Trốn ở một chỗ trên mái nhà, Du Hành nhịn không được thở dài, nghỉ mộtlát nữa đi săn, phải đặc biệt tìm những con côn trùng cỡ nhỏ —— mặc kệchất thịt có ngon hay không, mẫu trùng hình thể loại nhỏ bản năng e ngại đẳng cấp, không dám đối với anh thế nào đâu đấy.

Bởi vì không có đầu mối, Du Hành cũng không có cố chấp nữa, nhân dịp hình thể tiện lợicủa mình lúc này, ra vào thuận lợi, anh nhanh chóng đi thu hoạch sáchvở, có nhiều thư viện cỡ lớn trước kia anh vào không được, bây giờ cũngnghênh tháo cửa đi vào.

Gần một năm qua đi, anh vẫn dùng hìnhthái côn trùng, chỉ là càng lúc càng lớn, đến bây giờ đã cao ba tầnglầu, lúc đi trên đường, luôn luôn có một loại cảm giác bễ nghễ thiên hạcó một không hai. Đồng thời lượng cơm mỗi ngày cũng trở nên càng lớn,dừng lại ăn một bữa ít nhất phải ăn hết ba con côn trùng có hình thể cao hai tầng lầu.

Thời gian qua lâu, anh có chút lo lắng sau nàymình biến trở lại thành người quên mất cách đi lại bằng hai chân thếnào. Nhưng hiển nhiên vấn đề trước mắt này còn rất xa vời, Du Hành phơidưới ánh mặt trời vừa cắn chân trùng, —— đúng vậy, bây giờ răng miệnganh càng tốt hơn, cắn được xác trùng giòn, chỉ cần không để ý móng vuốttrùng, mùi vị cũng không tệ lắm, bên ngoài xốp giòn bên trong non mềm.

Không có cách nào, khu vực an toàn vô cùng đề phòng côn trùng cỡ lớn, một khi nhìn thấy, nhất định sẽ xếp chúng thành đối tượng tiêu diệt đầu tiên.Hình thể anh lớn như vậy, chung quanh cũng chưa từng thấy côn trùng nàobự như anh, có lẽ đây là một con côn trùng lớn nhất trước mắt, nếu bịnhìn thấy, thế chẳng phải ngàn dặm bị đuổi giết hay sao? Cuộcsống như vậy trôi qua một thời gian dài, Du Hành đều không còn nhớ rõthời gian. Cảm giác côn trùng đối với khí hậu rất ngốc nghếch, trừ phituyết rơi, anh cũng không biết đã tiến vào đông, muốn phân biệt rõ bốnmùa vẫn là nhìn quần áo người sống sót đang mặc trên người. Hình thể của anh giống như thổi khí cầu, càng lúc càng lớn, càng ngày càng giấukhông được.

Trên hình vẽ vệ tinh, điểm đỏ càng lúc càng lớn, điểm đỏ thuộc về anh dài rộng nhất, sáng loáng chói mắt, không đánh anh thìđánh ai?

Sau ba lượt gặp phải vây quét, Du Hành chui về phía Đông Nam – nơi tràn lan côn trùng nhiều nhất.

Bên cạnh Đông Nam có nhiều biển, từ khi tận thế nạn sâu bệnh diễn ra đếnnay vẫn là khu chịu hậu quả nặng nề nhất, bên này không có một khu vựcan toàn nào, đối với Du Hành mà nói chính là tấm bình phong ngăn cáchtầng trời.

Mặc dù con người không ngừng chinh chiến, có một ngày nào đó sẽ đến bên này, nhưng Du Hành cũng không lo lắng chuyện xa như vậy.

Dọc theo đường đến Đông Nam, anh vơ vét hết sách vở dọc đường, không biếtcó phải là do làm côn trùng lâu rồi hay không, tư duy cũng bị ảnh hưởng, cảm tình càng thẳng thắn hơn. Tóm lại anh thật sự vui mừng, một đườngkêu chít chít, dọa chạy một đống lớn côn trùng loại nhỏ, cả một đại lộthoáng chốc đã trống không.

Nói đến đại lộ, phải nói đến trướcmắt hình thể cực lớn của anh mang đến phiền não khác: đường đi chậtchội, anh đều gây khó dễ à. Mặc dù nói vỏ ngoài của mình cứng rắn khôngsợ mặt đường đè ép ma sát, nhưng như vậy quá phiền toái, còn tìm gây tội cho cây cối. Cho nên bây giờ anh hoạt động đều đi trên đại lộ.

Bây giờ hình thể của anh khoảng chừng sáu tầng lầu, anh có chút lo lắng sau này bốn làn xe đều không chứa nổi anh.

Đem Đông Nam đi dạo mấy lần, sau khi thu hoạch thỏa mãn, anh mới đi đến bờbiển bên cạnh đặt chân. Chỉ cần một người bình thường nhìn thấy cảnhtượng trước mắt, tuyệt đối sẽ bị dọa đến chân mềm nhũn.

Trên mặtbiển nhộn nhạo tầng tầng lớp lớp trứng côn trùng, từng giây từng phútđều có ấu trùng mới nở trứng, sau khi uống nước biển sẽ bò lên bờ, bốnphương tám hướng dần dần lan rộng ra bên ngoài.

Ngoại trừ mẫutrùng Vương sẽ dựa vào bản thân và trùng vệ thai nghẹn sinh đời sau, các mẫu trùng hình thể nhỏ khác, địa vị không cao một mình sinh sản, phầnlớn đều chọn sinh trứng côn trùng ở khắp các nơi, nhưng lựa chọn đầutiên chính là nơi có nước.

Như vậy côn trùng sinh ra, tiềm năngvà thể chất chắc chắn kém hơn một bậc, nhưng từ nay về sau vẫn tiếp tụckéo dài đẳng cấp không khác biệt bên trong Trùng tộc.

Du Hành không biết bây giờ mìnhtính toán thế nào, nhiều năm qua đi, ngoại trừ hình thể và khẩu vị nổiloạn, chuyện anh muốn làm Trùng tộc chi Vương vẫn không thấy dấu vết.

Cho đến bây giờ anh cũng đã nhìn ra, trốn đội săn giết trùng, trước tiên thu hoạch điểm lương hỏa rồi tính sau.

Ở thế giới nhiệm vụ này cho đến nay, anh đã lấy được sáu trăm triệu điểmlương hỏa, khu Đông Nam bên này đã sớm vơ vét xong xuôi, anh rãnh rỗi đã lâu, thật sự quá nhàm chán, ngay cả đặc sản bờ biển —— côn trùng trơnmềm cũng không cách nào làm anh vui mừng. Lúc đầu anh ăn côn trùng mớilớn và uống cả nước biển, cảm thấy mùi vị vô cùng tươi mới, tầng xác kia vừa đụng một cái liền tan, làm anh mê muội một thời gian ngắn.

Biển ăn biển uống kết quả chính là anh lại lớn lên rồi, bởi vì hình thể khác hẳn trùng thường, bây giờ cũng không có mẫu trùng đến kỳ sinh nở đếntìm anh phối ngẫu. Nói đến cái này cũng không phải nói Du Hành cảm thấyđáng tiếc gì cả, không phải anh muốn mẫu trùng, mà thật sự anh quá nhàmchán, ngay cả thời gian hoạt động bị mẫu trùng truy giết cũng không có.

Lần thứ hai phục dụng dịch tu bổ gien cũng không có hiệu quả, vì vậy anhphục dụng dịch cải tiến gien. Một lần này hiệu quả rất rõ ràng, sau đóánh mắt như bịt kín một tầng màng, trải qua thí nghiệm tầng màng kia vôcùng cứng cỏi kiên cố, như là một tầng màng bảo hộ.

Sau đó anhlại phục dụng ba ống dịch cải tiến gien ở thế giới nhiệm vụ này, mọc ramột chiếc đuôi. Chiếc đuôi vừa tinh tế lại thật dài, chờ khi anh nắm giữ được chiếc đuôi, một đuôi đánh ra có thể đánh bay mặt tường, tốc độ bòtrên đất cũng càng nhanh hơn. Anh suy nghĩ tốc độ bỏ chạy của mình vượtlên cao nhất rồi.

Sau đó thí nghiệm gien thuốc, lại không có hiệu quả rõ ràng. Du Hành cũng từ bỏ không sử dụng nữa, miễn cho lãng phíđiểm lương hỏa.

