Edit: Trang Nguyễn
Mẹ Chu đi toilet trở về nói: "Vừa rồi mẹ nhìn thấy một đàn chuột, con không biết nhiều đến dọa người thế nào đâu! Một đám dày đặc rất lớn, giống như đang chuyển cái gì đó, hù chết người."
Mẹ Chu ngồi xuống, sờ sờ trán chồng mình: "Sao cha con còn chưa tỉnh lại? Đầu đã bớt nóng rồi, nếu không con châm cứu thêm cho cha con mấy kim nữa đi?" Trải qua mấy lần châm cứu, bà cảm thấy con mình thật sự là thiên tài á... hiệu quả rất không tệ, mặc dù ói đi ói lại khiến người rất buồn nôn, thế nhưng sau khi ói xong quả thật thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Đã châm cứu rồi, con vừa mới lau trán cho cha." Du Hành cầm khăn mặt dính nước lại lau trán cho cha Chu.
Động đất sau năm mươi chín giờ, rốt cuộc bệnh tình cha Chu giảm bớt, sau khi cơn sốt lui đi, tốc độ khuếch tán lan rộng của bong bóng trên người chậm lại, Du Hành kiểm tra thân thể cho ông, rồi bắt mạch, cũng vô cùng vui mừng.
Chỉ là cha Chu luôn tiêu chảy, nôn mửa, cả người thối hoắc, mẹ Chu mắng ông: "Đến lúc này còn để ý sĩ diện cái gì! Thúi thì thúi, tôi lại không ghét bỏ ống Nếu ông chết, tôi dẫn theo A Tinh đi tái giá, gọi người khác là cha!"
Bà mắng đến thế khiến cha Chu hết dám sĩ diện, cái gì cũng không dám nói nữa.
Bệnh tình cha Chu giảm bớt, xua tan một nửa lo lắng trên đầu cả nhà họ Chu, Du Hành cũng có hy vọng vào cuộc sống sau này rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi dập tắt cơn sốt kia, anh cũng có thể thư thả một hơi, càng nhập tâm vào điều chế thuốc tây có sẵn để pha chế thuốc cùng châm cứu. Bây giờ không ra ngoài được, không có điều kiện đến bệnh viện và thiết bị chữa bệnh, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!
Lúc này một ngày mới lại trôi qua, buổi sáng ngày thứ ba bị nhốt, Du Hành bọn hắn chuẩn bị tiến quân đến trạm tàu điện ngầm kế tiếp.
Trước khi rời đi, có người sống sót đến tìm Du Hành: "Có phải cậu học Trung y không? Châm cứu lành nghề không? Tôi thấy cậu châm cứu cho cha mẹ cậu —— "
Du Hành không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Tôi học y đấy."
"Thế... có thể châm cứu cho tôi mấy kim được không?"
Nếu nói người sống sót khác không thấy động tác châm cứu của ba người nhà họ Chu này thì họ hoàn toàn mù cả rồi. Nhưng thấy thì thấy thôi, đầu năm nay, ai lại dám cho người xa lạ đâm kim trên người mình? Kim châm không sạch sẽ thì sao? Rồi đến cùng có năng lực hay không? Đừng có một kim đâm sai rồi chết người đấy. Không phải có tin tức, dân thường giả bộ như chuyên gia, đâm sai huyệt vị khiến người có địa vị cao tê liệt, chết oan sao!
Bởi vậy nhóm người sống sót chỉ nhìn vậy thôi, thấy người trẻ tuổi, bộ dáng như học sinh cấp ba ghim kim ở đó, không ít người còn ôm tâm lý chế giễu, ở trong đó có người còn ôm tâm lý mâu thuẫn: tôi sống không tốt, cũng không muốn thấy anh sống tốt, nếu có hy vọng hay hiệu quả, chính mình cũng có thể được thơm lây.
Bọn họ vừa gãi ngứa trên người, vừa lạnh mắt nhìn ba người nhà họ Chu bận rộn, xem người tốt cũng không có mấy người.
Hình tượng này khiến người khác hiện lên một ít hy vọng, người trẻ tuổi kia thật sự có phần năng lực này? Vì vậy sáng sớm nay mới có người sống sót chạy lại hỏi thăm chuyện này.
Du Hành thả động tác thu dọn đồ đạc, hỏi: "Tôi vẫn trong giai đoạn nghiên cứu, không đảm bảo sau khi châm cứu có thể có chuyển biến tốt."
"Nắm chắc mấy phần? Sẽ không chết người chứ?"
Anh cười rộ lên, nếu gặp người chết, anh còn dám ra tay với cha mẹ Chu sao: "Trước mắt nắm chắc ba phần, có chết người hay không, anh xem tôi có chết chưa?" Tâm tình anh tốt, nên nói đùa, kết quả mẹ Chu vừa đỡ chồng về đến, nghe lời này nhịn không được nói với Du Hành vài câu: "Đứa nhỏ này, đừng hở ra nói chết chết, con chắc chắn sống thật lâu thật lâu, mau phi phi!"
Du Hành nghe lời phi phi hai tiếng, mẹ Chu mới thoả mãn, dặn dò anh đừng nói mấy lời xui rủi: "Con phải nói nhiều lời may mắn... như vậy vẫn may mới tìm đến." Trái lại, cứ luôn buồn thiu ủ rủ, người sẽ gặp không may.
"Dạ, con đã biết."
Cha Chu ngồi yên vừa cười nhìn vợ dạy dỗ con trai, trong chốc lát mới nói với người sống sót đứng bên cạnh: "Tuổi con tôi còn nhỏ, chính anh suy nghĩ cẩn thận kỹ càng, đừng đến lúc đó tìm con tôi gây phiền toái."
"Sẽ không, sẽ không!" Lá gan người sống sót này không nhỏ, bằng không cũng sẽ không làm người đầu tiên làm liều thế này, chỉ cần không châm cứu chết người, chịu bó tay cũng không sao, dù sao đều là tìm vận may.
Du Hành liền nói: "Được, châm cứu cho ông xong, chúng ta lại đi." Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, anh cũng cần số liệu mới.
Thời điểm châm cứu, người sống sót khác cũng vây quanh nhìn xem, Du Hành hạ châm rất ổn, động tác cũng nhanh, không bao lâu đã xong, người đứng ngoài quan sát không hiểu ra sau, sau đó chỉ thấy người bị châm cứu kia nhíu mặt đứng lên, đi từ từ rồi chạy đến bên cạnh ói ra.
Mùi vì kia cũng đừng nhắc đến! Không có người bằng lòng đi qua tìm hiểu hiệu quả, chỉ có Du Hành đi qua đó. Nửa giờ sau, người sống sót này hết ói lại tiết, phản ứng kịch liệt, khiến người nhìn thấy sợ hãi.
"Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, hình như cũng chẳng còn ngứa."
Du Hành cười: "Không nhanh như vậy đâu, đáng tiếc bây giờ thiếu thuốc, nói cách khác..." Đây là tác dụng tâm lý của người nọ, ở đâu nhanh có hiệu quả như thế.
Du Hành đối mặt với sự rục rịch của những người sống sót khác, anh đều từ chối: "Tôi muốn tiếp tục tìm đường ra, nếu giúp châm cứu cho cả đám người, thời gian không đủ, nếu các người muốn thì trên đường đi lúc nghỉ ngơi có thể xếp hàng đến."
Cho nên bọn họ tiếp tục đi đến trạm tàu điện tiếp theo. Cha Chu đã có thể tự mình đi đường, Du Hành cũng có thể nhẹ nhõm một chút, đi lần này hết buổi sáng, giữa trưa lúc nghỉ ngơi quả nhiên anh châm cứu cho năm người sống sót khác, thu thập một ít số liệu lâm sàng.
Bọn họ đi đường chậm rãi, không chỉ do đường khó đi, trên người bọn họ cũng không khỏe nên không cách nào đi nhanh được. Đến gần hết buổi trưa mới đi đến trạm tiếp theo, có thể thấy tốc độ chậm thế nào, nhưng vừa đến trạm này đã mang đến tin tức tốt, bọn hắn nhìn thấy người sống sót ở sân ga này! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Những người sống sót này đều tụ tập ở sân ga, lúc nhìn thấy ánh sáng và nghe được âm thanh trong đường hầm, bọn hắn còn kích động hơn so với bọn Du Hành:
"Chúng tôi ở chỗ này! Cứu mạng với, cứu mạng!"
"Nơi này có người!!"
Thình lình có người thét lên cùng hô to, âm thanh vang vọng khắp đường hầm còn mang theo tiếng nổ, khiến cả đoàn người Du Hành giật mình cả kinh.
Đợi đến lúc hai phe đụng đầu mới biết, người sống sót trên sân ga bên này nhầm tưởng bọn Du Hành là đội cứu viện, đợi đến khi thấy đều là nạn dân, đều ỉu xìu, vẻ mặt ủ rũ. Trao đổi tin tức hai bên mới biết được, bọn hắn bên này bị động đất bịt kín, chỉ còn lại mảnh đất sân ga này.
"Các người có gì ăn không?" Bọn hắn cũng thảm, hai ba ngày này đều bị đói.
Người sống sót trạm Gia Tín nhìn nhau, không ai nguyện ý trả lời, mặc dù bọn hắn kiếm được đồ ăn từ thành thương mại, nhưng số lượng cũng có hạn, cũng không biết lúc nào mới gặp được cứu viện...
"Đừng ích kỷ như vậy mà! Chúng tôi sắp ba ngày không có cái gì ăn, tôi thấy các người có thể đi xa như vậy, chắc chắn có đồ ăn? Có không có không?!"
Trong hai chiếc nhẫn trữ vật của Du Hành, một chiếc đều là thuốc, một chiếc chứa đồ ăn. Cùng so sánh với lúc trước có hai mươi chiếc nhẫn trữ vật quả thật không đáng, nhưng ở đây trong tình huống này anh là người "giàu có" nhất rồi. Anh không thể lấy ra quá nhiều, vì vậy lấy ra một thỏi chocolate cứng, mỗi người chia ra mấy viên.
"Cứ như vậy? Đã không còn?"
Có mấy người sống sót gắt gao nhìn chằm chằm vào ba lô của anh, ánh mắt kia giống như muốn nhào lên cướp, Du Hành lạnh mặt: "Không có."
"Đừng thế mà chàng trai, cậu xem chúng tôi đói bụng mấy ngày rồi, cậu kính già yêu trẻ cho thêm một chút..."
Tự mình biết chính mình có tồn lương thực là một việc, bên ngoài chính mình chỉ có một chiếc ba lô và một túi đồ ăn, vì người trong nhà, không có khả năng thả ra.
Du Hành không muốn lúc bị cướp đến trên đầu rồi mới ra tay, dứt khoát lấy thanh đao ra, thoáng chốc đã dọa người kia lùi lại.
Anh có vốn liếng để cứu chữa, cũng có năng lực để tự bảo vệ bản thân, cũng không e ngại những người này.
Cha mẹ Chu bị dọa quá mức, mẹ Chu lôi kéo con trai nhỏ giọng nói: "Con không nhìn thấy ánh mắt những người kia, giống như muốn ăn thịt con vậy!" Bà cảm thấy kiêu ngạo vì con trai lại cảm thấy lo lắng: "Sau này đừng cho nữa."
Anh đồng ý. Vốn anh cũng chỉ cho lần này, hơn nữa chắc chắn không có. Đám người này có thể ngây người ở sân ga hơn hai người không di chuyển, chịu đói, có thể hiểu người như vậy có tâm tính gì. Nói dễ nghe một chút là bảo thủ, ổn trọng, nói khó nghe chính là sợ chết, sợ khổ.
Trải qua hỏi thăm, anh biết rõ, ở trạm tàu điện này đã có một ít người sống sót rời khỏi, đi ra phía trước tìm đồ ăn và đường ra, hai mươi người sống sót này vẫn luôn không chuyển chỗ.
Cũng trùng hợp, phương hướng đám người kia rời khỏi cũng cùng hướng với bọn Du Hành phải đi, anh có chút chờ mong với trạm kế tiếp.
Sau khi tu chỉnh một phen, Du Hành bọn hắn tiếp tục đi, đôi mắt những người kia trông mong nhìn theo, đơn giản chỉ cần một bước cũng không ai chịu bước lên.
"Ngứa chết mất, làm sao cứu viện còn chưa đến nữa chứ!"
"Quá ngứa rồi! Tôi muốn đi bệnh viện, tôi muốn khám bác sĩ." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
...
Tiếp tục đi lên phía trước, Du Hành bọn hắn đều chờ đợi, hy vọng đám người sống sót vừa rời khỏi kia đã tìm được đường ra, hoặc đào được thông đạo.
Biết có người sống sót khác cũng như bọn hắn chọn đường hầm làm lối thoát, bọn hắn cảm thấy đã có sức mạnh: chúng ta không làm sai, mệt nhọc bôn ba như vậy không sai! Xem đi, người khác cũng làm như vậy!
Thời điểm nhìn không thấy hy vọng lại có thể nhìn thấy bạn đường, điều này khiến mọi người an tâm. Cha Chu cũng an tâm, tâm tình lại đỡ một ít, bệnh cũng tốt nhanh hơn.
Lúc hơn ba giờ cũng gần bốn giờ chiều, bọn hắn đi đến khu đá rơi, ở đây hầu như đường hầm bị sụp toàn bộ, như một tòa núi nhỏ đặt ở trước mắt. Du Hành dùng đèn pin nhìn kỹ qua, phát hiện có một lỗ nhỏ, cửa động nằm bên trái bên cạnh ách phương, ở đó có một khối đá lớn ở dưới, vô cùng kín đáo.
Anh thả một con rối bằng rơm đi vào xem, thì ra phía dưới lỗ nhỏ này có một khe hở nhỏ, luôn cong cong quẹo quẹo vòng quanh đi phía trước có hơn hai trăm mét! Trạm tàu điện ngầm ở đối diện.
Bên trạm tàu điện ngầm kia có tiếng vang truyền đến, cũng có đèn. Xem ra thật đúng là có người trước đào mở rồi!
Tin tức này làm cho Du Hành phấn chấn... anh chỉ tay về cửa động này nói với người sống sót khác: "Chúng ta chui từ nơi này qua đó."
Một người sống sót hít hà nhăn nhó, nghe vậy ngồi xổm xuống xem: "Ôi hình thể này của tôi, chui lọt không chứ?"
Du Hành đánh giá một phen, chui thử vào xem, hình thể của anh còn rất thích hợp, vừa vặn, nếu là người sống sót kia, thật đúng là gây khó.
"Không có cách nào, mọi người vừa đi vừa một tay nạy ra, chen vào để đi qua!"
Mẹ Chu đi toilet trở về nói: "Vừa rồi mẹ nhìn thấy một đàn chuột, con không biết nhiều đến dọa người thế nào đâu! Một đám dày đặc rất lớn, giống như đang chuyển cái gì đó, hù chết người."
Mẹ Chu ngồi xuống, sờ sờ trán chồng mình: "Sao cha con còn chưa tỉnh lại? Đầu đã bớt nóng rồi, nếu không con châm cứu thêm cho cha con mấy kim nữa đi?" Trải qua mấy lần châm cứu, bà cảm thấy con mình thật sự là thiên tài á... hiệu quả rất không tệ, mặc dù ói đi ói lại khiến người rất buồn nôn, thế nhưng sau khi ói xong quả thật thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
"Đã châm cứu rồi, con vừa mới lau trán cho cha." Du Hành cầm khăn mặt dính nước lại lau trán cho cha Chu.
Động đất sau năm mươi chín giờ, rốt cuộc bệnh tình cha Chu giảm bớt, sau khi cơn sốt lui đi, tốc độ khuếch tán lan rộng của bong bóng trên người chậm lại, Du Hành kiểm tra thân thể cho ông, rồi bắt mạch, cũng vô cùng vui mừng.
Chỉ là cha Chu luôn tiêu chảy, nôn mửa, cả người thối hoắc, mẹ Chu mắng ông: "Đến lúc này còn để ý sĩ diện cái gì! Thúi thì thúi, tôi lại không ghét bỏ ống Nếu ông chết, tôi dẫn theo A Tinh đi tái giá, gọi người khác là cha!"
Bà mắng đến thế khiến cha Chu hết dám sĩ diện, cái gì cũng không dám nói nữa.
Bệnh tình cha Chu giảm bớt, xua tan một nửa lo lắng trên đầu cả nhà họ Chu, Du Hành cũng có hy vọng vào cuộc sống sau này rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi dập tắt cơn sốt kia, anh cũng có thể thư thả một hơi, càng nhập tâm vào điều chế thuốc tây có sẵn để pha chế thuốc cùng châm cứu. Bây giờ không ra ngoài được, không có điều kiện đến bệnh viện và thiết bị chữa bệnh, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!
Lúc này một ngày mới lại trôi qua, buổi sáng ngày thứ ba bị nhốt, Du Hành bọn hắn chuẩn bị tiến quân đến trạm tàu điện ngầm kế tiếp.
Trước khi rời đi, có người sống sót đến tìm Du Hành: "Có phải cậu học Trung y không? Châm cứu lành nghề không? Tôi thấy cậu châm cứu cho cha mẹ cậu —— "
Du Hành không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Tôi học y đấy."
"Thế... có thể châm cứu cho tôi mấy kim được không?"
Nếu nói người sống sót khác không thấy động tác châm cứu của ba người nhà họ Chu này thì họ hoàn toàn mù cả rồi. Nhưng thấy thì thấy thôi, đầu năm nay, ai lại dám cho người xa lạ đâm kim trên người mình? Kim châm không sạch sẽ thì sao? Rồi đến cùng có năng lực hay không? Đừng có một kim đâm sai rồi chết người đấy. Không phải có tin tức, dân thường giả bộ như chuyên gia, đâm sai huyệt vị khiến người có địa vị cao tê liệt, chết oan sao!
Bởi vậy nhóm người sống sót chỉ nhìn vậy thôi, thấy người trẻ tuổi, bộ dáng như học sinh cấp ba ghim kim ở đó, không ít người còn ôm tâm lý chế giễu, ở trong đó có người còn ôm tâm lý mâu thuẫn: tôi sống không tốt, cũng không muốn thấy anh sống tốt, nếu có hy vọng hay hiệu quả, chính mình cũng có thể được thơm lây.
Bọn họ vừa gãi ngứa trên người, vừa lạnh mắt nhìn ba người nhà họ Chu bận rộn, xem người tốt cũng không có mấy người.
Hình tượng này khiến người khác hiện lên một ít hy vọng, người trẻ tuổi kia thật sự có phần năng lực này? Vì vậy sáng sớm nay mới có người sống sót chạy lại hỏi thăm chuyện này.
Du Hành thả động tác thu dọn đồ đạc, hỏi: "Tôi vẫn trong giai đoạn nghiên cứu, không đảm bảo sau khi châm cứu có thể có chuyển biến tốt."
"Nắm chắc mấy phần? Sẽ không chết người chứ?"
Anh cười rộ lên, nếu gặp người chết, anh còn dám ra tay với cha mẹ Chu sao: "Trước mắt nắm chắc ba phần, có chết người hay không, anh xem tôi có chết chưa?" Tâm tình anh tốt, nên nói đùa, kết quả mẹ Chu vừa đỡ chồng về đến, nghe lời này nhịn không được nói với Du Hành vài câu: "Đứa nhỏ này, đừng hở ra nói chết chết, con chắc chắn sống thật lâu thật lâu, mau phi phi!"
Du Hành nghe lời phi phi hai tiếng, mẹ Chu mới thoả mãn, dặn dò anh đừng nói mấy lời xui rủi: "Con phải nói nhiều lời may mắn... như vậy vẫn may mới tìm đến." Trái lại, cứ luôn buồn thiu ủ rủ, người sẽ gặp không may.
"Dạ, con đã biết."
Cha Chu ngồi yên vừa cười nhìn vợ dạy dỗ con trai, trong chốc lát mới nói với người sống sót đứng bên cạnh: "Tuổi con tôi còn nhỏ, chính anh suy nghĩ cẩn thận kỹ càng, đừng đến lúc đó tìm con tôi gây phiền toái."
"Sẽ không, sẽ không!" Lá gan người sống sót này không nhỏ, bằng không cũng sẽ không làm người đầu tiên làm liều thế này, chỉ cần không châm cứu chết người, chịu bó tay cũng không sao, dù sao đều là tìm vận may.
Du Hành liền nói: "Được, châm cứu cho ông xong, chúng ta lại đi." Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, anh cũng cần số liệu mới.
Thời điểm châm cứu, người sống sót khác cũng vây quanh nhìn xem, Du Hành hạ châm rất ổn, động tác cũng nhanh, không bao lâu đã xong, người đứng ngoài quan sát không hiểu ra sau, sau đó chỉ thấy người bị châm cứu kia nhíu mặt đứng lên, đi từ từ rồi chạy đến bên cạnh ói ra.
Mùi vì kia cũng đừng nhắc đến! Không có người bằng lòng đi qua tìm hiểu hiệu quả, chỉ có Du Hành đi qua đó. Nửa giờ sau, người sống sót này hết ói lại tiết, phản ứng kịch liệt, khiến người nhìn thấy sợ hãi.
"Tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, hình như cũng chẳng còn ngứa."
Du Hành cười: "Không nhanh như vậy đâu, đáng tiếc bây giờ thiếu thuốc, nói cách khác..." Đây là tác dụng tâm lý của người nọ, ở đâu nhanh có hiệu quả như thế.
Du Hành đối mặt với sự rục rịch của những người sống sót khác, anh đều từ chối: "Tôi muốn tiếp tục tìm đường ra, nếu giúp châm cứu cho cả đám người, thời gian không đủ, nếu các người muốn thì trên đường đi lúc nghỉ ngơi có thể xếp hàng đến."
Cho nên bọn họ tiếp tục đi đến trạm tàu điện tiếp theo. Cha Chu đã có thể tự mình đi đường, Du Hành cũng có thể nhẹ nhõm một chút, đi lần này hết buổi sáng, giữa trưa lúc nghỉ ngơi quả nhiên anh châm cứu cho năm người sống sót khác, thu thập một ít số liệu lâm sàng.
Bọn họ đi đường chậm rãi, không chỉ do đường khó đi, trên người bọn họ cũng không khỏe nên không cách nào đi nhanh được. Đến gần hết buổi trưa mới đi đến trạm tiếp theo, có thể thấy tốc độ chậm thế nào, nhưng vừa đến trạm này đã mang đến tin tức tốt, bọn hắn nhìn thấy người sống sót ở sân ga này! t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Những người sống sót này đều tụ tập ở sân ga, lúc nhìn thấy ánh sáng và nghe được âm thanh trong đường hầm, bọn hắn còn kích động hơn so với bọn Du Hành:
"Chúng tôi ở chỗ này! Cứu mạng với, cứu mạng!"
"Nơi này có người!!"
Thình lình có người thét lên cùng hô to, âm thanh vang vọng khắp đường hầm còn mang theo tiếng nổ, khiến cả đoàn người Du Hành giật mình cả kinh.
Đợi đến lúc hai phe đụng đầu mới biết, người sống sót trên sân ga bên này nhầm tưởng bọn Du Hành là đội cứu viện, đợi đến khi thấy đều là nạn dân, đều ỉu xìu, vẻ mặt ủ rũ. Trao đổi tin tức hai bên mới biết được, bọn hắn bên này bị động đất bịt kín, chỉ còn lại mảnh đất sân ga này.
"Các người có gì ăn không?" Bọn hắn cũng thảm, hai ba ngày này đều bị đói.
Người sống sót trạm Gia Tín nhìn nhau, không ai nguyện ý trả lời, mặc dù bọn hắn kiếm được đồ ăn từ thành thương mại, nhưng số lượng cũng có hạn, cũng không biết lúc nào mới gặp được cứu viện...
"Đừng ích kỷ như vậy mà! Chúng tôi sắp ba ngày không có cái gì ăn, tôi thấy các người có thể đi xa như vậy, chắc chắn có đồ ăn? Có không có không?!"
Trong hai chiếc nhẫn trữ vật của Du Hành, một chiếc đều là thuốc, một chiếc chứa đồ ăn. Cùng so sánh với lúc trước có hai mươi chiếc nhẫn trữ vật quả thật không đáng, nhưng ở đây trong tình huống này anh là người "giàu có" nhất rồi. Anh không thể lấy ra quá nhiều, vì vậy lấy ra một thỏi chocolate cứng, mỗi người chia ra mấy viên.
"Cứ như vậy? Đã không còn?"
Có mấy người sống sót gắt gao nhìn chằm chằm vào ba lô của anh, ánh mắt kia giống như muốn nhào lên cướp, Du Hành lạnh mặt: "Không có."
"Đừng thế mà chàng trai, cậu xem chúng tôi đói bụng mấy ngày rồi, cậu kính già yêu trẻ cho thêm một chút..."
Tự mình biết chính mình có tồn lương thực là một việc, bên ngoài chính mình chỉ có một chiếc ba lô và một túi đồ ăn, vì người trong nhà, không có khả năng thả ra.
Du Hành không muốn lúc bị cướp đến trên đầu rồi mới ra tay, dứt khoát lấy thanh đao ra, thoáng chốc đã dọa người kia lùi lại.
Anh có vốn liếng để cứu chữa, cũng có năng lực để tự bảo vệ bản thân, cũng không e ngại những người này.
Cha mẹ Chu bị dọa quá mức, mẹ Chu lôi kéo con trai nhỏ giọng nói: "Con không nhìn thấy ánh mắt những người kia, giống như muốn ăn thịt con vậy!" Bà cảm thấy kiêu ngạo vì con trai lại cảm thấy lo lắng: "Sau này đừng cho nữa."
Anh đồng ý. Vốn anh cũng chỉ cho lần này, hơn nữa chắc chắn không có. Đám người này có thể ngây người ở sân ga hơn hai người không di chuyển, chịu đói, có thể hiểu người như vậy có tâm tính gì. Nói dễ nghe một chút là bảo thủ, ổn trọng, nói khó nghe chính là sợ chết, sợ khổ.
Trải qua hỏi thăm, anh biết rõ, ở trạm tàu điện này đã có một ít người sống sót rời khỏi, đi ra phía trước tìm đồ ăn và đường ra, hai mươi người sống sót này vẫn luôn không chuyển chỗ.
Cũng trùng hợp, phương hướng đám người kia rời khỏi cũng cùng hướng với bọn Du Hành phải đi, anh có chút chờ mong với trạm kế tiếp.
Sau khi tu chỉnh một phen, Du Hành bọn hắn tiếp tục đi, đôi mắt những người kia trông mong nhìn theo, đơn giản chỉ cần một bước cũng không ai chịu bước lên.
"Ngứa chết mất, làm sao cứu viện còn chưa đến nữa chứ!"
"Quá ngứa rồi! Tôi muốn đi bệnh viện, tôi muốn khám bác sĩ." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
...
Tiếp tục đi lên phía trước, Du Hành bọn hắn đều chờ đợi, hy vọng đám người sống sót vừa rời khỏi kia đã tìm được đường ra, hoặc đào được thông đạo.
Biết có người sống sót khác cũng như bọn hắn chọn đường hầm làm lối thoát, bọn hắn cảm thấy đã có sức mạnh: chúng ta không làm sai, mệt nhọc bôn ba như vậy không sai! Xem đi, người khác cũng làm như vậy!
Thời điểm nhìn không thấy hy vọng lại có thể nhìn thấy bạn đường, điều này khiến mọi người an tâm. Cha Chu cũng an tâm, tâm tình lại đỡ một ít, bệnh cũng tốt nhanh hơn.
Lúc hơn ba giờ cũng gần bốn giờ chiều, bọn hắn đi đến khu đá rơi, ở đây hầu như đường hầm bị sụp toàn bộ, như một tòa núi nhỏ đặt ở trước mắt. Du Hành dùng đèn pin nhìn kỹ qua, phát hiện có một lỗ nhỏ, cửa động nằm bên trái bên cạnh ách phương, ở đó có một khối đá lớn ở dưới, vô cùng kín đáo.
Anh thả một con rối bằng rơm đi vào xem, thì ra phía dưới lỗ nhỏ này có một khe hở nhỏ, luôn cong cong quẹo quẹo vòng quanh đi phía trước có hơn hai trăm mét! Trạm tàu điện ngầm ở đối diện.
Bên trạm tàu điện ngầm kia có tiếng vang truyền đến, cũng có đèn. Xem ra thật đúng là có người trước đào mở rồi!
Tin tức này làm cho Du Hành phấn chấn... anh chỉ tay về cửa động này nói với người sống sót khác: "Chúng ta chui từ nơi này qua đó."
Một người sống sót hít hà nhăn nhó, nghe vậy ngồi xổm xuống xem: "Ôi hình thể này của tôi, chui lọt không chứ?"
Du Hành đánh giá một phen, chui thử vào xem, hình thể của anh còn rất thích hợp, vừa vặn, nếu là người sống sót kia, thật đúng là gây khó.
"Không có cách nào, mọi người vừa đi vừa một tay nạy ra, chen vào để đi qua!"
Danh sách chương