Edit: Trang Nguyễn
Sau khi về đến nhà, Du Hành còn đặt không ít đồ ăn qua mạng, trả tiền giao hàng tận nơi, giá cả tăng lên rất nhiều so với hai năm trước, xem ra anh phải tiếp tục kiếm tiền mới được, 1 ngàn vạn năm đó bây giờ cũng không còn nhiều, anh còn vài chục năm phải trôi qua đây này.
Nói đến đây, cũng không biết chuyện di dân tiến triển thế nào rồi. Du Hành bật máy tính tìm kiếm tin tức, trong hai năm này rất ít tin tức về di dân, phải nói cho dù là tin tức gì cũng vô cùng ít ỏi.
Trước không nói đến chuyện phi thuyền chở người, chuyện đó cách anh quá xa, tin tức cơ mật này cũng không có khả năng có thể tùy ý tìm được trên mạng. Anh quan tâm chính là danh sách của nhóm di dân đầu tiên. Tiến vào website di dân, anh xem đã có người hỏi thăm chuyện này, chỉ là không có ai trả lời.
"Nhưng vì đảm bảo ổn định an toàn xã hội, cần cậu phối hợp một chút, tiếp nhận kiểm tra tâm lý và phụ đạo tâm lý của chúng tôi."
"Được, đã hiểu." Sau khi Du Hành hỏi thời gian địa điểm, ngày hôm sau anh đi tiếp nhận khóa phụ đạo tâm lý. Anh không biết sau khi anh kiểm tra xong, bài kiểm tra tâm lý của anh đã đưa lên cao tầng lãnh đạo trước tiên. Sau khi biết tâm lý người tên Mục Hằng này vô cùng khỏe mạnh, tên của anh được liệt kê trong danh sách người vô cùng nguy hiểm, cần đi sâu nghiên cứu xem xét hơn. Mà trong danh sách cần nghiên cứu xem xét thêm này cũng dày đặc tên tuổi.
"Trò chơi, cuối cùng chỉ là trò chơi." Nếu có người không cách nào thoát khỏi, có hành vi vượt rào, như vậy sẽ tiếp nhận trừng phạt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi trò chơi kết thúc, vấn đề tiếp theo cần xử lý còn rất nhiều rất nhiều. Thời gian rất nhanh trôi qua nửa năm, nửa năm sau, trên trang web di dân đã tuyên bố, số liệu cuộc thi trước kia đã được khôi phục toàn bộ, đủ loại sách vở tài liệu cũng đã được gầy dựng lại lần nữa, thế giới trò chơi cũng hoàn thành trùng kiến cải tạo lại.
Server chính thức xác nhập các quốc gia toàn bộ hành tinh, lại mở ra một lần nữa.
Trong nửa năm này, Du Hành đã tự mình hoàn thành cuộc thi, trở thành tân sinh viên của trường đại học nào đó. Mặc dù thời đại này tất cả mọi người chỉ học trong trò chơi, nhưng trong hiện thực bằng cấp không phải không có tác dụng. Y học, nông học, địa chất và kiến trúc... các chuyên ngành chuyên nghiệp này có thể nhìn ra sau này khi di dân sẽ phát huy tác dụng rất trọng yếu, thuộc về ngôi sao mới có thể dùng kỹ năng đi lên.
Cho nên mặc dù bây giờ các mắc xích giáo dục hầu như bị tê liệt, nhưng lãnh đạo vẫn coi trọng giáo dục cao đẳng, đó là lực lượng trung kiên để kiến thiết sau khi di dân.
Du Hành học chính là Trung y, đây là kế hoạch anh muốn làm trước kia, vừa vặn đến thế giới này có điều kiện như vậy, anh liền tranh thủ thời gian đi học, cũng coi như đền bù tâm nguyện tiếc nuối không được lên đại học của nguyên chủ Mục Hằng.
Sau khi trò chơi được mở ra một lần nữa, phản ứng cũng không nhiệt liệt, nhiều người còn sợ hãi không sao kể xiết, cũng có không ít người sau khi ra ngoài mắc phải bệnh tâm lý, càng đừng đề cập đến tham gia trò chơi học tập. Du Hành đăng nhập đầu tiên rồi, anh cảm thấy vô cùng hứng thú với văn hóa tri thức của các quốc gia khác, rất chờ mong thư viện mới.
Mặc dù bây giờ RT9009 không có ở đây, nhưng anh vẫn có thể xem nhiều sách thêm một chút, về sau có thể lấy được thì càng tốt hơn.
Biết anh có ý định vào trò chơi, Trần Đình Đình còn gửi mail động viên: "Cha mẹ tớ không cho tớ đi, bọn họ còn sợ lắm."
Lúc vào trò chơi anh lại xuất hiện trong túc xá, chỉ dẫn trên bảng cá nhân cũng có nói rõ về những đổi mới, còn kèm theo bản đồ mới.
Anh dựa theo bản đồ mới để nhận biết đường và kiến trúc, sau đó mới đi đến thư viện, thư viện làm lớn mười mấy tầng lầu, cao dường như không nhìn thấy rõ bầu trời, bên trong cũng không phân khu quốc gia khác biệt, vô luận là thí sinh nước nào đều cũng có thể tùy ý ghé qua tham quan.
Du Hành chọn trước một khu rồi đi vào xem, cứ như nhặt được bảo vật. Từ từ người tiến vào trò chơi càng ngày càng nhiều, thư viện cũng bắt đầu có người đến người đi, mặt anh cũng coi như có chút danh tiếng, không ít người nhận ra anh, đều có chút sợ anh. Anh cũng không để ý, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
Người chơi ngôn ngữ cử chỉ đều bị hạn chế, bên trên có trình độ cao áp chế vô số tranh chấp, đặc biệt là giữa các thí sinh cùng nước, rất nhiều người đều có thù mới hận cũ. Thế nhưng lại không cách nào nhúc nhích được cánh tay, vì vậy phương thức đấu tranh mới được sinh ra đời: mắng chiến.
Đợi đến khi trật tự trò chơi dần dần khắc sâu lại trong lòng người chơi, những người chơi gọi là "Ma đầu giết người", "Ma quỷ" gì gì đó... nói ví dụ như Du Hành, cũng bắt đầu rơi khỏi thần đàn, người chơi không hề e ngại bọn họ, thậm chí còn có thể đến mắng chửi với nhau.
Du Hành chỉ dùng hai mươi hai mẫu quốc ngữ của các quốc gia khác vừa học được, cộng thêm tiếng mẹ đẻ của bản thân, hai mươi ba chữ "Cút" khiến đối phương lặn mất. Mỗi lần đều như vậy, dần dà, không có ai đến tìm anh cãi nhau.
Mấy người cãi nhau này quá không thú vị! Thời gian nay cứ đọc sách đọc sách đọc sách rồi vượt qua cuộc thi, mười bảy năm trôi qua. Trong lúc này, Du Hành bỏ túi điểm lương hỏa trong thư viện, còn ở bên ngoài đại học Trung Y cũng gặt hái được thành công to lớn nhận được bằng chứng nhận tốt nghiệp học vị, đồng thời chiếm được thành tích phần lớn cuộc thi.
Du Hành đi vào thế giới nhiệm vụ này ba mươi mốt năm, lãnh đạo đương thời Bang Minh quốc tuyên bố, hoàn cảnh đã chuyển biến xấu vô cùng kịch liệt, kế hoạch di dân đẩy lên trước, nhóm phi thuyền chở người đầu tiên đã chế tạo hoàn tất, đang trong giai đọan điều chỉnh cuối cùng.
Bởi vậy, danh sách nhóm di dân đầu tiên sắp ra lò.
Đối với danh sách di dân đầu tiên, Du Hành cũng không lo lắng, chỉ cần không xuất hiện nội tình đen tối, thành tích của ông cũng đã đủ tiến vào danh sách nhóm di dân đầu tiên. Sau khi có thông báo, toàn bộ trò chơi đều sôi trào, cuộc thi cao ốc chừng từng náo nhiệt đến thế.
Trong thông báo đã nói rõ, còn một năm thời gian nữa, sau một năm sẽ xác định hoàn toàn danh sách nhóm di dân đầu tiên của bang Minh quốc. Thoáng chốc đủ loại trường thi, lớp chạy nước rút... đều sôi trào lửa nóng. Những năm gần đây, nơi phát ra thu nhập của Du Hành chính là kinh doanh trường luyện thi trong trò chơi, danh tiếng ông vẫn còn rất lớn.
Hơn nữa theo tuổi tác tăng dần lên, bề ngoài thoạt nhìn càng thêm tin cậy, chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài một lần, người ta sẽ tín nhiệm ông ba phần, đợi đến khi nghe thử bài giảng, sẽ dứt khoát bỏ tiền túi ra. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi ông biết một năm sau sẽ xác định danh sách, ông nghĩ đến, cách thời gian di dân cũng là chuyện mấy năm này, như vậy ông phải tranh thủ thời gian chuẩn bị vật tư. Ông trữ vật tư đều là đồ dùng sinh hoạt, định sau khi di dân thời kỳ trùng kiến kinh tế sơ kỹ có thể đầu cơ trục lợi, nếu không để bản thân dùng cũng được, dù sao cuộc sống của mình mình phải kinh doanh sao cho thoải mái một chút.
Vì vậy trong dòng chảy ấy, truyền luyện thi của ông cũng ra khếch trương tăng giá.
"Yên tâm, không tăng giá với bà." Anh nói với Trần Đình Đình.
Ít năm trước, bà còn từng cầu hôn Du Hành, sau đó bị từ chối, những năm này hai người vừa là thầy vừa là bạn hỗ trợ lẫn nhau, đến tuổi này, cũng không nói đến chuyện tình yêu nam nữ nữa rồi.
Trần Đình Đình hỏi ông: "Gần đây có nhiều khóa như vậy, ông chịu nổi không đấy?"
"Chịu nổi, vô cùng đơn giản. Đúng rồi, mấy ngày hôm trước bà nói thân thể mẹ bà không thoải mái, ổn hơn chưa?"
"Tốt rồi, bác sĩ nói là do suy nghĩ quá nhiều." Lớn tuổi rồi chỉ có một đứa con gái như bà làm chỗ dựa, cứ tưởng tượng con gái thi không đậu dành được danh sách nhóm đầu tiên, mẹ bà cũng có chút không chịu nổi: "Tôi còn đặc biệt dẫn bà vào trò chơi chơi vài ngày, cho mẹ tôi xem thành tích của tôi, giờ bà tốt rồi." Trần Đình Đình cũng đành chịu, mẹ bà còn cho rằng bà rộng lòng lừa gạt mẹ mình đây này, lúc mẹ bà nhìn thấy phiếu điểm, tâm bệnh mới thoáng chốc tốt lên.
"Bà nên sớm cho mẹ bà xem phiếu điểm, lão nhân gia lo lắng lắm đấy."
Trần Đình Đình cũng đành chịu, lão thái thái vẫn luôn tỏ vẻ ổn định, bà cũng không biết trong lòng mẹ mình lại lo lắng đến thế. Cũng do bà làm con gái không lo nghĩ chu toàn.
Hai người nói xong lời ong tiếng ve chuyện ngắn ngủi trong nhà, trước khi tách ra Trần Đình Đình nói: "Tôi gửi cho ông một vòng phòng hộ, có lẽ ngày mai sẽ đến, ông nhớ ký nhận đấy."
Du Hành biết rõ hai năm qua vòng phòng hộ này vô cùng lưu hành, anh đã xem thông tin trên mạng, rất rõ ràng đây là bản chế hàng nhái năm đó anh bán ra ngoài, một cái bán mười vạn tệ. Anh vội vàng từ chối: "Nhận được tôi sẽ gửi trả lại cho bà, tôi không cần cái đó."
"Đó là bản mới nhất cha tôi lấy được đấy, một chút cũng không mắc đâu."
Anh đành phải tiếp nhận lòng tốt của đối phương, nghe Trần Đình Đình nói: "Nếu không phải thứ này có hiệu quả, tôi thật sự không muốn lấy cho ông đâu."
Du Hành trêu ghẹo bà: "Thì sao, vật kia chọc giận bà rồi hả?"
"Nói cho ông biết cũng không sao, vòng phòng hộ này là do nhà họ Triệu lấy ra đấy, Triệu Hoành Vũ nhà họ Triệu là vị hôn phu trước kia của tôi, đó là chuyện hơn hai mươi năm trước, sau khi đính hôn còn ở bên ngoài... bị tôi đạp một cước. Vốn là, tôi đã sớm quên chuyện buồn nôn như thế rồi, kết quả trong nhà hắn không biết thế nào lại xuất hiện thứ tốt này, tên cặn bã còn tệ hơn chó kia lại nhảy nhót, cho rằng toàn bộ thế giới này chỉ có hắn là tài giỏi nhất."
Trần Đình Đình chỉ nghĩ đến đã thấy tức giận: "Vậy mà còn đến trước mặt tôi nói, biết tôi những năm này không kết hôn là do không quên được hắn, hắn không chê tôi, có thể kết hôn cùng tôi, tôi làm vợ ba của hắn, cho tôi năm đứa bé. Mẹ nó! Ai mẹ nó không quên được hắn!"
Du Hành bất đắc dĩ, khuyên bà vài câu. Du Hành không biết năm đó ai mua vòng phòng hộ tinh cấp, nhưng có lẽ có quan hệ mật thiết với nhà họ Triệu.
Du Hành nhớ đến những năm này Trần Đình Đình và nhà họ Trần hết lòng chiếu cố anh, lúc ấy, sống sót trở thành mục tiêu duy nhất theo đuổi, mà sau khi ác ma chết đi, ngược lại người còn sống trở thành nguồn gốc tội lỗi.
Du Hành cũng giống không ít thí sinh, nhận lấy rất nhiều chèn ép và trả thù, nói ví dụ Vạn Lưu Đông trước kia xảy ra mâu thuẫn, sau này hắn cưới vợ có một phần quyền lực, nghe nói vợ hắn là bà con với thế lực quân đội nào đó. Dù sao Vạn Lưu Đông ỷ thế hiếp người đến tìm Du Hành gây phiền phức, gắn cho ông tội danh "Phản xã hội", "phần tử bạo lực", làm hại Du Hành thiếu chút nữa đã bị thu trị. Cuối cùng nhờ gia đình Trần Đình Đình giúp đỡ.
Còn có nhà những người khác trả thù —— năm đó trong cuộc thi địa ngục, anh đã giết không ít người, trong đó không thiếu người có tiền có thế. Mặc dù lãnh đạo nói trong trò chơi không truy cứu hành vi đó, nhưng nếu người nhà người chết truy cứu, bọn hắn cũng không quản được. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Tuy Du Hành có thể tự mình giải quyết, nhưng cũng nhận tình của nhà họ Trần, nhà họ Trần cung cấp cho anh hoàn cảnh thanh tịnh nghiên cứu học vấn, tham gia thi cử và làm việc.
"Hắn còn dây dưa bà sao?"
Trần Đình Đình thở dài: "Đúng vậy, nếu là hai mươi năm trước, tôi tuyệt đối sẽ cho hắn một cái tát." Nhưng bây giờ tuổi tác cha mẹ bà cũng lớn rồi, bà không muốn gây phiền phức cho cha mẹ mình.
Lúc trước có thể kết thân gia cùng nhà họ Triệu, nhà họ Trần và nhà họ Triệu nhất định cùng một thế lực, Du Hành vừa hỏi, quả nhiên là như thế, vậy không trách được Trần Đình Đình phải nhịn. Du sao gia thế nhà họ Triệu đang lên, đối đầu lại không tốt.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Du Hành đã có cách nghĩ sơ bộ.
Sau khi về đến nhà, Du Hành còn đặt không ít đồ ăn qua mạng, trả tiền giao hàng tận nơi, giá cả tăng lên rất nhiều so với hai năm trước, xem ra anh phải tiếp tục kiếm tiền mới được, 1 ngàn vạn năm đó bây giờ cũng không còn nhiều, anh còn vài chục năm phải trôi qua đây này.
Nói đến đây, cũng không biết chuyện di dân tiến triển thế nào rồi. Du Hành bật máy tính tìm kiếm tin tức, trong hai năm này rất ít tin tức về di dân, phải nói cho dù là tin tức gì cũng vô cùng ít ỏi.
Trước không nói đến chuyện phi thuyền chở người, chuyện đó cách anh quá xa, tin tức cơ mật này cũng không có khả năng có thể tùy ý tìm được trên mạng. Anh quan tâm chính là danh sách của nhóm di dân đầu tiên. Tiến vào website di dân, anh xem đã có người hỏi thăm chuyện này, chỉ là không có ai trả lời.
"Nhưng vì đảm bảo ổn định an toàn xã hội, cần cậu phối hợp một chút, tiếp nhận kiểm tra tâm lý và phụ đạo tâm lý của chúng tôi."
"Được, đã hiểu." Sau khi Du Hành hỏi thời gian địa điểm, ngày hôm sau anh đi tiếp nhận khóa phụ đạo tâm lý. Anh không biết sau khi anh kiểm tra xong, bài kiểm tra tâm lý của anh đã đưa lên cao tầng lãnh đạo trước tiên. Sau khi biết tâm lý người tên Mục Hằng này vô cùng khỏe mạnh, tên của anh được liệt kê trong danh sách người vô cùng nguy hiểm, cần đi sâu nghiên cứu xem xét hơn. Mà trong danh sách cần nghiên cứu xem xét thêm này cũng dày đặc tên tuổi.
"Trò chơi, cuối cùng chỉ là trò chơi." Nếu có người không cách nào thoát khỏi, có hành vi vượt rào, như vậy sẽ tiếp nhận trừng phạt. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi trò chơi kết thúc, vấn đề tiếp theo cần xử lý còn rất nhiều rất nhiều. Thời gian rất nhanh trôi qua nửa năm, nửa năm sau, trên trang web di dân đã tuyên bố, số liệu cuộc thi trước kia đã được khôi phục toàn bộ, đủ loại sách vở tài liệu cũng đã được gầy dựng lại lần nữa, thế giới trò chơi cũng hoàn thành trùng kiến cải tạo lại.
Server chính thức xác nhập các quốc gia toàn bộ hành tinh, lại mở ra một lần nữa.
Trong nửa năm này, Du Hành đã tự mình hoàn thành cuộc thi, trở thành tân sinh viên của trường đại học nào đó. Mặc dù thời đại này tất cả mọi người chỉ học trong trò chơi, nhưng trong hiện thực bằng cấp không phải không có tác dụng. Y học, nông học, địa chất và kiến trúc... các chuyên ngành chuyên nghiệp này có thể nhìn ra sau này khi di dân sẽ phát huy tác dụng rất trọng yếu, thuộc về ngôi sao mới có thể dùng kỹ năng đi lên.
Cho nên mặc dù bây giờ các mắc xích giáo dục hầu như bị tê liệt, nhưng lãnh đạo vẫn coi trọng giáo dục cao đẳng, đó là lực lượng trung kiên để kiến thiết sau khi di dân.
Du Hành học chính là Trung y, đây là kế hoạch anh muốn làm trước kia, vừa vặn đến thế giới này có điều kiện như vậy, anh liền tranh thủ thời gian đi học, cũng coi như đền bù tâm nguyện tiếc nuối không được lên đại học của nguyên chủ Mục Hằng.
Sau khi trò chơi được mở ra một lần nữa, phản ứng cũng không nhiệt liệt, nhiều người còn sợ hãi không sao kể xiết, cũng có không ít người sau khi ra ngoài mắc phải bệnh tâm lý, càng đừng đề cập đến tham gia trò chơi học tập. Du Hành đăng nhập đầu tiên rồi, anh cảm thấy vô cùng hứng thú với văn hóa tri thức của các quốc gia khác, rất chờ mong thư viện mới.
Mặc dù bây giờ RT9009 không có ở đây, nhưng anh vẫn có thể xem nhiều sách thêm một chút, về sau có thể lấy được thì càng tốt hơn.
Biết anh có ý định vào trò chơi, Trần Đình Đình còn gửi mail động viên: "Cha mẹ tớ không cho tớ đi, bọn họ còn sợ lắm."
Lúc vào trò chơi anh lại xuất hiện trong túc xá, chỉ dẫn trên bảng cá nhân cũng có nói rõ về những đổi mới, còn kèm theo bản đồ mới.
Anh dựa theo bản đồ mới để nhận biết đường và kiến trúc, sau đó mới đi đến thư viện, thư viện làm lớn mười mấy tầng lầu, cao dường như không nhìn thấy rõ bầu trời, bên trong cũng không phân khu quốc gia khác biệt, vô luận là thí sinh nước nào đều cũng có thể tùy ý ghé qua tham quan.
Du Hành chọn trước một khu rồi đi vào xem, cứ như nhặt được bảo vật. Từ từ người tiến vào trò chơi càng ngày càng nhiều, thư viện cũng bắt đầu có người đến người đi, mặt anh cũng coi như có chút danh tiếng, không ít người nhận ra anh, đều có chút sợ anh. Anh cũng không để ý, chỉ chuyên tâm làm chuyện của mình.
Người chơi ngôn ngữ cử chỉ đều bị hạn chế, bên trên có trình độ cao áp chế vô số tranh chấp, đặc biệt là giữa các thí sinh cùng nước, rất nhiều người đều có thù mới hận cũ. Thế nhưng lại không cách nào nhúc nhích được cánh tay, vì vậy phương thức đấu tranh mới được sinh ra đời: mắng chiến.
Đợi đến khi trật tự trò chơi dần dần khắc sâu lại trong lòng người chơi, những người chơi gọi là "Ma đầu giết người", "Ma quỷ" gì gì đó... nói ví dụ như Du Hành, cũng bắt đầu rơi khỏi thần đàn, người chơi không hề e ngại bọn họ, thậm chí còn có thể đến mắng chửi với nhau.
Du Hành chỉ dùng hai mươi hai mẫu quốc ngữ của các quốc gia khác vừa học được, cộng thêm tiếng mẹ đẻ của bản thân, hai mươi ba chữ "Cút" khiến đối phương lặn mất. Mỗi lần đều như vậy, dần dà, không có ai đến tìm anh cãi nhau.
Mấy người cãi nhau này quá không thú vị! Thời gian nay cứ đọc sách đọc sách đọc sách rồi vượt qua cuộc thi, mười bảy năm trôi qua. Trong lúc này, Du Hành bỏ túi điểm lương hỏa trong thư viện, còn ở bên ngoài đại học Trung Y cũng gặt hái được thành công to lớn nhận được bằng chứng nhận tốt nghiệp học vị, đồng thời chiếm được thành tích phần lớn cuộc thi.
Du Hành đi vào thế giới nhiệm vụ này ba mươi mốt năm, lãnh đạo đương thời Bang Minh quốc tuyên bố, hoàn cảnh đã chuyển biến xấu vô cùng kịch liệt, kế hoạch di dân đẩy lên trước, nhóm phi thuyền chở người đầu tiên đã chế tạo hoàn tất, đang trong giai đọan điều chỉnh cuối cùng.
Bởi vậy, danh sách nhóm di dân đầu tiên sắp ra lò.
Đối với danh sách di dân đầu tiên, Du Hành cũng không lo lắng, chỉ cần không xuất hiện nội tình đen tối, thành tích của ông cũng đã đủ tiến vào danh sách nhóm di dân đầu tiên. Sau khi có thông báo, toàn bộ trò chơi đều sôi trào, cuộc thi cao ốc chừng từng náo nhiệt đến thế.
Trong thông báo đã nói rõ, còn một năm thời gian nữa, sau một năm sẽ xác định hoàn toàn danh sách nhóm di dân đầu tiên của bang Minh quốc. Thoáng chốc đủ loại trường thi, lớp chạy nước rút... đều sôi trào lửa nóng. Những năm gần đây, nơi phát ra thu nhập của Du Hành chính là kinh doanh trường luyện thi trong trò chơi, danh tiếng ông vẫn còn rất lớn.
Hơn nữa theo tuổi tác tăng dần lên, bề ngoài thoạt nhìn càng thêm tin cậy, chỉ nhìn đơn thuần bề ngoài một lần, người ta sẽ tín nhiệm ông ba phần, đợi đến khi nghe thử bài giảng, sẽ dứt khoát bỏ tiền túi ra. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi ông biết một năm sau sẽ xác định danh sách, ông nghĩ đến, cách thời gian di dân cũng là chuyện mấy năm này, như vậy ông phải tranh thủ thời gian chuẩn bị vật tư. Ông trữ vật tư đều là đồ dùng sinh hoạt, định sau khi di dân thời kỳ trùng kiến kinh tế sơ kỹ có thể đầu cơ trục lợi, nếu không để bản thân dùng cũng được, dù sao cuộc sống của mình mình phải kinh doanh sao cho thoải mái một chút.
Vì vậy trong dòng chảy ấy, truyền luyện thi của ông cũng ra khếch trương tăng giá.
"Yên tâm, không tăng giá với bà." Anh nói với Trần Đình Đình.
Ít năm trước, bà còn từng cầu hôn Du Hành, sau đó bị từ chối, những năm này hai người vừa là thầy vừa là bạn hỗ trợ lẫn nhau, đến tuổi này, cũng không nói đến chuyện tình yêu nam nữ nữa rồi.
Trần Đình Đình hỏi ông: "Gần đây có nhiều khóa như vậy, ông chịu nổi không đấy?"
"Chịu nổi, vô cùng đơn giản. Đúng rồi, mấy ngày hôm trước bà nói thân thể mẹ bà không thoải mái, ổn hơn chưa?"
"Tốt rồi, bác sĩ nói là do suy nghĩ quá nhiều." Lớn tuổi rồi chỉ có một đứa con gái như bà làm chỗ dựa, cứ tưởng tượng con gái thi không đậu dành được danh sách nhóm đầu tiên, mẹ bà cũng có chút không chịu nổi: "Tôi còn đặc biệt dẫn bà vào trò chơi chơi vài ngày, cho mẹ tôi xem thành tích của tôi, giờ bà tốt rồi." Trần Đình Đình cũng đành chịu, mẹ bà còn cho rằng bà rộng lòng lừa gạt mẹ mình đây này, lúc mẹ bà nhìn thấy phiếu điểm, tâm bệnh mới thoáng chốc tốt lên.
"Bà nên sớm cho mẹ bà xem phiếu điểm, lão nhân gia lo lắng lắm đấy."
Trần Đình Đình cũng đành chịu, lão thái thái vẫn luôn tỏ vẻ ổn định, bà cũng không biết trong lòng mẹ mình lại lo lắng đến thế. Cũng do bà làm con gái không lo nghĩ chu toàn.
Hai người nói xong lời ong tiếng ve chuyện ngắn ngủi trong nhà, trước khi tách ra Trần Đình Đình nói: "Tôi gửi cho ông một vòng phòng hộ, có lẽ ngày mai sẽ đến, ông nhớ ký nhận đấy."
Du Hành biết rõ hai năm qua vòng phòng hộ này vô cùng lưu hành, anh đã xem thông tin trên mạng, rất rõ ràng đây là bản chế hàng nhái năm đó anh bán ra ngoài, một cái bán mười vạn tệ. Anh vội vàng từ chối: "Nhận được tôi sẽ gửi trả lại cho bà, tôi không cần cái đó."
"Đó là bản mới nhất cha tôi lấy được đấy, một chút cũng không mắc đâu."
Anh đành phải tiếp nhận lòng tốt của đối phương, nghe Trần Đình Đình nói: "Nếu không phải thứ này có hiệu quả, tôi thật sự không muốn lấy cho ông đâu."
Du Hành trêu ghẹo bà: "Thì sao, vật kia chọc giận bà rồi hả?"
"Nói cho ông biết cũng không sao, vòng phòng hộ này là do nhà họ Triệu lấy ra đấy, Triệu Hoành Vũ nhà họ Triệu là vị hôn phu trước kia của tôi, đó là chuyện hơn hai mươi năm trước, sau khi đính hôn còn ở bên ngoài... bị tôi đạp một cước. Vốn là, tôi đã sớm quên chuyện buồn nôn như thế rồi, kết quả trong nhà hắn không biết thế nào lại xuất hiện thứ tốt này, tên cặn bã còn tệ hơn chó kia lại nhảy nhót, cho rằng toàn bộ thế giới này chỉ có hắn là tài giỏi nhất."
Trần Đình Đình chỉ nghĩ đến đã thấy tức giận: "Vậy mà còn đến trước mặt tôi nói, biết tôi những năm này không kết hôn là do không quên được hắn, hắn không chê tôi, có thể kết hôn cùng tôi, tôi làm vợ ba của hắn, cho tôi năm đứa bé. Mẹ nó! Ai mẹ nó không quên được hắn!"
Du Hành bất đắc dĩ, khuyên bà vài câu. Du Hành không biết năm đó ai mua vòng phòng hộ tinh cấp, nhưng có lẽ có quan hệ mật thiết với nhà họ Triệu.
Du Hành nhớ đến những năm này Trần Đình Đình và nhà họ Trần hết lòng chiếu cố anh, lúc ấy, sống sót trở thành mục tiêu duy nhất theo đuổi, mà sau khi ác ma chết đi, ngược lại người còn sống trở thành nguồn gốc tội lỗi.
Du Hành cũng giống không ít thí sinh, nhận lấy rất nhiều chèn ép và trả thù, nói ví dụ Vạn Lưu Đông trước kia xảy ra mâu thuẫn, sau này hắn cưới vợ có một phần quyền lực, nghe nói vợ hắn là bà con với thế lực quân đội nào đó. Dù sao Vạn Lưu Đông ỷ thế hiếp người đến tìm Du Hành gây phiền phức, gắn cho ông tội danh "Phản xã hội", "phần tử bạo lực", làm hại Du Hành thiếu chút nữa đã bị thu trị. Cuối cùng nhờ gia đình Trần Đình Đình giúp đỡ.
Còn có nhà những người khác trả thù —— năm đó trong cuộc thi địa ngục, anh đã giết không ít người, trong đó không thiếu người có tiền có thế. Mặc dù lãnh đạo nói trong trò chơi không truy cứu hành vi đó, nhưng nếu người nhà người chết truy cứu, bọn hắn cũng không quản được. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Tuy Du Hành có thể tự mình giải quyết, nhưng cũng nhận tình của nhà họ Trần, nhà họ Trần cung cấp cho anh hoàn cảnh thanh tịnh nghiên cứu học vấn, tham gia thi cử và làm việc.
"Hắn còn dây dưa bà sao?"
Trần Đình Đình thở dài: "Đúng vậy, nếu là hai mươi năm trước, tôi tuyệt đối sẽ cho hắn một cái tát." Nhưng bây giờ tuổi tác cha mẹ bà cũng lớn rồi, bà không muốn gây phiền phức cho cha mẹ mình.
Lúc trước có thể kết thân gia cùng nhà họ Triệu, nhà họ Trần và nhà họ Triệu nhất định cùng một thế lực, Du Hành vừa hỏi, quả nhiên là như thế, vậy không trách được Trần Đình Đình phải nhịn. Du sao gia thế nhà họ Triệu đang lên, đối đầu lại không tốt.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Du Hành đã có cách nghĩ sơ bộ.
Danh sách chương