Du Hành cũng phỏng đoán, hình thể của anh cànglúc càng lớn như vậy, trừ bản thân anh ăn nhiều, chắc chắn cũng có liênquan đến lúc trước anh thí nghiệm gien thuốc.

Thật sự đợi khôngnổi nữa, anh đã nghĩ ngợi không thể cứ tiếp tục vui chơi giải trí nhưthế này trôi qua nữa, chỉ lãng phí thời gian!

Mặc kệ những độisăn giết kia, ngược lại chính mình có thể chạy trốn rất nhanh, toàn thân không có nhược điểm, ngay cả con mắt đều có tầng phòng hộ, vậy thì cứđi đến những nơi chưa từng đi qua tiếp tục tìm kiếm sách vở.

Coi như thật sự bị giết trong khi thu hoạch sách vở, vậy cũng không thiệt thòi.

Du Hành thuộc trường phái hành động, ý nghĩ này đã nổi lên trong lòng, sau khi suy nghĩ kỹ càng anh liền hạ quyết định. Cũng không cần chuẩn bịcái gì, dù sao đồ ăn có ở khắp nơi. Anh lập tức xuất phát, tìm kiếm ởphía nam một lần, lại đến phía Tây và Tây Bắc.

Vì vậy khu vực antoàn các nơi đều đã bị kinh động, nhao nhao phái nhân thủ đi chặn giết,kết quả quân đội quái đi, các đoàn đội nhận nhiệm vụ, đều không thấybóng dáng con Cự Trùng kia.

Nhìn điểm đỏ lại biến mất lần nữatrong màn ảnh, người phụ trách giám sát khu vực an toàn thở dài: "Concôn trùng này chạy trốn quá nhanh, vô cùng linh hoạt, hiện tại chỉ cóthể cảm thấy may mắn nó không có ý đồ xâm lấn khu vực an toàn."

"Vẫn không thể bỏ mặc nó tiếp tục hoạt động, đó là tai hoạ ngầm lớn! Thôngbáo các khu vực an toàn chung quanh, bảo bọn họ cũng chú ý nhiều mộtchút."

"Đã hiểu."

Du Hành biết rõ chính mình hoạt độngnhất định sẽ mang đến chấn động, cho nên hầu như không dừng lại chỗ nàohơn nửa tiếng, thu hoạch hết sách vở liền bỏ chạy. Đợi đến khi liên độitiêu diệt của khu vực an toàn phía Nam và khu vực an toàn Trung bộ liênhợp lại, anh đã chạy về phía Tây, khiến bọn hắn bị vồ ếch chụp hụt.

Không có cách nào, liên đội đã thành lập... cũng không thể dẹp đường hồi phủtay không như thế, vừa thông báo với khu vực an toàn phía Tây, mặt khácbắt đầu thanh lý côn trùng, dù sao cũng phải có chỗ thu hoạch chứ.

Tận thế năm thứ chín, khu vực an toàn thủ đô nghiên cứu có bước tiến triểnmới đối với mỏ Phúc Thọ Sơn, lúc đầu dựa trên sơ sở "Tạ thần hương" cótác dụng trấn an cảm xúc bạo ngược của côn trùng, bọn hắn đã nghiên cứuchế tạo ra loại thuốc có thể khống chế côn trùng. Loại thuốc này ứngdụng bên trong trứng côn trùng, đợi sau khi trứng côn trùng nở ra, mộttrăm phần trăm sẽ thân thiết với con người, hơn nữa không có tính côngkích tự chủ.

Trải qua một thời gian cho ăn động thực vật, làm cho bọn chúng lớn nhanh, trải qua thuần dưỡng, chúng có thể nghe theo mệnhlệnh như chó. Được trùng người từ Phúc Thọ Sơn vẫn luôn dùng côn trùnglàm lương thực dẫn dắt, bồi dưỡng những con côn trùng này với tư cáchtấn công côn trùng làm món ăn.

Hơn nữa chỉ nuôi dưỡng trùng đực,hơn nữa còn tiến hành cắt bỏ bộ phận giao phối của chúng, ngăn chặn lúcđưa ra dã ngoại phát sinh hành vi khả năng sinh sôi nảy nở.

Cuốicùng vì phòng ngừa chúng sau này bị bản năng chi phối tấn công conngười, bên torng cơ thể bọn chúng lắp đặt thiết bị boom áp suất, nếu cómột ngày như vậy, như vậy đầu của bọn nó triệt để bị vỡ tung, vĩnh viễndiệt trừ được hậu hoạn.

Vũ khí có lực sát thương do con người tự tay nuôi lớn, khống chế trong tay con người, cứ như vậy sinh ra đời.

Đây là vượt qua thời đại sáng tạo, khu vực an toàn thủ đô gửi đến các nơi,đương nhiên gửi đi chính là thành phẩm, cơ mật khoáng vật mới vẫn luônnắm trong tay khu vực an toàn thủ đô, liệt vào cơ mật cấp độ S.

Lần đầu tiên Du Hành gặp loại trùng nhân tạo này, lúc đó anh không chú ý,không cẩn thận làm hỏng quả boom trong cơ thể trùng nhân tạo, bị thịtnát vỡ tung bắn trúng mặt, đầu còn chịu chút vết thương nhẹ.

"Sao trên người côn trùng lại có quả boom?"

Chất thịt côn trùng mang boom này ăn sống cũng không tệ, trong lòng Du Hànhcũng cảm thấy kỳ quái: "Hương vị nó mới đầu cũng rất kỳ quái." Anh cũngcoi như đã duyệt qua ngàn trùng.... Thấy thế nào côn trùng này cũngkhông đúng cho lắm.

Trăm vạn trùng nhân tạo đầu tiên đưa ra bên ngoài phát huy tác dụng rõ ràng, tốc độ diệt trùng tăng trên phạm vi lớn.

Hôm nay hình thể côn trùng càng lúc càng lớn, độ khó tiêu diệt cũng tăngcao, con người tiến đến gần để công kích nhược điểm duy nhất: mắt képcủa côn trùng, đã không còn hợp lý nữa.

Chó cắn chó, trùng cắn trùng, mới là cách làm thực dụng nhất.

Sau này Du Hành cũng nhìn thấy loại côn trùng này, lần đó anh không rời đi, đứng ở bên cạnh quan sát, tận mắt nhìn thấy hai con côn trùng có hươngvị kỳ quái và anh, cùng tấn công và ăn côn trùng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trừanh ra, sẽ có côn trùng chủ động tấn công đồng loại, hơn nữa lấy côntrùng làm thức ăn. Những con côn trùng này thật ra vô cùng đoàn kết,giữa đồng loại ngươi tranh ta đoạt gặm cắn nhau, căn bản không hề tồntại. Lúc mẫu trùng Vương gây giống còn sẽ có côn trùng khác tạo thànhtrùng vệ, đi kiếm ăn về cho mẫu trùng Vương ăn.

Trước đó ở PhúcThọ Sơn sở dĩ để trùng người ăn trùng, nguyên nhân rất lớn là do bị épbuộc, mà anh cũng như thế, đồ vật trong nhẫn trữ vật bất đắc dĩ chỉ cònlại xác côn trùng đã ăn hết. Có thể nói anh gặp phải ví dụ ăn thịt côntrùng, bên trong đều không thiếu tác động của con người vào tư duy.

Côn trùng ăn côn trùng? Thật đúng kỳ lạ quý hiếm!

Chính bởi vì kỳ lạ quý hiếm, lúc này Du Hành không chủ động đi săn con côntrùng kia, mà ầm ầm bò qua, rồi ngừng ở chỗ đó chờ. Hai con côn trùngkia xé xác ăn hết xong, thật đúng là nhìn trúng anh, vênh váo hò hét đạp chân sau đánh tới, bị anh một tát đánh bép dí.

Lúc này anh chú ý né đầu, khẽ đảo qua kiểm tra, quả nhiên ở đầu lại tìm được một thiết bị boom, còn ở phần lưng tìm được chữ viết màu trắng, 100685 cùng 210098,đây tuyệt đối là bút tích của con người.

Tư duy xoay chuyển, DuHành liền nghĩ đến chỗ tốt của loại côn trùng này. Sau khi ăn hết haicon côn trùng này, say này gặp phải loại côn trùng này anh sẽ không ratay nữa, có đôi khi nhìn thấy chúng không đánh lại, còn giúp một tay.

Thấy bọn nó lấy oán trả ơn tấn công mình, anh cũng chỉ đành bỏ chạy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện