Chung Hoa cũng ở cạnh những ngôi nhà ven hồ, cha Chung hỏi con trai: "Con thấy thế nào? Có cảm thấy lời của cậu ta có căn cứ hay không?"

Chung Hoa nằm trong bồn tắm, bên trong là nước vừa mới thay, mát rượi, có chút lạnh.

Bây giờ cậu ta không nhìn ra hình dáng con người.

Vảy trên người cậu ta lan rộng ra, ngũ quan trên mặt biến hóa cực kì lớn, nửa bên mặt chìm vào trong nước, lộ ra bên ngoài là con mắt như mắt cá.

Thấy cha hỏi, cậu ta giật giật cơ thể định ngồi dậy, bồn tắm tráng men trơn trượt, cộng thêm thân thể toàn vảy cá khiến cậu ta hoạt động khó khăn, ông Chung phải đỡ con trai dậy, lấy tấm ván đã đặc chế riêng để chống đắng sau.

Chung Hoa không mặc quần, giữa hai chân cậu ta có thêm một tấm màng dán hai chân lại một chỗ, ngón chân cũng rất mơ hồ, gần như không nhìn ra năm ngón như ban đầu.

Ông Chung nhìn con trai thương xót không thôi, bây giờ cả vợ và con gái đều không tiện đi vào thăm thằng bé, chỉ có ông có thể vào thường xuyên, càng nhìn ông lại càng thương xót hơn.

Một người đang bình thường sao lại thành như thế này? Chung Hoa lên tiếng, thanh âm cũng hơi khác ngày trước, nhưng ông Chung vẫn có thể nghe rõ lời của cậu ta.

"Cha, con không cảm thấy chỗ nào khác lạ cả. Chờ tối nay cha đưa con vào trong hồ, để có dò xét chút tin tức."

Sau khi tới đây, cậu ta như cá gặp nước, cũng không mất lý trí vì khát như lúc còn ở tiểu khu.

Chẳng qua những đặc trưng của những loài động vật sống dưới nước càng ngày càng biểu lộ ra, tới hiện tại cậu ta đã không thể đứng lên, cũng chẳng thể rời xa nước được.

Cũng không biết đây là tốt hay xấu, chẳng qua nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không tồi, cậu ta có thể bắt cá cho người nhà cải thiện cuộc sống, chính bản thân cậu ta cũng có cuộc sống tốt hơn.

Nhưng chuyện Du Hành đã nói vẫn nên cân nhắc kĩ, phải tới hồ để dò la, nơi đó có nhiều "đồng loại" của cậu ta ở đó, nếu quả thật sắp có hạn há thì chuyện đó là chuyện lớn, nơi đó nhất định sẽ có đầu mối.

Trước khi trời trở tối, ông Chung đưa con trai của mình tới hồ, nhìn con trai vươn tay, hụp đầu xuống nước, rồi bơi mất không thấy bóng dáng, ông mới than thở trở về nhà.

Con quái vật trong hồ này rất khủng bố, con trai ông cũng nói không nhìn ra được đó là thứ gì. Nhưng con quái vật này không hề công kích cậu ta nên ông Chung mới yên lòng để con trai vào hồ-- Dù sao vào đó, con trai ông ta mới có thể thoải mái được.

Đứa bé nhà mình đã thành như vậy, dẫu sao cũng nên cho con sống tự do tự tại một chút.

Trên đường cũng gặp phải những nhà khác, họ cũng đang ôm, hoặc gánh, phía trên che một tầng ga trải giường.

Mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, không nói ra ngoài.

Ông Chung thở dài, đều là những người đáng thương.

Chung Hoa vui chơi thỏa thích dưới đáy nước, mặc dù cậu ta hận con cá đã cắn cậu ta thành như này, nhưng sau khi đồng hóa lại mạc nhiên sinh ra hảo cảm đối với huyết mạch.

Gần đây cậu ta đã học được cách câu thông với đám cá, chỉ cần né một số người thường đi săn thì ở dưới hồ rất an toàn.

Nhưng cậu ta cũng không dám bơi tới giữa hồ, huyết mạch trong tiềm thức nói với cậu ta, nơi đó không thể đi.

Vì vậy, Chung Hoa chỉ hoạt động cách bờ mười mấy mét.

Cái hồ này rất lớn, cho dù cách bờ mười mấy mét cũng chỉ gọi là vùng gần bờ mà thôi.

Con quái vật kia rất đáng sợ, nó cư ngụ ở đáy hồ, chỉ buổi tối mới ra ngoài. Nhưng cậu ta không dám tới gần nên không xác định được nó là con gì.

Rất nhanh, ban đêm đã tới.

Chung Hoa ăn thịt mà nhóm "bạn" mới của cậu ta cho, rồi cảm thấy dòng nước đang lưu động mãnh liệt, cậu ta vội vàng cùng bầy cá đi tìm nơi an toàn để trốn.

Nước chảy ầm ầm bên tai, cậu ta cảm giác được con quái vật to lớn kia đã thức dậy.

Quả nhiên, tiếng ca rất nhanh đã vang lên, chẳng qua có tin tức của "nhân ngư" bọn họ, những người xung quanh đã tản đi xa hơn. Cho dù có người bị dẫn dụ tới cũng sẽ bị bọn họ gõ ngất rồi nhét vào mấy căn phòng bên cạnh.

Nhưng con quái vật này cuối cùng cũng tức giận, nhịn không nổi nữa.

Nước lại tiếp tục lưu động mạnh, con quái vật kia đã di chuyển lên bờ.

Di chuyển!

Đây là lần đầu tiên nó di chuyển!

Rào rào!

Nó chỉ hơi di chuyển thôi mà nước hồ đã gần như núi lở đá mòn, mãnh liệt tràn ra mặt đất, một tầng sóng lại một tầng sóng đánh tới khiến những con đường bên cạnh lập tức hóa thành đường nước.

Tiếng ca càng trở nên lảnh lót, mê hoặc nhân tâm.

Những bóng đen đi tới càng đếm không hết, Chung Hoa lo lắng thấy trong đó có cha mẹ và em gái mình, một người lại một người, dần dần trong miệng nó đã cắn tới quần áo của em gái cậu ta.

Cậu ta không thể đi lại, đuôi không ngừng đập lên mặt đất...

Vất vả giúp người nhà tỉnh táo, mọi người giúp đỡ nhau cách ra xa.

"Chúng ta cách xa như vậy!! Sao lại...."

"Chạy mau!!" Chung Hoa cao giọng kêu.

Cho tới khi mọi người chạy tới rừng cây ăn trái thì mới an tâm. Sau đó tiếng ca ngừng lại, mặt đất lại rung chuyển kịch liệt, tựa như có vật khổng lồ đang đi lại trên mặt đất khiến mọi người run rẩy không thôi.

Tới ngày hôm sao, những người may mắn còn sống mới dám quay trở lại bờ hồ nhìn tình hình, kết quả không nhịn được thất kinh: Nước hồ khô ráo chỉ còn lại một lớp rất mỏng.

"Trời ạ!!"

Dưới lớp nước mỏng đó là các loài cá đang vẫy đuôi không ngừng, phát ra tiếng bạch bạch trên mặt nước.

"Có phải con quái vật kia đã đi rồi không?"

Có người chỉ vào giữa hồ, bởi vì địa thế mà ở hồ còn một vũng nước ở sâu trong đấy hồ.

Nhưng con quái vật kia chẳng thể nào ẩn vào trong vũng nước đó cả, thể tích nó lớn vậy mà!

Mọi người còn chưa kịp cao hứng thì đã có người nói: "Chẳng lẽ có quái vật đó mang theo cả nước hồ đi hay sao?"

Không có cách nào khác, mọi người đành vội vàng nắm chắc thời gian, thừa dịp mặt trời chưa hong khô tầng nước cuối cùng kia, vội vàng dùng đồ đựng nước.

Chung Hoa cực kì khó chịu, cậu ta đã có thói quen ngâm nước hàng ngày, bây giờ cảm thấy cả người khô ráo, vảy cá giờ đã là da của cậu ta, vảy cá khô đồng nghĩa với việc cậu ta đang cực kì khát.

"Nhịn một chút, bây giờ cha sẽ mở nước cho con."

Ông Chung bê tới bê lui mấy thùng nước thì bồn tắm mới đầy, sau đó rầu rĩ nói: "Phải làm sao đây?"

Làm thế nào đây?

Đó chính là vấn đề của rất nhiều người ở đây.

Tới buổi chiều, thời điểm nóng nhất ngày đã tới, những con cá kia rất khó ăn, mà không ít người cá trong nhà xảy ra tình trạng mất lý trí đả thương người, cho dù là Chung Hoa cũng đang khổ sở chống đỡ.

"Cha, mọi người mau đi đi! Quay lại tiểu khu! Đi cùng nhà họ Du đi!"

"Vậy còn con? Con sẽ ra sao?"

"Con... Con sẽ không đi."

Ngày hôm đó, sau khi phát sinh vô số chuyện, những người từng ở tiểu khu Lệ Cảnh Uyển đa số quyết định quay lại, những cư dân quanh hồ ban đầu sau khi trao đổi tin tức cũng đi theo họ, con người vẫn luôn đi về những nơi mà mình tương đối quen thuộc.

Trời chưa sáng mọi người đã chuẩn bị rời đi, có người trước khi đi không cam lòng nhìn bờ hồ, nhưng nước bên trong đã khô hoàn toàn, chỉ còn những cái hố sâu vô tận.

Chung Hoa thấy cha mẹ và em gái tuyệt vọng khóc cả đêm, cuối cùng cũng cắn răng đồng ý đi cùng mọi người.

Người nhà cột cậu ta lên lưng ông Chung, em gái thì dọc đường cẩn thận vẩy nước lên người cậu ta để cậu ta có thể thoải mái một chút.

Chung Hoa có thể nói là một trong số ít những người cá rời khỏi đây, rất nhiều người cá không hạ được quyết tâm rời đi, vẫn ở lại những vũng nước sắp khô trốn tránh thực thế.

"Tiểu Cẩn, đừng vẩy nước, số nước còn lại sau này mọi người vẫn phải uống."

Trời nắng chang chang, đoàn người đi theo cung đường quanh co quay lại tiểu khu, chín giờ mới tới nơi.

Đám người di cư này gây sự chú ý rất lớn, mọi người hỏi ra mới biết là do nước hồ đã cạn.

"Sao có thể được?!"

Khi nghe được thông tin này, Du Hành cũng sợ hết hồn, hỏi kĩ mới biết con quái vật kia cũng rời đi.

Cha Du hơi suy nghĩ một lúc, nói: "Có phải nước hồ dâng cao là do con quái vật kia không?" Sau đó ông lại nói: "Nếu như nó rất lớn, lúc đi vào trong hồ có thể khiến nước hồ dâng cao... nhưng không có khả năng nó vừa rời đi thì nước lại hạ thấp tới như vậy được chứ?"

Không nghĩ ra, cũng không thể nghĩ tiếp, nhà bọn họ gần như dọn dẹp xong, đồ trong nhà gần như mang đi hết.

Bọn họ định nghỉ ngơi ở nhà một ngày, cũng để cho mẹ Du có thể một ngày để nghỉ ngơi, ngày mai mới bắt đầu lên đường.

Mẹ Du cũng rất quan tâm tới lần di cư lần này, không chỉ nghỉ ngơi đủ mà còn chăm chỉ tu luyện, một ngày rất nhanh đã đi qua.

Nhà họ Du tiếp không ít người, vì không để mọi người quấy rầy tới mẹ Du nghỉ ngơi, Du Hành đành đi theo mọi người xuống bãi đất trống.

Câu hỏi cậu nhận nhiều nhất chính là vì sao biết sẽ có hạn hán.

Du Hành liền đẩy hết mọi chuyện lên người con quái điểu kia, nói: "....Những người ở lầu một chắc cũng biết, lần trước có một con quái điểu tới nhà tôi."

Rồi nói chính con chim kia đã nói cho cậu, còn nói con chim đó biết tiếng người.

Còn những câu hỏi khác Du Hành một mực nói không biết, đối mặt với những lời nói khó nghe Du Hành lại nói một câu: "Tôi không phải phạm nhân, nếu mọi người muốn thẩm vấn tôi thì chúng ta có thể đánh một trận trước rồi nói.:

"Nếu cậu sớm nói cho chúng tôi thì hồ cũng chẳng thành vậy!"

Du Hành vừa nhấc chân rời đi liền bị người kéo lại.

"Đừng giận, là do hắn ta nói chuyện không có đầu óc! Du Hành à, khi nào nhà cậu đi?"

"Ngày mai!"

"Nhanh vậy sao?!"

"Có thể hoãn lại hai ngày hay không? Chúng tôi còn chưa thu dọn đồ..."

Du Hành cũng biết ý định của họ, nhưng chỉ nói: "Đi chung đường thì có thể, nhưng mọi người phải tự phụ trách bản thân minh."

"Cái này... h a ha ha... được."

"Sáu giờ ngày mai nhà tôi lên đường, mọi người tự sắp xếp thời gian đi."

Cuối cùng vẫn không đổi thời gian.

Từ khi nước hồ khô cạn, quái vật rời đi, cảm giác cấp bách trong lòng Du Hành càng mạnh hơi.

Phải mau rời đi!

Trong ngày này, Du Hành và cha Du không ngừng nấu nước, đống củi trong nhà kho cũng đốt hết, Du Hành vẫn phải đi chặt thêm củi, còn dư thì đều đặt vào trong nhẫn trữ vật.

Nước đã đun sôi chờ nguội liền thu vào trong nhẫn, thuận lợi uống trên đường đi.

Buổi tối, ở lại ngôi nhà đã sinh sống hơn hai mươi năm, đây là tối đầu tiên Du Hành không tu luyện từ khi quay lại, thoải mái nằm trên giường, ngủ một giấc thật ngon.

Trời chưa sáng đã nghe thấy tiếng chim hót người cửa, thanh âm đó khác với tiếng hót bình thường lúc bình minh, là tiếng hót dồn dập, hô bằng hoán hữu...

Lúc đánh răng, cậu thấy rất nhiều đội chim bay qua, giống như mang theo những luồng gió thổi tới từ phương xa.

Ăn xong bữa sáng, thu nốt những đồ còn dư dưới đất vào nhẫ, mẹ Du mang theo một cái túi, cha Du và Du Hành thì một người cõng một cái túi lên trên lưng, trên cổ cũng xách một cái tủi vải.

Vũ khí tùy thân cũng đặt vào nơi có thể lấy thuận tiện. Cả gia đình không để ý tới cái nóng, lập tức bọc kín cả người.

"Đi thôi."

"Đi thôi."

"Ừm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện