Bởi vì lúc trước anh tiêm vắc xin phòng trứng côn trùng đã quá thời hạnan toàn, cho nên cần một lần nữa tiêm vắc xin mới được ra vào khu vực an toàn.

Mặc dù bây giờ cả nước thẻ tín dụng đã có thể liên kết với nhau, nhưng lúc trước anh rời khỏi khu vực an toàn thủ đô đã để lại tất cả tích lũy cho nhà họ Lâm, những năm này lại rơi vào cảnh màn trờichiếu đất, nên cái gì cũng không có.

"Có thể tiêm choa nh trước, nhưng cần anh làm việc theo chỉ định, anh đồng ý không?"

"Đồng ý, cảm ơn cô."

Vì vậy Du Hành ký sổ tiến vào khu vực an toàn, đồng thời được sắp xếp đếnđội thanh lý xác trùng. Phần công tác này xem như công việc lương caođứng đầu bây giờ, anh từ đồng nghiệp trong lúc nói chuyện với nhau từ từ thu hoạch được tin tức, rất nhanh bổ sung toàn bộ tin tức vài năm gầnđây trở về.

Bây giờ đã là tận thế năm thứ mười bảy, trước mắt cảnước gặp phải nguy cơ hoàn toàn mới, trùng nhân tạo mất khống chế, điêncuồng tàn sát trùng và tấn công khu vực an toàn. Bây giờ chỉ có thể cảmthấy may mắn bọn chúng cũng không phải có kế hoạch tấn công khu vực antoàn, mà lúc không muốn đường vòng liền thẳng tắp xông tới đi qua.

"Nhưng tiền lương thật sự cao lắm, nếu không phải tôi quá mập sợ chạy trốn không thoát, tôi đã đi rồi..."

Du Hành lặng yên không lên tiếng dùng xẻng xúc xác trùng vào bên trong xe rác, chờ xe đầy mới mở lửa bãi đốt.

Rất nhanh, lượng công việc của anh đã bổ sung đầy đủ giá trị vắc xin phòngbệnh, còn thăm dò được khu vực hoạt động trước mắt của đội cảm tử, liềntiến về hướng bên kia.

Cứ như vậy trên đường về khu vực an toànthủ đô, Du Hành giúp đỡ giết được rất nhiều quái trùng. Quái trùng trừkhông mọc đuôi dài, những biến hóa khác cũng rất giống anh, bên trên mắt kép cũng có màng phòng hộ, đao thương đạn dược đều không thể tấn công,cả người hầu như không hề có nhược điểm.

Anh đã có thể tự chủchuyển hóa hình thái, lúc ở thân người còn có thể khống chế một phần hóa trùng. Sau khi bò lên trên đầu quái trùng, anh một tay cầm lấy lân xáctrên cổ quái trùng, một tay hóa trùng, chân trước cực đại bén nhọn sosánh với thân người của anh, tỉ lệ vô cùng khác biệt. Nhưng anh khốngchế rất tốt, chuyển góc độ một cái, vào lúc quái trùng còn vùng vẫy mãnh liệt anh đã tinh chuẩn cắm vào mắt kép quái trùng.

"Chít chít tức!!!"

Chân trước xuyên thẳng qua đầu quái trùng, lại quấy một cái, quái trùng phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, ầm ầm ngã xuống đất.

Du Hành lơ đễnh đối với những ánh mắt hoảng sợ nhìn mình, tay kia cũngtrùng hóa, thuận tiện bóc xác ăn thịt. Anh ăn rất nhanh, ngoại trừ tứchi không nhúc nhích, mặt khác đều ăn hết, một chút cũng không lãng phí. Sau khi ăn xong anh nhảy xuống khỏi xác trùng, biến mất bên trong cơnlũ côn trùng vây quanh mình.

"Này... đó là người à! Hắn ăn trùng!"

"Làm sao là người, ông đã quên tay của hắn, tay rồi hả? Trời ạ, đó là quái vật gì?!"

Hành động của Du Hành, rất nhanh đã bị lan truyền đến các nơi. Có đôi khihình thái của anh là toàn trùng, vậy mà cũng có người nhớ rõ anh, đứatrẻ gan lớn đuổi theo anh gọi: "Chú trùng có đuôi!"

Lúc ấy nétmặt của anh nhất định một lời khó nói hết, anh còn không biết mình cófan. Ngẫm lại, một côn côn trùng Cự Vô Phách, còn nhiều hơn mấy con côntrùng khác một cái đuôi, không tấn công con người chỉ đánh nhau với côntrùng, không có người yêu thích mới là lạ. Có điều đứa nhỏ này lá gancũng quá lớn rồi, cha mẹ nên cẩn thận dạy dỗ mới tốt.

Cao tầngkhu vực an toàn thủ đô cũng nói: "Đã có con Cự Trùng có đuôi xuất hiệnlần nữa, hơn nữa còn không có ác ý, như vậy dặn dò các nơi đừng đối phóvới nó." Trên mặt bàn quỹ tích và nội dung hoạt động của Du Hành, đềukhông ngoại lệ đều đứng về phía con người, còn có một tấm là toàn cảnhthân trùng của anh, 360 độ không góc chết. Cho dù xem thế nào, trên xácngoài bóng nhoáng trơn trượt đều không có dấu vết số thứ tự.

"Đáng tiếc."

Hiện tại người giữ chức vị lãnh đạo tối cao nhất của khu vực an toàn thủ đôHoắc Minh Lý thở dài, đưa tay vuốt vuốt vỏ ngoài Cự Trùng trên tấm ảnh:"Chúng ta hao hết tâm lực bồi dưỡng trùng nhân tạo gần gũi con người,cuối cùng lại bị cắn trả. Ngược lại bên ngoài lại xuất hiện Cự Trùnghình thể lớn nhất, hơn nữa còn phù hợp với kỳ vọng của chúng ta... Chúng ta đã thất bại, vẫn là Đại tướng La suy nghĩ lâu dài."

Năm đóđại tướng La tự mình tiếp đón Du Hành vào năm tận thế thứ mười một đãqua đời vì bệnh, lúc ấy trùng nhân tạo đưa ra ngoài đạt đến kỳ cườngthịnh, ông ở trên giường bệnh còn nói qua: "Chúng ta muốn làm, là đemtất cả nhân tố có lợi nắm trong tay, lại đi áp dụng chiến lược mục tiêu. Đưa vô số trùng nhân tạo ra bên ngoài, chúng ta đã mất quyền chủ động,một ngày nào đó xảy ra vấn đề, chính là thả hổ về rừng, khó có thể đềnbù. Phải khống chế tốt số lượng đưa ra! Triệt để nắm giữ số liệu trướckia, không thể đưa ra ngoài với quy mô lớn như vậy!"

Không uổngphí ai cũng có thể quét sạch côn trùng, cứ như vậy ai cũng động lòng.Lúc ấy con người đều bị hiệu quả xuất sắc làm mê mắt, mất đi tâm bìnhtĩnh. Bên dưới thả lỏng, từng đám trùng nhân tạo được thả ra ngoài,thẳng đến hôm nay gây thành họa lớn.

Trong cơ thể trùng nhân tạocó lắp đặt thiết bị bạo nổ, đối với những con Cự Trùng cao hơn mườithước hầu như không có hiệu quả, kíp nổ giống như gãi ngứa, căn bảnkhông cách nào phá hỏng đầu cực lớn của chúng.

Hiện nay đã có mười ba căn cứ loại nhỏ bị hủy, các nơi đều sắp xếp người di chuyển hoặc công việc xác nhập.

"Gấp rút nghiên cứu, phải chế tạo thuốc có hiệu suất cao."

"Vâng."

Mà Du Hành đang trong quá trình không ngừng thôn phệ trùng nhân tạo, lại lớn lên nữa.

Lại lớn lên nữa rồi, Du Hành có hơi chút chú ý đến thể tích của mình, sauđó bỏ qua một bên. Anh nghĩ: mỗi ngày ăn nhiều trùng nhân tạo như vậy,nếu không lớn lên thật đúng là lãng phí. Hương vị những con côn trùngnhân tạo này thật sự rất không tồi, chất thịt căng đầy, sau khi ăn hếtcòn nhận được năng lượng, cả người như ăn thuốc bổ, tinh thần toả sáng.

Nếu dựa theo suy đoán của anh, anh ăn nhiều Trùng tộc như vậy, thể tích xếp thứ nhất, thịt của anh nhất định càng bổ dưỡng. Đương nhiên, bổ dưỡngnày chỉ có tác dụng với Trùng tộc. Nghĩ như vậy, trùng nhân tạo khôngkhống chế nổi cũng không khó hiểu nữa rồi, khát vọng sức mạnh có thểkhiến con người điên cuồng, đối với côn trùng cũng như thế.

Trùng nhân tạo điên cuồng săn giết ăn tươi nuốt sống côn trùng khác, Du Hành ở phía sau thu thập những con trùng nhân tạo đến gần khu vực an toàn,người sống sót nắm lấy khe hở đi săn côn trùng đủ khả năng giết... Do Du Hành vì tiếp điểm, kết nối mắc xích cứ như vậy hình thành.

Cuốinăm tận thế thứ mười tám, cả nước tạm thời có được giấc ngủ ngon, năm nó trong cuộc họp biểu dương tết âm lịch của khu vực an toàn thủ đô, DuHành phát hiện vậy mà mình trên danh sách, bị gọi là "Vĩ trùng".

Nghe âm thanh thông báo, anh thoáng nở nụ cười, tiếp tục ngồi ở trên bậc thang.

Phía sau lưng trong một gia đình nào đó ở một tòa nhà nào đó, bé trai ChuBình đã trưởng thành thành thanh niên nhìn hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêutiến vào nhà đồng nghiệp, mới quay người trở về nhà trước.

Về nhà Chu Bình cởi áo khoác treo lên giá, Chu Quân phương từ nhà bếp đi ra hỏi: "A Bình con về rồi hả? Cha nuôi và dì con đâu?"

"Dượng và dì đến nhà đồng nghiệp chơi rồi, muộn một chút con đi đón."

"Được được, vừa lúc hôm nay ăn sủi cảo,bột mì còn chưa nở, ngồi thêm một chút cũng rất tốt."

Chu Quân Phương vừa băm nhân thịt nhồi vừa thuận miệng hỏi: "Gần đây saoTiểu Trân không đến nhà chơi? Năm mới đơn vị của con bé cũng không đượcnghỉ à? Cũng quá bận rộn, cực khổ quá rồi."

"Đúng vậy, đơn vị của cô ấy năm mới càng bận rộn nhiều việc, nhiều phụ cấp phúc lợi cần phátđây này ——" Chu Bình tiến phòng bếp giúp bà rửa rau, nói đến đây độtnhiên thoáng dừng lại, dao trong tay Chu Quân Phương cũng dừng lại.

Bà đưa tay xoa xoa mắt, thở dài: "Mấy năm nay không biết anh con trải quathế nào, dì dượng của con rất nhớ anh con, còn bà nội của con..." Thânthể bà nội rất tốt, những năm này không bệnh không đau, trước đó năm tám mươi tuổi bà nội đi trong lúc ngủ. Ngày thường bà nội vui vẻ nhất chính là nhắc đến cháu trai lớn của mình, ngoan ngoãn, hiếu thuận, đáng tiếckhông thể gặp mặt một lần.

"Anh cả chắc chắn trôi qua rất tốt, anh cả tài giỏi lắm đấy!"

"Chắc chắn rồi, anh con thật sự tài giỏi." Trong mắt Chu Quân Phương, cái gìLâm Hằng An cũng đều làm được, chỉ nói đến phần phụ cấp gia đình quânnhân kia, khu vực an toàn một lần phát hơn mười năm. Đợi sau khi chị vàanh rể về hưu, có Chu Bình ở, hơn nữa còn có phần phụ cấp kia, cho dùHằng An không ở bên người, chị và anh rể cũng có thể trôi qua những ngày tháng tốt lành.

"A Bình, sau này con phải đối xử thật tốt với dì và dượng, cho dù mẹ đi trước, con cũng đừng quên, có biết không?"

Chu Bình nói với bà: "Mẹ, gần sang năm mới đừng nói những lời này, mẹ nhấtđịnh sống lâu trăm tuổi." Từ khi anh cả mất tích, mẹ cậu luôn nói vớicậu những lời này, cậu cũng hiểu, bởi vậy không có cảm xúc không kiênnhẫn, một lần nữa cam đoan: "Mẹ cứ yên tâm đi."

"Mẹ lải nhải quárồi." Chu Quân Phương cười, lại quay lại chủ đề cũ: "Đợi Tiểu Trân rảnhrổi, mời con bé đến nhà ăn cơm, mẹ làm đồ ăn ngon cho con bé."

Chu Bình cúi đầu đồng ý: "Vâng."

Thật ra cậu đã chia tay cùng Âu Trân rồi, là cậu đưa ra yêu cầu đấy. Bây giờ ngay lễ mừng năm mới, để mọi người trong nhà rảnh rỗi trôi qua vài ngày vui vẻ an nhàn, cậu tính đợi ra tháng giêng mới nói cùng người nhà.

Hai người cũng không có mâu thuẫn gì, chủ yếu Âu Trân không hài lòng vìtrong nhà Chu Bình có ba người lớn. Theo lời cô ấy nói: "Mẹ ruột của anh coi như xong đi, sao còn dì dượng nữa chứ? Em và anh kết hôn, hai người chúng ta phải nuôi sáu người già hai nhà, anh nói cho em biết đi, làmsao mà nuôi nổi đây?"

Cậu có thể hiểu được sự lo lắng của bạngái, cậu khó mà nói về của cải của dì dượng. Cho dù dì dượng không cócủa cải, cậu cũng nhất định sẽ phụng dưỡng hai người già. Nếu hai ngườithật sự kết hôn, cậu không ngại sau này giúp đỡ cha mẹ và em trai nhàbạn gái, thế nhưng bạn gái không muốn cậu phụng dưỡng dì dượng, vậy thìkhông còn gì để nói.

Hai người không thể đồng ý, Chu Bình chủ động đề nghị chia tay, khiến bạn gái tức giận bỏ đi.

Kết quả bạn gái đi tìm dượng, cũng không biết nói gì với dượng, sau đó bạngái nói với cậu, đồng ý cậu nuôi dưỡng dì dượng, nhưng muốn cậu lấy haiphần phụ cấp gia đình quân nhân gửi trong ngân hàng nắm trong tay.

"Em giữ giúp anh!"

Cho dù tính tình Chu Bình có tốt đến thế nào, cũng không chịu đựng được sựtính toán như vậy, dứt khoát chia tay. Cậu nhanh chóng đi tìm cha nuôi,lại nói cho dượng nghe: "Chúng ta có gửi ngân hàng, đều cho con, nhưngcon giữ là được rồi, không thể đưa cho Âu Trân." Nếu dựa theo tính tìnhcủa Lâm Vinh Tiêu trước kia, nhất định không nhìn trúng cô gái này,nhưng khi nhìn thấy Chu Bình thích cô ta như vậy, ông cũng nhịn. Tuổitác càng lớn, tâm lại càng mềm.

"Con chia tay với cô ấy rồi, dượng, dượng đừng buồn."

Lâm Vinh Tiêu giật mình: "Con, đứa nhỏ này..."

"Dượng, trước đừng nói với dì và mẹ con, đợi qua giêng, con lại nói với hai người họ."

"Được, con có chủ ý là tốt rồi."

Chu Quân Phương đã cắt đứt hồi tưởng của Chu Bình: "Thời gian không còn sớm nữa, con đi đón dì dượng con đi."

"Dạ."

Anh đi theo phía sau hai vợ chồng Lâm Vinh Tiêu và Chu Bình, trong lòng DuHành cũng thở dài, bây giờ biến hóa của anh quá lớn, hình dạng đều xảyra biến đổi lớn, tuy nói cha mẹ chắc chắn nhận ra con trai của mình, anh lại không muốn quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của nhà họ Lâm. Cứ như vậysinh hoạt an bình, giàu có trôi qua, mới là chuyện anh hy vọng nhất.

Bay vút qua bên người Lâm Vinh Tiêu, nhét thẻ điểm tín dụng vào trong túi ông, sau đó anh liền rời đi.

Mà sau khi Lâm Vinh Tiêu về đến nhà cởi áo khoác, từ trong túi tiền rơi ra một tấm thẻ, ông nhặt lên xem, thế mà là thẻ điểm tín dụng thông dụng,còn là loại không tên.

"Sao bên trong áo khoác lại có cái này ——Hằng An!" Phía sau tấm thẻ có dán một tờ giấy, trên đó viết: Cha mẹ,sống tốt, đừng nhớ con.

Hai vợ chồng nhà họ Lâm cầm chặt thẻ điểm tín dụng, cảm giác như đang nằm mơ.

"Thằng nhóc thúi, thằng nhóc thúi!"

"Còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi, mẹ Hằng An à..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện