Lam Nhã thở dài, nói:

- Như Nguyệt, nhớ rõ lúc trước cô đã từng nói với tôi, không nên đặt sinh hoạt vào trong công việc, càng không thể vì vấn đề sinh hoạt của mình ảnh hưởng tới công tác. Tôi hy vọng quyết định này của cô là chính xác, như vậy đi, cho anh ta ba tháng, chức vị nhà thiết kế nội y này là của anh ta, nếu như anh ta có thể thiết kế được sản phẩm được khách hàng tán thành, có thể tiếp tục công việc này, nếu không, trừ phi cô đổi tôi đi chỗ khác, bằng không tôi nhất định đá anh ta đi.

- OK, cứ quyết định như vậy.

Hải Như Nguyệt mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc, nàng cho rằng, thời gian ba tháng đã đủ rồi.

- Tề Nhạc, anh cảm thấy thế nào? Có thỏa mãn với công tác này hay không? Hải Như Nguyệt tự cho rằng đắc kế, có thể trêu đùa hí lộng Tề Nhạc một phen, nhưng mà, nàng vẫn đánh giá thấp tình độ dâm đãng của Tề Nhạc, chỉ thấy trong vẻ mặt ngây ngốc của hắn có hào quang dâm đãng lóe lên, đi vài bước tới trước mặt của nàng.

- Anh làm gì?

Hải Như Nguyệt có chút cảnh giác nhìn qua Tề Nhạc.

Tề Nhạc kéo tay Hải Như Nguyệt, dùng sức lung lay, nói:

- Như Nguyệt, cô thật sự là chiếc đèn soi sáng cho tôi trong đêm tối, chỉ dẫn con cừu non lạc đường như tôi! Sao cô biết được giấc mơ từ thuở nhỏ của tôi thế, rất cảm tạ, Như Nguyệt, tôi phát hiện cô càng ngày càng đáng yêu. Thiết kế nội y nữ nhân, tôi cho rằng mộng tưởng này trong đời không thể thực hiện được. Không nghĩ tới cô lại thực hiện giúp tôi. Cô yên tâm đi, tôi tuyệt đối không làm cô mất mặt, nhất định sẽ trở thành một nhà thiết kế hợp cách. Lam quản lý, lúc nào thì tôi đi làm?

Hai nữ nhân há hốc mồm nhìn qua Tề Nhạc, cả buổi không nói được lời nào.

Hải Như Nguyệt đã từng suy đoán ra nhiều loại phản ứng của Tề Nhạc, nhưng nàng tuyệt đối không ngờ Tề Nhạc lại hưng phấn như thế.

- Anh, anh thật sự muốn nhận công việc này?

Kỳ thật làm sao Tề Nhạc không biết công tác này mang lại bao nhiêu xấu hổ cho hắn chứ, nhưng vừa rồi nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Hải Như Nguyệt, đương nhiên hắn có bất mãn, lúc này khi bắt gặp ánh mắt đắc ý của nàng biến thành không cam lòng, không chút do dự nói:

- Đương nhiên xác định. Tôi thích nhất là khiêu chiến, nhất là khiêu chiến cái mới lạ.

Lam Nhã so với Hải Như Nguyệt còn lớn hơn hai tuổi, đương nhiên nhận ra hai nữ nhân này quan hệ không tầm thường, nói:

- Nếu Tề tiên sinh mưu cầu danh lợi như vậy, ngày mai đi tới công ty báo danh. Đây là danh thiếp của tôi, sau khi anh tới có thể đi thẳng đến phòng làm việc của tôi, tôi sẽ bảo người an bài công tác cho anh.

- Tốt, cám ơn Lam quản lý.

Tề Nhạc nhận danh thiếp, có chút đắc ý lắc lắc trước mặt Hải Như Nguyệt.

- Như Nguyệt, không có chuyện gì nữa tôi đi trước.

Nhìn qua sắc mặt Hải Như Nguyệt dần dần âm trầm, Lam Nhã cảm giác mình nên rời đi thì tốt hơn.

Hải Như Nguyệt thở sâu, bình phục cảm giác thất vọng của mình.

- Được rồi, chị về trước đi, sớm nghỉ ngơi một chút.

Lam Nhã rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại có Tề Nhạc cùng Hải Như Nguyệt hai người.

- Tại sao lại đáp ứng?

Hải Như Nguyệt oán hận nhìn hắn.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đây không phải cô hy vọng sao? Đương nhiên, cũng là hy vọng của tôi. Đừng quên, tôi là lưu manh, là côn đồ, ít nhất trong lòng của cô, tôi luôn là như thế. Trong công ty có nhiều mỹ nữ như vậy, tôi có lý do không đi sao? Tốt, trở về phòng thôi, không phải cô muốn đốc xúc tôi tu luyện sao?

Nói xong, Tề Nhạc rời khỏi thư phòng. Nhìn thấy bóng lưng của hắn, Hải Như Nguyệt dùng sức nắm chặt tay lại, thằng này, vì cái gì hắn luôn khơi mào lửa giận trong lòng mình. Nếu hắn không phải Kỳ Lân, mình sớm một quyền...

Tề Nhạc vừa đi về phòng của mình thì nội tâm cảm thấy sảng khoái, da mặt của hắn rất dày, lại là người không sợ trời đất, căn bản chẳng cần lo lắng tương lai ngày mai của mình ra sao. Dù sao thử việc tới ba tháng, không được thì cứ nghỉ việc thôi. Hải Như Nguyệt vốn đang đùa nghịch mình mà thôi, đã như vầy, cứ tới đi. Mình là côn đồ, chân trần không sợ đi giày.

Hắn vừa đi vào phòng mình, không đợi hắn ngồi xuống, Hải Như Nguyệt cũng theo vào. Tề Nhạc có chút buồn cười nói:

- Cho dù là vào động phòng, cũng không cần nóng lòng như thế a.

Hải Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, bước đi nhẹ nhàng, trực tiếp ngồi vào giữa giường.

- Tu luyện.

Tề Nhạc nhún nhún vai, đương nhiên hắn biết rõ ngọn núi lửa trước mặt đang chuẩn bị phun trào và không nên kích thích nó, không nói thêm cái gì, ngồi khoanh chân đối diện với Hải Như Nguyệt chừng một thước.

Có lẽ vì trong nội tâm còn tức giận, hô hấp của Hải Như Nguyệt không ổn định, bộ ngực đầy đặn dao động lên xuống, dù biên độ chấn động không lớn nhưng cũng thấy được nó co giãn như thế nào, thật sự muốn sờ một cái a! Tề Nhạc âm thầm nuốt nước miếng. Ngẫm lại mình thời gian này lĩnh ngộ bóp vũ long trảo thủ không dài, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Hải Như Nguyệt, hắn vẫn bỏ đi ý niệm này.

Hải Như Nguyệt không có mở mắt ra, nói:

- Anh định nhìn tôi tới bao giờ?

- Ách... Cô không nhìn sao biết tôi nhìn cô?

- Tuy tôi không nhìn thấy cặp mắt gian tà của anh, nhưng khí tức chấn động trong người của anh tôi cảm giác được. Nếu anh còn dám có ý dâm với tôi, có tin tôi biến anh đời này không làm nam nhân được không.

- Không cần ác như vậy a.

Tề Nhạc vô ý thức che bảo bối của mình lại.

Hải Như Nguyệt lạnh lùng nói:

- Ít nói nhảm, tu luyện.

- Tốt, tốt, tôi tu luyện là được.

Tề Nhạc nhìn qua Hải Như Nguyệt , trong nội tâm có chút đắc ý, hắn vẫn ẩn dấu thực lực của mình trước mặt Hải Như Nguyệt, cũng không có nói thực lực của mình tiến triển như thế nào, vì muốn trong tương lai nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hải Như Nguyệt vì sự cường đại của mình. Nghĩ đến thành tích giả heo ăn thịt hổ, hắn lập tức vui vẻ tu luyện.

Tề Nhạc nhắm mắt lại, Hải Như Nguyệt thì mở mắt ra, khi thấy Tề Nhạc đã nhắm mắt lại, nàng cảm giác khí tức tán loạn của nam nhân trước mặt này đang hội tụ lại, trên người tràn ngập khí tức bá đạo, giống như dòng xoáy hấp dẫn vân lực Thăng Long Quyết của mình, không cần tận lực vận chuyển, tốc độ vận chuyển vân lực cũng tăng nhanh hơn rất nhiều.

Hải Như Nguyệt lần đầu tiên quan sát Tề Nhạc khoảng cách gần như thế, nhìn thấy gương mặt không xuất chúng trước mặt, nàng không biết nên giải quyết thế nào. So sánh với lần đầu tiên gặp mặt, vai của Tề Nhạc rộng hơn một chút, cũng càng cường tráng hơn, dáng người dần dần biến cao, nhìn hắn đã biến thành nam nhân thật sự chứ không phải bé trái như trước kia. Tuy tướng mạo của hắn không anh tuấn, nhưng không biết vì cái gì, mỗi một lần nhìn thấy hắn, đều sinh ra cảm giác khác nhau, bắt đầu là chán ghét, đến chẳng phải chán ghét, bây giờ thành quen rồi, dường như hắn không ngừng biến đổi, mỗi một lần gặp hắn, đều có cảm giác mới lạ, dường như là mị lực vô hình, không có quan hệ tới khí tức Kỳ Lân, chỉ là tướng mạo, ngữ khí cùng các động tác đặc thù kết hợp lại, hình thành một mị lực đặc thù trên người của Tề Nhạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện