Lúc Thiệu Hi tỉnh lại là 7 giờ sáng, cô vặn mình nhìn ra hướng ngoài cửa sổ thì chiếc xe kia đã không còn ở đó, hẳn là Phó Đình Sinh đã ở trong xe cả một đêm, đợi đến khi trời sáng mới đi.



Một đêm không mộng, cô duỗi thắt lưng lười biếng, cảm thấy sảng khoái và vô cùng thích thú.



Chính mình của vài năm trước làm sao có thể nghĩ tới sẽ có một ngày được ngủ ngon thôi cũng biến thành một thứ xa xỉ chứ.



Ăn xong điểm tâm, Thiệu Hi nhận được tin nhắn mà Phó Đình Sinh gửi đến —— "Biển số xe là giả."



Vẫn như trước, lời ít ý nhiều, cô nhếch khóe miệng, cất điện thoại.



Kết quả điều tra này cô cũng không ngoài ý muốn lắm, tặng hoa, chụp ảnh và theo dõi mới chỉ là phép thử thôi, buổi biểu diễn chân chính còn chưa có bắt đầu, đối phương làm sao có thể để bại lộ dễ dàng như vậy?



Đã tra không ra gì thì cũng không cần lo lắng rồi đi thăm dò nữa, đỡ lãng phí thời gian.



Tối hôm qua thật sự ngủ rất ngon nên tinh thần của Thiệu Hi hôm nay cũng cực tốt, bởi vậy ban ngày cô ra ngoài đi ăn cơm dạo phố uống trà chiều một chút, không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua tí nào, dù sao đối phương không vội mà đi ra thì cô cũng cũng chầm chậm mà ứng phó thôi.



Vốn chuẩn bị ăn xong rồi về nhà, nhưng cô lại nghĩ ra được một ý tưởng, hiện tại cô là "Người bị theo dõi có thể mất mạng bất cứ lúc nào" mà, sao có thể ở bên ngoài ăn cơm chiều chứ?



—— Phó Đình Sinh, tôi nghe lời anh nói nên buổi tối không ra ngoài, nhưng có một vấn đề, tôi không có cách nào để giải quyết chuyện cơm chiều.



—— Đi ra ngoài ăn thì sợ bị theo dõi, nếu gọi về nhà chẳng may tên đó giả làm shipper rồi trực tiếp hạ độc vào đồ ăn thì sao?



—— Anh nói xem bây giờ tôi phải làm sao bây giờ? [ ủy khuất ][ ủy khuất ]



Thiệu Hi gửi liên tiếp ba tin nhắn.



Qua nửa tiếng, cô nhận được tin nhắn trả lời.



—— Cô muốn ăn gì?



—— Gì cũng được, tôi không kén ăn.



—— Được.



Chiếm được câu trả lời như mong muốn, Thiệu Hi rất vừa lòng, nhìn nhìn thời gian rồi cô đi tắm rửa một cái, thay xong quần áo rồi trang điểm đã đến hơn 5 giờ.



Buổi tối chưa đến 6 giờ, chuông nhà Thiệu Hi vang lên.



Hôm nay về sớm như vậy sao?



Nghĩ như vậy, cô đi tới cửa, nhìn hình ảnh hiện trên chuông cửa xong, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Trang điểm trắng quá rồi.



Đại khái là biểu hiện mất mát trên mặt cô rất rõ ràng cho nên Trần Nguyên cũng có điểm chút xấu hổ, "Thiệu tiểu thư."



Thiệu Hi nhìn xung quanh cậu ta một chút, quả thật không có bóng dáng người kia, "Sao cậu lại tới đây?"



Trần Nguyên cười gượng hai tiếng, "Cái đó, đội trưởng có một cuộc họp gấp nên bảo tôi tới đưa cơm chiều cho cô trước."



Họp?



Thiệu Hi cảm thấy chính mình như bị lừa, cô thật sự cho rằng Phó Đình Sinh sẽ tới đưa cơm chiều cho cô cơ.



Sự tin tưởng giữa người với người đâu rồi!



Cô vừa ăn đồ ăn ở căn tin của bọn họ vừa nói thầm trong lòng.



Đồ lừa đảo!



Giờ này giây này Phó Đình Sinh đang họp ở trong cục không hiểu sao lại hắt xì cái.



"Đội trưởng Phó, không có việc gì chứ?"



"Không có việc gì." Anh thản nhiên trả lời.



Điện thoại đặt ở trong túi rung lên, anh cúi đầu nhìn lướt qua, là Trần Nguyên gửi tin nhắn.



—— Đội trưởng, nhiệm vụ hoàn thành, tôi đã đưa cơm chiều đến cho Thiệu tiểu thư rồi.



Vừa khóa màn hình, điện thoại lại rung lên, lần này là Thiệu Hi gửi đến.



—— Anh Phó, cảm ơn anh đã để Trần Nguyên tới đưa cơm chiều [ mỉm cười ].



Xưng hô lại biến thành anh Phó, Phó Đình Sinh lại cân nhắc ra được ý tứ trong lời nói của cô, anh cong khóe miệng, xem như đã hiểu vì sao vừa rồi lại hắt xì.



Hai ngày sau, đương nhiên vẫn là Trần Nguyên tới đưa cơm cho Thiệu Hi, đã ba ngày, đối phương không có động tĩnh gì mới, trong lòng cô liền cam chịu rằng đối phương đã tạm thời dừng tay.



Vừa đúng dịp ngày mai Thiệu Hi có một người bạn từ nước ngoài trở về, hẹn nhau đi ăn cơm chiều, cũng không cần thiết phải nhờ người tới đưa cơm cho cô nữa, dù sao cô cũng không muốn ngày nào cũng gặp Trần Nguyên!



Buổi tối thứ sáu, Phó Đình Sinh nhận được tin nhắn Thiệu Hi gửi đến.



—— Phó Đình Sinh, cảm ơn vì cơm chiều mấy ngày nay, từ ngày mai không cần đưa tới cho tôi nữa đâu.



Sau khi buông tay, anh cúi đầu nhìn đồ ăn đã để trong xe đẩy, đem thịt định mua về làm bít tết để lại vào tủ đá.



***



Ngày hôm sau, buổi chiều Thiệu Hi tới sân bay để đón người bạn Cố Lê của mình, hai người lớn lên từ nhỏ với nhau, Thiệu Hi lớn hơn cô ấy một hai tháng, hai năm trước Cố Lê đi sang nước A du học, cố gắng hết sức để học lên thạc sĩ.



Ăn cơm chiều xong hai người lại tới quán bar.



Cố Lê thấy cô không uống rượu nên thật sự ngoài ý muốn, "Cậu mà lại không uống rượu sao?"



"Tớ cũng không phải ma men." Thiệu Hi hoài nghi có phải hình tượng mình thích uống rượu đã ăn sâu vào trong tâm trí mọi người rồi không?! Thế nào mà cả một đám đều cho rằng ngày nào cô cũng uống rượu!



"Ừm ừm, uống ít rượu vẫn tốt hơn." Khi đó Cố Lê chỉ sợ cô bị ngộ độc rượu, "Đúng rồi, cậu còn cần thuốc ngủ không?"



Thiệu Hi lắc đầu, "Không cần."



"Chuyện mất ngủ sao rồi?"



Mất ngủ tốt lắm, cô nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh, "Cũng kháng thuốc từ lâu rồi." Thời gian đó cô uống thuốc ngủ giống như uống vitamin vậy.



"..."



Phát hiện vấn đề mất ngủ của Thiệu Hi vẫn chưa có giải quyết, trong lòng Cố Lê cũng lo lắng, đột nhiên nảy ra một ý tưởng, cô hạ giọng nói: "Thiệu Hi, muốn tìm đàn ông không? Buổi tối làm gì đó cho mệt mỏi rồi không chừng liền ngủ được đấy."



"..." Thiệu Hi cũng không thể tưởng được, người bạn từng thuần khiết giống như trang giấy trắng của cô lại có một ngày nói ra mấy lời này, dưới sự khiếp sợ cô lại phát hiện ra chút manh mối, "Không được rồi Cố Lê, cậu có đàn ông sao?"



Cô vừa thuận miệng hỏi, không nghĩ tới mặt Cố Lê bỗng chốc đỏ lên, ngoài miệng lại phủ nhận: "Không có."



Nhìn vẻ mặt cô ấy thẹn thùng, Thiệu Hi cảm thấy độ "tín" của lời này rất thấp.



Ai, cô cũng muốn có đàn ông, mà tiếc là người đàn ông cô coi trọng thì lại không mắc câu.



Buổi tối còn chưa đến 9 giờ, cô gái ngoan ngoãn Cố Lê tỏ vẻ phải về nhà, sau khi ba mẹ ly hôn xong, mẹ của Cố Lê liền chuyển về nhà bà ngoại của cô ấy ở thành phố S, chỗ đó cách quán bar không xa, Thiệu Hi nhìn cô ấy lên taxi rồi lại trở về quán bar.



Đêm còn dài, tiêu hao một chút cũng là một chút đi.



***



Khi xe Phó Đình Sinh đuổi tới nơi xảy ra án mạng đã là hơn 10 giờ đêm, bên ngoài đã được phong toả. Một thi thể nữ bị phanh thây rồi đặt trong túi to màu đen, vứt ở trong cốp xe của một chiếc xe hơi tại đây.



Xuyên qua dây phong tỏa, rất nhanh Phó Đình Sinh đã tìm được Trần Nguyên, cùng với chiếc xe nhỏ màu bạc phía sau cậu ta, có thể nhìn thấy ở trong cốp xe có một túi to màu đen, bên trong hẳn là thi thể.



Phó Đình Sinh đeo bao tay, "Đã xác nhận được thân phận của chủ xe là ai chưa?"



"Đã xác nhận, đúng hơn mà nói thì chính là chủ xe báo cảnh sát." Trần Nguyên dừng một chút, báo cáo kỹ càng, "Theo như lời anh ấy nói thì tối nay anh ấy lái xe đến quán bar, lúc hơn 9 giờ tối khi chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy có người đứng bên xe mình, bảo anh ấy nhất định phải mở cốp ra, chờ anh ấy mở cốp ra xong thì phát hiện bên trong gì đó, vì thế liền báo cảnh sát."



Phó Đình Sinh chậm rãi nhíu mày, "Cậu nói có người bảo anh ấy mở cốp xe ra?"



"Vâng, hơn nữa, ách... Đội trưởng, người này anh cũng quen."



______



Tác giả có chuyện muốn nói: Án tử bắt đầu rồi~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện