Trong quá trình ăn sáng, Lâm Vinh Tiêu nói: "Trong nhà không có bao nhiêu thứ, lát nữa anh đi ra ngoài tìm một chút thứ về."

Vẻ mặt bà nội Lâm đau khổ: "Đều là côn trùng cả, thật vất vả mới về đến nhà, làm gì còn muốn đi ra ngoài nữa?"

"Cũng bởi vì đều là côn trùng, nên mới đi ra ngoài." Lâm Vinh Tiêu hớp mộtngụm hết hơn phân nửa cháo: "Con xem tình huống này, không thể nào khống chế nhanh được đâu, vẫn nên kiếm một ít đồ đạc để ở nhà cho an toànchút ít."

"Trong nhà có rất nhiều đồ, Hằng An mua đấy." Lâm Song Phượng nói: "Không cần đi ra ngoài nữa, nguy hiểm."

Du Hành nói: "Đồ đạc để bên dưới tầng hầm, trước đó con mua đồ tết và đồliên hoan cho trường học. Cha đi xem, nếu cảm thấy chưa đủ thì nói sau."

Đợi sau khi đi xuống tầng hầm trở lên, Lâm Vinh Tiêu thật sự kinh ngạc.

"Hằng An, làm tốt lắm!" Con trai hiếm khi làm chuyện tinh mắt như vậy, điều này làm cho Lâm Vinh Tiêu vô cùng vui mừng.

Du Hành cũng cười: "Cha đừng xem thường con! Con cũng là con cha, chắc chắn rất tài giỏi!"

Lâm Vinh Tiêu thu hồi nụ cười gật gật đầu: "Côn trùng nhiều lắm! Các ngườikhông phát hiện, một thứ nhỏ như vậy, một khi cắn trên người một cái,soạt một cái liền lớn thành như vậy ——" ông vừa nói vừa khoa tay múachân: "Cha lái xe nghiền chết rất nhiều, trên đường còn thay hai lốp xe, xác côn trùng kia giống như sắt, vô cùng sắc bén! Trên đường đều làcảnh sát vũ trang, hôm nay vào thành phố còn nhìn thấy quân đội, tiếngsúng đều không hề ngừng lại.

Nhưng càng đi về phía bên này chúngta, côn trùng càng ít, công tác bảo an ở biệt thự không tệ cho lắm, rấtsạch sẽ đấy!" Ông lại khen công tác bảo an ở khu biệt thự: "Trở về chatặng phần lễ cho bọn họ."

Lâm Song Phượng nhắc đến hành động vĩđại của con trai: "Con anh cũng hung dữ lắm đấy! Còn mang theo đao rangoài chém côn trùng, dọa em sợ sốt cả ruột gan đây này."

"Ơ, Hằng An lợi hại như vậy à? Không hổ là con anh." Lời ông nói khiến Lâm Song Phượng tức giận đánh ông một phát.

"Ở quê thế nào rồi?" Du Hành xen vào hỏi một câu.

Lâm Vinh Tiêu thở dài: "Lúc gặp chuyện không mau, cha và mọi người cũng may mắn, đã đến bệnh viện." Mặc dù bọn họ và nhà họ Chu chỉ là hàng xóm,thế nhưng những năm này bà nội Lâm ở một mình ở quê, may mắn có nhà họChu giúp đỡ, giao tình hai nhà vô cùng tốt. Bởi vậy sau khi nhận đượcđiện thoại, ông liền quay trở lại đón người.

Đợi đến lúc tìnhhuống đứa nhỏ ổn định lại cũng đã hơn nửa đêm, vừa lúc gặp phải mưa saobăng và thiên thạch, bệnh viện tiếp nhận một lượng lớn người bị thương,trong khoảng thời gian ngắn không cách nào tiếp đón được nữa. Sau đó lại xảy ra sự cố trùng sinh ra trong cơ thể con người, bà nội Chu bất hạnhngộ thương, người đã không còn.

Bệnh viện thật sự quá loạn, bọn họ liền rời khỏi bệnh viện, an tán di thể bà Chu.

"Gặp tai hoạ quá nghiêm trọng, lúc cha về, nhà cửa đã sập đổ hơn sáu bảyphần." Sau khi nhà họ Lâm làm giàu cũng trở về quê nhà, sửa đường trợgiúp nhà nghèo khó, quê nhà có thể nói từng nhà đều là nhà cửa đànghoàng, không có lều có hay nhà cửa sập xệ. Thế nhưng thiên thạch hungmãnh, bởi tình hình thế núi chung quanh, dù thiên thạch không rơi xuốnggiữa thôn làng, cũng giống như từ trên cao rơi xuống.

Sau khi thiên thạch ngừng, nhà cửa người nào sụp đổ thì trước hết đến nhà người khác ở nhờ.

"Lúc về đến nhà, trong nhà là người nửa thôn khom lưng cúi người, tìm rấtlâu mới tìm được bà nội con ngồi ở chỗ nào đó." Dù cho Lâm Vinh Tiêucuối cùng nói đến chuyện cười, muốn hòa hoãn không khí, thế nhưng LâmSong Phượng và Du Hành đều hiểu sự bi thương trong đó.

Dù cho khu nhà cũ nhà họ Lâm đã xây dựng lại, nhưng cũng chỉ là sân nhỏ bình thường, làm sao chứa nổi người nửa thôn đây? Lúc đó phải chết bao nhiêu người?

Chu Quân Phương cúi đầu khóc lên, nước mắt rơi xuống trên mặt đứa nhỏ. Đứanhỏ ngây thơ đưa tay sờ sờ lên mặt chính mình, lại sờ lên mặt Chu QuânPhương.

Mặc dù cô là con dâu nuôi từ bé, nhưng phải nói chưa từng chịu qua quá nhiều hành hạ gì đó. Dù lúc ban đầu cũng bị nhà chồng đánh chửi, thế nhưng đó là chuyện của hơn hai mươi năm trước, những năm gầnđây đều hòa thuận. Từ trước đến nay tính tình cô dịu dàng ôn nhu, saukhi chồng qua đời sống nương tựa cùng mẹ chồng, cảm tình rất sâu.

Bà nội Lâm cũng rớt nước mắt: "Mẹ chồng Quân Phương, cứ như vậy không còn, tội nghiệp bà ấy còn chưa nhìn thấy Chu Bình lớn lên. Đừng sợ, sau nàycũng bà sống chung với nhau, còn có chị Phượng của con nữa đây này." Bànội Lâm vỗ vỗ tay cô.

"Đã khiến chị Phượng và anh rễ còn có thímthêm phiền toái. Tuổi của Chu Bình còn nhỏ, bây giờ trong nhà cái gìcũng không còn, con trước hết da mặt dày... chắc chắn sẽ không bao giờquên ân đức của mọi người." Chu Quân Phương kiên định nói.

Ăn xong bữa sáng, mọi người đều ngồi trong phòng khách.

Trên TV nhiều lần thông báo các hạng mục chú ý và biện pháp tự cứu: "Tấncông vào mắt côn trùng... khi bị cắn, cào bị thương cũng không nhiễmtrứng của côn trùng, xin mọi người đừng quá kinh hoảng... Trước tiênmiệng vết thương có thể dựa theo phương thức thông thường xử lý... Xinđóng chặt cửa sổ, đừng tùy tiện ra ngoài, chú ý sát trùng sạch sẽ trongnhà, kiên nhẫn chờ đợi cứu trợ..."

Hiện tại khu biệt thự đangtiến hành một vòng kiểm tra mới, sau khi nhận được điện thoại Du Hànhxác định người một nhà ở đây, vì vậy lần này đến kiểm tra nhà họ Lâmrồi.

Lâm Vinh Tiêu mở cửa để bảo vệ tiến vào.

"Ngài Lâm,ngài khỏe chứ, Vật Nghiệp chúng tôi nhận được nhiệm vụ cấp trên giaoxuống, trước mắt phụ trách toàn bộ vấn đề an toàn ở khu biệt thự. Đây là nhân viên phụ trách công việc phun thuốc sát trùng của chúng tôi, xinngài phối hợp công tác với chúng tôi. Đồng thời, chúng tôi cần ngườitrong nhà cho nhân viên chúng tôi tiến hành kiểm tra, xác định khôngmang theo trứng côn trùng trên người."

"Làm sao xác định?"

"Chúng tôi có dụng cụ kiểm tra, đây là dụng cụ vừa mới được gửi hỏa tốc đến đây, chỉ cần thử máu là được."

Bảo vệ cười nói: "Cái này rất thuận tiện đấy, mấy ngày hôm trước chúng tôibị thương đều phải cách ly, qua hai mươi bốn tiếng mới có thể thả ra,như vậy không quá chuẩn xác, có người trong cơ thể có trứng côn trùng,có khả năng sau hai mươi bốn tiếng mới có thể ấp trứng. Dùng cái này tốt hơn rất nhiều á."

Trong lời nói thể hiện ý: "Các người gặp may rồi đấy", nghe thế Lâm Vinh Tiêu vui lên.

"Đi, vào đi, vất vả cho các người rồi."

Lâm Vinh Tiêu dẫn người vào nhà, để người phun thuốc trong nhà, ngay cả điền viện, sân sau đều phun hết.

Miệng vết thương trên đầu, trên mặt Du Hành đều đã kết vảy, xem như bịthương. Trên người Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương cũng có chút ít máu ứ đọng cùng trầy da. May mắn đã có dụng cụ kiểm tra, bằng không đều bịcách ly.

"Ngài cùng người nhà ngài đều rất khỏe mạnh, công tác kế tiếp của chúng tôi sắp xếp cứ cách hai ngày lại đến kiểm tra một lần,hôm nay người một nhà ngài kiểm tra lần đầu tiên, ngay mai bỏ, cho nênngày mốt sẽ đến ngày kiểm tra tiếp theo."

Lấy máu không phải thểnghiệm tốt đẹp gì, sợ kiểm tra quá nhiều lần khiến hộ gia đình khôngvui, vì vậy trước khi đi bảo vệ còn giải thích thêm.

"Được được, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp công tác."

Lâm Vinh Tiêu ôn hòa gật đầu, còn đút chút tiền lì xì: "Có tin tức quan trọng gì, đừng quên nhà tôi nha."

"Ngài yên tâm đi, bất kỳ giây phút nào chúng tôi cũng đều chú ý tin tức bêntrên, ngài phải có lòng tin với chất lượng phục vụ của Vật Nghiệp chúngtôi."

"Xin tạm thời không nên đi ra ngoài, đường Hoàn Tây đã giới nghiêm toàn diện rồi, nếu thiếu đồ ăn, có thể gọi điện thoại cho VậtNghiệp chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa đến cho ngài. Phí tổn để sau này lạikết toán, nếu không có vấn đề gì xin ký tên ở đây."

Đưa mắt nhìnbảo vệ rời khỏi nhà, Lâm Vinh Tiêu đứng ở cổng, nhìn mấy lần nhà hàngxóm bên cạnh trở thành phế tích, quay người trở về nhà mình.

MàDu Hành đã thu thập xong tất cả xác trùng. Ngoại trừ mùi vị tanh, còn có một mùi lạ khó nói nên lời, xác trùng và da dùng lửa đốt qua dùng cũngkhông tệ lắm.

Anh ở trong phòng may áo giáp bảo hộ cho mình. Taynghề à, vô cùng bình thường cũng không bắt buộc, có thể nối ghép ra hình dạng rắn chắc là được.

Vừa may, Du Hành vừa sửa sang lại mạch suy nghĩ trong đầu.

Hiện tại đặc điểm côn trùng rất rõ ràng, ăn người, tốc độ phát triển cựcnhanh, nhược điểm ngay mắt. Mặc dù bây giờ không cúp điện, ngắt nước,nhưng anh vẫn rất lo lắng tình huống phát triển của côn trùng.

Anh còn nhớ rõ máu hư chảy ra từ trong cơ thể mình có vô số trứng côntrùng, nếu quả thật ở trong cơ thể anh ấp trứng, anh chắc chắn mất mạng. Sau khi côn trùng nở thành công rời khỏi cơ thể anh sẽ đi tìm đất ấm kế tiếp, con người gần đây trong nhà chính là Lâm Song Phượng ——

Sau đó lan tràn ra bên ngoài, tiếp tục lớn lên.

Côn trùng với số lượng kinh người cứ trưởng thành như thế, vung vẩy răng nanh phóng đến đám người.

Cơ thể một người cung cấp nuôi dưỡng ra số lượng côn trùng xa xỉ, mưa saobăng đêm đó thiên thạch rơi xuống đếm không hết, lan truyền không biếtbao nhiêu trứng côn trùng đây?

Hơn nữa, trứng côn trùng thật sựchỉ có thể ấp trứng bên trong cơ thể con người hay sao? Anh nghĩ đến cấp bậc nhiệm vụ này là hình thức địa ngục, anh liền nghĩ đến tình huốngxấu nhất có khả năng xảy ra trong tương lai.

Nhưng nghĩ nhiều thế nào, cũng chỉ có thể chờ đợi. Dù thế nào, cũng chỉ tận hết sức lực!

Sau khi phun thuốc sát trùng, trong nhà đều là mùi thuốc sát trùng, khôngdễ ngửi, nhưng lại cho người ta cảm giác an toàn. Du Hành lấy ra mấyviên [Vạn cổ chi Vương] cho Lâm Vinh Tiêu bọn hắn dùng.

Mặc dù nói đã kiểm tra trên người bọn họ không có trứng côn trùng, nhưng sau này cũng không cách nào bảo đảm không bị nhiễm.

"Có tác dụng diệt trùng đấy, em và Hằng An đều uống cả rồi." Lâm Song Phượng nói: "Cứ yên tâm uống đi."

Lâm Vinh Tiêu bọn hắn có cũng được mà không có cũng không sao uống, ngoạitrừ Chu Bình bị đau bụng đi hai lần, thân thể những người khác cũngkhông xuất hiện dị thường.

Nhưng sau khi Chu Bình tiêu chảy xong, khẩu vị tốt hơn nhiều, ăn cháo cũng rất nhanh nhẹn.

"Nhưng thuốc này cũng quá khó uống rồi." Lâm Vinh Tiêu tự nhận kiến thức rộng rãi cũng thiếu chút nữa ói ra.

Bà nội Lâm ngậm ô mai: "Bây giờ thuốc cũng khác trước kia, đổi đến đổi đirồi trở nên thúi như vậy. Hằng An à, sau này vẫn cứ mua loại cũ đi, loại đó hiệu quả cũng không tệ đấy."

Trong lòng Du Hành rất bất đắc dĩ, trên mặt chỉ có thể đồng ý với bà: "Vâng, bà nội."

Đợi sau bốn chín ngày, đến lúc ăn, rồi nói tiếp.

Bảo vệ đã nói tạm thời không thể ra ngoài, trong tin tức cũng dặn dò quầnchúng không nên đi ra ngoài, Du Hành cũng không tự cao về năng lực củamình nhất mực muốn đi ra ngoài.

Dù trong lòng anh thật sự nhớthương điểm lương hỏa, cũng biết bây giờ mình ngoại trừ vũ khí và kinhnghiệm, cũng không có ưu thế gì khác.

Nên anh tập trung rèn luyện thân thể trước.

Đêm đó anh bắt đầu tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], nhập môn nhiều lầnnhư vậy, anh cũng nắm bắt được chút ít quy luật. Bởi vậy lúc này chỉdùng ba ngày, đã thành công luyện được cảm nhận khí rồi.

Ba ngàynày, trừ ăn cơm anh cũng không xuống lầu, chỉ là lúc ăn cơm nghe LâmVinh Tiêu kể một ít tin tức, sau đó ăn xong bản thân cũng tự đi tìm hiểu tin tức.

Dường như tình thế được khống chế không tệ cho lắm, nơi thiên thạch rơi xuống đều bị tiến hành đại thanh tẩy sát trùng toàndiện, mà cơ cấu chữa bệnh đã sớm vượt qua thời kỳ bối rối, dưới sự trợgiúp của quân đội cảnh sát vũ trang lần nữa ổn định được tình thế, pháthuy tác dụng cực lớn.

Trên internet cũng bắt đầu giảm thiểu mộtít ngôn luận khiến người đọc kinh sợ trên phạm vi, chắc hẳn đã nhận được điều tiết khống chế.

Chờ thêm nửa tháng, tình thế đã hoàn toàn ổn định.

Trong khu biệt thự cũng khôi phục bình tĩnh, mỗi ngày bởi vì thiêu đốt xáctrùng dấy lên ánh lửa, cuối cùng cũng biến mất, mùi thịt nướng kì dịluôn quanh quẩn chóp mũi cũng từ từ nhạt dần.

Cao tầng ở nơi dânchúng không biết đã cố gắng bao nhiêu, dù bây giờ đã khống chế được tình thế, nhưng nghiên cứu thiên thạch vẫn trọng yếu nhất, dân chúng cũngkhông biết được những sự việc cơ mật này, mọi người lướt qua sợ hãi dầndần bắt đầu lại cuộc sống bình thường.

Mà lúc này đã là mười bảynăm mới, nếu thật tính toán, tháng giêng đã qua mất một nửa, năm naykhông kịp phân rõ chút xíu cảm giác nào... thoáng một phát đã trôi quamất rồi.

Dọc theo đường, người lo xử lý tang lễ rất nhiều, cóngười ngay cả thi cốt đều không tìm thấy, bầu không khí vẫn luôn vô cùng nặng nề.

Khu biệt thự nhà họ Lâm ở cũng như thế, công việc củaLâm Vinh Tiêu cũng lu bù lên, liên hệ kinh doanh với bạn bè, đối tượnghợp tác, không ngừng bận rộn, còn phải đi tặng lễ vật.

Du Hànhcũng loay hoay chân không chạm đất. Anh vội vàng tu luyện, đồng thờidưới sự đồng ý của Lâm Vinh Tiêu mời đội kiến trúc đến tu sửa lại biệtthự, không chỉ muốn tu sửa lại bức tường bị thiên thạch đập hư trước đócùng với nửa sân nhỏ bị ảnh hưởng, chính anh cũng có cách nghĩ muốn giacố lại nhà cửa. Bởi vì những ý nghĩ của anh đều theo hướng mới lạ, chonên cần chính mình nhìn chằm chằm từng giây từng phút đều chỉ huy, đưara ý kiến chỉnh sửa.

Mặt khác, xe của Lâm Vinh Tiêu cũng cần đưađi tu sửa, anh cũng có một ít mạch suy nghĩ tân trang lại chiếc xeLandRover của nguyên chủ.

Tóm lại, nhân lúc này tình thế tạm thời ổn định, có cơ hội thở dốc, anh dồn hết sức lực chuẩn bị. Hiếm khi giacảnh nguyên chủ nhiệm vụ tốt thế này, không lợi dụng đầy đủ thì thật sựđáng tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện