Buổi tối, mọi người uống thêm một bát canh xương hầm, bên trong bỏ thêm rau khô, tôm, nấm và một chút táo đỏ... Uống xong chén canh ấm nóng xuống bụng xua tan đi giá lạnh buổi tối.

"Thoải mái quá!"

Hôm nay đi ra ngoài, bọn họ hái được không ít rau của dại, luộc hơi nóng một chút cũng cực kì ngon miệng.

Mọi người vừa ăn vừa tán dóc chuyện trên trời dưới đất, bầu không khí cực kì náo nhiệt.

Thôi Nam là người đầu tiên được một đống người hỏi thăm sức khỏe, mọi người ai cũng hỏi thân thể hắn như thế nào.

"Tôi vẫn tốt, làm phiền mọi người rồi."

"Ha ha, người anh em, ngày mai nhớ gia nhập với chúng tôi, chúng ta cùng nhau tập cái kia."

"Đúng thế đúng thế, tập cái đó rất tốt, còn có cả tâm pháp nữa đó! Một chút nữa chúng ta học cùng nhau đi."

Lúc bọn họ gia nhập vào đoàn của Du Hành, cậu cũng đã nói với bọn họ rằng bốn người là người thân, Thôi Nam là anh họ của cậu.

Cho nên những người này cảm thấy Thôi Nam không cần lập lời thề, dù sao đó cũng là người nhà của đại ca bọn họ...

Nếu như nói lúc lập lời thề có không được không có cũng chẳng sao, nhưng hành động đó khiến người đứng đầu an tâm hơn, tiếp tục dẫn đầu giúp mọi người có được cuộc sống tốt hơn một chút. Chờ tới lúc bọn họ bắt đầu tu luyện [Quy tắc kiện thể] mới biết rằng họ không hề lỗ gì!

Lâm Minh Lôi còn từng nói với vợ mình rằng: "Anh nghĩ bọn Lộ Ái Hoàn nhất định sẽ phải hối hận."

Đổng Kiến Lan cũng thấp giọng nói: "Anh nói nhỏ một chút."

"Ha ha ha, anh chỉ nói thầm với em thôi mà, những người khác anh chưa từng nói qua với họ đâu."

Lâm Minh Lôi cầm tay vợ mình: "Chờ luyện xong công pháp mà cậu ta dạy, thân thể của chúng ta sẽ trở nên khác biệt, chúng ta chỉ cần nhớ rõ ân tình đó là được. Tuy nhiên cũng chỉ là một lá bùa linh tinh, miễn trong lòng không có quỷ thì ký trăm tờ cũng được."

Đổng Kiến Lan nắm chặt tay hắn, quyến luyến dựa sát vào.

Lúc này, Thôi Nam nhoẻn miệng cười: "Được, chờ chút nữa sẽ luyện với mọi người."

Ở bên này cực kì náo nhiệt, cách đó bảy tám mét bên ngoài, Lộ Ái Hoàn rướn cổ lên nhòm, chỉ có thể nhìn được ánh lửa mơ hồ cùng hơi nóng lơ lửng trên không trung.

Thơm quá!

"Em nhìn cái gì thế? Mau tới ăn cơm đi." Trần Nguyên Lâm gọi cô ta.

"Ừm."

Cộng thêm cả Trương Bình Trung là ba, ba người họ vây quanh nồi cơm.

Nói là cơm còn chẳng bằng gọi là canh thịt loãng. Lúc chia thức ăn, thứ ba người họ được phân là thức ăn mọi người cùng kiếm được, loại lương thực hiếm như gạo là vật phẩm riêng của Du Hành sao có thể phân cho ba người họ được?

Mấy ngày qua ba người họ không hề xuống núi, nhiều nhất chỉ hái chút nấm sau mưa và rau củ dại trên đỉnh núi. Mà đỉnh núi bé như vậy, gần hai mươi người sống ở đây căn bản không đủ hái.

Ngày nào cũng ăn thịt, cứt cũng không ra nổi. Lộ Ái Hoàn vừa ăn vừa mắng thầm trong lòng.

Sau khi ăn xong cơm tối, Trương Bình Trung chậm rãi nói: "Thịt còn dư lại không nhiều, nhiều nhất ăn được hết ngày mai."

Vừa rồi được ăn thịt còn chê ỏng chê eo, giờ thì hay rồi, ngay cả thịt cũng không có mà ăn.

Lộ Ái Hoàn cắn môi, ánh mắt không tự chủ trượt sang túp lều bên kia, nơi đó đang tỏa ra mùi thơm chết người.

Chỉ qua mấy ngày thôi mà đám người đó đã trở nên cực kì lợi hại, thậm chí còn có thể ra ngoài săn thú lớn.

Nếu cô ta và chồng quay lại đó có phải sẽ được học công pháp kia, rồi sẽ trở nên cực kì lợi hại hay không?

Lộ Ái Hoàn kéo cánh tay chồng: "Tới đây! Em có chuyện muốn nói."

Chưa kịp sang ngày hôm sau Lộ Ái Hoàn thật sự là nữ trung hào kiệt, cô ta kéo tay chồng là Trần Nguyên Lâm quay lại chỗ tập trung của mọi người.

"Ký ký!"

Trương Bình Trung đi theo phía sau hai người như hình với bóng.

Mặc dù lập lời thề được thêm ba người nhưng Du Hành mang lòng phòng bị với ba người này nhất. Tuy nhiên trước mắt cậu nguyện ý lộ ra tần thứ ba của [Quy tắc kiện thể].

Chờ bọn họ học xong tầng thứ ba, muốn học lên tiếp thì phải lấy đồ vật ra trao đổi.

Loại hàng đắt tiền như dung dịch cải tạo gen thì khỏi nói, nó không có trong kế hoạch của cậu.

Cậu định chờ tới lúc chín muồi sẽ chọn ra vài người đáng tin nhất.

Tới lúc đó thì khế ước chữ tín chỉ là thứ lặt vặt, cái Du Hành sẽ kí tiếp theo với họ sẽ là [Khế ước chủ tớ].

Ý cũng như tên, khế ước chủ tớ là cái loại chủ chết bầy tôi cũng ngủm theo. Dĩ nhiên, Du Hành chọn khế ước này không phải là vì mục đích chết chùm, mà là khi kí khế ước này, từ tư tưởng tới linh hồn của bầy tôi tớ sẽ hoàn toàn thần phục, lúc ấy cậu sẽ không phải lo lắng vấn đề bị phản bội nữa.

Lúc đó mới chân chính an tâm được.

Chẳng qua người tự nguyện.... dự liệu sẽ không nhiều. Mọi người ai cũng trải qua thời đại dân chủ, ý niệm dân chủ tự do ở trong lòng họ quá lớn, lại tồn tại nhiều năm, họ chắc chắn sẽ không tùy tiện là "đầy tớ" cho người ta.

Du Hành cũng không gấp, dù sao đó là chuyện của sau này.

Bọn họ ngày nào cũng rèn luyện, Du Hành còn tổ chức đánh cận chiến hai người một, phân tổ cho họ các loại hình thức chiến đấu như vật lộn, kiểm tra tố chất thân thể và một số phương pháp huấn luyện mới mẻ.

Chạng vạng tối mỗi ngày là thời gian cố định để đi săn, đỉnh núi nhỏ càng ngày càng nhiều thịt khô, xương trắng của đám dã thú.

Giống như ổ chuột hàng ngày đi tìm kiếm và dự trữ lương thực. Lương thực càng nhiều, sức mạnh càng lớn.

Du Hành còn định dự trữ lương thực một thời gian nữa sẽ chuẩn bị cho trồng trọt.

Dù sao không gian trong nhẫn trữ vật của hắn cũng có hạn, gần hai mươi miệng ăn, mỗi ngày hai bữa cũng tiêu hao không ít lương thực.

Huấn luyện thêm mấy ngày nữa chắc hẳn năng lực chiến đấu của mọi người sẽ tăng lên thêm một chút, sinh tồn ở một nơi chỗ nào cũng có dã thú như này xem như có thể tự vệ... không đánh lại chẳng lẽ chạy cũng không nổ luôn?

Vừa vặn còn thời gian để trồng trọt chút cây lương thực.

Tuy nhiên Du Hành không có nhiều hạt giống lúa cho lắm, vì hạt giống hiện tại cực kì, cực kì quý hiếm, không thể sử dụng tùy tiện được. Tới thời gian đó nhất định phải làm ra một bản kế hoạch trồng trọt thật chi tiết.

Khí hậu thời tiết ở nơi này không biết có phù hợp với giống lúa này không.

Du Hành ban đầu còn cho rằng cuộc sống kế tiếp chỉ có lên kế hoạch trồng trọt, rèn luyện chờ ngày nào đó có thể trở lại cố thổ, nhưng không nghĩ tới bên này sắp bước vào một thời kì biến đổi thiên địa mới.

Hôm sau, lúc mọi người đi săn dã thú, Du Hành đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh, là bay tới từ nơi khác.

"Bay tới từ bên kia, thứ đó đang đến gần!" Thôi Nam nói.

Du Hành lập tức bảo mọi người trèo lên cây.

Thanh âm kia càng lúc càng gần, Du Hành đếm qua, có ba con thôi sao?

Ba con vật đó càng ngày càng tới gần chỗ họ, cuối cùng cũng tiến vào tầm mắt của Du Hành.

Ba chúng nó hình như rất hoảng hốt, chân cũng chạy loạng choạng. Chắc hẳn cả ba con đều bị thương, mặc dù tốc độ chạy trốn rất nhanh nhưng không khó để nhận ra thân hình to lớn của chúng đều lảo đảo. Nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn chúng sẽ chết vì không chống đỡ nổi.

"Đó là...." Du Hành vừa rời mắt lên đã đối diện với gương mặt của một trong ba con dã thú bị thương.

Ánh mắt của loài người!

"Du đại ca, sao thế?"

"Một, hai, ba... là ba con! Thoạt nhìn hình thể cũng không quá lớn, chúng ta có tóm không?"

Du Hành nắm chặt thân cây, tung người nhảy xuống: "Bắt! Nhưng không được làm họ bị thương!"

"Du đại ca muốn trước nuôi sau thịt á?"

"Có lẽ là thế, gần đây chúng ta kiếm được rất nhiều thịt, giờ làm thịt chúng cũng không ăn hết."

"Ồ, vậy nhanh đi thôi!"

Đây có thể là người đồng hóa, còn nếu không phải thì... càng phải bắt!

Bây giờ tin tức khắp nơi bị tắc nghẽn, cậu cần lấy được thật nhiều tin tức ở nơi khác.

Rất nhanh, ba con thú có thể là người đồng hóa kia bị bắt được. Trải qua một phen vật lộn khó khăn, cuối cùng ba con thú cũng tin rằng đám người này không phải muốn săn giết bọn họ, vì thế bật khóc rất to.

"Mau cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi với!"

"Có người muốn bắt chúng tôi, chạy mau, chạy mau! Các người cũng phải chạy đi, bọn họ muốn bắt toàn bộ chúng ta! Tất cả mọi người!!"

Ba con dã thú do người đồng hóa thành chỉ có một là người bổn quốc với Du Hành, hai con còn lại là người nước ngoài, hiện tại đều lâm vào trạng thái kích động, nói năng lộn xộn, Du Hành căn bản nghe không rõ.

Dĩ nhiên, con quái thú người bổn quốc kia nói cũng cực kì khó nghe ra.

"Là ai?" Du Hành hỏi vào trọng tâm.

"Không... không... không biết... bọn họ... muốn mổ bụng của tôi... chạy mau... chạy mau..."

Du Hành cảm thấy không ổn trong lòng.

"Lâm Minh Lôi, anh mang theo người thu dọn sạch sẽ dấu vết của chúng ta xung quanh đây, mang con mồi còn mới ra ngụy trang thành thi thể của ba người họ... những người khác thì nâng ba người này lên!"

Mọi người nhanh chóng tạo thành hình ảnh ba con dã thú kia bị mãnh thú xé nát thây, còn Du Hành mang theo đoàn người lập tức rút về chỗ ở.

Sau khi băng bó trên dưới, lại đút cho họ thức ăn lót bụng, Du Hành mới biết được tình hình của đám người trong miệng người đàn ông tên Hoàng Thụy Hoàn.

"... Chúng tôi bị gió thổi tới một nơi rất xa, vừa ngã xuống đất đã đụng trúng dã thú, mặc dù không chết nhưng lại biến thành bộ dạng này... Vất vả lắm mới gặp được nhân loại, bọn họ ăn mặc rất kỳ quái, cực giống mấy cái áo choàng trên ti vi, tóc dài nữa, vừa thấy chúng tôi đã phát rồ, tựa như thấy được mấy miếng thịt mỡ vậy!"

"Sau khi bị tóm, tôi mới phát hiện chỗ ở của họ có rất nhiều người bị biến đổi giống chúng tôi, người bổn quốc và người nước ngoài đều có đủ cả. Cũng có nhân loại bình thường. Tôi nghe không hiểu họ đang nói gì, mà họ cũng không nghe hiểu lời của chúng tôi, bọn họ luôn ra sức mổ bụng mọi người, tựa như đang tìm thứ gì đó vậy..."

"Chúng tôi vất vả lắm mới trốn được ra ngoài, dọc đường cũng chết không ít người, cuối cùng chỉ còn dư lại ba người chúng tôi... Bây giờ trước khi chết có thể gặp được người nghe hiểu tôi nói, còn nói chuyện phiếm với tôi như cậu tôi thấy rất vui."

Hoàng Thụy Hoàn ăn uống no đủ, hai con mắt cũng dần tan rã: "Cảm, cảm ơn mọi người, tránh, tránh..."

Mẹ Du bật khóc nức nở: "Cậu ta chết rồi."

Xung quanh trở nên yên lặng, trừ hai con dã thú người nước ngoài vẫn con đang hôn mê ra thì những người khác đều mang sắc mặt nặng nề.

"Làm thế nào bây giờ? Đám người đó là ai?"

"Hình như là người xấu."

"Chắc chắn rồi còn gì nữa, cậu không Hoàng Thụy Hoàn nói bọn chúng ngay cả người thường như chúng ta cũng bắt à?"

"Tôi thấy chúng ta phải cẩn thận hơn, nơi này của chúng ta cũng có bao nhiêu người là nhân thú đâu!"

Không sai, sau khi đoàn của họ tăng lên thành mười bảy người, bên trong chỉ có sáu người bị đồng hóa, triệu chứng của họ rất rõ ràng, nghiêm trọng nhất có một người giống như Hoàng Thụy Hoàn, người này dùng tứ chi để đi lại, không nghe hắn nói chuyện chắc ai cũng tưởng đó là dã thú.

"Mổ bụng để làm gì?"

"Ai biết được, anh không nghe hắn nói à, những người đó ngay cả cơ quan nội tạng cũng vứt bỏ, hình như họ không quan tâm cái này."

"Vậy thì chắc không phải là bọn buôn bán nội tạng đâu đúng không?"

"Chắc chắn không phải, ai mua mới có người bán chứ, hơn nữa mua bán cơ quan nội tạng phải cắt lúc còn tươi, giữ tươi đấy."

Mỗi người phát biểu một ý kiến, thật ra Du Hành cảm thấy họ nói không phải không đúng.

"Vậy, đám người tóc dài kia là ai?"

"Chắc chắn không phải đồng hương của chúng ta." Bây giờ bọn họ gọi những người cùng đất nước với họ là đồng hương.

Lâm Minh Lôi trầm trọng nói: "Rất có thể là dân bản địa!"

"Hình như dân bản địa ở đây rất hung hãn, tuy nhiên chúng ta mới tới nơi này không lâu, còn chưa rõ ràng hoàn cảnh nơi này, mọi người đừng nghĩ quá tiêu cực. Đổi một cách nghĩ khác thì nếu nơi này thật sự có dân bản địa thì chắc chắn sẽ là nơi tập trung đông người địa phương, nếu tìm được đường đúng chúng ta sẽ thoát khỏi nơi kỳ quái này."

Lo âu vì cư dân bản địa hung hăng và sự mừng rỡ vì sắp rời khỏi nơi tràn ngập dã thú, hai loại cảm xúc mâu thuẫn này khiến mọi người mất ngủ tập thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện