Dịch giả: Lạc Du + Mô Mô

Thời gian chậm rãi trôi, Du Hành làm việc vặt nuôi gia đình, dần dần rồi cũng đặt mua được không ít đồ vật, đều là đồ mà Ngũ Thường Hân có thể sử dụng. Ngũ Thường Hân cảm động sự nỗ lực của anh trai mình, cô chuẩn bị những bữa cơm hàng ngày thật tốt.

Du Hành đem chi tiêu trong nhà giao cho cô, quả thật khả năng mua sắm của Ngũ Thường Hân tốt hơn cậu nhiều. Du Hành nói với cô: Hiện tại giá cả hàng hoá cao, có thể sau này có tiền cũng không mua được, nhưng tiền có thể kiếm không ngừng, đồ vật trong nhà đầy đủ mới là yên tâm nhất.

Cậu bắt đầu kiếm tiền từ những việc vặt, sau này lần mò tìm được công việc bồi chơi ở một câu lạc bộ bắn súng trong thành phố. Tuy rằng nền kinh tế đang có thay đổi, nhưng điều này chỉ ảnh hưởng lớn đến cơ sở. Còn cuộc sống giải trí của những người giàu có và quyền lực thì vẫn như trước đây, việc kinh doanh của câu lạc bộ bắn súng rất tốt.

Khi mới bắt đầu, Du Hành được nhận mức lương không cao, vẫn là nhân viên tạm thời, chỉ làm một vài việc lặt vặt, như là bảo dưỡng, quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước các loại. Cậu cũng không vội vàng, sau này tìm được cơ hội dần dần thể hiện ra sự nổi trội, được quản lý nâng lên vị trí bồi chơi. Làm đến hiện tại đã được ba tháng, tiền lương của cậu tháng này đã là sáu nghìn tệ.

Du Hành cảm thấy tận thế của thế giới này là một dạng thảm hoạ về khí hậu. Cậu không biết sau hạn hán sẽ là cái gì, cậu chỉ có thể ra sức tích góp đồ vật.

Chạng vạng tối sau khi tan làm, cậu đi xe điện từ trung tâm thành phố về nhà mất một giờ đồng hồ. Khi về đến nhà, Ngũ Thường Hân đã nấu cơm nước xong xuôi, nước tắm cũng được chuẩn bị.

“Hôm nay thế nào? Cháu trai anh có ngoan không?”

Ngũ Thường Hân cười: “Ngoan lắm.”

Hai người vừa ăn cơm vừa xem tin tức, tình hình hạn hán ở phía Bắc rất nghiêm trọng, lương thực và sản lượng ngày càng sụt giảm.

“Tin tức này vừa ra, giá gạo nhất định sẽ tăng trở lại.” Ngũ Thường Hân lo lắng nói. “Buổi chiều, em cùng Bình tẩu nhà bên cạnh nói chuyện phiếm, rằng nhà mẹ đẻ của em họ Bình tẩu gả cô em họ ấy về phía Bắc, ở đó đã sớm dùng nước theo kiểu phân phối, chúng ta ở đây còn may mắn hơn một chút, có thể dựa vào sông Hải Giang/Trường Giang, tuy rằng nước máy vẫn bị chia khoảng thời gian mở nhưng vẫn tốt hơn so với họ.” Dùng phân phối cũng được cung cấp tới điểm nhận, tuy giá cả tiện lợi nhưng tắm rửa, giặt quần áo thì phải làm sao bây giờ?

“Nơi này của chúng ta không sớm thì muộn cũng giống như nơi đó. Tắm rửa giặt quần áo/ Tắm giặt chỉ là chuyện nhỏ, vài ngày không tắm rửa cũng không sao nhưng vài ngày không uống nước, cơ thể sẽ gặp vấn đề.”

Lúc mới đến cơ thể này, cậu đã bắt đầu mua nước, lúc trước một xô nước cũng rất đắt nhưng giá không tăng thêm vì vậy người mua không nhiều, cậu lại đầu tư mua không ít. Giá của một xô nước bây giờ đã không giống giá của ba tháng trước, gần như bị hét giá lên trời. Cho dù không biết tương lai có giữ được mấy thứ này không nhưng vẫn nên chuẩn bị trước.

Ngũ Thường Hân gật đầu: “Em hiểu, nhà Bình tẩu cũng cần mua không ít đồ, chị ấy hẹn em ngày mai cùng đi.” Lúc trước cô nhờ mẹ chồng của Bình tẩu chỉ cho những việc cần chú ý khi mang thai, có qua có lại đem quan hệ hàng xóm mấy năm xa cách hàn gắn lại.

“Anh phải đi làm, không còn cách nào nên đành để em đi, ra ngoài phải chú ý an toàn. Đúng rồi, hôm nay em đã uống Canxi chưa?” Mấy tháng này ở chung, Du Hành thật sự đã xem Ngũ Thường Hân là em gái mình.

“Em ăn rồi, anh yên tâm đi.”

Vậy mà ngày hôm sau trời lại đổ mưa. Trên TV tràn ngập những tin tức vui mừng, có chuyên gia chỉ ra rằng: Trận mưa này có thể là sự mở đầu của việc băng tan, khiến tình trạng hạn hán trong một năm lẻ bốn tháng này giảm bớt… Nhưng Du Hành lại không lạc quan như thế. Cậu ở câu lạc bộ gọi về nói với Ngũ Thường Hân là hôm nay không nên đi ra ngoài, biết được cô đã ở bên ngoài liền bảo cô về nhà trước.

“Đừng tiếc tiền, lập tức kêu taxi trở em về đến cửa nhà.” Mấy tháng này cậu nói đều một không hai, Ngũ Thường Hân đã quen với việc phối hợp.

Cúp điện thoại, cô thấy Bình tẩu hâm mộ nhìn mình: “Anh trai em đối với em tốt thật.”

Ngũ Thường Hân hé miệng cười: “Anh của em là người rất tốt. Chị đừng hâm mộ em, gia đình đầm ấm mới là hạnh phúc lớn nhất.”

Bình tẩu cười rộ lên. Mấy năm nay Ngũ Thường Hân ở Cao gia, cách đối nhân xử thế tiến bộ không ít, với về nhà không lâu mà chung đụng với hàng xóm rất tốt. Trong đó, cô thấy nề nếp của Lưu gia rất tốt, đáng để kết giao, vì thế cũng hay qua lại với nhà họ.

Ba đời Lưu gia sống chung một nhà, gia đình hoà thuận, cô nghĩ mình và anh trai chỉ có hai người, không có thế lực, vẫn cần sự giúp đỡ của hàng xóm, vì vậy họ cố gắng tạo mối quan hệ tốt với hàng xóm láng giềng.

“Ai, thời gian này có khi nào đây chỉ là khởi đầu, chỉ hy vọng trận mưa này có thể rơi lâu một chút.” Hai người phụ nữ nói chuyện trên đường về nhà. “Em có biết chuyện khu rừng phía Bắc đang loạn lên, phải điều động cả quân đội không?"

“Em không biết!” Ngũ Thường Hân giật mình: “Chị nghe chuyện này ở đâu? Mỗi ngày em đều xem tin tức, sao không thấy?”

“Này! Tin này không có trên TV, chồng chị nói, để cho dân chúng không bị khủng hoảng nên tin tức không được đưa lên. Chị đã xem được video về chuyện này trên mạng nhưng sau vài phút thì bị xoá, không thì chị đã cho em địa chỉ wed để xem rồi.”

Ngôi nhà hiện tại đang ở đã được cậu tân trang, cửa sổ cao chắc chắn, không lo bị mưa hắt, Du Hành yên tâm làm việc, đến giờ tan làm đi thẳng về nhà. Cậu mặc áo mưa, đội mũ bảo hiểm. Khi đứng chờ đèn giao thông, cậu nhìn lên trời, phía chân trời, những tia chớp loé lên, tiếng sấm vang rền, có thể thấy những đám mây đen lớn kéo nhau tầng lớp lớp, dường như muốn rơi xuống đất. Những người đứng xem thấy cảnh này cũng hãi hùng khiếp vía.

Trên đường lớn, không ít người đàn ông cởi áo tắm mưa, mấy đứa trẻ con muốn chạy ra mưa nghịch nước lại bị người lớn mắng, âm thanh ồn ào truyền đi rất xa. Cậu cũng vô thức nở nụ cười.

Về đến nhà, Ngũ Thường Hân nói với cậu chuyện Bình tẩu nói với cô, cô cau mày nói: “Tuy nơi này của chúng ta cách xa chỗ ấy nhưng em vẫn cảm thấy lo lắng.” Có lẽ là do mang thai, nhạy cảm hơn nên cô luôn cảnh giác với những mối nguy hiểm.

“Em nói rất đúng, ngày mai anh xin nghỉ ở nhà, đừng lo có anh đây rồi. Em xem trong nhà nhiều đồ dùng như thế, đồ ăn nước uống đều có, sức mạnh có đủ, an tâm đi ngủ đi.”

Du Hành đợi Ngũ Thường Hân ngủ liền ra sân sau đi dạo. Nhà bọn họ ở trong một khu phố cổ, tất cả đều là sân cũ. Nhà họ cũng có sân sau nên trồng ít rau và cây ăn quả cho tiện lợi. Không chỉ vậy nhà bọn họ còn có giếng, nước không thiếu. Vì vậy, họ cũng trồng một ít khoai lang, cọng hàng hoa, tỏi non, hàng ngày chỉ cần tưới ít nước là sống được, cây không sống được họ không tiếc, cũng không phải cây quý báu gì.

Cậu ngồi dưới hiên nhà lắng nghe tiếng mưa, cảm thấy hơi nhàm chán liền lấy sách ra xem, những cuốn sách này đều được mua ở những hiệu sách cũ, sách gì cũng có, là sách cho phụ nữ mang thai, cậu mua cho Ngũ Thường Hân xem khi rảnh rỗi, tích luỹ kinh nghiệm. Cậu mở ra xem, chỉ chốc lát đã buồn ngủ liền tắt đèn đi ngủ.

Ngày hôm sau là một ngày nắng, hai tháng tiếp theo, trời không đổ một giọt mưa, hạn hán ngày càng nghiêm trọng, nhiều nơi đã bị cắt nước. Giá cả hàng hoá tăng cao, một số nơi không kịp đưa ra biện pháp đối phó, hỗn loạn đã nổi lên. Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi đều ồn ào, xôn xao.

Cuối tháng trước, sau khi nhận được tiền lương, Du Hành đã xin nghỉ việc, tự mình đến chợ vật liệu xây dựng mua vật liệu, củng cố lại cửa ra vào, cửa sổ, xây bức tường vây sân cao thêm. Cậu bận rộn nửa tháng, vừa mới hoàn thành, mà lúc này tình hình đã rất nghiêm trọng.

Nguồn tin tức rất đa dạng, ngành khí tượng dự đoán sai một lần nữa. Các thiết bị nông nghiệp đang đẩy mạnh nghiên cứu và phát triển để tiết kiệm nước… Giá cả được ổn định, tăng hình phạt cho những thương gia tích trữ hàng hoá không bán, trợ cấp nhà nước…vv

“Em đừng đi ra khỏi nhà, trừ anh ra ai đến cũng đừng mở cửa.” Du Hành dặn Ngũ Thường Hân trước khi ra ngoài lấy nước. Bằng hộ khẩu, mỗi ngày một người có thể nhận năm lít nước miễn phí. Nấu cơm, uống nước là đủ, rửa mặt thì cố gắng lắm chắc cũng đủ, còn tắm khẳng định là không.

Có người phàn nàn: “Ít như thế này, không đủ dùng.”

Nhân viên phát nước nói: “Đủ ăn đủ uống, tiết kiệm một chút còn thừa ấy.”

“Thời tiết thế này, cũng cần phải tắm rửa chứ.”

“Nơi khác người ta còn không có cả nước uống, anh còn lo việc tắm rửa?” Nhân viên phát nước lạnh lùng nói: “Nước này miễn phí, anh không cần thì thôi, vẫn còn nhiều người khác cần.”

Cãi cọ ầm ĩ, Du Hành nhận nước xong, tiện thể đi chợ nông sản xem một chút, kết quả là chợ đóng cổng, bên ngoài dán thông báo: Thứ hai, thứ tư, thứ bảy mở hàng, mong mọi người xung quanh truyền lời lại. Cậu đi xe điện dạo tới dạo lui ở các chợ gần đó, mua sắm thêm một đống đồ.

Tiền rất nhanh hết, Du Hành cũng không lo lắng, chỉ sợ sau này có tiền mà không có chỗ tiêu.

Tháng trước là Tết Âm Lịch nhưng chẳng có chút không khí náo nhiệt nào, trên đường cửa hàng đóng cửa không ít. Ngành sản xuất thực phẩm gần như đi xuống, hôm nay sản lượng giảm sút ở chỗ này, ngày mai đất khô ở chỗ kia, làm cho người ta không thở nổi.

Đã năm tháng kể từ khi cậu đến thế giới này, nhiệt độ luôn không dưới 38 độ C, ban ngày thường trên 40 độ C. Tủ lạnh, điều hoà trở nên cần thiết, lưới điện ba ngày thì hai ngày gặp trục trặc.

Năm mới cũng đã qua, trường tiểu học, cao trung trong thị trấn đều chưa thông báo bao giờ khai giảng, thời tiết lại nóng, mấy đứa trẻ ở nhà, bị cha mẹ đánh mắng.

Cuộc sống sinh hoạt của người dân rất lộn xộn.

Chờ đến thứ hai, Du Hành lại đi chợ nông sản, quả nhiên là mở cổng. Bày bán rất nhiều, thứ gì cũng có, giá cả cũng rẻ hơn so với trước kia. Có điều vì ngăn ngừa một người mua quá nhiều hàng hoá dẫn đến việc người khác không mua được nên có lệnh giới hạn mua hàng mỗi người chỉ có thể mua một lần, mỗi lần năm cân rau quả, một cân thịt.

“Em gái tôi mang thai nên ở nhà, tôi có thể mua hộ cô ấy không?”

“Cầm hộ khẩu hoặc là chứng minh nhân dân đến đăng kí, đợi đến lúc có giấy ghi chú thì lại đến.”

Du Hành đi ra quầy quản lý đăng ký, khi sắp xếp đồ vật, cậu thấy có người đang cãi vã.

“Chúng tôi không phải người ở đây thì không được mua ư? Đây là cái quy định gì thế?”

Một nhân viên nói: “Lấy chứng minh nhân dân ra cũng được.”

“Mua đồ cần tiền là được rồi, còn cần chứng minh nhân dân? Các người làm việc thế nào vậy? Khinh chúng tôi là dân thường…”

Chính sách mới được ban hành, ở đâu không phối hợp tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn, Du Hành nhìn một hồi rồi quay đi. Cậu nghĩ rằng bên trên sẽ nhanh chóng đưa ra biện pháp khắc phục, chẳng lẽ người nơi khác tới thì không được mua thức ăn mua thịt?

Kết quả hôm sau cậu nghe nói tối qua có người nhà kho của chợ nông sản cướp, còn chết một người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện