Tháng mười năm ngoái, cha mẹ Cao Kình về nước. Lúc Cao Kình nói tin tức này, giống như đang nói chuyện thời tiết, anh đang rửa bát, hai tay toàn là bọt xà phòng, không có tay nào sạch, anh gọi Cố Tương giúp anh kiểm tra xem cổ áo có thứ gì.

Cố Tương vừa bóc xong một quả nho, thuận tay bỏ vào trong miệng anh, cầm lấy cổ áo anh, nhìn vào trong, nói: "Không có gì."

Cao Kình lắc lắc, cổ hơi ngứa, Cố Tương gãi giúp anh, Cao Kình nói: "Xuống dưới một chút."

Tay C ố Tương dịch xuống dưới.

"Ở đó." Cao Kình nói.

Cố Tương gãi thêm mấy cái.

Cao Kình nói: "Đúng rồi, ngày kia cha mẹ anh về, nói muốn mời em ăn cơm."

Cố Tương hoảng hốt, chả báo trước gì cả.

Cao Kình vô cùng tuỳ ý, "Vậy chọn ngày kia đi, đúng lúc chúng ta đều được nghỉ, anh mang em đi đón người, sau đó ăn cơm. Bọn họ làm việc theo cảm tính, hôm nay mới nói cho anh biết, dù sao cũng chỉ ở lại có mấy ngày..." Ánh mắt anh liếc qua Cố Tương vẫn đang há hốc mồm, rồi chớp mắt, anh mỉm cười, hôn môi cô một chút, nói, "Đừng căng thẳng, chỉ là một bữa cơm thôi mà."

Cố Tương ra vẻ "bình tĩnh ", "Vâng, không có gì."

Cách ngày kia chỉ còn một ngày, buổi tối Cố Tương không ngủ được.

Cô ngủ trong phòng bà. Đến nay tang lễ mới hơn một tháng, có khi sáng sớm thức dậy, cô trông thấy chiếc bát không trên bàn cơm, còn có thể tự lừa gạt mình một chút.

Đã một thời gian cô không uống sữa tươi rồi, bà không mua cho thì chính cô sẽ không nghĩ tới uống.

Cố Tương mở tủ quần áo ra, chọn đồ mặc cho ngày kia. Mùa hè cô thích mặc váy, mùa thu cô thích mặc áo khoác ngoài váy. Cô nhớ khi còn bé cô có một chiếc váy đỏ, kiểu dáng mùa đông, cô vô cùng thích, đó là khi cô học lớp ba, có một lần mặc bị bẩn, ngày hôm sau cô vẫn còn muốn mặc, sau bữa cơm lén vào nhà tắm giặt váy, bà nhìn thấy, bảo cô về phòng ngủ. Vóc dáng cô thấp, trước khi đi không ngừng dặn đi dặn lại: "Bà giúp cháu phơi nhé."

Bà cô đồng ý qua loa.

Nửa đêm cô bị tiếng động đánh thức, mới phát hiện bà ở trong nhà tắm, cầm máy sấy váy cho cô.

Quần áo mùa đông nào có thể khô trong một đêm. Khi đó cô lại không nghĩ tới điều này.

Cố Tương chạm tay vào một chiếc váy màu vàng nhạt, ánh mắt nóng lên.

Cô đã nhớ ra tất cả, nhưng bà không biết được.

Ngày hôm sau, cô đột nhiên tỉnh lại, theo thói quen mò điện thoại, còn chưa tới bảy giờ. Ấn mở wechat, Cao Kình bảo cô sau khi dậy thì mở cửa.

Cố Tương chải qua tóc, đi dép lê, mở cửa, cảm giác hơi nặng, cúi đầu nhìn, trên cửa tay cầm treo sữa tươi và một phần sandwich.

Cửa vừa mở ra, Đồng Xán Xán cũng chuẩn bị đi làm, nhìn thấy đồ Cố Tương cầm trong tay, cô ấy chống nạnh nhìn chằm chằm cô: "Cũng không biết mua thêm một phần, tôi ở đối diện với cô đấy, tôi còn là em gái ruột anh ấy nữa!"

Cố Tương nói: "Cô là em họ."

Đồng Xán Xán nổi giận đùng đùng nhe răng.

Trở lại trong phòng, Cố Tương rót sữa bò vào trong cốc, giơ cốc lên, nhắm về phía mặt trời mới mọc.

Chất lỏng màu trắng sữa lăn tăn gợn sóng, Cố Tương nhìn một lát, uống một hơi hết hơn nửa cốc.

Wechat vang lên một tiếng, cô liếm miệng, ấn mở xem.

Cao Kình: "Sữa tươi nên hâm lại, em sắp tới kì rồi."

Cố Tương cứng đờ ngón tay... Chuyện này anh cũng biết sao?!

Ngày hôm sau, Cố Tương mặc chiếc váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác thêm chiếc áo mỏng, theo Cao Kình đi tới sân bay.

Vừa mới đi đến cửa đón người, đãÌ thấy gần đó có ba người trẻ tuổi chỉ trỏ bên này, Cố Tương liếc về phía bọn họ, ba người trẻ tuổi kia dường như nhận được cổ vũ, vội vội vàng vàng đi đến trước mặt cô, chờ mong nhìn cô: "Cố Tương, cô thật sự là Cố Tương rồi! Chúng tôi rất thích cô, chúng tôi là fan của cô!"

Cố Tương mặt không cảm xúc, buông thõng ngón tay lặng lẽ tóm dưới váy, tay lập tức bị người cầm chặt, người bên cạnh mở miệng thay cô: "Cảm ơn."

Cố Tương nhìn Cao Kình, Cao Kình cười với cô, nói: "Chả quen chút nào, không ngờ em thành ngôi sao rồi."

Cố Tương nói: "Anh thích ứng không tệ nha."

Những người trẻ tuổi thấy hình ảnh giữa hai người bọn họ, kích động châu đầu ghé tai, theo sát hy vọng có thể chụp ảnh chung với Cố Tương.

Chụp được mấy tấm, bọn họ lên tức gửi lên weibo, Cao Kình và Cố Tương đón người, cuối cùng cũng đã đi ra.

Cha mẹ Cao Kình gần sáu mươi, có lẽ là có liên quan đến làm nghệ thuật, hai người thoạt nhìn chỉ như ngoài bốn mươi, trẻ trung lại văn nghệ, vừa gặp mặt đã ôm.

Bà Cao không ngừng khen Cố Tương: "Cháu xinh quá, còn xinh hơn cả trong ảnh." Lại nhìn Cao Kình, "Con hời rồi!"

Cao Kình mỉm cười: "Vâng."

Cố Tương đỏ mặt.

Bữa tối đặt ở một nhà hàng lấy chủ đề "tự nhiên", cha mẹ Cao Kình bình luận về các món ăn từ trang trí đến màu sắc, đợi sau khi đã tương đối quen thuộc với Cố Tương, mới hỏi chuyện riêng của cô, Cố Tương cũng không ngại, cha mẹ anh nói chuyện rất khéo.

Cô nói chuyện thẳng thắn, trả lời ngắn gọn, giơ tay nhấc chân rất chú trọng dáng vẻ, bà Cao quan sát cả một bữa cơm, sau khi ăn xong tìm được cơ hội nói riêng với Cao Kình.

"Nhìn ra được Cố Tương rất ưu tú, nhưng con bé hiển nhiên không phải là một người giỏi về nấu nướng..."

Cao Kình ngắt lời: "Gần đây con đang nghiên cứu chuyện bếp núc."

Bà Cao bị nghẹn, "Con gấp cái gì, mẹ còn chưa nói xong." Bà lườm con trai, "Trước khi đến con đã ám chỉ chúng ta, để cho chúng ta khen con bé thông minh xinh đẹp, sao mẹ không hiểu chứ? Mẹ xem như đã nhìn ra, giữa hai đứa, con là người bị kiềm chế, con trai nuôi lớn đã muốn bỏ chạy với người, với tư cách mẹ con, không thể không nhắc nhở con một chút. Tương lai hai đứa kết hôn, con phải chăm sóc tốt cho đối phương, yêu đương và hôn nhân vô cùng khác nhau, yêu đương mãnh liệt, con sẽ cam tâm tình nguyện xông pha khói lửa vi đối phương. Nhưng hôn nhân có quá nhiều củi gạo dầu muối, áp lực sinh hoạt sẽ khiến cho con vốn cam tâm tình nguyện chăm sóc biến thành một loại vướng víu, mẹ không hi vọng tương lai có một ngày, khi con nhìn thấy đối phương, cảm giác sẽ là hai chữ "mệt mỏi". Đương nhiên, mẹ cũng hi vọng, tương lai con bé có thể cùng phát triển với con, nếu như con bé có thể chăm sóc con, mẹ sẽ càng thêm vui mừng."

Cao Kình hi vọng có thể tận tâm tận lực với mọi chuyện của Cố Tương, bưng trà rót nước, mặc quần áo đi tất, anh đều vui vẻ chịu đựng, sau khi ở bên cạnh cô, anh càng cảm thấy chưa đủ.

Lời này anh đương nhiên sẽ không nói ra miệng, mẹ anh có thể nói ra một phen như vậy, chứng minh bà rất hài lòng đối với Cố Tương.

Cao Kình nói: "Mẹ cứ yên tâm."

"Mẹ yên tâm cũng vô dụng, con phải để Cố Tương yên tâm ấy, cả cho mẹ Cố Tương nữa." Bà Cao thần thông quảng đại, "Bà thông gia bên kia, chỉ có thể để con tự giải quyết, chúng ta nuôi con hai mươi năm, cũng sẽ không hạ thấp mình vì con."

Bên chỗ bà Chử Cầm quả thật đúng là tâm bệnh của Cao Kình.

May mắn bên bà Chử Cầm đã đồng ý quốc khánh sẽ đến Thanh Đông một chuyến.

Cao Kình ngoài mặt không lộ ra, nhưng trong lòng vô cùng căng thẳng.

Hôm nay là ngày 6 tháng 10, ngày 7 tháng 10 là ngày quan tâm lâm chung và thư giãn điều trị thế giới.

Trong bệnh viện có hoạt động, Cao Kình không đi được. Vu Thi Thi đã trở thành một tình nguyện viên quan tâm lâm chung, cứng rắn lôi kéo đám bạn tham gia hoạt động.

Đối tượng là cha mẹ Mao Tiểu Quy, Mao Tiểu Quy mất gần được nửa năm, theo thời gian trôi qua, người nhà người bệnh cũng bị bỏ qua.

Đồng Xán Xán hát giống như Mao Tiểu Quy, dùng sức khiến cho bọn họ cười,tiếc là nụ cười của bọn họ đều cực kỳ gượng ép, hiển nhiên còn chưa nguôi ngoai việc con gái ra đi.

Cố Tương không nói gì, cô nhìn chằm chằm vào tường trắng, nhìn di ảnh của cô gái trẻ tuổi một lúc lâu, không biết chàng trai tên Lý Cương hiện tại thế nào...

Mẹ Mao Tiểu Quy do dự một lúc lâu, nói với Cố Tương: "Cảm ơn lúc trước cháu đã gặp con cô, thời điểm con bé ra đi đã không còn gì tiếc nuối."

Cố Tương nói: "Không có gì ạ." Dừng một chút, cô nói tiếp, "Hai bác phải giữ gìn sức khoẻ ạ."

Nói chuyện với hai người bao lâu, cảm xúc của mẹ Mao Tiểu Quy đều không thay đổi nhiều lắm, thế nhưng Cố Tương nói xong một câu này, bà Mao đột nhiên chua xót rơi lệ, che mặt khóc lớn.

Ba cô gái ngơ ngác nhìn nhau.

Sau năm giờ, Cao Kình lái xe tới đón người, đi đến cửa ga tàu điện ngầm, anh thả Đồng Xán Xán và Vu Thi Thi xuống. Hai người kia hô to: "Anh đi chè chén với người nổi tiếng, ném một mình em ở đây hít khí lạnh—— "

Ca khúc"Xem như anh lợi hại" vang vọng khắp nơi.

Cố Tương ngồi ở trong xe không ngừng cười, Cao Kình bất đắc dĩ lắc đầu.

Đến nơi, Cao Kình đỗ xong xe, nhìn vào gương chiếu hậu, kiểm tra mặt mũi, ngoài miệng hỏi: "Anh mua một chiếc khăn lụa và hai hộp trà, như vậy có đủ không?"

"Đã đủ rồi."

"Có phải không đủ coi trọng hay không?"

"Hơn một vạn đấy, đủ coi trọng rồi."

"Đối với mẹ em mà nói, số tiền này chả đáng là bao."

Cố Tương hỏi: "Tiền lương của anh bao nhiêu?"

Cao Kình báo mấy con số.

Cố Tương tới gần, hôn mặt anh, nhỏ giọng nói: "Cái này cũng không đáng là bao sao?"

"Hả..." Cao Kình dứt khoát giữ chặt cô, hôn thật sâu.

Hai người tới sớm, đợi hơn mười phút, bà Chử Cầm mới đúng hẹn tới.

Cao Kình lễ phép chào, tặng quà, lúc đã ăn được hơn nửa, anh nhắc tới chuyện cha mẹ muốn gặp mặt, bà Chử Cầm cụp mắt cắt bít-tết, nói: "Ta luôn tò mò một chuyện."

Cao Kình để dao xuống, "Bác nói đi ạ."

"Căn hộ cậu ở bây giờ chỉ có hai phòng, ngoài ra chả có thêm chỗ trống nào. Hương Hương ở trong biệt thự Bắc Kinh, trong nhà có người chuyên môn chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho con bé, một năm trước mỗi tháng ta cho con bé ba vạn tiền sinh hoạt, còn chưa kể đến năm mới, tiền trang phục đủ thứ. Chút tiền ấy không thể so với kẻ có tiền, nhưng chất lượng cuộc sống của con bé không phải nhà bình thường nào cũng gánh vác được."

Cố Tương nhíu mày: "Con đã độc lập về kinh tế, kết hôn cũng không cần người nuôi."

Bà Chử Cầm vẻ mặt ôn hoà: "Hương Hương, xen vào là rất không lễ phép."

Cao Kình thoáng nắm tay Cố Tương, giọng nói trầm ấm trả lời bà Chử Cầm: "Tính chất công việc của cháu cũng không thể mang đến cho cháu nhiều thu nhập, điều kiện của cha mẹ cháu cũng tương đối, nhưng từ lúc cháu bắt đầu đi làm đã không có ý định ăn bám. Chỉ có điều mặc dù cháu có quyết tâm này, tiếc là vẫn chưa làm được. Trong tay cháu có một khoản tiền, năm đó ông nội cháu mất, chia đều cho cháu và em họ."

Cố Tương kinh ngạc, cô nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy Cao Kình, nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và con trai ông Trương, có đề cập tới tài sản của ông nội.

Hoá ra thật đúng là có tài sản của ông nội? Cao Kình nhìn không chớp mắt, xoa bóp tay Cố Tương, hiển nhiên anh không nhìn cũng đoán được suy nghĩ lúc này của Cố Tương, cảm thấy buồn cười, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

"Số tiền kia, một phần dùng để mua chỗ ở hiện tại của cháu, còn một phần khác, cháu đem đi đầu tư, năm ngoái đã có chút lợi nhuận. Năm ngoái cháu đã nhìn trúng một căn hộ, tốt nhất là có bốn phòng, vẫn ở khu vực trung tâm thành phố.Nếu trả hết sẽ hơi vất vả, nếu đặt cọc trước trả góp thì không có vấn đề gì. Cháu sẽ cố gắng để cho Hương Hương duy trì chất lượng cuộc sống, cũng sẽ cố gắng để cho cuộc sống của em ấy ngày càng tốt hơn."

Bà Chử Cầm sửng sốt.

Cố Tương ngẩng đầu lên, nhìn về phía mẹ.

Bà Chử Cầm thay đổi rất nhanh, thản nhiên hỏi Cố Tương: "Công việc của con thì sao? Không trở về Bắc Kinh? Loại địa phương nhỏ này cũng không thích hợp với con, với thực lực của con, không ở Bắc Kinh Thượng Hải thật là đáng tiếc."

Cố Tương nói: "Với khả năng của con lúc nào cũng có thể bay tới Bắc Kinh Thượng Hải."

Bà Chử Cầm nói: "Ở đây vô thân vô cố, tương lai con cãi nhau với người, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không có để về."

Lần này Cao Kình mở miệng trước: "Không dám, không dám."

Bà Chử Cầm: "..."

Còn lại nửa miếng bít-tết, xem ra bà ăn không vào nữa.

Hôn sự đã được quyết định, nhân lúc cha mẹ Cao Kình còn chưa ra nước ngoài, cha mẹ hai bên chính thức gặp mặt.

Bà Cao và bà Chử Cầm đều là người nổi bật trong đám phụ nữ trung niên, hai người không phải đèn đã cạn dầu gặp gỡ, bất ngờ lại là vừa gặp đã thân.

Bà Cao dẫn bà Chử Cầm đi thăm khu vườn, sáng tác văn học cũng là sáng tác nghệ thuật, bà Chử Cầm tâm hồn nghệ sĩ, nhìn thấy khu vườn tràn ngập sinh khí, trong lòng vô cùng yêu thích, bà Cao hợp thời mở miệng: "Tôi và cha thẳng bé suốt ngày ở nước ngoài, nếu không phải Cao Kình thường xuyên đến đây quản lý, đã sớm bỏ hoang rồi.Đứa con này của tôi cũng không có gì hay, sắp ba mươi mới lần đầu biết yêu, bình thường cũng không có sở thích gì, chỉ thích mỗi chụp ảnh, đủ loại hoa cỏ, không thú vị chút nào, cũng may Hương Hương có thể chịu được nó."

Nói chuyện thật sự là một môn nghệ thuật, nhà họ Cao hiển nhiên có truyền thống này, tương lai cháu trai hoặc cháu gái nhỏ có thể để cho họ dạy dỗ.

Bà Chử Cầm nghĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện