Dưới ánh nến leo lét, cảnh tượng tranh tối tranh sáng trong phòng khiến ả mập kinh hãi ngẩn ngơ.
Nãy giờ ả mập trốn trên phòng khách, mãi mới lấy hết can đảm đi xuống đây, cứ lo chồng ả đã xử tử "nhân tình". Nào ngờ, mọi chuyện diễn ra ngược lại hoàn toàn.
Ả không hề nhìn lầm, tên thiếu úy chồng ả ngày thường hét ra lửa nhưng lúc này đang bị gã thanh niên đeo kính đè dưới đất, khóa chặt tay chân. Cánh tay phải chồng ả bị vặn gập về sau, xương gãy trắng ởn đâm rách toạc da thịt cực kỳ ghê rợn.
Tai ả mập ù đi, nhất thời quýnh quáng không biết phải làm gì. Ả có nên nhào tới xô gã thanh niên kia ra, giải cứu chồng ả?
Tên chồng đã phát hiện ả ngoại tình, nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới cả gia đình ả. Nhưng nhìn thái độ gã kia không có ý định buông tha, nếu để mặc gã hành hạ lỡ như giết chết chồng ả thì biết làm sao đây? Ả khó tránh bị liên lụy.
Đang khi ả như người đi trong sương mù, đứng chôn chân. Gã thanh niên nghe tiếng động ngẩng mặt lên, tươi cười bảo:
- Vào đây!
Nụ cười mới trước đó ít phút trong mắt ả mập còn rất hấp dẫn cuốn hút, hiện tại trông chẳng khác nào ác quỷ khoe nanh vuốt. Chân tay ả run lẩy bẩy, líu ríu đi vào phòng, không dám trái lời.
Gã thanh niên hất hàm về phía giường:
- Ngồi chờ anh một chút! Sẽ xong ngay thôi!
Ả mập chậm chạp ngồi xuống giường, tâm trạng lo âu sợ sệt. Ả có cảm giác mình đã phạm sai lầm chết người khi rước kẻ này vào đây, và giờ ả phải gánh lấy hậu quả.
Gã thanh niên vỗ nhẹ vào mặt tên thiếu úy vẫn đang rên rỉ:
- Có trăn trối gì không, ngài thiếu úy? Vợ yêu xinh đẹp của mày kìa!
Tên thiếu úy bị đè mạnh dưới sàn gạch lạnh giá cố đưa mắt nhìn ả mập cầu cứu:
- Em... nói hắn tha anh! Anh sẽ không truy cứu...
Ả mập bật khóc.
Tuy ả hận tên chồng bỏ bê và đối xử mình không ra gì cả năm qua, nhưng nhìn tình trạng thê thảm của gã lúc này, ả không độc ác tới mức muốn giết chết gã. Dù sao đó cũng là chồng ả, cả hai đã từng tổ chức hôn lễ trước sự chứng kiến của quan khách hai họ. Hơn nữa nếu chồng chết, ả sẽ phải một mình đối diện với chuyện khủng khiếp này. Không thể được!
Ả run rẩy đứng lên, cất tiếng cầu xin:
- Đừng giết anh ấy! Anh muốn gì em cũng đáp ứng, ngay sáng sớm mai em sẽ làm giấy cho các anh! Xin đừng làm hại anh ấy...
Gã thanh niên cười cười không tỏ thái độ, mắt nhìn ra bên ngoài như đang tính toán.
Nghĩ đã tác động được gã, tên thiếu úy mừng rỡ, vội nói thêm:
- Cậu nghe rồi đấy. Chúng tôi sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cậu, giết tôi không có lợi cho cậu đâu. Quân đội sẽ...
Rốp!
Tên thiếu úy im lặng còn đỡ, vừa mở mồm phân tích lợi hại thì gã thanh niên bất thần bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của hắn.
- A!!! - Tên thiếu úy đau đến suýt ngất, miệng liên hồi kêu rên liền bị gã thanh niên nhét nòng súng vào, vội nín bặt cố chịu đựng, mồ hôi vã đầy mặt.
Ả mập bật dậy, chạy ào đến định kéo gã thanh niên ra, giải thoát cho chồng nhưng gã chỉ nhẹ đẩy tay đã hất văng ả trở lại giường.
Ả lồm cồm bò dậy, biết sức mình không thể làm gì, khóc rống lên:
- Xin anh đừng làm vậy! Anh ấy bị thương nặng rồi, không thể làm hại anh được nữa! Xin hãy buông tha anh ấy, muốn gì em cũng chịu!!!
Gã thanh niên vẫn giữ nụ cười trên môi, không chút động lòng. Gã kéo lấy Dao Mổ Chó vẫn đeo bên hông tên thiếu úy, kề bề bản dao lạnh lẽo lên mặt hắn, cười nhẹ:
- Cưng có biết người chồng tốt của cưng đã làm gì sáng nay không? Hề hề, hắn sờ soạng cơ thể một cô bạn trong nhóm anh, không những một mà tận hai lần. Đối với anh, đó là một tội lỗi không thể tha thứ, bởi vì anh còn chưa được sờ mà hắn dám! Thế nên anh bẻ gãy hai cái tay chó của hắn, cho hắn nếm chút trừng phạt êm ái. Bé cưng nói thử anh có làm sai không? - Không... Anh không sai... - Ả mập khóc tu tu.
Gã bỗng đứng lên, tặc lưỡi:
- Thôi được rồi, cưng đã cầu xin như vậy, và chồng cưng cũng tỏ ra hối hận...
Đến đây, gã thanh niên đá vào cơ thể mềm oặt của tên thiếu úy mấy cái.
Tên thiếu úy gắng gượng thều thào:
- Xin lỗi, xin lỗi... Tôi ân hận lắm! Xin lỗi...
- Tốt! - Gã thanh niên gật đầu, bảo ả mập - Ném anh cái chăn!
Ả mập không biết gã có ý định gì, nhưng chỉ cần gã tha mạng chồng ả thì bảo ả làm gì cũng được, hối hả thảy cái chăn nhung tới.
Gã thanh niên nhẹ nhàng đón lấy, lót dưới sàn rồi lăn tên thiếu nằm lên. Tiếp theo gã quấn chăn một vòng quanh thân tên thiếu úy, kín cả mặt, đoạn quay qua cười với ả mập:
- Biết anh quấn thế này để làm gì chứ?
Ả mập ngơ ngác lắc đầu, mắt ướt đẫm.
- Giữ gìn vệ sinh chung thôi! Khỏi mất công cưng phải lau dọn tốn thời gian!
Khóe môi gã vẫn treo nụ cười, song tay cầm dao thình lình chém một nhát xuống cổ tên thiếu úy.
Phập!
Lưỡi dao cực sắc bén dễ dàng cắt phăng đầu tên thiếu úy lẫn lớp chăn bọc ngoài, một ít máu văng ra nhuộm đỏ sàn nhà.
Ả mập rú lên kinh hoàng, trợn mắt ngã vật xuống giường bất tỉnh.
- Chậc, tính kĩ thế mà vẫn có sai sót! - Gã thanh niên lắc đầu không hài lòng, thản nhiên ngồi xuống cạnh thi thể không đầu, mò mẫm lột sạch trang bị.
Tên thiếu úy chỉ có Dao Mổ Chó là đáng kể, còn lại vài món trang bị trên người có thuộc tính khá kém.
Nguyễn Huy tiến tới giường xốc ả mập dậy, tát nhẹ vào mặt ả:
- Dậy nào bé cưng! Ngủ trật giờ thế này bảo sao không mập cơ chứ, chậc!
Ả mập vừa mơ mơ màng màng chưa hồi phục ý thức đã bị nhét một viên thuốc vào miệng.
- Nuốt mau!
Ả mập bừng tỉnh, trông thấy gã thanh niên ngồi sát mình thì thất kinh hồn vía, vội trệu trạo nuốt thứ trong miệng xuống bụng, không kịp kiểm tra đó là gì.
- Ngoan, vậy anh mới thương chứ!
Nguyễn Huy đứng lên, nhịp nhịp dao trong tay, cười nói:
- Biết anh đang nghĩ gì không?
Thần sắc ả mập tái xanh, hai bàn tay nắm chặt xoắn vào nhau, sợ đến thất thần. Ả thẫn thờ lắc lắc đầu, toàn thân lạnh cóng.
Sự lạnh lẽo bao trùm toàn bộ căn phòng. Ả mập bỗng thấy cuộc sống đang rời bỏ mình.
Gã kính cận ra chiều khó nghĩ:
- Chồng em thì dễ rồi, riêng em hơi nù nẫn quá, chẳng biết nhét vào đâu để người khác khó tìm thấy! Cho anh ý kiến xem nào!
Phịch!
Ả mập run bắn, hai chân mềm nhũn té lăn khỏi giường. Nước mắt ả trào ra xối xả, kêu khóc như heo bị thọc tiết:
- Đừng làm vậy! Em nhất định đáp ứng mọi yêu cầu của anh, bất kỳ chuyện gì! Còn nữa, em hứa tuyệt đối giữ kín chuyện này, sống để bụng chết mang theo, không để ai biết! Em thề, em thề mà... Đừng giết em!!
Nguyễn Huy gật gù:
- Không giết em cũng được. Nhưng anh lỡ tay giết thằng chồng em rồi, không phải em sẽ hận anh sao? Vậy rất nguy hiểm!
- Không, không có. Hắn thường ngày luôn hành hạ dè bỉu em, chết là đáng! Anh làm rất đúng!!! - Ả mập rối rít vừa khóc vừa nói.
- Ừ. Nghe em nói vậy làm anh bớt áy náy đi nhiều, hầy dà, chuyện ngoài ý muốn mà! Em nói xem, giờ ta giải quyết cái xác sao đây?
- Em... trước giờ em chưa có kinh nghiệm trong chuyện này. Hay là ta chặt nhỏ rồi bỏ vào nồi hầm thật mềm, sau đó vứt cho chó ăn, ném vào bao rác cũng được. - Ả mập vô cùng rối trí, nói liên miệng, cứ sợ chậm trễ tên kia sẽ đổi ý - Hoặc là bằm nhuyễn, đổ hết vào bồn cầu rồi giật nước xả xuống hầm. Anh thấy ổn không?
Nguyễn Huy rùng mình. Quả nhiên lòng dạ đàn bà khó lường, ả mập mới trước đó còn khóc lóc xin xỏ cho chồng, bây giờ vì tự cứu bản thân mà ngay cả chuyện ác như thế cũng nghĩ ra được. Mấy biện pháp nghe khá ổn nhưng sẽ mất nhiều thời gian, chắc ả ta khi trước là một kẻ hâm mộ cuồng nhiệt thể loại phim trinh thám kinh dị.
Nguyễn Huy ngồi xuống quấn kín mấy lớp chăn dày quanh thi thể, kể cả phần đầu đứt rời, tiếp đó đẩy sâu vào trong gầm giường. Xong xuôi, gã ân cần dặn dò:
- Sau khi anh đi, em nhớ lau thật sạch, đừng để còn mùi máu! Ngửi mùi này rất khó ngủ, dễ ảnh hưởng đến sức khỏe!
Ả mập gật đầu lia lịa, chỉ cầu mong tên hung thần mau đi cho ả nhờ.
Nguyễn Huy mỉm cười:
- Chắc em đã nhận ra anh là người chơi. Viên thuốc khi nãy em nuốt là thuốc độc lấy từ hệ thống. Nếu sau một tuần không có thuốc giải, cơ thể em sẽ thối rữa từ trong ra ngoài rồi chết, hơi đau đớn đấy! Nên tốt nhất từ giờ trở đi em hãy ngoan ngoãn nghe theo lời anh! Hiểu chứ? À, nếu em không tin thì có thể thử, biết đâu khi anh chết rồi, em sẽ được quân đội hỗ trợ tìm thuốc chữa, hề hề! Nhưng anh không chắc họ sẽ tìm được, vì hệ thống có rất nhiều loại thuốc độc, và mỗi loại chỉ có đúng một viên thuốc giải.
Đầu óc ả mập rối loạn cực độ, viễn cảnh chết thối tởm lợm nhấn chìm tâm hồn ả. Gã thanh niên rất độc ác, giết chồng ả mà không hề nhíu mày nhăn mặt, cho nên ả tin gã không nói đùa.
- Còn nữa, ngay sáng sớm ngày mai anh muốn có giấy! Nếu bọn anh xảy ra sự cố, anh sẽ vui vẻ kể cho mọi người nghe về chuyện đêm nay, rằng em hẹn anh đến nhà ôm ấp, bị chồng phát hiện nên đồng lõa lập mưu giết chồng. Hề hề, em có quyền chối, nhưng khi anh kể ra đặc điểm cơ thể em cho phía quân đội kiểm tra, em nghĩ họ sẽ tin ai? Thân hình màu mỡ tuyệt vời của em còn in sâu trong đầu anh. Chậc, đã ngoại tình còn câu kết hãm hại chồng, tội này có lẽ bị tử hình ngay nhỉ?
Chút ý định phản kháng còn sót lại trong ả mập bị những lời này đánh tan. Ả hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh, giọng run run:
- Anh yên tâm! Em sẽ nghe theo anh, sao cũng được! Miễn là chuyện này không lộ ra! Nhưng nếu có người hỏi tới, em biết giải thích thế nào đây?
- Cứ nói không biết. Thời này mỗi ngày có hàng đống người chết mất xác trong miệng thây ma, chồng em cũng không ngoại lệ. Vậy nhé, anh về sớm nghỉ ngơi! À quên mất, em có muốn chúng ta tiếp tục chuyện khi nãy không? - Gã thanh niên đi tới cửa bỗng quay lại cười hỏi.
Giờ thì có cho vàng ả mập cũng chẳng dám chạm vào người tên sát nhân máu lạnh kia, mặt tái nhợt vội lắc đầu.
- Hề hề, thu dọn sạch sẽ giùm anh nhé! Mai anh sẽ giúp em giải quyết cái xác. Ngủ ngon bé cưng!
Gã thanh niên nói rồi nghênh ngang rời đi.
...
- Nhìn xem, đây là cái gì?
Tên thanh niên trẻ tuổi lừ lừ bước tới, tay cầm chiếc điện thoại thông minh, màn hình đang mở cảnh một đôi nam nữ triền miên âu yếm nhau trên giường. Cả hai đều không còn mảnh vải che thân.
- Cậu... làm sao cậu có thứ này? - Tiểu My tròn mắt khó tin. Người nữ trong đoạn video chính là nàng, còn người nam là Hoàng Minh* bạn trai nàng.
Tên thanh niên cười dâm, miệng xuýt xoa:
- Hì hì, xui cho hai người, thuê đâu không thuê lại nhằm ngay khách sạn nhà tôi! Căn phòng có gắn camera nên may mắn ghi được cảnh tượng nóng bỏng này!
Tiểu My đỏ bừng mặt, tức giận lẫn xấu hổ nói:
- Gia đình các người làm ăn thật chẳng có lương tâm! Sao dám quay lén khách hàng? Tôi... tôi sẽ báo công an...
- Báo công an hả? Báo đi! - Tên thanh niên câng câng mặt thách thức - Chú tôi là Phó giám đốc công an thành phố, đâu phải cô chưa từng nghe? Cô báo thử xem làm gì được!
- Cậu...
- Hì hì, tôi đã sao chép đoạn video này thành nhiều bản lưu trữ trong mail và cả trên mạng internet. Cô khôn hồn thì nghe lời tôi, bằng không đến lúc cảnh hai người chơi nhau tràn ngập trên các trang mạng xã hội, lúc đó hối hận cũng đã muộn!
Tim Tiểu My đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác sợ hãi dâng tràn trong đầu khiến nàng ngạt thở. Xưa nay bản tính nàng vốn hiền lành, quen Hoàng Minh hơn hai năm chỉ mới nắm tay. Cho đến gần đây vào dịp sinh nhật bạn trai, hai người có uống chút rượu, không kiềm chế được tình cảm mới làm chuyện ấy với nhau. Không ngờ lần đó đen đủi bị quay lén, càng đen hơn khi kẻ giữ đoạn phim chính là Phan Tú** chơi cùng nhóm bạn. Để bây giờ tên khốn này trơ trẽn đưa cho nàng xem, còn lớn giọng uy hiếp.
- Cậu muốn gì ở tôi? - Tiểu My mím môi, đôi mắt ửng đỏ sắp khóc.
Phan Tú tươi cười, đổi giọng thì thào:
- Yên tâm, tôi không đòi hỏi gì quá đáng đâu! Chỉ muốn được gần gũi em như trong này thôi!
Vừa nói gã vừa chỉ vào màn hình điện thoại vẫn đang phát đoạn hình ảnh ướt át.
Tiểu My giật mình, cơ thể run rẩy không kiểm soát được:
- Chúng ta chỉ là bạn. Cậu lại chơi thân với Hoàng Minh, sao có thể nói ra những lời đồi bại như vậy chứ?
Phan Tú sa sầm nét mặt, cất điện thoại vào túi quần, đe dọa:
- Bớt nhảm nhí đi! Lúc trước tôi theo đuổi thì em tỏ vẻ kiêu kỳ làm cao từ chối, bảo bận học hành, tưởng sao rốt cuộc quen thằng Minh. Nó có gì hơn tôi? Ha ha, nói thật nhé, cái đó của nó nhỏ hơn tôi nhiều. Em quen nó đúng là một sai lầm lớn!
- Im đi!
Tiểu My đỏ bừng mặt, giận dữ nói:
- Bọn tôi yêu nhau trong sáng, không phải như cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện nhơ bẩn xấu xa!
- Trong sáng? Ha ha!! - Phan Tú cười lớn, chợt bĩu môi khinh bỉ - Trong sáng quá nhỉ, trong sáng tới mức cả hai người ngứa ngáy không chịu được phải thuê phòng, ôm nhau rên ầm ĩ cả đêm! Ha ha, thôi không nói nhiều nữa, em thử nghĩ tới hậu quả nếu "bộ phim" này được tung lên mạng xã hội đi! Gia đình, bạn bè, thầy cô, tất cả mọi người... sẽ thấy rõ bộ mặt dâm đãng giả bộ hiền lành ngây thơ của em. Nhất là cha em, ha ha, tôi nhớ không lầm thì ông ta là nhà giáo cũng có tiếng tăm nhỉ, nghe đồn giáo dục con cái rất nghiêm khắc. Hầy, không biết ông ấy sẽ cảm thấy thế nào khi cô con gái bé bỏng bỗng dưng "hot" trên mạng đến vậy, lại còn được lên trang nhất các tờ báo! Chắc sẽ thấy vui và vinh dự lắm!
Liên tục bị đối phương đả kích tinh thần, nước mắt Tiểu My tuôn rơi lã chã. Thần trí nàng choáng váng, cơ thể lảo đảo suýt chút ngã quỵ.
Đúng như Phan Tú nói, cha nàng là nhà giáo ưu tú nhiều năm, đang giữ chức vụ hiệu trưởng một trường cấp ba có tiếng ở tỉnh. Nếu chuyện này lộ ra, có khi ông ấy đánh mất tất cả. Sự nghiệp công danh chưa nói, cha nàng vô cùng coi trọng danh dự, từ nhỏ đã dạy dỗ chị em nàng rất nghiêm. Chắc chắn ông ấy sẽ không thể sống nổi nếu đoạn phim bị phát tán.
- Cứ suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời tôi! Tốt nhất đừng báo công an, có chú tôi bưng bít, các người chẳng thể làm gì được. Mà kể cả tôi có bị bắt thì em cũng đừng hòng yên thân. Tôi đã cài sẵn chế độ tự đăng, đến thời gian đoạn phim sẽ tự động công khai, lúc ấy nếu tôi ngồi trong tù sẽ chẳng có ai gỡ xuống giúp em đâu nhé! Ha ha, cho nên tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn chìu theo ý tôi, vừa được sướng vừa được yên ổn! Hì hì, tôi bảo đảm sẽ làm em sướng ngất ngây hơn thằng Minh ngu xuẩn, có phước mà chẳng biết hưởng cứ loay hoay suốt đêm.
- Cậu im đi, đừng nói nữa! - Tiểu My gào khóc, bịt chặt hai tai không muốn nghe thêm những lời bẩn thỉu.
- Ha ha, em hãy suy nghĩ đi! Hãy suy nghĩ đi! HÃY SUY NGHĨ ĐIIIIIIIIII!!!!
Giọng cười dâm đãng của Phan Tú thật lớn, văng vẳng rồi xa dần xa dần, mơ mơ hồ hồ...
- Đừng mà...
Tiểu My giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán.
- Mơ thấy ác mộng à? - Tiếng Trần Phi vang lên sát cạnh nàng.
Tiểu My ngó qua, nhận ra nàng ngủ quên tựa đầu lên vai hắn có lẽ đã lâu. Nàng liền ngồi dậy, gượng cười:
- Không. Bạn không ngủ sao?
- Chưa. - Trần Phi đáp, bỗng đưa một mảnh khăn giấy qua - Lau đi!
Tiểu My khó hiểu toan hỏi lại, chợt phát giác nước mắt mình chảy ướt một bên má, thấm cả vai áo hắn. Hóa ra vừa rồi nàng nằm mơ khóc mà không hay.
Nàng lí nhí cảm ơn, cầm khăn giấy chặm chặm nước mắt, rồi nhè nhẹ lau vai áo Trần Phi.
- Xin lỗi, tôi vô ý quá! - Nàng ngượng ngùng nói.
Mắt Trần Phi vẫn dán chặt vào quyển sách trên tay:
- Không sao. Nếu muốn bạn cứ ngủ tiếp!
Tiểu My nhẹ vuốt mớ tóc rối, lắc đầu:
- Tôi ngủ đủ rồi.
Trước đó, lúc Nguyễn Huy đi khỏi, mọi người trải một tấm bạt nằm tạm trên quảng trường chờ bình minh.
Trời về khuya, không khí ồn ào xung quanh dần lắng xuống. Lửng Mật và Thiên Lôi nằm lăn lóc ngủ khò, ngáy rân trời. Chỉ còn Trần Phi và Tiểu My thức ngồi đó. Nàng rất buồn ngủ nhưng nằm tênh hênh giữa chỗ trống trải, trước cặp mắt nhiều người thì không thoải mái, nên quyết định cố thức chờ đến sáng. Nhưng rồi nàng thiếp đi lúc nào không hay, chẳng những vậy còn tựa đầu lên vai Trần Phi ngủ, nghĩ lại thật xấu hổ.
Tiểu My ngồi bó gối, tựa cằm lên hai chân, mắt nhìn xa xăm. Nàng vẫn chưa quên được cảm giác hãi hùng vừa nãy, mọi thứ trong mơ mà chân thực đến ngỡ ngàng.
Nàng tự trấn an mình, mọi chuyện đã qua rồi. Thế giới bây giờ đã khác, Phan Tú đã chết, mạng internet cũng không còn, nàng không phải lo bị chuyện đó mãi ám ảnh tâm trí nữa. Chuyện đáng lo nhất bây giờ là cha mẹ nàng và đứa em trai, chẳng biết bọn họ có khỏe không, hay đã...
Tiểu My thừ người suy nghĩ mông lung hồi lâu, ngó qua thấy Trần Phi vẫn yên lặng đọc sách, khẽ hỏi:
- Bạn đọc gì vậy?
- "Thiên Thần và Ác Quỷ" của Dan Brown. Quyển này hay nên tôi mang theo! - Trần Phi nói rồi không đợi nàng trả lời, bỗng gấp sách đưa sang - Muốn xem không?
- Bạn đang xem mà?
- Tôi xem nhiều lần lắm rồi, chỉ định giết thời gian thôi.
- Cảm ơn!
Đêm khuya sương lạnh. Dưới ánh trăng nhàn nhạt mờ ảo, cô gái trẻ với khuôn mặt xinh xắn trắng mịn như trẻ em vui vẻ lật từng trang sách, đôi mắt chăm chú đọc những dòng chữ nhỏ. Tâm hồn nàng chìm đắm vào câu chuyện trong đó.
Cạnh nàng, tên thanh niên tóc đen lòa xòa hơi liếc qua, khóe môi cong lên như đang mỉm cười. Trên vai hắn, con vẹt bảy màu sặc sỡ đang chân co chân duỗi ngủ gà gật.
Chú thích:
* + **: Xem lại chương 21 có nhắc tới hai nhân vật này.
Nãy giờ ả mập trốn trên phòng khách, mãi mới lấy hết can đảm đi xuống đây, cứ lo chồng ả đã xử tử "nhân tình". Nào ngờ, mọi chuyện diễn ra ngược lại hoàn toàn.
Ả không hề nhìn lầm, tên thiếu úy chồng ả ngày thường hét ra lửa nhưng lúc này đang bị gã thanh niên đeo kính đè dưới đất, khóa chặt tay chân. Cánh tay phải chồng ả bị vặn gập về sau, xương gãy trắng ởn đâm rách toạc da thịt cực kỳ ghê rợn.
Tai ả mập ù đi, nhất thời quýnh quáng không biết phải làm gì. Ả có nên nhào tới xô gã thanh niên kia ra, giải cứu chồng ả?
Tên chồng đã phát hiện ả ngoại tình, nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới cả gia đình ả. Nhưng nhìn thái độ gã kia không có ý định buông tha, nếu để mặc gã hành hạ lỡ như giết chết chồng ả thì biết làm sao đây? Ả khó tránh bị liên lụy.
Đang khi ả như người đi trong sương mù, đứng chôn chân. Gã thanh niên nghe tiếng động ngẩng mặt lên, tươi cười bảo:
- Vào đây!
Nụ cười mới trước đó ít phút trong mắt ả mập còn rất hấp dẫn cuốn hút, hiện tại trông chẳng khác nào ác quỷ khoe nanh vuốt. Chân tay ả run lẩy bẩy, líu ríu đi vào phòng, không dám trái lời.
Gã thanh niên hất hàm về phía giường:
- Ngồi chờ anh một chút! Sẽ xong ngay thôi!
Ả mập chậm chạp ngồi xuống giường, tâm trạng lo âu sợ sệt. Ả có cảm giác mình đã phạm sai lầm chết người khi rước kẻ này vào đây, và giờ ả phải gánh lấy hậu quả.
Gã thanh niên vỗ nhẹ vào mặt tên thiếu úy vẫn đang rên rỉ:
- Có trăn trối gì không, ngài thiếu úy? Vợ yêu xinh đẹp của mày kìa!
Tên thiếu úy bị đè mạnh dưới sàn gạch lạnh giá cố đưa mắt nhìn ả mập cầu cứu:
- Em... nói hắn tha anh! Anh sẽ không truy cứu...
Ả mập bật khóc.
Tuy ả hận tên chồng bỏ bê và đối xử mình không ra gì cả năm qua, nhưng nhìn tình trạng thê thảm của gã lúc này, ả không độc ác tới mức muốn giết chết gã. Dù sao đó cũng là chồng ả, cả hai đã từng tổ chức hôn lễ trước sự chứng kiến của quan khách hai họ. Hơn nữa nếu chồng chết, ả sẽ phải một mình đối diện với chuyện khủng khiếp này. Không thể được!
Ả run rẩy đứng lên, cất tiếng cầu xin:
- Đừng giết anh ấy! Anh muốn gì em cũng đáp ứng, ngay sáng sớm mai em sẽ làm giấy cho các anh! Xin đừng làm hại anh ấy...
Gã thanh niên cười cười không tỏ thái độ, mắt nhìn ra bên ngoài như đang tính toán.
Nghĩ đã tác động được gã, tên thiếu úy mừng rỡ, vội nói thêm:
- Cậu nghe rồi đấy. Chúng tôi sẽ đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cậu, giết tôi không có lợi cho cậu đâu. Quân đội sẽ...
Rốp!
Tên thiếu úy im lặng còn đỡ, vừa mở mồm phân tích lợi hại thì gã thanh niên bất thần bẻ gãy luôn cánh tay còn lại của hắn.
- A!!! - Tên thiếu úy đau đến suýt ngất, miệng liên hồi kêu rên liền bị gã thanh niên nhét nòng súng vào, vội nín bặt cố chịu đựng, mồ hôi vã đầy mặt.
Ả mập bật dậy, chạy ào đến định kéo gã thanh niên ra, giải thoát cho chồng nhưng gã chỉ nhẹ đẩy tay đã hất văng ả trở lại giường.
Ả lồm cồm bò dậy, biết sức mình không thể làm gì, khóc rống lên:
- Xin anh đừng làm vậy! Anh ấy bị thương nặng rồi, không thể làm hại anh được nữa! Xin hãy buông tha anh ấy, muốn gì em cũng chịu!!!
Gã thanh niên vẫn giữ nụ cười trên môi, không chút động lòng. Gã kéo lấy Dao Mổ Chó vẫn đeo bên hông tên thiếu úy, kề bề bản dao lạnh lẽo lên mặt hắn, cười nhẹ:
- Cưng có biết người chồng tốt của cưng đã làm gì sáng nay không? Hề hề, hắn sờ soạng cơ thể một cô bạn trong nhóm anh, không những một mà tận hai lần. Đối với anh, đó là một tội lỗi không thể tha thứ, bởi vì anh còn chưa được sờ mà hắn dám! Thế nên anh bẻ gãy hai cái tay chó của hắn, cho hắn nếm chút trừng phạt êm ái. Bé cưng nói thử anh có làm sai không? - Không... Anh không sai... - Ả mập khóc tu tu.
Gã bỗng đứng lên, tặc lưỡi:
- Thôi được rồi, cưng đã cầu xin như vậy, và chồng cưng cũng tỏ ra hối hận...
Đến đây, gã thanh niên đá vào cơ thể mềm oặt của tên thiếu úy mấy cái.
Tên thiếu úy gắng gượng thều thào:
- Xin lỗi, xin lỗi... Tôi ân hận lắm! Xin lỗi...
- Tốt! - Gã thanh niên gật đầu, bảo ả mập - Ném anh cái chăn!
Ả mập không biết gã có ý định gì, nhưng chỉ cần gã tha mạng chồng ả thì bảo ả làm gì cũng được, hối hả thảy cái chăn nhung tới.
Gã thanh niên nhẹ nhàng đón lấy, lót dưới sàn rồi lăn tên thiếu nằm lên. Tiếp theo gã quấn chăn một vòng quanh thân tên thiếu úy, kín cả mặt, đoạn quay qua cười với ả mập:
- Biết anh quấn thế này để làm gì chứ?
Ả mập ngơ ngác lắc đầu, mắt ướt đẫm.
- Giữ gìn vệ sinh chung thôi! Khỏi mất công cưng phải lau dọn tốn thời gian!
Khóe môi gã vẫn treo nụ cười, song tay cầm dao thình lình chém một nhát xuống cổ tên thiếu úy.
Phập!
Lưỡi dao cực sắc bén dễ dàng cắt phăng đầu tên thiếu úy lẫn lớp chăn bọc ngoài, một ít máu văng ra nhuộm đỏ sàn nhà.
Ả mập rú lên kinh hoàng, trợn mắt ngã vật xuống giường bất tỉnh.
- Chậc, tính kĩ thế mà vẫn có sai sót! - Gã thanh niên lắc đầu không hài lòng, thản nhiên ngồi xuống cạnh thi thể không đầu, mò mẫm lột sạch trang bị.
Tên thiếu úy chỉ có Dao Mổ Chó là đáng kể, còn lại vài món trang bị trên người có thuộc tính khá kém.
Nguyễn Huy tiến tới giường xốc ả mập dậy, tát nhẹ vào mặt ả:
- Dậy nào bé cưng! Ngủ trật giờ thế này bảo sao không mập cơ chứ, chậc!
Ả mập vừa mơ mơ màng màng chưa hồi phục ý thức đã bị nhét một viên thuốc vào miệng.
- Nuốt mau!
Ả mập bừng tỉnh, trông thấy gã thanh niên ngồi sát mình thì thất kinh hồn vía, vội trệu trạo nuốt thứ trong miệng xuống bụng, không kịp kiểm tra đó là gì.
- Ngoan, vậy anh mới thương chứ!
Nguyễn Huy đứng lên, nhịp nhịp dao trong tay, cười nói:
- Biết anh đang nghĩ gì không?
Thần sắc ả mập tái xanh, hai bàn tay nắm chặt xoắn vào nhau, sợ đến thất thần. Ả thẫn thờ lắc lắc đầu, toàn thân lạnh cóng.
Sự lạnh lẽo bao trùm toàn bộ căn phòng. Ả mập bỗng thấy cuộc sống đang rời bỏ mình.
Gã kính cận ra chiều khó nghĩ:
- Chồng em thì dễ rồi, riêng em hơi nù nẫn quá, chẳng biết nhét vào đâu để người khác khó tìm thấy! Cho anh ý kiến xem nào!
Phịch!
Ả mập run bắn, hai chân mềm nhũn té lăn khỏi giường. Nước mắt ả trào ra xối xả, kêu khóc như heo bị thọc tiết:
- Đừng làm vậy! Em nhất định đáp ứng mọi yêu cầu của anh, bất kỳ chuyện gì! Còn nữa, em hứa tuyệt đối giữ kín chuyện này, sống để bụng chết mang theo, không để ai biết! Em thề, em thề mà... Đừng giết em!!
Nguyễn Huy gật gù:
- Không giết em cũng được. Nhưng anh lỡ tay giết thằng chồng em rồi, không phải em sẽ hận anh sao? Vậy rất nguy hiểm!
- Không, không có. Hắn thường ngày luôn hành hạ dè bỉu em, chết là đáng! Anh làm rất đúng!!! - Ả mập rối rít vừa khóc vừa nói.
- Ừ. Nghe em nói vậy làm anh bớt áy náy đi nhiều, hầy dà, chuyện ngoài ý muốn mà! Em nói xem, giờ ta giải quyết cái xác sao đây?
- Em... trước giờ em chưa có kinh nghiệm trong chuyện này. Hay là ta chặt nhỏ rồi bỏ vào nồi hầm thật mềm, sau đó vứt cho chó ăn, ném vào bao rác cũng được. - Ả mập vô cùng rối trí, nói liên miệng, cứ sợ chậm trễ tên kia sẽ đổi ý - Hoặc là bằm nhuyễn, đổ hết vào bồn cầu rồi giật nước xả xuống hầm. Anh thấy ổn không?
Nguyễn Huy rùng mình. Quả nhiên lòng dạ đàn bà khó lường, ả mập mới trước đó còn khóc lóc xin xỏ cho chồng, bây giờ vì tự cứu bản thân mà ngay cả chuyện ác như thế cũng nghĩ ra được. Mấy biện pháp nghe khá ổn nhưng sẽ mất nhiều thời gian, chắc ả ta khi trước là một kẻ hâm mộ cuồng nhiệt thể loại phim trinh thám kinh dị.
Nguyễn Huy ngồi xuống quấn kín mấy lớp chăn dày quanh thi thể, kể cả phần đầu đứt rời, tiếp đó đẩy sâu vào trong gầm giường. Xong xuôi, gã ân cần dặn dò:
- Sau khi anh đi, em nhớ lau thật sạch, đừng để còn mùi máu! Ngửi mùi này rất khó ngủ, dễ ảnh hưởng đến sức khỏe!
Ả mập gật đầu lia lịa, chỉ cầu mong tên hung thần mau đi cho ả nhờ.
Nguyễn Huy mỉm cười:
- Chắc em đã nhận ra anh là người chơi. Viên thuốc khi nãy em nuốt là thuốc độc lấy từ hệ thống. Nếu sau một tuần không có thuốc giải, cơ thể em sẽ thối rữa từ trong ra ngoài rồi chết, hơi đau đớn đấy! Nên tốt nhất từ giờ trở đi em hãy ngoan ngoãn nghe theo lời anh! Hiểu chứ? À, nếu em không tin thì có thể thử, biết đâu khi anh chết rồi, em sẽ được quân đội hỗ trợ tìm thuốc chữa, hề hề! Nhưng anh không chắc họ sẽ tìm được, vì hệ thống có rất nhiều loại thuốc độc, và mỗi loại chỉ có đúng một viên thuốc giải.
Đầu óc ả mập rối loạn cực độ, viễn cảnh chết thối tởm lợm nhấn chìm tâm hồn ả. Gã thanh niên rất độc ác, giết chồng ả mà không hề nhíu mày nhăn mặt, cho nên ả tin gã không nói đùa.
- Còn nữa, ngay sáng sớm ngày mai anh muốn có giấy! Nếu bọn anh xảy ra sự cố, anh sẽ vui vẻ kể cho mọi người nghe về chuyện đêm nay, rằng em hẹn anh đến nhà ôm ấp, bị chồng phát hiện nên đồng lõa lập mưu giết chồng. Hề hề, em có quyền chối, nhưng khi anh kể ra đặc điểm cơ thể em cho phía quân đội kiểm tra, em nghĩ họ sẽ tin ai? Thân hình màu mỡ tuyệt vời của em còn in sâu trong đầu anh. Chậc, đã ngoại tình còn câu kết hãm hại chồng, tội này có lẽ bị tử hình ngay nhỉ?
Chút ý định phản kháng còn sót lại trong ả mập bị những lời này đánh tan. Ả hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh, giọng run run:
- Anh yên tâm! Em sẽ nghe theo anh, sao cũng được! Miễn là chuyện này không lộ ra! Nhưng nếu có người hỏi tới, em biết giải thích thế nào đây?
- Cứ nói không biết. Thời này mỗi ngày có hàng đống người chết mất xác trong miệng thây ma, chồng em cũng không ngoại lệ. Vậy nhé, anh về sớm nghỉ ngơi! À quên mất, em có muốn chúng ta tiếp tục chuyện khi nãy không? - Gã thanh niên đi tới cửa bỗng quay lại cười hỏi.
Giờ thì có cho vàng ả mập cũng chẳng dám chạm vào người tên sát nhân máu lạnh kia, mặt tái nhợt vội lắc đầu.
- Hề hề, thu dọn sạch sẽ giùm anh nhé! Mai anh sẽ giúp em giải quyết cái xác. Ngủ ngon bé cưng!
Gã thanh niên nói rồi nghênh ngang rời đi.
...
- Nhìn xem, đây là cái gì?
Tên thanh niên trẻ tuổi lừ lừ bước tới, tay cầm chiếc điện thoại thông minh, màn hình đang mở cảnh một đôi nam nữ triền miên âu yếm nhau trên giường. Cả hai đều không còn mảnh vải che thân.
- Cậu... làm sao cậu có thứ này? - Tiểu My tròn mắt khó tin. Người nữ trong đoạn video chính là nàng, còn người nam là Hoàng Minh* bạn trai nàng.
Tên thanh niên cười dâm, miệng xuýt xoa:
- Hì hì, xui cho hai người, thuê đâu không thuê lại nhằm ngay khách sạn nhà tôi! Căn phòng có gắn camera nên may mắn ghi được cảnh tượng nóng bỏng này!
Tiểu My đỏ bừng mặt, tức giận lẫn xấu hổ nói:
- Gia đình các người làm ăn thật chẳng có lương tâm! Sao dám quay lén khách hàng? Tôi... tôi sẽ báo công an...
- Báo công an hả? Báo đi! - Tên thanh niên câng câng mặt thách thức - Chú tôi là Phó giám đốc công an thành phố, đâu phải cô chưa từng nghe? Cô báo thử xem làm gì được!
- Cậu...
- Hì hì, tôi đã sao chép đoạn video này thành nhiều bản lưu trữ trong mail và cả trên mạng internet. Cô khôn hồn thì nghe lời tôi, bằng không đến lúc cảnh hai người chơi nhau tràn ngập trên các trang mạng xã hội, lúc đó hối hận cũng đã muộn!
Tim Tiểu My đập thình thịch trong lồng ngực, cảm giác sợ hãi dâng tràn trong đầu khiến nàng ngạt thở. Xưa nay bản tính nàng vốn hiền lành, quen Hoàng Minh hơn hai năm chỉ mới nắm tay. Cho đến gần đây vào dịp sinh nhật bạn trai, hai người có uống chút rượu, không kiềm chế được tình cảm mới làm chuyện ấy với nhau. Không ngờ lần đó đen đủi bị quay lén, càng đen hơn khi kẻ giữ đoạn phim chính là Phan Tú** chơi cùng nhóm bạn. Để bây giờ tên khốn này trơ trẽn đưa cho nàng xem, còn lớn giọng uy hiếp.
- Cậu muốn gì ở tôi? - Tiểu My mím môi, đôi mắt ửng đỏ sắp khóc.
Phan Tú tươi cười, đổi giọng thì thào:
- Yên tâm, tôi không đòi hỏi gì quá đáng đâu! Chỉ muốn được gần gũi em như trong này thôi!
Vừa nói gã vừa chỉ vào màn hình điện thoại vẫn đang phát đoạn hình ảnh ướt át.
Tiểu My giật mình, cơ thể run rẩy không kiểm soát được:
- Chúng ta chỉ là bạn. Cậu lại chơi thân với Hoàng Minh, sao có thể nói ra những lời đồi bại như vậy chứ?
Phan Tú sa sầm nét mặt, cất điện thoại vào túi quần, đe dọa:
- Bớt nhảm nhí đi! Lúc trước tôi theo đuổi thì em tỏ vẻ kiêu kỳ làm cao từ chối, bảo bận học hành, tưởng sao rốt cuộc quen thằng Minh. Nó có gì hơn tôi? Ha ha, nói thật nhé, cái đó của nó nhỏ hơn tôi nhiều. Em quen nó đúng là một sai lầm lớn!
- Im đi!
Tiểu My đỏ bừng mặt, giận dữ nói:
- Bọn tôi yêu nhau trong sáng, không phải như cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mấy chuyện nhơ bẩn xấu xa!
- Trong sáng? Ha ha!! - Phan Tú cười lớn, chợt bĩu môi khinh bỉ - Trong sáng quá nhỉ, trong sáng tới mức cả hai người ngứa ngáy không chịu được phải thuê phòng, ôm nhau rên ầm ĩ cả đêm! Ha ha, thôi không nói nhiều nữa, em thử nghĩ tới hậu quả nếu "bộ phim" này được tung lên mạng xã hội đi! Gia đình, bạn bè, thầy cô, tất cả mọi người... sẽ thấy rõ bộ mặt dâm đãng giả bộ hiền lành ngây thơ của em. Nhất là cha em, ha ha, tôi nhớ không lầm thì ông ta là nhà giáo cũng có tiếng tăm nhỉ, nghe đồn giáo dục con cái rất nghiêm khắc. Hầy, không biết ông ấy sẽ cảm thấy thế nào khi cô con gái bé bỏng bỗng dưng "hot" trên mạng đến vậy, lại còn được lên trang nhất các tờ báo! Chắc sẽ thấy vui và vinh dự lắm!
Liên tục bị đối phương đả kích tinh thần, nước mắt Tiểu My tuôn rơi lã chã. Thần trí nàng choáng váng, cơ thể lảo đảo suýt chút ngã quỵ.
Đúng như Phan Tú nói, cha nàng là nhà giáo ưu tú nhiều năm, đang giữ chức vụ hiệu trưởng một trường cấp ba có tiếng ở tỉnh. Nếu chuyện này lộ ra, có khi ông ấy đánh mất tất cả. Sự nghiệp công danh chưa nói, cha nàng vô cùng coi trọng danh dự, từ nhỏ đã dạy dỗ chị em nàng rất nghiêm. Chắc chắn ông ấy sẽ không thể sống nổi nếu đoạn phim bị phát tán.
- Cứ suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời tôi! Tốt nhất đừng báo công an, có chú tôi bưng bít, các người chẳng thể làm gì được. Mà kể cả tôi có bị bắt thì em cũng đừng hòng yên thân. Tôi đã cài sẵn chế độ tự đăng, đến thời gian đoạn phim sẽ tự động công khai, lúc ấy nếu tôi ngồi trong tù sẽ chẳng có ai gỡ xuống giúp em đâu nhé! Ha ha, cho nên tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn chìu theo ý tôi, vừa được sướng vừa được yên ổn! Hì hì, tôi bảo đảm sẽ làm em sướng ngất ngây hơn thằng Minh ngu xuẩn, có phước mà chẳng biết hưởng cứ loay hoay suốt đêm.
- Cậu im đi, đừng nói nữa! - Tiểu My gào khóc, bịt chặt hai tai không muốn nghe thêm những lời bẩn thỉu.
- Ha ha, em hãy suy nghĩ đi! Hãy suy nghĩ đi! HÃY SUY NGHĨ ĐIIIIIIIIII!!!!
Giọng cười dâm đãng của Phan Tú thật lớn, văng vẳng rồi xa dần xa dần, mơ mơ hồ hồ...
- Đừng mà...
Tiểu My giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trán.
- Mơ thấy ác mộng à? - Tiếng Trần Phi vang lên sát cạnh nàng.
Tiểu My ngó qua, nhận ra nàng ngủ quên tựa đầu lên vai hắn có lẽ đã lâu. Nàng liền ngồi dậy, gượng cười:
- Không. Bạn không ngủ sao?
- Chưa. - Trần Phi đáp, bỗng đưa một mảnh khăn giấy qua - Lau đi!
Tiểu My khó hiểu toan hỏi lại, chợt phát giác nước mắt mình chảy ướt một bên má, thấm cả vai áo hắn. Hóa ra vừa rồi nàng nằm mơ khóc mà không hay.
Nàng lí nhí cảm ơn, cầm khăn giấy chặm chặm nước mắt, rồi nhè nhẹ lau vai áo Trần Phi.
- Xin lỗi, tôi vô ý quá! - Nàng ngượng ngùng nói.
Mắt Trần Phi vẫn dán chặt vào quyển sách trên tay:
- Không sao. Nếu muốn bạn cứ ngủ tiếp!
Tiểu My nhẹ vuốt mớ tóc rối, lắc đầu:
- Tôi ngủ đủ rồi.
Trước đó, lúc Nguyễn Huy đi khỏi, mọi người trải một tấm bạt nằm tạm trên quảng trường chờ bình minh.
Trời về khuya, không khí ồn ào xung quanh dần lắng xuống. Lửng Mật và Thiên Lôi nằm lăn lóc ngủ khò, ngáy rân trời. Chỉ còn Trần Phi và Tiểu My thức ngồi đó. Nàng rất buồn ngủ nhưng nằm tênh hênh giữa chỗ trống trải, trước cặp mắt nhiều người thì không thoải mái, nên quyết định cố thức chờ đến sáng. Nhưng rồi nàng thiếp đi lúc nào không hay, chẳng những vậy còn tựa đầu lên vai Trần Phi ngủ, nghĩ lại thật xấu hổ.
Tiểu My ngồi bó gối, tựa cằm lên hai chân, mắt nhìn xa xăm. Nàng vẫn chưa quên được cảm giác hãi hùng vừa nãy, mọi thứ trong mơ mà chân thực đến ngỡ ngàng.
Nàng tự trấn an mình, mọi chuyện đã qua rồi. Thế giới bây giờ đã khác, Phan Tú đã chết, mạng internet cũng không còn, nàng không phải lo bị chuyện đó mãi ám ảnh tâm trí nữa. Chuyện đáng lo nhất bây giờ là cha mẹ nàng và đứa em trai, chẳng biết bọn họ có khỏe không, hay đã...
Tiểu My thừ người suy nghĩ mông lung hồi lâu, ngó qua thấy Trần Phi vẫn yên lặng đọc sách, khẽ hỏi:
- Bạn đọc gì vậy?
- "Thiên Thần và Ác Quỷ" của Dan Brown. Quyển này hay nên tôi mang theo! - Trần Phi nói rồi không đợi nàng trả lời, bỗng gấp sách đưa sang - Muốn xem không?
- Bạn đang xem mà?
- Tôi xem nhiều lần lắm rồi, chỉ định giết thời gian thôi.
- Cảm ơn!
Đêm khuya sương lạnh. Dưới ánh trăng nhàn nhạt mờ ảo, cô gái trẻ với khuôn mặt xinh xắn trắng mịn như trẻ em vui vẻ lật từng trang sách, đôi mắt chăm chú đọc những dòng chữ nhỏ. Tâm hồn nàng chìm đắm vào câu chuyện trong đó.
Cạnh nàng, tên thanh niên tóc đen lòa xòa hơi liếc qua, khóe môi cong lên như đang mỉm cười. Trên vai hắn, con vẹt bảy màu sặc sỡ đang chân co chân duỗi ngủ gà gật.
Chú thích:
* + **: Xem lại chương 21 có nhắc tới hai nhân vật này.
Danh sách chương