Thời điểm Từ Đông lo lắng Tề Nhạc có bá vương ngạnh thượng cung hay không, Tề Nhạc đi tới vị trí trước đó của hắn ngồi xuống. Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn qua Tề Nhạc, sau đó ngây người một luc, ngay sau đó, trên mặt có nụ cười ngọt ngào. Đó là bộ dáng tươi cười ôn nhu chân thật mà những thủ đoạn của Từ Đông không thể đạt được. Hoàn toàn là nụ cười phát ra từ nội tâm. Ngay sau đó, làm cho Từ Đông trợn mắt há hốc mồm là, lúc Tề Nhạc bắt chuyện với cô gái kia, bộ dáng hai người nói chuyện, thậm chí có vài phần thân mật, dường như đã quen nhau. Lúc này, Tề Nhạc có mấy lần làm như vô tình ý đụng vào tay củ thiếu nữ đó. Gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, không có cự tuyệt.

Không thể nào, trên mặt Từ Đông lộ ra nụ cười khổ, chẳng lẽ mình thực sự gặp được siêu cấp cao thủ trong truyền thuyết? Đã đạt tới cảnh giới không cần dùng tướng mạo hay khí chất làm cơ sở? Chuyện này phải nghiên cứu thật tốt mới được.

Kỳ thật, dùng tiêu chuẩn tán gái của Tề Nhạc, so với dâm hổ Từ Đông không biết chênh lệch mấy cấp bậc, đáng tiếc, lần này vận khí Từ Đông thật sự không tốt chút nào, cực phẩm mỹ nữ từ bên ngoài tiến vào, Tề Nhạc đúng là có quen. Mặc dù chỉ gặp qua một lần, cũng đã đủ. Thiếu nữ này, chính là mỹ nữ học y Thủy Nguyệt Tề Nhạc dudocj trong chuyến đi tới Tây Tạng lần trước. Khi đó, Thủy Nguyệt là người đầu tiên nhìn thấy đồ án Kỳ Lân trên người của Tề Nhạc.

- Thật không nghĩ tới lại gặp anh ở đây, Tề Nhạc, anh vẫn khỏe chứ? Thủy Nguyệt mỉm cười nhìn qua Tề Nhạc. Đột nhiên Tề Nhạc xuất hiện ở trước mặt của nàng, quả thực dọa nàng nhảy dựng lên, hiện tại Tề Nhạc đã khác với lần trước nhiều. So với khi đó, hắn có tinh thần nhiều hơn, y phục trên người cũng không có dơ bẩn, thậm chí có thể ngửi được hương vị tươi mát.

Tề Nhạc cười ha hả, nói:

- Không nghĩ tới tôi lại gặp cô ở nơi này. Thủy Nguyệt, cô từ Tây Tạng trở về khi nào thế?

Thủy Nguyệt mỉm cười nói:

- Vốn trước khi vào học đã trở về nhưng mà ai biết Tây Tạng đột nhiên xuất hiện ôn dịch nhỏ, tôi lưu lại một thời gian ngắn. Mấy ngày hôm trước mới trở về, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây.

Tề Nhạc nói:

- Lúc này mới chứng minh chúng ta có duyên phận nha! Cô không hổ là thiên sứ áo trắng. Tôi nhớ rõ lần trước cô đánh tôi một chưởng, tôi trực tiếp bị chóng mặt, không biết có phải thái hư tôi yếu, hay là đôi tay của cô rất có lực.

Vừa nói, Tề Nhạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thủy Nguyệt lên, làm ra bộ dáng quan sát cẩn thận.

Gương mặt Thủy Nguyệt ửng đỏ, nhẹ nhàng rút tay lại, nói:

- Đừng như vậy. Lần trước là thái hư của anh yếu. Hiện tại không có sao chứ. Anh đang làm gì? Còn sáng tác nghệ thuật nhân thể hay không?

Tề Nhạc lườm qua Từ Đông đang trợn mắt há hốc mồm, biết rõ mục đích của mình đã đạt được, vội vàng thấy tốt thì lấy, buông bàn tay mềm mại không xương của Thủy Nguyệt ra, nói:

- Đúng vậy a! Tôi vẫn còn sáng tác. Như thế nào đây? Có hứng thú làm người mẫu cho tôi không.

Thủy Nguyệt nghe xong lời này, lại nghĩ tới Tề Nhạc sáng tác chính là nghệ thuật trần truồng, khuôn mặt càng đỏ hơn, le đầu lưỡi đáng yêu ra, nói:

- Không, nếu để ba ba của tôi biết được, chỉ sợ sẽ đánh chết tôi mất.

Tề Nhạc nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng mà si ngốc một lát.

- Làm sao có thể chứ, ai cam lòng đánh một cô gái đáng yêu như thiên sứ này được.

- Nguyệt nhi, không giới thiệu cho ba ba biết sao?

Một âm thanh trầm thấp vang lên, Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt đồng thời nhìn qua, chỉ thấy một nam tử mặc âu phục đang đi qua bàn của bọn họ. Bộ dáng nam tử này hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo cương nghị, nhất là ánh mắt của hắn, thậm chí có vài phần uy nghiêm. Khi đối mặt với ánh mắt của hắn, Tề Nhạc lập tức cảm giác được vân lực trong cơ thể của mình chấn động, ánh mắt của Tề Nhạc hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã khô phục lại bình thường.

Thủy Nguyệt đứng lên, thân mật khoác tay của trung niên, nói:

- Ba ba, ngài đến rồi. Ngài vừa từ nước ngoài trở về sao không trở về nhà, lại chạy vào trong quán rượu.

Trung niên vuốt ve bàn tay con gái, mỉm cười nói:

- Không phải ba ba không muốn trở về. Không có biện pháp nha! Lần này cùng ba ba trở về có mấy vị chuyên gia nước ngoài, ba ba phải an bài chỗ ở cho họ trước, sau đó mới trở về nhà được. Chỉ sợ mẹ của con sẽ lải nhải bên tai của ba ba thật lâu đấy.

Âm thanh của hắn không có lạnh lùng cứng rắn như bề ngoài, mà phi thường hiền hoà, làm cho người ta cảm thây vài phần thân thiết.

- Bá phụ ngài khỏe, con là Tề Nhạc.

Tề Nhạc nghe ra đây là cha của Thủy Nguyệt, vội vàng đứng dậy. Cha của Thủy Nguyệt tuy thấp hơn hắn một chút, nhưng không biết vì cái gì, Tề Nhạc lại cảm giác thân hình của hắn rất cao lớn. Đó là một loại khí thế vô hình.

Trung niên nhân gật đầu với Tề Nhạc, có chút nghi hoặc nhìn về phía con gái.

Thủy Nguyệt vội vàng giải thích:

- Ba ba, vị Tề Nhạc tiên sinh này làm công tác nghệ thuật. Lần trước con và anh ta đi cùng chuyến xe tới Tây Tạng, không nghĩ tới hôm nay lại trùng hợp gặp nhau ở đây.

Tề Nhạc mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Con và Thủy Nguyệt tiểu thư thật sự có duyên. Nhưng mà, hiện giờ con không phải sáng tác đơn thuần nữa. Vì muốn có thể nội tình sáng tác, con đã vào trường để học thêm.

Trước mặt cha của Thủy Nguyệt, Tề Nhạc cố ý thu liễm bộ dáng lưu manh của mình lại. Y phục trên người của hắn là hàng hiệu Hải Như Nguyệt mua, tuy dung mạo không tính xuất chúng, nhưng dáng người cao lớn cao ngất, dáng tươi cười sáng sủa, cộng thêm thu liễm ánh mắt sắc bén, dễ dàng khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Quả nhiên, trung niên nhân mỉm cười nói:

- Người trẻ tuổi học nhiều thứ là chuyện tốt, không biết anh đang học trong trường nào? Không phải là cùng trường với con gái tôi chứ.

Thời điểm trung niên nhân nói ra câu này, đột nhiên Tề Nhạc phát hiện, trên gương mặt hiền hòa đó, trong ánh mắt mang theo tinh mang, lập loè lướt qua mặt của hắn.

Trong nội tâm Tề Nhạc kỳ quái, hắn cũng không có phát hiện, bởi vì tu luyện Thăng Lân Quyết, cho nên giác quan của hắn nhạy cảm hơn rất nhiều.

- Không phải, con không có học y, bây giờ con đang học tập triết học ở đại học Thanh Bắc.

- Ah, thì ra là như vậy.

Lãnh ý trong mắt trung niên nhân lập tức biến mất.

- Tôi là Thủy Duẫn, về sau có cơ hội hoan nghênh anh tới nhà của chúng tôi làm khách. Nguyệt nhi, chúng ta đi thôi. Nếu không về nhà, chỉ sợ mẹ của con sẽ giận thật đấy.

Thủy Nguyệt mỉm cười, hướng Tề Nhạc nói:

- Chúng ta đi trước, nếu quả thật chúng ta có duyên phận như anh nói, có lẽ chúng ta còn gặp lại.

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Nhất định sẽ. Bá phụ, Thủy Nguyệt tiểu thư, đi thong thả.

Đưa mắt nhìn qua cha con Thủy Nguyệt rời đi, thời điểm Tề Nhạc thu hồi ánh mắt, Thủy Nguyệt hấp dẫn hắn nhất chính là cảm giác thánh khiết, là một cô gái lương thiện, không phải côn đồ như hắn có thể nghĩ loạn.

- Đi, đừng nhìn, không nghĩ tới trình độ huynh đệ cao như vậy. Xem ra tôi đúng là quá khoe khoang rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện