Cố Tương cầm quyển nhật kí, ngồi ngẩn người trên sàn nhà. Khi tỉnh lại ở bệnh viện, người đầu tiên cô nhìn thấy là mẹ và Tổng giám đốc. Cô đương nhiên nhớ rõ bọn họ, cũng biết mình đi du lịch nước ngoài, nhưng cô không biết trước khi mình đến bệnh viện thì đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ biết là bắt đầu từ khoảnh khắc này, trí nhớ của cô điểm đầu là Bắc Kinh, điểm cuối là nghỉ phép ở khách sạn. Cảm giác này không phải đọc một quyển sách không đầu không cuối, mà là rõ ràng cô đang đi trên con đường bằng phẳng, đột nhiên đoạn đường phía sau biến mất, nền móng phía trước sụp đổ, đường lớn biến thành đảo hoang, cô tứ cố vô thân, không có đường nào để đi.

Tuy nhiên thứ khiến cô không thể chấp nhận còn không phải là điều này. Cố Tương thở dài, nhanh chóng đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực. Cô bỏ nhật kí và sách vào vali khoá lại, lấy quần áo ra chuẩn bị đi tắm, ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy người ngồi trên salon trong phòng khách. Bà Văn Phượng Nghi rót trà, nhìn thấy Cố Tương đi ra, giải thích: "Hương Hương, đêm nay Xán Xán ngủ ở chỗ này."

Đồng Xán Xán ôm chăn màn mang từ nhà đến, nghiêm mặt nói: "Tôi ngủ ở sô pha..." Cô quay đầu nhìn chằm chằm Cố Tương, "Nếu như nửa đêm cô ra khỏi nhà là tôi phát hiện ra luôn."

Cố Tương gần đây tự nhận tâm mềm như nước, nhưng bây giờ rất muốn lườm một cái.

Đồng Xán Xán bị đuổi tới nhà đối diện, đến giờ vẫn còn chưa bị đuổi trở lại, bà Cao Mỹ Tuệ thả lỏng, đóng cửa nhà mình lại.

"Tôi cảm thấy bà làm vậy chả tốt chút nào." Cha Xán Xán chỉnh mắt kính nói.

"Có gì không tốt chứ?" Bà Cao Mỹ Tuệ ngồi xuống, gắp cho ông miếng sườn, "Nếu tôi không tốt thì lúc trước cũng không vừa nghe bà ấy xảy ra chuyện, không nói lời nào đi ngân hàng rút tiền, giấy vay nợ cũng không bắt họ ghi. Tôi chính là quá tốt, nhưng lòng tốt không được báo đáp, ai biết làm hàng xóm sắp tám chín năm rồi thế mà còn lừa gạt nhau."

Bà Cao Mỹ Tuệ xả ra: "Ông nói xem, nếu dì Văn không già thì tốt biết mấy, một dao là giải quyết xong, nhưng ông xem dì ấy, lương hưu mỗi tháng chỉ có sáu nghìn, đã đưa năm nghìn cho tôi, còn đến chỗ công chứng lập di chúc, bảo đợi dì ấy đi, bán nhà, chia cho tôi 50%, tôi cần nhiều tiền của dì ấy như thế làm gì. Aiz, ông nói xem dì ấy nếu thật lòng thì tại sao không bán nhà luôn lúc này?"

"Bà thật..." Cha Xán Xán rất không ủng hộ.

"Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi." Bà Cao Mỹ Tuệ tiếp tục xả, "Ông nói xem, dì ấy làm những chuyện thế này, mỗi tháng chỉ giữ lại một nghìn, cho dù đủ ăn đủ uống nhưng dì ấy ngần này tuổi rồi, ngộ nhỡ đau đầu ốm đau thì tiền đâu? Bảo hiểm y tế cũng không có khả năng chi trả hết, tiền dì ấy đưa tôi còn không dám dùng, giữ lại hết để đề phòng. Hiện tại biết dì ấy có cháu gái, con trả nợ cho cha là chuyện đương nhiên."

Cha Xán Xán nhấp một ngụm rượu: "Vậy bà đã làm người tốt thì làm đến cùng đi, làm như bây giờ thật xấu hổ, hơn nữa Xán Xán còn phải đi làm, con bé ở trong nhà người ta sao ngủ ngon được."

"Cố Tương kia cũng không biết được là người thế nào, ngộ nhỡ cùng giống như cha nó nửa đêm bỏ chạy, chúng ta đi đâu tìm người. Ông đừng lo cho Xán Xán, đây là tiền cưới của nó, con bé thể nào cũng dốc sức, sợ gì chứ làm như con bé ngủ vậy một tháng có thể gầy đi mười cân ấy. Ông ăn nhiều chút đi..." Bà Cao Mỹ Tuệ đưa đĩa rau cho Cao Kình, "Cháu thích ăn nhất hải sản hầm đấy. Hôm nay hiếm khi tan làm sớm như vậy, cháu đừng ăn quá nhanh, coi chừng dạ dày."

Cao Kình ngăn lại: "Bác cứ để cháu tự nhiên."

"Nghe Xán Xán nói hai ngày nay Cố Tương kia luôn chạy đến bệnh viện của cháu, cháu có biết con bé làm gì không?"

"Không rõ lắm ạ." Cao Kình nhai tôm nói.

"Aiz, tiếc là ban ngày không có cách nào trông chừng người, cháu nói xem nếu ban ngày con bé chạy thì làm thế nào?"

"Cô ấy không phải là loại người như vậy."

"Cháu cũng đâu có biết con bé." Bà Cao Mỹ Tuệ không vui, "Làm sao cháu biết được con bé là loại người nào."

Cao Kình vẽ một vòng tròn lên mặt, thần bí nói: "Cháu biết xem tướng mạo."

Bà Cao Mỹ Tuệ bị anh chọc cười.

Cố Tương tắm xong cũng không về phòng ngay. Cô ngồi trên ghế lau tóc, đợi tóc khô được một nửa, cô lại đi đến trước giá lật sách một lúc, sau đó đi vào bếp rót một cốc nước. Người già ngủ rất sớm, bà Văn Phượng Nghi đã về phòng. Đồng Xán Xán nằm trên ghế xem TV, cũng không quan tâm đến tiếng động nhỏ do Cố Tương gây ra, cho đến khi cô nghe thấy tiếng "răng rắc" mới quay đầu.

Cố Tương mang theo đồ ăn, lúc này cô đang ăn roi, cắn từng miếng, vừa giòn vừa dễ chịu, rất nhiều nước. Mấy cọng tóc dính vào khoé miệng cô, hương vị ngọt ngào, nước trên khoé môi khiến cô hiện ra ánh sáng mê người.

Đồng Xán Xán giữ tư thế nửa người ghé vào thành sô pha, đôi mắt cũng không chuyển động, thấy Cố Tương đột nhiên đứng dậy, cô lập tức xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm trần nhà. Tiếng bước chân tới gần, dừng lại bên cạnh cô, đôi mắt cô vẫn ngước lên trên, nhìn thấy một quả roi phóng đại.

Ngước mắt, cô gái vươn tay, mặt không biểu cảm. Đồng Xán Xán vươn tay ra khỏi chăn, từ từ giơ lên, sau đó nhanh chóng bắt được.

Tay ngắn y như chuột hamster.

Cố Tương lại ngồi xuống bên kia ghế, hỏi: "Cô có ảnh chụp cũ của bệnh viện không?"

Đồng Xán Xán ăn roi, nói: "Ảnh lúc trước khi trung tâm chúng tôi lắp đặt thiết bị sao? Cô muốn xem à?"

"Ừ." Đồng Xán Xán mút nước, cầm di động: "Cô chờ một chút."

Cô gửi một tin qua wechat, vừa vặn ăn xong quả roi, Cố Tương lại đưa một quả. Cô cũng không ngại, nhận lấy cảm ơn, lần này cắn rất chậm, cô học tướng ăn của Cố Tương. Cố Tương đang chờ cô đưa di động qua, nhưng thấy mãi cô không có động tác, Cố Tương cũng không lên tiếng. Một lát sau, nghe thấy Đồng Xán Xán nói: "Số wechat của cô là bao nhiêu?"

Cố Tương mở mã QRP của mình ra, đưa di động cho cô. Đồng Xán Xán cầm di động của cô hỏi: "Có thể thêm bạn không?"

"Ừ."

Đồng Xán Xán cúi đầu, điện thoại Cố Tương nhanh chóng truyền đến âm báo của wechat. Đồng Xán Xán trả lại di động cho cô, Cố Tương cầm lấy xem.

"Bạn đã thêm J.GAO [mặt trời], hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện."

J.GAO.

Cố Tương nhìn về phía Đồng Xán Xán.

Lại có tiếng âm báo.

Đồng Xán nhai roi nói: "À...anh ấy gửi tới rồi, cô xem một chút đi."

Cố Tương nói: "Đây là anh họ cô?"

"Đúng vậy." Đồng Xán Xán nói rất hiển nhiên, "Anh ấy có rất nhiều ảnh chụp cũ, anh ấy gần như lưu trữ toàn bộ, bình thường anh ấy thích đến những nơi cũ kĩ chụp ảnh." Cô ấy ngửa đầu thoáng nhớ lại, "Có lẽ toàn bộ thành phố Thanh Đông cũ đều được anh ấy chụp.”

Nói xong cô ấy mới nhận ra gì đó, thăm dò: “Cô vừa mới nói ừ, nếu cô không muốn thêm anh ấy thì xoá là được.”

Cố Tương cúi đầu ấn mở ra một ảnh mới, tấm hình này không hề xuất hiện trong vòng bạn bè cô xem hồi chiều.

Trên bệ cửa sổ đặt hai chậu cây, bàn làm việc màu cà phê kiểu cũ, trên bàn có một chiếc cốc tráng men trắng, một chồng báo, một chồng tài liệu, sau bàn là giá sách, bên cạnh còn có một chiếc quạt điện sắt. Phía sau ghế treo một chiếc áo bác sĩ màu trắng. Như là hình ảnh thập niên chín mươi, dưới ảnh còn có thời gian chụp.

Ánh mắt cô lướt qua, sau đó thoát ra, nhìn đoạn đối thoại trên khung chat. Ngoài miệng hỏi: “Cô không có ảnh cũ sao?”

“Tôi ư?” Đồng Xán Xán lắc đầu, “Không có.”

Trên khung chat hiện lên đoạn đối thoại viết: “Xin chào, tôi là Cao Kình. Không biết cô cần dạng ảnh chụp cũ nào, tôi gửi cho cô mấy tấm, cô cũng có thể xem trên vòng bạn bè của tôi. Cần gì khác, cô cứ nói với tôi.”

Cố Tương đứng dậy chuẩn bị về phòng. Đồng Xán Xán ngẩng đầu nhìn cô. Cố Tương suy nghĩ, đi đến phòng bếp mang cả rổ roi ra, không nói tiếng nào đặt lên bàn.

Ánh mắt Đồng Xán Xán nhìn theo cô trở về phòng, nghiêng đầu suy nghĩ, con người cô cũng tốt nha.

Cô lại cầm lấy một quả roi, thuận tay mở khoá điện thoại, vừa mở ra, nhìn thấy khung chat.

Đồng Xán Xán: “Anh, gửi cho em ảnh cũ của bệnh viện đi.”

Cao Kình: “Nhiều lắm, em muốn bức nào?”

Đồng Xán Xán: “Không biết, có bao nhiêu thì gửi bấy nhiêu.”

Cao Kình: “Là em muốn sao?”

Đồng Xán Xán: “Không, là cô ấy muốn.”

Cao Kình: “Vậy anh trực tiếp gửi cho cô ấy không phải đơn giản hơn sao.”

Đồng Xán Xán: “Đúng thế, anh gửi đi.”

Đồng Xán Xán không thoát khung chat, cô thoải mái nằm xuống, lại gửi một tấm hình qua.

Điện thoại không có động tĩnh, Cao Kình cũng không thèm để ý. Anh đã thay đồ ngủ, rót cốc sữa đậu nành, lúc này anh đang lục tung trong đống sách. Không có tro bụi, anh mở một quyển trong đó ra, vừa giở vừa lẩm bẩm: “Bệnh viện... bệnh viện...”

Công việc quá bận, anh đã từ bỏ sở thích này hai ba năm, không giữ gìn tốt, cũng không sắp xếp lại, có mấy tấm ảnh dính hết vào nhau.

Khi còn đi học anh có được chiếc máy ảnh đầu tiên, không ngừng chụp mười năm, trong thời gian đó đã thay hai chiếc, bất giác chụp được rất nhiều ảnh. Những tấm ảnh này đã sớm bị quên lãng trong góc khuất thời gian, không nghĩ tới có một ngày anh lại nhớ đến chúng.

Điện thoại vang lên, là tin Đồng Xán Xán gửi từ wechat.

Đồng Xán Xán: [Hình ảnh quả roi] Cô cháu gái rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện. Em cảm thấy sau này ở chỗ này cũng không tệ.”

Cao Kình cười, cũng không nhắn lại.

“Bệnh viện...Aiz...” Anh rút ra một tấm hình, để sang bên cạnh, tiếp tục lật, lật hết một cuốn lại sang cuốn thứ hai. Chờ anh lật xong hết, sữa đậu nành đã nguội ngắt, chớp mắt thời gian đã qua mười một giờ, còn trễ hơn cả tăng ca.

Lời tác giả:

Trong bình luận có nhắc đến cung điện trí nhớ trong phim TVB, nếu như tôi nhớ không nhầm là trong “D.I.E”, không thể xác định 100%, nhưng lúc tôi biết đến cung điện trí nhớ, chắc chắn là ở TVB.Thuận tiện nói đến việc chăm sóc trước khi lâm chung, trong “Bằng chứng thép”, bạn gái cũ của Âu Dương Chấn Hoa là Chung Gia Hân, là một bác sĩ, cô quay về Hồng Kông để làm một hạng mục gọi là “phục vụ cái chết yên bình”. Hồng Kông gọi là phục vụ cái chết yên bình, trong nội địa chúng tôi gọi là “chăm sóc trước khi lâm chung”. Lần đầu tiên tôi biết đến chăm sóc trước khi lâm chung chính là ở đây, bởi vì không hiểu phục vụ cái chết yên bình là gì, nên năm đó tôi ra sức tìm kiếm. Tính toán thì nháy mắt đã trôi qua mười năm rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện