Hai người ôm nhau một lúc, vừa ra đến cửa, Cố Tương đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ.

Cao Kình luôn chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt cô. Cô hiếm khi lộ sự chấn động ra ngoài, người bên ngoài vừa mới tiếp xúc với cô chỉ cho là cô lạnh như băng, không dễ kết bạn, nhưng có rất ít người nhìn vào ánh mắt và khóe miệng cô. Cô biết cười, cũng sẽ biết không vui, còn có cả mất mát, thỉnh thoảng khi anh hôn, cô còn có chút thay đổi khó mà đoán được. Những cảm xúc nhỏ này đều giấu rất sâu, hiện tại Cao Kình suy nghĩ, lại phát hiện mình nhớ rõ từng cử chỉ của cô.

Cô cúp điện thoại, Cao Kình ôm bả vai cô, nói: "Vậy để hôm khác ăn."

Cố Tương nói: "Anh cũng đã chuẩn bị xong rồi."

Cao Kình nói: "Hiện tại anh lại có thêm thời gian để ứng phó cho đầy đủ."

Cố Tương vẫn mất mát như trước.

Cao Kình cười ôm lấy cô, dán vào gương mặt cô: "Sao?"

Cố Tương không lên tiếng.

Bờ môi Cao Kình dán sát vào mặt cô, mắt nhìn phía trước, suy nghĩ một lát nói: "Đúng rồi, nói cho em chuyện này."

"Chuyện gì?" Cố Tương hỏi.

"Em đợi một lát."

Cao Kình đi vào phòng ngủ, trong tay cầm lấy một quyển nhật ký của Cố Tương và một quyển sổ lạ. Cố Tương vươn tay muốn cầm lấy: "Còn hai quyển nữa đâu?" Cô cho rằng Cao Kình muốn trả cho mình.

Cao Kình bắt lấy tay cô, không đưa nhật ký cho cô. Anh dẫn cô ngồi vào ghế sa lon, mở nhật ký ra, nói: "Em xem, đây đều là những hình em vẽ khi còn bé."

"Vâng." Cố Tương khó hiểu chờ Cao Kình nói tiếp.

Cao Kình nói: "Em từng nói mình đi rất nhiều con đường đến trường, hoặc là những nơi thường xuyên đi khi còn bé, em cho rằng những hình vẽ này là hình dáng những nơi kia."

"Chính là như vậy." Cố Tương nói.

Cô luôn rất kiên nhẫn khi nghe người khác nói chuyện, dù người đó nói chậm, hay là nội dung cô cần quan tâm.

Cao Kình không nhịn được hôn cô một cái, Cố Tương không hiểu gì hết.

Cao Kình mỉm cười, bắt lấy tay cô đặt trên đầu gối, nói tiếp: "Nhưng suy đoán của anh có một điểm khác với em. Ngày đầu tiên em vẽ hình chứng tỏ lúc ấy em đang học lớp sáu, em vẫn còn là trẻ con. Tuy từ nhỏ em cũng rất độc lập, khác với phần lớn những đứa trẻ khác, nhưng lúc đó dù sao em cũng chưa phải là người trưởng thành, phương thức tư duy sẽ không giống với người trưởng thành. Cho nên, em nói em đến công viên Cẩm Dương so sánh với hình vẽ, anh cảm thấy em mười năm trước, không nhất định sẽ nghĩ tới cách này."

Cố Tương ngẩn người, cô nghĩ tới rất nhiều chuyện khi còn bé mình có thể sẽ làm, ví dụ như khi còn bé cô cũng không thích vận động, khi còn bé cô không có bạn bè cho nên cô thích vẽ tranh, còn chưa nghĩ tới khi còn bé phương thức tư duy của cô lại giống với trẻ con hơn.

Cố Tương do dự: "Anh nói có lý, nhưng nếu như không phải dựa vào bản đồ vẽ ra, vậy những thứ em vẽ này mang ý nghĩa gì?"

"Anh cũng đâu có nói những thứ em vẽ không dựa vào bản đồ."

"Hả?"

Cao Kình nói: "Đều là vẽ dựa vào bản đồ, chỉ là thay đổi một loại phương thức chỉ có trẻ con nghĩ đến thôi. Em nghĩ xem mỗi ngày em đến trường, thường xuyên đi bệnh viện, có khả năng là em dựa vào đường mà mình đi đấy? Nét vẽ có ngoằn ngoèo có thẳng, còn có dốc đứng, trong nhật kí của em có những hình khác nhau, đổi lại phương thức suy nghĩ, thật ra chúng đều là do nét vẽ tạo thành, không phải sao?"

Cố Tương như thể đang nghe giảng đạo.

Cao Kình mở một cuốn sổ khác ra, bên trên trang giấy chỉ dùng bút bi vẽ ra nét liên tiếp. Anh để cho Cố Tương xem, vừa nói vừa chậm rãi lật giấy, "Buổi tối mấy hôm trước anh đi qua nhà cũ của em, xuất phát từ nơi ấy, ngồi một lần tàu điện ngầm, đây là nét vẽ anh dựa vào tuyến đường đó vẽ ra. Thói quen đi đường của mỗi người khác nhau, cùng một hành trình cũng có rất nhiều khả năng. Ví dụ như em đi ra cư xá băng luôn qua đường cái, hoặc là đi ra ngoài đến chỗ ngã tư đèn xanh đỏ đầu tiên mới băng qua đường, hai chỗ này khác nhau, phía sau sẽ sinh ra vô số khả năng."

Cố Tương vươn tay tự lật giấy. Bên trên mỗi một tờ giấy đều là nét vẽ lúc thẳng lúc cong, sổ hơi nhỏ, vẽ không hết bên dưới lại vẽ thêm lần nữa, biến thành hình nguyên vẹn. Quyển sổ đã dùng hết hơn nửa. Cố Tương hỏi: "Cũng chỉ có có mỗi tuyến tàu điện ngầm này thôi sao?"

Cao Kình gật đầu: "Những nơi khác anh còn chưa kịp đi."

"Anh đến nhà cũ em lúc nào thế?"

"Lúc em đi Hải Châu."

Cố Tương nghĩ lại: "Vậy cũng chỉ có thời gian một buổi tối. Anh đi mất bao lâu?"

Cao Kình nói: "Có lẽ khoảng ba bốn tiếng?" Khi cô không ở bên cạnh, ban ngày anh bận rộn, buổi tối lại dành thêm ba, bốn tiếng chỉ vì một tuyến đường, ngày hôm sau anh lại phải tiếp tục làm việc.

Cố Tương nhìn anh, không nói lời nào.

Cao Kình xoa cằm cô: "Sao vậy?"

Cố Tương ôm lấy eo anh, đôi má dán sát vào ngực anh. Lồng ngực Cao Kình nóng lên, khẽ hôn trán và mắt cô, nghe thấy Cố Tương hỏi: "Sao hôm nay anh mới nói với em?"

Cao Kình nói: "Anh vốn muốn đợi đi xong toàn bộ mới nói cho em, hiện tại loại khả năng vẫn không thể xác định."

Cố Tương khó chịu tựa vào ngực anh: "Vâng."

Cao Kình dùng sức hít hà trên đỉnh đầu cô.

Qua một lát, Cố Tương ôm đủ rồi, buông anh ra muốn tiếp tục nghiên cứu quyển sổ, Cao Kình lại đột nhiên chụp lấy cô, sau đó cầm lấy sổ, điều chỉnh tư thế ngồi. Ôm cô trong ngực, Cao Kình điềm nhiên như không có việc gì nói: "Em nhìn xem, loại phương thức đi lại nào phù hợp với tổ hợp hình vẽ trên nhật ký của em nhất?"

Cố Tương mím môi, ngoan ngoãn để cho anh ôm, hai người nằm trên ghế sa lon, nghiên cứu hơn bốn mươi phút, lúc ngẩng đầu, sắc trời đã tối đen.

Cố Tương khép sổ lại, nói ra: "Em muốn dựa theo cách của anh đi thử một lần."

"Hiện tại?"

"Vâng, đi bệnh viện." Đến nơi gần đây nhất.

Hai người cùng đi ra ngoài.

Thành phố Thanh Đông nghênh đón ban đêm, ngọn đèn sáng chói, ngựa xe như nước, thành phố này đã trở nên xa lạ, chỉ là dù vậy con đường đi dưới chân cũng luôn tồn tại sâu trong trí nhớ, muốn vứt bỏ cũng không hết.

Bà Chử Cầm nhìn ra ngoài cửa kính quán cà phê, cảm thán: "Vật đổi sao dời, thời gian trôi nhanh, thật sự là không thể tưởng tượng nổi."

Chu Thiếu Vân ngồi đối diện bà, khuấy cà phê, mỉm cười hỏi: "Hình như cô chưa từng tới Thanh Đông?"

Bà Chử Cầm nói: "Tôi là người địa phương, chỉ là mười năm không trở lại rồi."

"Một lần cũng chưa?"

"Đúng vậy." Sau khi rời khỏi, bà chưa từng về lại đây.

Chu Thiếu Vân nói: "Vậy cô nên ở thêm một thời gian, mười năm nay Thanh Đông thay đổi rất nhiều, chờ tôi rảnh sẽ đi chơi với cô."

Bà Chử Cầm cười nói: "Vâng."

Chu Thiếu Vân nhấp một ngụm cà phê, đi vào vấn đề chính: "Chử Cầm, lúc nào có thể viết xong quyển tiểu sử này?"

"Tôi chuẩn bị ba tháng, đã hoàn thành bốn phần năm nội dung rồi, lại trò chuyện hai lần với cha cô, chờ tôi sửa chữa một chút, dự tính tháng sau có thể xong bản thảo rồi." Bà Chử Cầm không đợi Chu Thiếu Vân lên tiếng, bà nói ra trước, "Cô cảm thấy thời gian không còn kịp rồi sao?"

Chu Thiếu Vân mỉm cười thở dài: "Nói chuyện với cô chả tốn chút sức nào, tâm tư cô quá khéo, cái gì cũng biết."

Bà Chử Cầm nói đùa: "Nói cứ như tôi đọc được suy nghĩ vậy."

Chu Thiếu Vân cũng không nói đùa nữa: "Chắc hẳn cô cũng biết tình hình của cha tôi rồi, ông đã đi vào đó, chứng minh thời gian không nhiều. Không sợ nói cho cô biết, bác sĩ nói cha tôi chỉ còn sống một tháng."

"À...Vậy cô phải kiên cường chút."

Chu Thiếu Vân gật đầu: "Tôi đã gạt bỏ được ý nghĩ đó rồi, con người đều phải mất đi, cha tôi đã tám mươi rồi, cũng coi như viên mãn. Chỉ là tôi hi vọng ông ra đi vui vẻ hơn, cô biết đấy, người trước khi lâm chung, nhìn thấy cuộc đời của mình được ghi lại trên sách sẽ thấy vui hơn. Tôi chỉ cầu cha tôi ra đi vui vẻ, còn cả giữ được giang sơn ông đã dốc sức..."

"Ngày mai vị giáo sư thôi miên kia tới, tôi sợ cha tôi sẽ bị nó đầu độc, cô phải biết rằng người em trai kia của tôi là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, tôi không muốn tâm huyết của cha tương lai bị nó làm lụn bại."

Bà Chử Cầm nói: "Aiz, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, làm khó cho cô rồi."

Chu Thiếu Vân nói: "Tôi không sợ khổ. Cô giúp đỡ tôi chút, xem có thể mau chóng đưa bản thảo ra không, để cho cha tôi nhìn, dỗ ông vui vẻ."

Bà Chử Cầm nói: "Mấy ngày nay tôi sẽ tranh thủ thời gian."

"Vậy thì vất vả cho cô rồi. À, đúng rồi, còn có chuyện..."

Bà Chử Cầm nhìn Chu Thiếu Vân.

"...Bác sĩ Cao kia, hôm nay cha tôi gọi cậu ta đi vào hỏi ý kiến. Tôi nghe cậu ta gọi cô là cô, hai người rất thân sao?"

Bà Chử Cầm sứng sờ, lập tức mỉm cười.

Cửa chính bệnh viện Thụy Hoa.

Cao Kình và Cố Tương đứng ở cửa ra vào, nhìn bụng lẫn nhau. Cố Tương ngẩng đầu lên: "Anh đói à?"

"Ừ."

Cố Tương nhìn xung quanh, Cao Kình giữ chặt tay cô: "Đi ăn gì đó đã."

Anh dẫn Cố Tương vào một quán ăn, gọi rau xào, lại gọi thêm hai đĩa bánh bột lọc.

Cố Tương bưng đĩa bánh ăn, một lát sau đã hết sạch, Cao Kình rút khăn giấy, lau sạch khóe miệng cho cô.

Ăn cơm xong, cuối cùng hai người cũng đi vào bệnh viện. Cố Tương vừa đi vừa vẽ lại tuyến đường, Cao Kình ở bên đưa ra đề nghị, bọn họ đi đến khu nằm viện, nơi đó mới là chỗ ông Cố Tương làm việc.

Cố Tương có cảm giác mạch suy nghĩ của Cao Kình đúng, chỉ cần cô vẽ lại tất cả tuyến đường, lại dùng phương thức tư duy đơn giản của trẻ con so sánh với hình vẽ trên nhật ký, có thể xác định được cung điện kí ức của cô rồi.

Đi đến nửa đường, bọn họ trông thấy hai người đang giằng co ở toà nhà gần đó. Cố Tương ngẩng đầu, Cao Kình liếc cô.

"Cao Kình..." Có người hô lên.

Không suy nghĩ chút nào, Cao Kình nắm tay Cố Tương tiến lên: "Sao em lại tới bệnh viện?"

Nguyễn Duy Ân rút cánh tay ra, cũng không nhìn Diêu Tấn Phong, đáp lại: "Em đến tìm bác sĩ Hoàng."

"Bị ốm à?"

"Không phải, em muốn nhờ ông đưa ra lời khuyên về sức khoẻ cha em, ban ngày em không có thời gian, đúng lúc tối nay ông trực ở bệnh viện, em tới hỏi một chút."

Ông Nguyễn là bác sĩ, rõ ràng bình thường ông không chịu nhiều lời, Nguyễn Duy Ân lo cho ông, mới tự mình đến bệnh viện tìm bác sĩ quen thuộc. Nhưng cô cũng không tìm Cao Kình...

Cố Tương tò mò nhìn Nguyễn Duy Ân.

Cao Kình nhíu mày: "Cuối tuần anh đến thăm thầy."

Nguyễn Duy Ân cười nói: "Vâng, có lẽ cha em sẽ chịu nói với anh."

Bọn họ nói lâu như vậy, Diêu Tấn Phong vẫn im lặng từ đầu đến cuối, anh ta đứng trong bóng tối, biểu cảm đều được bóng đêm che giấu.

Cao Kình nói xong, nắm tay Cố Tương: "Vậy bọn anh đi trước." Lại nhìn về phía Diêu Tấn Phong, nói với anh ta một tiếng.

"Hi." Nguyễn Duy Ân chào hỏi Cố Tương, "Tạm biệt."

Cố Tương nói: "Tạm biệt."

Hai người đi xa dần, Nguyễn Duy Ân nhìn tay bọn họ nắm chặt, suy nghĩ bay xa.

"Em vẫn còn thích cậu ta?"

Nguyễn Duy Ân quay đầu: "Anh nói bậy bạ gì đó!"

Đi một vòng lớn, Cố Tương cúi đầu ghi chép. Cao Kình vén tóc cô ra sau tai. Cố Tương vừa viết vừa nói: "Em phải sắp xếp chút thời gian, bắt đầu từ mai đi mấy nơi khác."

Cao Kình nói: "Anh đi với em."

"Không cần đâu, anh phải đi làm." Nói xong, Cố Tương ngẩng đầu nhìn anh, "Buổi trưa em tới tìm anh ăn cơm."

Cao Kình cười: "Vậy anh chờ em."

Cố Tương mím môi, lại nói: "Em còn phải nhớ kĩ những thứ đã xem nữa."

Cao Kình giữ chặt bàn tay nhỏ bé của cô, "Xem đi."

Anh dẫn cô đi đường, Cố Tương cúi đầu, ánh mắt cụp xuống, cô không nhìn sổ, mà là đang xem bước chân của họ.

Cô đột nhiên vui vẻ, nhắm mắt lại. Gió khẽ lướt qua làn da, xe cộ ầm ĩ đi qua, tiếng còi trở nên chói tai, bước chân xung quanh ầm ĩ, tiếng người không ngừng nói chuyện. Tay của cô vô cùng ấm áp, đi theo bước chân ổn định chầm chậm. Mỗi bước chân của cô mạnh mẽ có lực. Không do dự, cô từ từ nhắm hai mắt, băng qua đường cái hối hả.

Cao Kình dừng bước, "Đến rồi."

Cố Tương trợn mắt, điềm nhiên như không có việc gì ngẩng đầu. Cô không biết Cao Kình không hề bỏ qua bất cứ hành động lén lút nào của mình. Sự lén lút của cô đêm nay khiến cảm xúc anh dâng trào.

Đi vào cư xá, anh làm như không thấy thang máy, dẫn Cố Tương tới hành lang lờ mờ. Sau lưng Cố Tương kề sát vách tường, môi lưỡi giao nhau, đèn cảm ứng hành lang sáng lên, sức lực cô dần dần biến mất.

Một lúc lâu sau, Cao Kình khàn giọng: "Làm sao bây giờ, anh còn chưa hết bệnh."

Cố Tương nhỏ giọng nói: "Em thông cảm cho anh."

Cao Kình: "..."

Anh khẽ cười trên đỉnh đầu cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện