Chủ nhiệm Vu hít sâu một hơi, "Vấn đề này hơi phức tạp."

Ông kể lại, Cao Kình vừa nghe vừa cảm thấy kinh ngạc, cuối cùng chủ nhiệm Vu nói: "Tóm lại, đến lúc đó ông ấy ở một mình một phòng, có thể sẽ có vệ sĩ qua lại, chúng ta phải làm tốt biện pháp an ninh, còn phải ra sức giữ bí mật."

"Vâng." Cao Kình không có lời gì muốn nói.

Chủ nhiệm Vu lắc đầu: "Cậu nói xem, trước khi về hưu tôi còn đụng phải chuyện như vậy, thật là..." Ông cũng không biết nên nói gì cho phải.

Từ văn phòng chủ nhiệm Vu đi ra, Cao Kình thư giãn gân cốt, đi đến chỗ quầy y tá, anh cầm lấy chiếc cốc uống nước một lần còn sót lại duy nhất, đợi không lâu, Đồng Xán Xán xuất hiện.

"Ồ, anh ở đây à." Đồng Xán Xán bước lên, báo cáo tình huống hoàn thành nhiệm vụ, "Em ôm đứa bé ở phòng chị Chu đi qua, đứa bé vừa đầy tháng, hôm nay vừa khéo, chị ấy ôm bé đến mời đồng nghiệp tiệc đầy tháng. Vốn em còn lo lắng không tìm được đứa bé phù hợp, anh biết đấy, bên khoa phụ sản có rất nhiều trẻ em, nhưng sao gia đình người ta chịu đồng ý, điềm xấu mà, ai không kiêng chứ. Cũng may chị Chu người đẹp còn tốt bụng."

Cao Kình nói: "Nhiệm vụ hoàn thành được đấy. Được rồi, chỗ anh còn hai phiếu ăn buffet, em đưa cho chị Chu đi."

"Em thì sao?"

"Ăn hết nhiều đồ của anh như vậy, còn muốn sao?" Cao Kình vỗ cô một cái, sau đó hỏi, "Cố Tương đâu, không đi cùng em à?"

Đồng Xán Xán kỳ quái, "Cô ấy đi cùng em làm gì? Cô ấy về rồi."

"À..." Cao Kình đi luôn.

Cố Tương đi về rán hoành thánh. Bà Văn Phượng Nghi đi ra ngoài mua thức ăn, một mình cô đi vào nhà bếp, dầu nóng khiến tay cô đỏ cả lên, tốn một lúc lâu, cuối cùng cô đã rán được mười lăm cái hoành thánh, gói vào túi, cô lại đi tới bệnh viện.

Cô chờ ở tầng mười chín một lúc, sau một lúc, Cao Kình đẩy cửa đi vào.

Cao Kình cười: "Xán Xán bảo em về rồi, sao lại quay lại?"

Cố Tương ngồi ở trên bậc thang, đưa túi cho anh, "Em rán hoành thánh cho anh đấy, tổng cộng mười lăm cái, không biết có bị cháy cái nào không." Cô đưa qua, giọng điệu bình thản.

Cao Kình hơi sững người, lập tức đi đến trước mặt cô, cúi người, tay vịn đầu gối, hôn môi cô.

Cố Tương đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua anh kể lại hình ảnh kia. Cô bé nhỏ ngồi dưới ánh mặt trời, anh xoay người vịn đầu gối, nói với cô: "Cô bạn nhỏ, bên kia có bóng cây kìa."

Trong thoáng chốc, cô như thấy được một người mặc đồ quân sự, đổ đầy mồ hôi, tóc húi cua. Mùa hè kia nóng như lửa, cô phơi nắng đến cả người nóng rực, nụ cười của chàng trai như gió xuân, cô còn không kịp mở miệng, gió xuân đã đi.

Hoành thánh nóng bỏng trong lòng bàn tay cô, cô thả tay xuống, nhắm mắt lại.

Nụ hôn của anh vừa nóng vừa dài đằng đẵng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện