Tề Nhạc do dự thoáng một phát, nói:
- Phí nấu ăn bao nhiêu tiền? Hứa Tình ngẫm lại, nói:
- Chi tiêu nấu ăn của chúng tôi một tháng cũng hơn một ngàn, đều là Vân tỷ làm, cho nên, phí nấu ăn của Vân tỷ gánh vác hơi nhiều một chút, mà tôi cùng Minh Minh đều là nữ hài tử, ăn cũng ít, cho nên nha, anh nên giao mỗi tháng năm trăm. Rất công bình a, đương nhiên, rửa chén không nên quên.
Tề Nhạc gãi gãi đầu, rất kiên định lắc đầu, nói:
- Tôi đi căn tin ăn vậy. Không cần xen lẫn vào các cô.
Trời ạ! Phí nấu ăn một tháng năm trăm, đây chỉ là phí thôi đấy, dù tiền cứu tế xã hội của mình không đủ dùng. Mặc dù nói học phí Hải Như Nguyệt đã giao giúp, nhưng mình cũng không thể đi vòi tiền của nàng. Với tư cách một nam nhân, Tề Nhạc vẫn có cốt khí, cố nén cảm giác muốn nhấm nháp tay nghề của mỹ nữ, cự tuyệt đề nghị của Hứa Tình.
Hứa Tình có chút kinh ngạc nói:
- Vân tỷ nấu cơm là ăn rất ngon, chẳng lẽ anh không muốn nếm thử sao?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tôi từ nhỏ đã sợ rửa chén nhất, không làm được. Hơn nữa tôi ăn đúng là nhiều, cho nên đi căn tin là phù hợp, trước kia tới đây tôi nghe nói cơm và màn thầu ở căn tin đại học Thanh Bắc số lượng không hạn chế, chỉ cần không lãng phí là được.
Hứa Tình có chút khó hiểu nhìn qua Tề Nhạc, bởi vì nàng rất rõ ràng gia đinh Cơ Minh Minh có thế lực cỡ nào, đã tiếp nhận Tề Nhạc tiến vào, cũng nên nghiền ép của hắn đôi chút, nếu không, những mỹ nữ như các nàng sẽ bị thiệt thòi. Nàng ghi nội quy này mặc dù cứng ngắt, nhưng trong đó có thành phần đùa giỡn Tề Nhạc trong đó, đối với vị nam sinh mới cùng phòng này, bởi vì Hứa Tình lúc trước còn xấu hổ, mới oai phủ đầu với hắn, nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc lại cự tuyệt quả quyết như thế, nhưng lại nói không ra lý do thích rửa chén. Lúc này, nàng từ trong mắt Tề Nhạc nhìn ra vài phần bất đắc dĩ, có lẽ bởi vì vừa rồi Cơ Minh Minh nói anh họ của nàng bị bệnh tim bẩm sinh, nàng cũng không tiếp tục chơi nữa.
- Được rồi, vậy tùy anh. Tiền thuê nhà bốn người chúng ta gánh vách, mỗi tháng mỗi người bốn trăm. Đến lúc đó anh đưa cho Vân tỷ là được.
Hứa Tình đi, Tề Nhạc có chút chán chường ngồi trên giường mình, dùng sức nện một quyền vào giường, trong nội tâm thầm mắng, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hán ah! Xem ra, mình nên tìm cách kiếm tiền mới được. Vừa nghĩ tới tiền, hắn lại vỗ đầu một cái, nói:
- Đúng rồi, xế chiều hôm nay còn có ước hẹn gặp mặt Điền Thử, tại sao quên chuyện này chứ, nên đi nhanh mới được.
Sau khi Tề Nhạc từ trong ngủ say tỉnh lại, hắn lập tức liên hệ với Điền Thử, tự nhiên không thể nói cho Điền Thử rõ chân tướng, chỉ nói với Điền Thử mình gặp được một thân thích, chuẩn bị giúp đỡ hắn lên đại học. Hiện tại Điền Thử đang học ở trường tư nhân, trùng hợp cách đại học Thanh Bắc của hắn lộ trình hai mươi phút, có thể đi trực tiếp. Hôm nay Tề Nhạc báo lại, hắn sẽ không đi học ngay lập tức, cho nên cố ý gọi điện thoại hẹn gặp mặt Điền Thử. Hai huynh đệ đã mấy tháng không gặp nhau, nếu không phải Điền Thử trợ giúp, trên người mình cũng không có khả năng phát sinh nhiều chuyện như vậy, đối với hảo huynh đệ này, Tề Nhạc vẫn cảm kích trong lòng.
- Minh Minh, tôi muốn đi ra ngoài một lúc.
Tề Nhạc xử lý toàn bộ hành lý, lập tức một thân nhẹ nhõm, đi ra khỏi phòng của mình tới gian phòng Cơ Minh Minh gọi cửa.
Cửa mở, Cơ Minh Minh từ trong nhô đầu ra.
- Anh muốn làm gì? Quen thuộc hoàn cảnh sân trường à? Tôi sẽ mang anh đi.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không phải, tôi muốn đi ra ngoài gặp người bạn, cô đi với tôi chứ?
Cơ Minh Minh nói:
- Tôi có thể đi sao? Nếu như anh phát bệnh một mình trên đường, cũng nên có người đưa tới bệnh viện nha.
Tề Nhạc mắt trợn trắng, nói:
- Vậy tùy cô, dù sao có mỹ nữ đi cùng cũng là chuyện khoái hoạt. Bây giờ chúng ta đi, đến giữa trưa, tôi sẽ mời cô ăn cơm. Cám ơn chăn đệm của cô.
Hắn cũng không phải người hào phóng, nhưng đạo lý tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) hắn cũng hiểu, từ lần trước Cơ Minh Minh đánh Yến Tiểu Ất giúp hắn, hắn đã muốn tìm cơ hội báo ân rồi.
Cơ Minh Minh cười nói:
- Tốt! Chúng ta đi thôi.
Nói xong, nàng cũng không có thay quần áo, một thân trang phục bình thường như trước, đi ra khỏi phòng ngủ.
Hứa Tình đang xem tivi với Trầm Vân trong phòng khách, thấy hai người bọn họ muôn đi ra ngoài, Trầm Vân mỉm cười nói:
- Minh Minh, các ngươi sớm trở về, hôm nay chúng ta có thành viên mới, buổi tối tôi sẽ làm món ăn ngon cho các ngươi.
Minh Minh cười nói:
- Vậy thì thật là quá tốt, tôi yêu nhất là Vân tỷ nấu ăn đấy. Lúc này mới ở cung một tháng, tôi có cảm giác mình béo lên đấy.
Hứa Tình có chút ghen ghét nhìn qua Minh Minh, nói:
- Coi chừng ta cắn cô đấy, có phải cô cố tình chọc tức chúng ta phải không, nhìn eo nhỏ mảnh khảng của cô, còn béo được à, đi nhanh đi, chúng ta cũng không muốn làm bóng đèn.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, là không muốn chúng ta làm bóng đèn mới đúng. Nhưng mà, tuy hăn dâm đãng, nhưng không tính là bỉ ổi, nhìn thấy thì nhìn thấy, hắn cũng không có lắm mồm tới mức nói sau lưng nữ nhân.
Hai người rời khỏi ký túc xá, thời điểm đi trên con đường xuyên qua khu rừng để ra ngoài, Cơ Minh Minh đi trong trường học, giống như minh tinh chói mắt, tuy nàng ăn mặc đơn giản, nhưng mà, không thể che dấu nét thiên sinh lệ chất của nàng, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam sinh. Phần lớn ánh mắt của bọn họ là si mê, đương nhiên, ánh mắt si mê đó khi nhìn qua Tề Nhạc lập tức biến thành ghen ghét. Cơ Minh Minh với tư cách là một trong hai mỹ nữ của trường học, đây là lần đầu tiên công khai đi cùng với một nam nhân như thế.
- Minh Minh, cô xem, không ngờ trường học của chúng ta lại có một bầy sói a, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cô đấy.
Vừa đi, Tề Nhạc nhịn không được cười nói hai câu với Minh Minh.
Cơ Minh Minh khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Ít nói, ánh mắt của người ta là thưởng thức, anh thì sao? Anh là trần trụi, may mắn ánh mắt của anh không có năng lực, nếu không, tôi thực sự hoài nghi anh có dùng ánh mắt cởi đồ của con gái không đấy.
Tề Nhạc nói:
- Đó là năng lực tôi chờ mong nhất đấy.
Cơ Minh Minh tức giận nói:
- Được rồi, nhanh đi thôi. Không phải anh nói thời gian ước hẹn sắp tới rồi à. Tôi cũng muốn nhìn xem anh em tốt của anh là như thế nào đấy.
Đúng lúc này, đột nhiên nội tâm Tề Nhạc chấn động, ánh mắt cứng lại nhìn về phia trước.
- Sao thằng này lại ở đây?
Cơ Minh Minh nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một gã thanh niên đang đứng ở lối rẽ con đường lớn, bên cạnh có mấy nữ tử xinh đẹp, một đường cười cười nói nói, thanh niên anh tuấn đó không phải ai khác, chính là kẻ thù xưa nay của Tề Nhạc, Yến Tiểu Ất.
- Phí nấu ăn bao nhiêu tiền? Hứa Tình ngẫm lại, nói:
- Chi tiêu nấu ăn của chúng tôi một tháng cũng hơn một ngàn, đều là Vân tỷ làm, cho nên, phí nấu ăn của Vân tỷ gánh vác hơi nhiều một chút, mà tôi cùng Minh Minh đều là nữ hài tử, ăn cũng ít, cho nên nha, anh nên giao mỗi tháng năm trăm. Rất công bình a, đương nhiên, rửa chén không nên quên.
Tề Nhạc gãi gãi đầu, rất kiên định lắc đầu, nói:
- Tôi đi căn tin ăn vậy. Không cần xen lẫn vào các cô.
Trời ạ! Phí nấu ăn một tháng năm trăm, đây chỉ là phí thôi đấy, dù tiền cứu tế xã hội của mình không đủ dùng. Mặc dù nói học phí Hải Như Nguyệt đã giao giúp, nhưng mình cũng không thể đi vòi tiền của nàng. Với tư cách một nam nhân, Tề Nhạc vẫn có cốt khí, cố nén cảm giác muốn nhấm nháp tay nghề của mỹ nữ, cự tuyệt đề nghị của Hứa Tình.
Hứa Tình có chút kinh ngạc nói:
- Vân tỷ nấu cơm là ăn rất ngon, chẳng lẽ anh không muốn nếm thử sao?
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Tôi từ nhỏ đã sợ rửa chén nhất, không làm được. Hơn nữa tôi ăn đúng là nhiều, cho nên đi căn tin là phù hợp, trước kia tới đây tôi nghe nói cơm và màn thầu ở căn tin đại học Thanh Bắc số lượng không hạn chế, chỉ cần không lãng phí là được.
Hứa Tình có chút khó hiểu nhìn qua Tề Nhạc, bởi vì nàng rất rõ ràng gia đinh Cơ Minh Minh có thế lực cỡ nào, đã tiếp nhận Tề Nhạc tiến vào, cũng nên nghiền ép của hắn đôi chút, nếu không, những mỹ nữ như các nàng sẽ bị thiệt thòi. Nàng ghi nội quy này mặc dù cứng ngắt, nhưng trong đó có thành phần đùa giỡn Tề Nhạc trong đó, đối với vị nam sinh mới cùng phòng này, bởi vì Hứa Tình lúc trước còn xấu hổ, mới oai phủ đầu với hắn, nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc lại cự tuyệt quả quyết như thế, nhưng lại nói không ra lý do thích rửa chén. Lúc này, nàng từ trong mắt Tề Nhạc nhìn ra vài phần bất đắc dĩ, có lẽ bởi vì vừa rồi Cơ Minh Minh nói anh họ của nàng bị bệnh tim bẩm sinh, nàng cũng không tiếp tục chơi nữa.
- Được rồi, vậy tùy anh. Tiền thuê nhà bốn người chúng ta gánh vách, mỗi tháng mỗi người bốn trăm. Đến lúc đó anh đưa cho Vân tỷ là được.
Hứa Tình đi, Tề Nhạc có chút chán chường ngồi trên giường mình, dùng sức nện một quyền vào giường, trong nội tâm thầm mắng, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hán ah! Xem ra, mình nên tìm cách kiếm tiền mới được. Vừa nghĩ tới tiền, hắn lại vỗ đầu một cái, nói:
- Đúng rồi, xế chiều hôm nay còn có ước hẹn gặp mặt Điền Thử, tại sao quên chuyện này chứ, nên đi nhanh mới được.
Sau khi Tề Nhạc từ trong ngủ say tỉnh lại, hắn lập tức liên hệ với Điền Thử, tự nhiên không thể nói cho Điền Thử rõ chân tướng, chỉ nói với Điền Thử mình gặp được một thân thích, chuẩn bị giúp đỡ hắn lên đại học. Hiện tại Điền Thử đang học ở trường tư nhân, trùng hợp cách đại học Thanh Bắc của hắn lộ trình hai mươi phút, có thể đi trực tiếp. Hôm nay Tề Nhạc báo lại, hắn sẽ không đi học ngay lập tức, cho nên cố ý gọi điện thoại hẹn gặp mặt Điền Thử. Hai huynh đệ đã mấy tháng không gặp nhau, nếu không phải Điền Thử trợ giúp, trên người mình cũng không có khả năng phát sinh nhiều chuyện như vậy, đối với hảo huynh đệ này, Tề Nhạc vẫn cảm kích trong lòng.
- Minh Minh, tôi muốn đi ra ngoài một lúc.
Tề Nhạc xử lý toàn bộ hành lý, lập tức một thân nhẹ nhõm, đi ra khỏi phòng của mình tới gian phòng Cơ Minh Minh gọi cửa.
Cửa mở, Cơ Minh Minh từ trong nhô đầu ra.
- Anh muốn làm gì? Quen thuộc hoàn cảnh sân trường à? Tôi sẽ mang anh đi.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không phải, tôi muốn đi ra ngoài gặp người bạn, cô đi với tôi chứ?
Cơ Minh Minh nói:
- Tôi có thể đi sao? Nếu như anh phát bệnh một mình trên đường, cũng nên có người đưa tới bệnh viện nha.
Tề Nhạc mắt trợn trắng, nói:
- Vậy tùy cô, dù sao có mỹ nữ đi cùng cũng là chuyện khoái hoạt. Bây giờ chúng ta đi, đến giữa trưa, tôi sẽ mời cô ăn cơm. Cám ơn chăn đệm của cô.
Hắn cũng không phải người hào phóng, nhưng đạo lý tri ân đồ báo (*có ơn tất báo) hắn cũng hiểu, từ lần trước Cơ Minh Minh đánh Yến Tiểu Ất giúp hắn, hắn đã muốn tìm cơ hội báo ân rồi.
Cơ Minh Minh cười nói:
- Tốt! Chúng ta đi thôi.
Nói xong, nàng cũng không có thay quần áo, một thân trang phục bình thường như trước, đi ra khỏi phòng ngủ.
Hứa Tình đang xem tivi với Trầm Vân trong phòng khách, thấy hai người bọn họ muôn đi ra ngoài, Trầm Vân mỉm cười nói:
- Minh Minh, các ngươi sớm trở về, hôm nay chúng ta có thành viên mới, buổi tối tôi sẽ làm món ăn ngon cho các ngươi.
Minh Minh cười nói:
- Vậy thì thật là quá tốt, tôi yêu nhất là Vân tỷ nấu ăn đấy. Lúc này mới ở cung một tháng, tôi có cảm giác mình béo lên đấy.
Hứa Tình có chút ghen ghét nhìn qua Minh Minh, nói:
- Coi chừng ta cắn cô đấy, có phải cô cố tình chọc tức chúng ta phải không, nhìn eo nhỏ mảnh khảng của cô, còn béo được à, đi nhanh đi, chúng ta cũng không muốn làm bóng đèn.
Tề Nhạc thầm nghĩ trong lòng, là không muốn chúng ta làm bóng đèn mới đúng. Nhưng mà, tuy hăn dâm đãng, nhưng không tính là bỉ ổi, nhìn thấy thì nhìn thấy, hắn cũng không có lắm mồm tới mức nói sau lưng nữ nhân.
Hai người rời khỏi ký túc xá, thời điểm đi trên con đường xuyên qua khu rừng để ra ngoài, Cơ Minh Minh đi trong trường học, giống như minh tinh chói mắt, tuy nàng ăn mặc đơn giản, nhưng mà, không thể che dấu nét thiên sinh lệ chất của nàng, hấp dẫn vô số ánh mắt của nam sinh. Phần lớn ánh mắt của bọn họ là si mê, đương nhiên, ánh mắt si mê đó khi nhìn qua Tề Nhạc lập tức biến thành ghen ghét. Cơ Minh Minh với tư cách là một trong hai mỹ nữ của trường học, đây là lần đầu tiên công khai đi cùng với một nam nhân như thế.
- Minh Minh, cô xem, không ngờ trường học của chúng ta lại có một bầy sói a, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cô đấy.
Vừa đi, Tề Nhạc nhịn không được cười nói hai câu với Minh Minh.
Cơ Minh Minh khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Ít nói, ánh mắt của người ta là thưởng thức, anh thì sao? Anh là trần trụi, may mắn ánh mắt của anh không có năng lực, nếu không, tôi thực sự hoài nghi anh có dùng ánh mắt cởi đồ của con gái không đấy.
Tề Nhạc nói:
- Đó là năng lực tôi chờ mong nhất đấy.
Cơ Minh Minh tức giận nói:
- Được rồi, nhanh đi thôi. Không phải anh nói thời gian ước hẹn sắp tới rồi à. Tôi cũng muốn nhìn xem anh em tốt của anh là như thế nào đấy.
Đúng lúc này, đột nhiên nội tâm Tề Nhạc chấn động, ánh mắt cứng lại nhìn về phia trước.
- Sao thằng này lại ở đây?
Cơ Minh Minh nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một gã thanh niên đang đứng ở lối rẽ con đường lớn, bên cạnh có mấy nữ tử xinh đẹp, một đường cười cười nói nói, thanh niên anh tuấn đó không phải ai khác, chính là kẻ thù xưa nay của Tề Nhạc, Yến Tiểu Ất.
Danh sách chương