Mọi người dưới sự dẫn dắt của Thiên Hồn đi lên lầu, sau khi Thiên Hồn mở hệ thống phòng ngự ra, mới nhìn Tề Nhạc nói:
- Tề Nhạc, lần này thật sự làm phiền anh quá, nếu không có anh, sợ rằng nhiệm vụ của chúng tôi gặp phiền phức. Quản Bình tiến sĩ đâu rồi? Không phải lúc trước anh nói đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên hoàn thành nhiệm vụ.
Vừa nói, hắn lợi dụng vân lực trong người thúc dục Kỳ Lân Châu, hào quang lóe lên, Quản Bình tiến sĩ trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người. Trừ Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông ra, những người khác đều giật mình, ngay cả Quản Bình vừa bị Tề Nhạc thu vào trong Kỳ Lân Châu và Thực Vật Hồn cũng không ngoại lệ.
Thiên Hồn lặng đi sau nửa ngày, mới miễn cưỡng nói:
- Thực lực thủ hộ giả phương đông cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.
Quản Bình đã khôi phục thành bộ dáng vốn có, nhưng toàn thân trần truồng, nhìn hắn có chút quái dị, ánh mắt của hắn có chút ngốc trệ nhìn qua Kỳ Lân Châu trên ngực Tề Nhạc, muốn nói điều gì, nhưng lại có chút do dự.
Tề Nhạc mỉm cười, nhìn qua Hải Như Nguyệt nói:
- Công lao của tôi tới rồi, nhìn xem. Tôi cùng máu Kỳ Lân làm dẫn, dùng danh nghĩa Kỳ Lân kêu gọi các ngươi, chiến sĩ Thập Nhị Sinh Tiếu thủ vệ phương đông! Cầm tinh của các ngươi hiện ra đi.
Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên, cắn nát ngón giữa bắn về không trung, một giọt huyết châu phiêu nhiên bay ra, hai tay của Tề Nhạc kết ấn, đột nhiên giọt tinh huyết kia phiêu tán, một tầng hào quang màu đỏ sậm có hình tròn khuếch tán ra chung quanh, bao phủ trong phạm vi mười mét.
Thời điểm vòng tròn này bao phủ mọi người bên trong, mọi người trong Viêm Hoàng Hồn cảm giác một cổ năng lượng kỳ dị đang thẩm thấu vào người bọn dị, cũng không có thay đổi gì. Mà Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông chấn động tinh thần, sau lưng hai người xuất hiện hư ảnh màu trắng.
Quang ảnh sau lưng Hải Như Nguyệt vô cùng rõ ràng và rực rỡ, đó là một con Bạch Long hai cánh màu trắng, ngẩng cao đầu, tản ra khí phách không ai bì nổi. Mà quang ảnh xuất hiện sau lưng Từ Đông hơi mờ hơn Hải Như Nguyệt một chút, nhưng có thể nhìn rõ đây là con hổ, thân trắng vân đen, hơn nữa có hai cánh hổ đặc thù, nhìn nó uy phong bát diện. Hai đạo quang ảnh này xuất hiện, đã làm cho đám cao thủ Viêm Hoàng Hồn biết được cái gì gọi là năng lực đặc thù của thủ hộ giả phương đông. May mắn bọn họ đã lãnh hội quá nhiều chuyện quai dị trên người Tề Nhạc rồi, cho nên mới không có kinh hô thành tiếng.
Tề Nhạc sau khi ngâm xướng pháp quyết, sau lưng cũng xuất hiện quang ảnh, nhưng so với Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông, quang ảnh sau lưng của hắn chỉ có hai màu đen bạc mơ hồ, cũng không có rõ ràng. Đây cũng chẳng phải thực lực của Tề Nhạc không đủ, bản thân Kỳ Lân đặc thù, lúc bình thường, đồ án Kỳ Lân trên người so với Hải Như Nguyệt còn rõ ràng hơn, nhưng tiêu hao hôm nay quá lớn, bởi vậy dùng huyết mạch Kỳ Lân dẫn động quang ảnh cũng mơ hồ theo.
Hải Như Nguyệt đã hiểu được Tề Nhạc muốn làm gì, nàng có chút kinh hỉ nhìn qua đám người Viêm Hoàng Hồn, giống như tìm cái gì đó, đúng vào lúc này, biến hóa xuất hiện, mà biến hóa này, ở trên người Quản Bình tiến sĩ đang trần truồng.
Quản Bình chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu, làn da của hắn còn trắng hơn Tề Nhạc rất nhiều, nếu như không phải đã ba mươi mấy tuổi, nhìn hắn có thể gọi là tiểu bạch kiểm. Nhưng mà, khi trên người ba người Tề Nhạc xuất hiện hư ảnh thuộc về mình, Quản Bình cũng xuất hiện biến hóa, thân thể của hắn vốn run rẩy, ngay sau đó, một quang ảnh chậm rãi hiện ra, quang ảnh này mơ hồ rồi trở nên rõ ràng, hoàng sắc quang mang cũng từ từ biến thành màu vàng, đó là động vật giống vừa giống chó vừa giống sói, tuy quang ảnh này có hạn, nhưng vẫn nhìn ra thân hình hùng tráng của nó, cũng giống như quang ảnh sau lưng Hải Như Nguyệt, sinh vật quái dị này ngẩng cao đầu, chung quanh cổ nó có vòng cổ, dường như là bộ lông, nhưng không cách nào thấy rõ ràng, nhưng kim sắc quang mang lại biến nó thành rực rỡ hoa lệ.
Hải Như Nguyệt kinh hô một tiếng.
- Sư Ngao, chính là Sư Ngao.
Tề Nhạc cũng lặng người, tuy hắn suy đoán sẽ có kết quả này, nhưng không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại gọi ra tên khác, gãi gãi đầu, nói:
- Không phải chó sao?
Quản Bình ngơ ngác đứng ở nơi đó, dường như đang suy tư cái gì.
Từ Đông có chút kích động nói:
- Đương nhiên, Sư Ngao cũng là một loại chó, nhưng là chó cường đại nhất, trong truyền thuyết Viễn Cổ, là do Lân Sư cùng Kỳ Khuyển giao phối sinh ra, có được năng lực của Sư và Cẩu, là loài chó hung mãnh nhất, cho dù đối mặt với sư tử chính thức, cũng không có chút e ngại. Hơn nữa, Sư Ngao cũng là một trong những loài chó có được huyết mạch Kỳ Lân. Tề Nhạc, lần này anh lập công lớn rồi. Anh lại tìm được một đồng bọn của chúng ta, hơn nữa còn là đồng bọn cường đại. Anh nhìn quang ảnh cầm tinh sau lưng anh ta mà xem, thậm chí có thực lực bốn vân, hơn nữa, đã thức tỉnh rồi. Thuộc về chiến sĩ cầm tinh thức tỉnh tiên thiên. Không có tu luyện đã đạt tới bốn vân, không hổ là Sư Ngao ah!
- Anh ta noi không sai, Sư Ngao, có được lực lượng cường đại, vào thời kỳ Thượng Cổ Sư Ngao có thể chiến đấu với Long, chiều cao vượt qua hai trượng, cao tới một trượng, là một trong những cự thú hung mãnh nhất lục địa, tốc độ cùng lực lượng là đặc điểm của nó, hơn nữa, nghe nói Sư Ngao còn có một ít năng lực đặc thù, không phải tôi biết rõ.
Âm thanh của Giải Trĩ vang lên, đối với Tề Nhạc mà nói, nó là một từ điển bách khoa toàn thư về thời kỳ Thượng Cổ, thời điểm cần nhất sẽ giải đáp nghi vấn cho Tề Nhạc nghe.
- Đợi một chút, đợi một tý, tôi còn không rõ các người nói cái gì.
Đột nhiên Quản Bình tiến sĩ trầm mặc lại lên tiếng.
Sắc mặt Hải Như Nguyệt không còn lạnh như băng, hội giao lưu thủ hộ giả phương đông sắp diễn ra, đột nhiên vào lúc này xuất hiện chiến sĩ cầm tinh cường đại thế này, sao nàng mất hứng được chứ?
- Xin chào, tuy tôi còn không rõ thân phận của anh, nhưng nếu Viêm Hoàng Hồn tới cứu anh, chắc hẳn anh có địa vị rất cao với quốc gia. Vừa rồi Tề Nhạc làm anh cũng nhìn thấy rõ ràng. Đơn giản mà nói, anh chính là một trong những phần tử của thủ hộ giả phương động. Thập Nhị Sinh Tiếu, anh biết chứ.
Dù sao Quản Bình cũng là tiến sĩ có tài trí hơn người, gật gật đầu, nói:
- Chiến sĩ cầm tinh tôi biết rõ, nghe các người nói, chẳng lẽ các người cũng là chiến sĩ cầm tinh?
Từ Đông nói:
- Ở nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, tât cả thủ hộ giả phương đông đều bảo vệ phiến đại lục cổ xưa này, mà trong thủ hộ giả phương đông, dùng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm chủ. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chính là mười hai chiến sĩ cầm tinh có năng lực khác nhau tạo thành, anh là một trong số đó. Anh cũng nhìn thấy rồi, tôi là chiến sĩ cầm tinh hổ, Như Nguyệt là chiến sĩ long, mà anh, có lẽ chính là chiến sĩ cầm tinh cẩu. Tôi giải thích như vậy anh hiểu chứ?
- Tề Nhạc, lần này thật sự làm phiền anh quá, nếu không có anh, sợ rằng nhiệm vụ của chúng tôi gặp phiền phức. Quản Bình tiến sĩ đâu rồi? Không phải lúc trước anh nói đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Đương nhiên hoàn thành nhiệm vụ.
Vừa nói, hắn lợi dụng vân lực trong người thúc dục Kỳ Lân Châu, hào quang lóe lên, Quản Bình tiến sĩ trống rỗng xuất hiện trước mặt mọi người. Trừ Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông ra, những người khác đều giật mình, ngay cả Quản Bình vừa bị Tề Nhạc thu vào trong Kỳ Lân Châu và Thực Vật Hồn cũng không ngoại lệ.
Thiên Hồn lặng đi sau nửa ngày, mới miễn cưỡng nói:
- Thực lực thủ hộ giả phương đông cường đại tới mức không tưởng tượng nổi.
Quản Bình đã khôi phục thành bộ dáng vốn có, nhưng toàn thân trần truồng, nhìn hắn có chút quái dị, ánh mắt của hắn có chút ngốc trệ nhìn qua Kỳ Lân Châu trên ngực Tề Nhạc, muốn nói điều gì, nhưng lại có chút do dự.
Tề Nhạc mỉm cười, nhìn qua Hải Như Nguyệt nói:
- Công lao của tôi tới rồi, nhìn xem. Tôi cùng máu Kỳ Lân làm dẫn, dùng danh nghĩa Kỳ Lân kêu gọi các ngươi, chiến sĩ Thập Nhị Sinh Tiếu thủ vệ phương đông! Cầm tinh của các ngươi hiện ra đi.
Tề Nhạc nâng tay phải của mình lên, cắn nát ngón giữa bắn về không trung, một giọt huyết châu phiêu nhiên bay ra, hai tay của Tề Nhạc kết ấn, đột nhiên giọt tinh huyết kia phiêu tán, một tầng hào quang màu đỏ sậm có hình tròn khuếch tán ra chung quanh, bao phủ trong phạm vi mười mét.
Thời điểm vòng tròn này bao phủ mọi người bên trong, mọi người trong Viêm Hoàng Hồn cảm giác một cổ năng lượng kỳ dị đang thẩm thấu vào người bọn dị, cũng không có thay đổi gì. Mà Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông chấn động tinh thần, sau lưng hai người xuất hiện hư ảnh màu trắng.
Quang ảnh sau lưng Hải Như Nguyệt vô cùng rõ ràng và rực rỡ, đó là một con Bạch Long hai cánh màu trắng, ngẩng cao đầu, tản ra khí phách không ai bì nổi. Mà quang ảnh xuất hiện sau lưng Từ Đông hơi mờ hơn Hải Như Nguyệt một chút, nhưng có thể nhìn rõ đây là con hổ, thân trắng vân đen, hơn nữa có hai cánh hổ đặc thù, nhìn nó uy phong bát diện. Hai đạo quang ảnh này xuất hiện, đã làm cho đám cao thủ Viêm Hoàng Hồn biết được cái gì gọi là năng lực đặc thù của thủ hộ giả phương đông. May mắn bọn họ đã lãnh hội quá nhiều chuyện quai dị trên người Tề Nhạc rồi, cho nên mới không có kinh hô thành tiếng.
Tề Nhạc sau khi ngâm xướng pháp quyết, sau lưng cũng xuất hiện quang ảnh, nhưng so với Hải Như Nguyệt cùng Từ Đông, quang ảnh sau lưng của hắn chỉ có hai màu đen bạc mơ hồ, cũng không có rõ ràng. Đây cũng chẳng phải thực lực của Tề Nhạc không đủ, bản thân Kỳ Lân đặc thù, lúc bình thường, đồ án Kỳ Lân trên người so với Hải Như Nguyệt còn rõ ràng hơn, nhưng tiêu hao hôm nay quá lớn, bởi vậy dùng huyết mạch Kỳ Lân dẫn động quang ảnh cũng mơ hồ theo.
Hải Như Nguyệt đã hiểu được Tề Nhạc muốn làm gì, nàng có chút kinh hỉ nhìn qua đám người Viêm Hoàng Hồn, giống như tìm cái gì đó, đúng vào lúc này, biến hóa xuất hiện, mà biến hóa này, ở trên người Quản Bình tiến sĩ đang trần truồng.
Quản Bình chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu, làn da của hắn còn trắng hơn Tề Nhạc rất nhiều, nếu như không phải đã ba mươi mấy tuổi, nhìn hắn có thể gọi là tiểu bạch kiểm. Nhưng mà, khi trên người ba người Tề Nhạc xuất hiện hư ảnh thuộc về mình, Quản Bình cũng xuất hiện biến hóa, thân thể của hắn vốn run rẩy, ngay sau đó, một quang ảnh chậm rãi hiện ra, quang ảnh này mơ hồ rồi trở nên rõ ràng, hoàng sắc quang mang cũng từ từ biến thành màu vàng, đó là động vật giống vừa giống chó vừa giống sói, tuy quang ảnh này có hạn, nhưng vẫn nhìn ra thân hình hùng tráng của nó, cũng giống như quang ảnh sau lưng Hải Như Nguyệt, sinh vật quái dị này ngẩng cao đầu, chung quanh cổ nó có vòng cổ, dường như là bộ lông, nhưng không cách nào thấy rõ ràng, nhưng kim sắc quang mang lại biến nó thành rực rỡ hoa lệ.
Hải Như Nguyệt kinh hô một tiếng.
- Sư Ngao, chính là Sư Ngao.
Tề Nhạc cũng lặng người, tuy hắn suy đoán sẽ có kết quả này, nhưng không nghĩ tới Hải Như Nguyệt lại gọi ra tên khác, gãi gãi đầu, nói:
- Không phải chó sao?
Quản Bình ngơ ngác đứng ở nơi đó, dường như đang suy tư cái gì.
Từ Đông có chút kích động nói:
- Đương nhiên, Sư Ngao cũng là một loại chó, nhưng là chó cường đại nhất, trong truyền thuyết Viễn Cổ, là do Lân Sư cùng Kỳ Khuyển giao phối sinh ra, có được năng lực của Sư và Cẩu, là loài chó hung mãnh nhất, cho dù đối mặt với sư tử chính thức, cũng không có chút e ngại. Hơn nữa, Sư Ngao cũng là một trong những loài chó có được huyết mạch Kỳ Lân. Tề Nhạc, lần này anh lập công lớn rồi. Anh lại tìm được một đồng bọn của chúng ta, hơn nữa còn là đồng bọn cường đại. Anh nhìn quang ảnh cầm tinh sau lưng anh ta mà xem, thậm chí có thực lực bốn vân, hơn nữa, đã thức tỉnh rồi. Thuộc về chiến sĩ cầm tinh thức tỉnh tiên thiên. Không có tu luyện đã đạt tới bốn vân, không hổ là Sư Ngao ah!
- Anh ta noi không sai, Sư Ngao, có được lực lượng cường đại, vào thời kỳ Thượng Cổ Sư Ngao có thể chiến đấu với Long, chiều cao vượt qua hai trượng, cao tới một trượng, là một trong những cự thú hung mãnh nhất lục địa, tốc độ cùng lực lượng là đặc điểm của nó, hơn nữa, nghe nói Sư Ngao còn có một ít năng lực đặc thù, không phải tôi biết rõ.
Âm thanh của Giải Trĩ vang lên, đối với Tề Nhạc mà nói, nó là một từ điển bách khoa toàn thư về thời kỳ Thượng Cổ, thời điểm cần nhất sẽ giải đáp nghi vấn cho Tề Nhạc nghe.
- Đợi một chút, đợi một tý, tôi còn không rõ các người nói cái gì.
Đột nhiên Quản Bình tiến sĩ trầm mặc lại lên tiếng.
Sắc mặt Hải Như Nguyệt không còn lạnh như băng, hội giao lưu thủ hộ giả phương đông sắp diễn ra, đột nhiên vào lúc này xuất hiện chiến sĩ cầm tinh cường đại thế này, sao nàng mất hứng được chứ?
- Xin chào, tuy tôi còn không rõ thân phận của anh, nhưng nếu Viêm Hoàng Hồn tới cứu anh, chắc hẳn anh có địa vị rất cao với quốc gia. Vừa rồi Tề Nhạc làm anh cũng nhìn thấy rõ ràng. Đơn giản mà nói, anh chính là một trong những phần tử của thủ hộ giả phương động. Thập Nhị Sinh Tiếu, anh biết chứ.
Dù sao Quản Bình cũng là tiến sĩ có tài trí hơn người, gật gật đầu, nói:
- Chiến sĩ cầm tinh tôi biết rõ, nghe các người nói, chẳng lẽ các người cũng là chiến sĩ cầm tinh?
Từ Đông nói:
- Ở nước cộng hòa Viêm Hoàng chúng ta, tât cả thủ hộ giả phương đông đều bảo vệ phiến đại lục cổ xưa này, mà trong thủ hộ giả phương đông, dùng Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần làm chủ. Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, chính là mười hai chiến sĩ cầm tinh có năng lực khác nhau tạo thành, anh là một trong số đó. Anh cũng nhìn thấy rồi, tôi là chiến sĩ cầm tinh hổ, Như Nguyệt là chiến sĩ long, mà anh, có lẽ chính là chiến sĩ cầm tinh cẩu. Tôi giải thích như vậy anh hiểu chứ?
Danh sách chương