Editor: Bạch Thảo
Beta-er: Bạch Yêu Yêu
Ngô Xuân Nghiên đợi người đi xuống lầu, mọi người khóc lóc đầy mặt, cho đến khi có người hét chói tai: “Mẹ tôi đâu? Con tôi đâu?” mọi người đều lần lượt phát hiện người thân của mình ở dưới lầu không còn ai cả.
“Chắc chắn là người của thôn Từ gia làm.” Có người cực kì phẫn nộ nói: “Thật là quá vô liêm sỉ rồi.” Có hai người muốn đi lên trên đòi người nhưng bị đồng bọn kéo lại.
“Bây giờ cậu đi lên có tác dụng không? Hắn uy hiếp chúng ta giết gia đình họ Ngũ kìa.”
Nói đến giết người, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi. Dẫu sao thì ngày thường giết gà còn ít. Hơn nữa, Ngũ Hằng Nhạc còn đang bị thương.
Một người đàn ông liền nói: “Mọi người xem, người bình thường làm sao có súng? Súng của hắn khẳng định lai lịch không rõ ràng, không chừng hắn là tội phạm hoặc là buôn lậu ấy chứ?”
Đám người lặng im một chút, rồi lại có người hùa theo nói Ngũ Hằng Nhạc không phải người tốt.
Dường như nói như vậy, việc giết người xấu có thể làm bọn họ loại bỏ cảm giác áy này trong lòng.
Ngô Xuân Nghiên cắn môi, muốn nói không có khả năng đó, lúc ấy cô đã nhìn kĩ căn cước công dân và sổ hộ khẩu rồi. Nhưng mọi người đã hạ quyết tâm, vì an toàn của người nhà cần phải nhanh chóng trừ bỏ anh ta, còn người nhà anh ta cũng là kẻ xấu, hoàn toàn không cần phải có cảm giác tội ác.
Trần Xảo sờ bụng thong thả nói; “Nhà bọn họ còn có hai thùng sữa bột đấy. Trẻ con mới chỉ được một tháng, ăn cũng không hết nhiều như vậy.” Ý muốn nói còn rất nhiều. Những gia đình có trẻ nhỏ cho dù bảy, tám tuổi hay mười bảy, mười tám tuổi, đôi mắt đều sáng lên.
Người đàn ông trước đây đến nhà tìm Du Hằng cũng nói: “Tôi tìm anh ta cùng đi nhưng anh ta từ chối, chắc chắn trong nhà còn không ít đồ ăn nên mới không gấp gáp.”
Trong lòng mọi người lúc này càng thêm dao động. Nhưng người thôn Từ gia chưa nói gì, bọn họ không thể lấy đồ của nhà Ngũ Hằng Nhạc được.
Ngô Xuân Nghiên thở dài một hơi. Nhìn những người xung quanh, đều là người số khổ, còn có người vô tội bị người thôn Từ gia giam giữ. Cũng chỉ đành oan ức cho người nhà họ Ngũ.
Cô đã sớm nói với Ngũ Hằng Nhạc, người thôn Từ gia không dễ đắc tội, cậu ta còn phản đối, sau này còn lấy súng bắn chết một người. Đây không phải là tìm chết sao? Bây giờ nhà người ta muốn báo thù, cô cũng không có cách nào cứu anh.
Thương lượng tới thương lượng lui, không có ai dám làm trước, đạn chứ không phải là giỡn chơi.
“Vậy làm sao bây giờ.” nội bộ lại muốn tranh chấp. Ngô Xuân Nghiên thấp giọng nói: “Cũng không nhất định phải dùng vũ lực.” Mọi người liền nhìn về phía cô, cô nhìn về phía Vương Tự Dũng: “Anh Vương, thuốc trước kia tôi với bọn Tiểu Yến uống, anh còn không?”
Lúc ấy bốn người bọn họ ăn bữa sáng xong lập tức ngủ, sau khi sự việc xảy ra mới nghĩ ra đã uống phải một loại thuốc mê.
“Có. Có.” Lúc đầu Vương Tự Dũng dựa dẫm thôn Từ gia, bây giờ lại dựa dẫm bên này, người bên này đều khinh thường hắn. Bây giờ bản thân có chỗ dùng, hắn rất vui. “Tôi vẫn còn một chai thuốc ngủ.”
“Vậy là được rồi.” Ngô Xuân Nghiên hạ giọng: “Chúng ta tìm cơ hội cho bọn họ uống, sau khi thuốc phát huy tác dụng…… khiêng người đi thôn Từ gia, một tay giao hàng một tay giao người. Bọn họ thích làm gì, xử trí như thế nào thì mặc kệ, chúng ta khẩn trương nhận lại những người bị bắt.”
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là ý kiến hay. Mọi người cũng không tiếc của, gom góp chút gạo bắt đầu nấu cháo, sau đó bỏ cả bình thuốc ngủ vào.
Ngô Xuân Nghiên nghĩ thầm: Tôi chỉ có thể giúp mấy người đến đây thôi, chết trong khi ngủ cũng còn tốt hơn so với lúc tỉnh, ít nhất sẽ không cảm thấy đau đớn.
Cuối cùng người đưa cháo vẫn là Ngô Xuân Nghiên, bởi vì ở đây chỉ có cô có quen biết với nhà họ Ngũ, cũng coi như khá quen thuộc. Ngô Xuân Nghiên thấy việc đáng làm thì phải làm, liền bưng cháo đi lên.
Cô gõ cửa một lúc lâu nhưng không có ai mở.
Người đi theo cô từ chỗ cầu thang thò đầu ra hỏi: “Chị Ngô, thế nào?”
Ngô Xuân Nghiên vừa gõ cửa vừa kêu: “Anh Ngũ? Anh Ngũ?” Cô cũng hơi sốt ruột: “Anh Ngũ, anh có ở đây không? Tôi là Ngô Xuân Nghiên, đến đưa cháo.”
Một người đàn ông đi tới, xoay nắm cửa: “Hay là không có ai?”
“Không thể. Cho dù không có đàn ông thì cũng có phụ nữ, cháu của anh Ngũ mới hơn một tháng, bên ngoài lạnh như thế, không thể nào ra khỏi phòng.” Hơn nữa bên ngoài bây giờ loạn như thế thì có thể đi đâu chứ?
Gõ cửa hồi lâu nhưng không ai mở, cuối cùng cũng quấy rầy người nhà họ Từ. Từ Huy trực tiếp kêu người phá cửa. Lấy rìu đập vài cái cửa liền bị mở ra, kết quả trong phòng không có ai ngoại trừ mấy thứ đồ linh tinh, ngay cả một chút đồ ăn cũng không có.
“Mẹ kiếp. Bọn nó chạy rồi.” Từ Huy giận tím mặt, cảm giác vui sướng khi sắp báo được thù trong phút chốc tan thành mây khói.
“Vậy…Vậy làm sao bây giờ? Chuyện này không phải chúng ta làm không tốt mà là do bọn họ tự chạy. Có thể trả lại người nhà cho tôi không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn có con cái của tôi nữa.”
Từ Huy không nói gì, hắn dẫn người đi từng tầng tìm, lúc đến tầng 5 thì thấy hai chiếc thuyền nhựa trôi đến cửa sổ sát đất, trên thuyền chính là gia đình Ngũ Hằng Nhạc.
Hắn xuống nước đi xuống lầu, chẳng mấy chốc nước đã đến cổ hắn, hắn biết bơi, lập tức bơi qua đó, nhưng bơi đến cửa sổ sát đất thì thuyền đã chạy hơn 3m rồi.
Du Hành cười rồi gọi hắn: “Cậu đến đây.” Người phụ nữ bên cạnh giơ một cây thép dài, chỉ chờ hắn đi qua sẽ gõ cho vài cái.
Hắn thật sự không dám đi về phía trước, phía trước chính là tầng 5, cao như vậy, nếu hắn bị đập cho rơi xuống bơi không được, vậy thì chỉ có chết thôi. Mới do dự như thế một lúc mà thuyền đã đi xa hơn rồi.
Vẻ mặt Từ Huy mờ mịt, vốc một ít nước hung hăng chửi: “Mẹ nó.”
Trên cầu thang, anh em của hắn gọi: “Anh ơi, mau quay lại. Nước lạnh lắm, cẩn thận chuột rút đó.” Hắn bơi trở về nhưng không nghĩ tới bơi được nửa đường thì chân bị chuột rút, lập tức chìm xuống. Cũng may là tầng 5 trong nhà, đặt chân đã là sàn nhà.
Hắn nghe tiếng các anh em xuống nước cứu nên hắn nín thở chờ cứu trợ. Không nghĩ tới khóe mắt nhìn thấy hình như có thứ gì đang bơi, hắn quay đầu nhìn xem, lập tức bị dọa đến sặc một ngụm nước, mở miệng một cái nước liền chảy òng ọc vào miệng.
Chờ đến hắn được cứu lên, người đã uống no nước
Anh em của hắn buồn bực nói: “Anh, không phải anh bơi rất tốt sao, trước kia chúng ta ở đập chứa nước thi nín thở, anh đều là người đứng đầu, thế nào hôm nay lại như vậy, mới một chút mà đã sặc nước?”
Từ Huy vừa ho vừa nôn khan, sắc mặt tái mét. Hắn nói không nên lời, chỉ có thể xua tay, nhớ lại hình ảnh dưới nước kia, tim hắn còn đập rất nhanh.
Không biết có phải hay không do bị ngâm dưới nước mà thi thể bị trương phình đến nhìn không ra nam nữ, nhưng mà nhìn người kia tóc dài có lẽ là nữ. Hắn vừa mới nhìn thoáng qua, không chuẩn bị tâm lý nên bị dọa sợ.
“Khụ, về thôi, đỡ tôi về phòng thay bộ quần áo.”
Bên này, Du Hành đã dừng thuyền.
Cũng may thời tiết gần đây không tệ, mặc dày một chút cũng có thể vác được.
Lý lệ thở dài: “Cũng may chúng ta chạy nhanh, nếu không bây giờ mạng cũng không còn.”
Lúc ở dưới lầu bởi vì đồ ăn mà xảy ra tranh chấp, Du Hành liền nghĩ đến việc rời đi. Bây giờ uy hiếp lớn nhất không phải thiên tai, mà là người. Điều làm cho cậu nghĩ đến chính là hôm nay bọn họ quyết định đi tìm người thôn Từ gia đòi đồ vật.
Từ gia thôn là quả hồng cứng, bọn họ khó mà thành công.
Cậu lén lút xuống lầu, tuy rằng cách xa không nghe rõ nội dung bọn họ nói nhưng nhìn cử chỉ thì cảm thấy không thích hợp.
Cậu nhìn thấy mười mấy người đàn ông ở chỗ Hà Ngụ dùng tay ra hiệu rồi rời đi, đi theo thì phát hiện bọn họ xuống lầu bắt lại tất cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ bên dưới.
Nhưng sau đó mấy người Ngô Xuân Nghiên lại được thả.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy đây là việc bọn họ đem người nhà ra uy hiếp.
Bọn họ muốn làm gì? Hà Ngụ ra dấu làm cho cậu rất lo lắng. Lầu 11 trừ người thôn Từ gia chỉ có nhà bọn họ ở.
Cậu không thể không tính toán. Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc Từ Hạo chết, cậu không hối hận giết gà dọa khỉ, nhưng sau tai nạn, có khả năng người thôn Từ gia sẽ báo thù.Trong tay cậu có súng, người thôn Từ gia có thể làm cho đám người kia thành đầy tớ
Súng ống, là ưu thế lớn nhất của cậu. Cậu không muốn giết mọi người nhưng những người đó lại có khả năng uy hiếp đến an toàn của người nhà cậu.
Cậu không thể mạo hiểm. Sau khi về phòng cậu lập tức bảo Trương Thao thu dọn đồ đạc của bọn họ. Phòng bọn họ ở ngay cầu thang, lúc trước thuê cũng là có ý để sau này phòng khi có việc đột xuất có thể nhanh chóng di chuyển.
Không nghĩ tới lúc này lại có tác dụng, bọn họ giống như trộm lén lút mà rời khỏi (nhưng bọn họ rời đi như kiểu ăn trộm mà rời đi). Nhưng vừa mới vừa thu dọn xong, đóng cửa an toàn thì nghe tiếng gõ cửa, Ngô Xuân Nghiên đưa cháo cho bọn họ?
Du Hành cười nhạo, cho dù bây giờ cậu ở trong phòng, cũng sẽ không nhận. Ngô Xuân Nghiên vừa mới được người Từ gia thôn thả ra, sau lưng lại tới đưa cháo cho hắn, người có đầu óc sẽ không dám ăn. Nhưng điều này cũng nói rõ cả nhà bọn họ ở khách sạn này đã không còn an toàn.
Cậu nhanh chóng quyết định rồi cùng bọn Trương Thao chạy xuống lầu.
Trương Thao để chiếc thuyền lớn cho xuống nước trước, cho Ngũ Thường Hân ôm con trai ngồi trên. Đồ bọn họ đem theo đều bỏ vào cái thùng nhựa. Bọn họ làm hết sức đem đồ vật đều nhét vào cái thùng nhựa, mang theo xuống dưới dễ dàng hơn nhiều, nhưng lúc ném thùng nhựa lên chỗ ngồi, vì hình dáng không còn thích hợp nên thùng nhựa mới bỏ vào một nửa liền lung lay, đành phải đem thuyền lại kéo lên, dùng dây thừng cột chặt thùng lại.
Vì phải chú ý lực cân bằng vị trí của người và thùng ở bốn hướng nên tốn chút thời gian
Khi nghe được trên lầu có tiếng động, bọn họ cũng vừa mới chuẩn bị xong, Trương Thao và Lý lệ cùng nhau kéo thuyền nhựa, mang theo Ngũ Thường Hân cùng đứa trẻ và ba cái thùng. Du Hành một mình một chiếc thuyền, còn có một chiếc chứa đầy thùng đồ vật đặt ở phía sau hắn và một chiếc trống không bấu vào phía trước.
Vừa mới xuống đến cửa sổ sát đất, phía sau đã có người đuổi tới.
Cũng may bọn họ thuận lợi rời đi được.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Ngũ Thường Hân ôm hài tử thật chặt, nghiêng người che gió, mờ mịt nhìn bốn phía.
Trải qua một trận ngập lụt, nhìn một lượt các tòa nhà đều bị hư hỏng nặng, có vài chỗ còn nguyên vẹn.
Cho dù như thế nào cũng ở khách sạn Tứ Xuân vài tháng. Bây giờ vừa đi, cảm giác bóng người giống như bèo trôi.
Du Hành suy nghĩ một lúc: “Tôi cảm thấy, không cần thiết phải đi tìm nhà cao, chúng ta có hai thuyền đồ ăn thức uống, cập bờ rất có khả năng sẽ bị cướp.” Nhờ một chút bản lĩnh, hắn phát hiện có vài ánh mắt theo dõi.
Cho dù bọn họ biết, những đồ ăn này không phải là nhiều, bốn người trưởng thành gắng gượng cũng được nửa tháng cùng với sữa bột của trẻ nhỏ. Những cái khác đều là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như quần áo đệm chăn. Hiện tại đồ vật có thể sử dụng rất khó tìm, bọn họ không thể vứt đi, hầu như những thứ có thể sử dụng được đều đem theo.
Nhưng mà người khác không biết, vừa thấy còn tưởng rằng có rất nhiều đồ tốt.
Trương Thao và Ngũ Thường Hân đều nghe Du Hành, Lý lệ cũng nói: “Tất cả nghe theo cậu, cậu muốn đi đâu?”
Du Hành kéo khăn quàng cổ xuống, chóp mũi ngửi không ra mùi vị. Nước này quá bẩn, bên trong ngâm đủ thứ đồ lôn xộn, ở trong nước lâu như vậy đối với thân thể không tốt, bọn họ hiện tại không thể bị ốm được.
Cậu nhìn về phía nơi xa: “Chúng ta đi về phía bắc, ra khỏi nội thành rồi tính tiếp.”
Nước rút đều chảy về hạ lưu. Bọn họ bên này là phía nam, phía bắc chắc sẽ rút sớm hơn, rất có thể sớm khôi phục sản xuất và trật tự.
Vì thế bọn họ cùng nhau đi về hướng bắc, nhưng rất nhanh trời đã tối, bọn họ cũng đã mệt, lập tức tìm bốn hướng xem có chỗ nào đặt chân.
“Anh xem nơi đó kìa.”
Du Hành nhìn theo hướng Ngũ Thường Hân chỉ là một khu kiến trúc.Vọng Tương lâu được xây dựng vào khoảng 10 năm trước bởi một người đàn ông giàu có. Từ bên ngoài nhìn vào là một bức tường thành cổ có hình dáng như đình gác mái. Bên trong không biết thế nào nhưng bên ngoài nhìn rất đẹp, ít nhất nhờ Vọng Tương lâu này mà mấy năm trước chỗ của bọn họ trở nên nổi tiếng, sau này trở thành một kiến trúc tiêu biểu. Bây giờ nhìn qua tường thành của Vọng Tương lâu cũng không bị ngập nước, kiến trúc bên trên chắc có thể tạm thời dừng chân được.
“Bơi qua đó trước đi.”
Beta-er: Bạch Yêu Yêu
Ngô Xuân Nghiên đợi người đi xuống lầu, mọi người khóc lóc đầy mặt, cho đến khi có người hét chói tai: “Mẹ tôi đâu? Con tôi đâu?” mọi người đều lần lượt phát hiện người thân của mình ở dưới lầu không còn ai cả.
“Chắc chắn là người của thôn Từ gia làm.” Có người cực kì phẫn nộ nói: “Thật là quá vô liêm sỉ rồi.” Có hai người muốn đi lên trên đòi người nhưng bị đồng bọn kéo lại.
“Bây giờ cậu đi lên có tác dụng không? Hắn uy hiếp chúng ta giết gia đình họ Ngũ kìa.”
Nói đến giết người, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi. Dẫu sao thì ngày thường giết gà còn ít. Hơn nữa, Ngũ Hằng Nhạc còn đang bị thương.
Một người đàn ông liền nói: “Mọi người xem, người bình thường làm sao có súng? Súng của hắn khẳng định lai lịch không rõ ràng, không chừng hắn là tội phạm hoặc là buôn lậu ấy chứ?”
Đám người lặng im một chút, rồi lại có người hùa theo nói Ngũ Hằng Nhạc không phải người tốt.
Dường như nói như vậy, việc giết người xấu có thể làm bọn họ loại bỏ cảm giác áy này trong lòng.
Ngô Xuân Nghiên cắn môi, muốn nói không có khả năng đó, lúc ấy cô đã nhìn kĩ căn cước công dân và sổ hộ khẩu rồi. Nhưng mọi người đã hạ quyết tâm, vì an toàn của người nhà cần phải nhanh chóng trừ bỏ anh ta, còn người nhà anh ta cũng là kẻ xấu, hoàn toàn không cần phải có cảm giác tội ác.
Trần Xảo sờ bụng thong thả nói; “Nhà bọn họ còn có hai thùng sữa bột đấy. Trẻ con mới chỉ được một tháng, ăn cũng không hết nhiều như vậy.” Ý muốn nói còn rất nhiều. Những gia đình có trẻ nhỏ cho dù bảy, tám tuổi hay mười bảy, mười tám tuổi, đôi mắt đều sáng lên.
Người đàn ông trước đây đến nhà tìm Du Hằng cũng nói: “Tôi tìm anh ta cùng đi nhưng anh ta từ chối, chắc chắn trong nhà còn không ít đồ ăn nên mới không gấp gáp.”
Trong lòng mọi người lúc này càng thêm dao động. Nhưng người thôn Từ gia chưa nói gì, bọn họ không thể lấy đồ của nhà Ngũ Hằng Nhạc được.
Ngô Xuân Nghiên thở dài một hơi. Nhìn những người xung quanh, đều là người số khổ, còn có người vô tội bị người thôn Từ gia giam giữ. Cũng chỉ đành oan ức cho người nhà họ Ngũ.
Cô đã sớm nói với Ngũ Hằng Nhạc, người thôn Từ gia không dễ đắc tội, cậu ta còn phản đối, sau này còn lấy súng bắn chết một người. Đây không phải là tìm chết sao? Bây giờ nhà người ta muốn báo thù, cô cũng không có cách nào cứu anh.
Thương lượng tới thương lượng lui, không có ai dám làm trước, đạn chứ không phải là giỡn chơi.
“Vậy làm sao bây giờ.” nội bộ lại muốn tranh chấp. Ngô Xuân Nghiên thấp giọng nói: “Cũng không nhất định phải dùng vũ lực.” Mọi người liền nhìn về phía cô, cô nhìn về phía Vương Tự Dũng: “Anh Vương, thuốc trước kia tôi với bọn Tiểu Yến uống, anh còn không?”
Lúc ấy bốn người bọn họ ăn bữa sáng xong lập tức ngủ, sau khi sự việc xảy ra mới nghĩ ra đã uống phải một loại thuốc mê.
“Có. Có.” Lúc đầu Vương Tự Dũng dựa dẫm thôn Từ gia, bây giờ lại dựa dẫm bên này, người bên này đều khinh thường hắn. Bây giờ bản thân có chỗ dùng, hắn rất vui. “Tôi vẫn còn một chai thuốc ngủ.”
“Vậy là được rồi.” Ngô Xuân Nghiên hạ giọng: “Chúng ta tìm cơ hội cho bọn họ uống, sau khi thuốc phát huy tác dụng…… khiêng người đi thôn Từ gia, một tay giao hàng một tay giao người. Bọn họ thích làm gì, xử trí như thế nào thì mặc kệ, chúng ta khẩn trương nhận lại những người bị bắt.”
Tất cả mọi người đều cho rằng đây là ý kiến hay. Mọi người cũng không tiếc của, gom góp chút gạo bắt đầu nấu cháo, sau đó bỏ cả bình thuốc ngủ vào.
Ngô Xuân Nghiên nghĩ thầm: Tôi chỉ có thể giúp mấy người đến đây thôi, chết trong khi ngủ cũng còn tốt hơn so với lúc tỉnh, ít nhất sẽ không cảm thấy đau đớn.
Cuối cùng người đưa cháo vẫn là Ngô Xuân Nghiên, bởi vì ở đây chỉ có cô có quen biết với nhà họ Ngũ, cũng coi như khá quen thuộc. Ngô Xuân Nghiên thấy việc đáng làm thì phải làm, liền bưng cháo đi lên.
Cô gõ cửa một lúc lâu nhưng không có ai mở.
Người đi theo cô từ chỗ cầu thang thò đầu ra hỏi: “Chị Ngô, thế nào?”
Ngô Xuân Nghiên vừa gõ cửa vừa kêu: “Anh Ngũ? Anh Ngũ?” Cô cũng hơi sốt ruột: “Anh Ngũ, anh có ở đây không? Tôi là Ngô Xuân Nghiên, đến đưa cháo.”
Một người đàn ông đi tới, xoay nắm cửa: “Hay là không có ai?”
“Không thể. Cho dù không có đàn ông thì cũng có phụ nữ, cháu của anh Ngũ mới hơn một tháng, bên ngoài lạnh như thế, không thể nào ra khỏi phòng.” Hơn nữa bên ngoài bây giờ loạn như thế thì có thể đi đâu chứ?
Gõ cửa hồi lâu nhưng không ai mở, cuối cùng cũng quấy rầy người nhà họ Từ. Từ Huy trực tiếp kêu người phá cửa. Lấy rìu đập vài cái cửa liền bị mở ra, kết quả trong phòng không có ai ngoại trừ mấy thứ đồ linh tinh, ngay cả một chút đồ ăn cũng không có.
“Mẹ kiếp. Bọn nó chạy rồi.” Từ Huy giận tím mặt, cảm giác vui sướng khi sắp báo được thù trong phút chốc tan thành mây khói.
“Vậy…Vậy làm sao bây giờ? Chuyện này không phải chúng ta làm không tốt mà là do bọn họ tự chạy. Có thể trả lại người nhà cho tôi không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn có con cái của tôi nữa.”
Từ Huy không nói gì, hắn dẫn người đi từng tầng tìm, lúc đến tầng 5 thì thấy hai chiếc thuyền nhựa trôi đến cửa sổ sát đất, trên thuyền chính là gia đình Ngũ Hằng Nhạc.
Hắn xuống nước đi xuống lầu, chẳng mấy chốc nước đã đến cổ hắn, hắn biết bơi, lập tức bơi qua đó, nhưng bơi đến cửa sổ sát đất thì thuyền đã chạy hơn 3m rồi.
Du Hành cười rồi gọi hắn: “Cậu đến đây.” Người phụ nữ bên cạnh giơ một cây thép dài, chỉ chờ hắn đi qua sẽ gõ cho vài cái.
Hắn thật sự không dám đi về phía trước, phía trước chính là tầng 5, cao như vậy, nếu hắn bị đập cho rơi xuống bơi không được, vậy thì chỉ có chết thôi. Mới do dự như thế một lúc mà thuyền đã đi xa hơn rồi.
Vẻ mặt Từ Huy mờ mịt, vốc một ít nước hung hăng chửi: “Mẹ nó.”
Trên cầu thang, anh em của hắn gọi: “Anh ơi, mau quay lại. Nước lạnh lắm, cẩn thận chuột rút đó.” Hắn bơi trở về nhưng không nghĩ tới bơi được nửa đường thì chân bị chuột rút, lập tức chìm xuống. Cũng may là tầng 5 trong nhà, đặt chân đã là sàn nhà.
Hắn nghe tiếng các anh em xuống nước cứu nên hắn nín thở chờ cứu trợ. Không nghĩ tới khóe mắt nhìn thấy hình như có thứ gì đang bơi, hắn quay đầu nhìn xem, lập tức bị dọa đến sặc một ngụm nước, mở miệng một cái nước liền chảy òng ọc vào miệng.
Chờ đến hắn được cứu lên, người đã uống no nước
Anh em của hắn buồn bực nói: “Anh, không phải anh bơi rất tốt sao, trước kia chúng ta ở đập chứa nước thi nín thở, anh đều là người đứng đầu, thế nào hôm nay lại như vậy, mới một chút mà đã sặc nước?”
Từ Huy vừa ho vừa nôn khan, sắc mặt tái mét. Hắn nói không nên lời, chỉ có thể xua tay, nhớ lại hình ảnh dưới nước kia, tim hắn còn đập rất nhanh.
Không biết có phải hay không do bị ngâm dưới nước mà thi thể bị trương phình đến nhìn không ra nam nữ, nhưng mà nhìn người kia tóc dài có lẽ là nữ. Hắn vừa mới nhìn thoáng qua, không chuẩn bị tâm lý nên bị dọa sợ.
“Khụ, về thôi, đỡ tôi về phòng thay bộ quần áo.”
Bên này, Du Hành đã dừng thuyền.
Cũng may thời tiết gần đây không tệ, mặc dày một chút cũng có thể vác được.
Lý lệ thở dài: “Cũng may chúng ta chạy nhanh, nếu không bây giờ mạng cũng không còn.”
Lúc ở dưới lầu bởi vì đồ ăn mà xảy ra tranh chấp, Du Hành liền nghĩ đến việc rời đi. Bây giờ uy hiếp lớn nhất không phải thiên tai, mà là người. Điều làm cho cậu nghĩ đến chính là hôm nay bọn họ quyết định đi tìm người thôn Từ gia đòi đồ vật.
Từ gia thôn là quả hồng cứng, bọn họ khó mà thành công.
Cậu lén lút xuống lầu, tuy rằng cách xa không nghe rõ nội dung bọn họ nói nhưng nhìn cử chỉ thì cảm thấy không thích hợp.
Cậu nhìn thấy mười mấy người đàn ông ở chỗ Hà Ngụ dùng tay ra hiệu rồi rời đi, đi theo thì phát hiện bọn họ xuống lầu bắt lại tất cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ bên dưới.
Nhưng sau đó mấy người Ngô Xuân Nghiên lại được thả.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy đây là việc bọn họ đem người nhà ra uy hiếp.
Bọn họ muốn làm gì? Hà Ngụ ra dấu làm cho cậu rất lo lắng. Lầu 11 trừ người thôn Từ gia chỉ có nhà bọn họ ở.
Cậu không thể không tính toán. Cậu vẫn còn nhớ rõ lúc Từ Hạo chết, cậu không hối hận giết gà dọa khỉ, nhưng sau tai nạn, có khả năng người thôn Từ gia sẽ báo thù.Trong tay cậu có súng, người thôn Từ gia có thể làm cho đám người kia thành đầy tớ
Súng ống, là ưu thế lớn nhất của cậu. Cậu không muốn giết mọi người nhưng những người đó lại có khả năng uy hiếp đến an toàn của người nhà cậu.
Cậu không thể mạo hiểm. Sau khi về phòng cậu lập tức bảo Trương Thao thu dọn đồ đạc của bọn họ. Phòng bọn họ ở ngay cầu thang, lúc trước thuê cũng là có ý để sau này phòng khi có việc đột xuất có thể nhanh chóng di chuyển.
Không nghĩ tới lúc này lại có tác dụng, bọn họ giống như trộm lén lút mà rời khỏi (nhưng bọn họ rời đi như kiểu ăn trộm mà rời đi). Nhưng vừa mới vừa thu dọn xong, đóng cửa an toàn thì nghe tiếng gõ cửa, Ngô Xuân Nghiên đưa cháo cho bọn họ?
Du Hành cười nhạo, cho dù bây giờ cậu ở trong phòng, cũng sẽ không nhận. Ngô Xuân Nghiên vừa mới được người Từ gia thôn thả ra, sau lưng lại tới đưa cháo cho hắn, người có đầu óc sẽ không dám ăn. Nhưng điều này cũng nói rõ cả nhà bọn họ ở khách sạn này đã không còn an toàn.
Cậu nhanh chóng quyết định rồi cùng bọn Trương Thao chạy xuống lầu.
Trương Thao để chiếc thuyền lớn cho xuống nước trước, cho Ngũ Thường Hân ôm con trai ngồi trên. Đồ bọn họ đem theo đều bỏ vào cái thùng nhựa. Bọn họ làm hết sức đem đồ vật đều nhét vào cái thùng nhựa, mang theo xuống dưới dễ dàng hơn nhiều, nhưng lúc ném thùng nhựa lên chỗ ngồi, vì hình dáng không còn thích hợp nên thùng nhựa mới bỏ vào một nửa liền lung lay, đành phải đem thuyền lại kéo lên, dùng dây thừng cột chặt thùng lại.
Vì phải chú ý lực cân bằng vị trí của người và thùng ở bốn hướng nên tốn chút thời gian
Khi nghe được trên lầu có tiếng động, bọn họ cũng vừa mới chuẩn bị xong, Trương Thao và Lý lệ cùng nhau kéo thuyền nhựa, mang theo Ngũ Thường Hân cùng đứa trẻ và ba cái thùng. Du Hành một mình một chiếc thuyền, còn có một chiếc chứa đầy thùng đồ vật đặt ở phía sau hắn và một chiếc trống không bấu vào phía trước.
Vừa mới xuống đến cửa sổ sát đất, phía sau đã có người đuổi tới.
Cũng may bọn họ thuận lợi rời đi được.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu?” Ngũ Thường Hân ôm hài tử thật chặt, nghiêng người che gió, mờ mịt nhìn bốn phía.
Trải qua một trận ngập lụt, nhìn một lượt các tòa nhà đều bị hư hỏng nặng, có vài chỗ còn nguyên vẹn.
Cho dù như thế nào cũng ở khách sạn Tứ Xuân vài tháng. Bây giờ vừa đi, cảm giác bóng người giống như bèo trôi.
Du Hành suy nghĩ một lúc: “Tôi cảm thấy, không cần thiết phải đi tìm nhà cao, chúng ta có hai thuyền đồ ăn thức uống, cập bờ rất có khả năng sẽ bị cướp.” Nhờ một chút bản lĩnh, hắn phát hiện có vài ánh mắt theo dõi.
Cho dù bọn họ biết, những đồ ăn này không phải là nhiều, bốn người trưởng thành gắng gượng cũng được nửa tháng cùng với sữa bột của trẻ nhỏ. Những cái khác đều là đồ dùng sinh hoạt hàng ngày như quần áo đệm chăn. Hiện tại đồ vật có thể sử dụng rất khó tìm, bọn họ không thể vứt đi, hầu như những thứ có thể sử dụng được đều đem theo.
Nhưng mà người khác không biết, vừa thấy còn tưởng rằng có rất nhiều đồ tốt.
Trương Thao và Ngũ Thường Hân đều nghe Du Hành, Lý lệ cũng nói: “Tất cả nghe theo cậu, cậu muốn đi đâu?”
Du Hành kéo khăn quàng cổ xuống, chóp mũi ngửi không ra mùi vị. Nước này quá bẩn, bên trong ngâm đủ thứ đồ lôn xộn, ở trong nước lâu như vậy đối với thân thể không tốt, bọn họ hiện tại không thể bị ốm được.
Cậu nhìn về phía nơi xa: “Chúng ta đi về phía bắc, ra khỏi nội thành rồi tính tiếp.”
Nước rút đều chảy về hạ lưu. Bọn họ bên này là phía nam, phía bắc chắc sẽ rút sớm hơn, rất có thể sớm khôi phục sản xuất và trật tự.
Vì thế bọn họ cùng nhau đi về hướng bắc, nhưng rất nhanh trời đã tối, bọn họ cũng đã mệt, lập tức tìm bốn hướng xem có chỗ nào đặt chân.
“Anh xem nơi đó kìa.”
Du Hành nhìn theo hướng Ngũ Thường Hân chỉ là một khu kiến trúc.Vọng Tương lâu được xây dựng vào khoảng 10 năm trước bởi một người đàn ông giàu có. Từ bên ngoài nhìn vào là một bức tường thành cổ có hình dáng như đình gác mái. Bên trong không biết thế nào nhưng bên ngoài nhìn rất đẹp, ít nhất nhờ Vọng Tương lâu này mà mấy năm trước chỗ của bọn họ trở nên nổi tiếng, sau này trở thành một kiến trúc tiêu biểu. Bây giờ nhìn qua tường thành của Vọng Tương lâu cũng không bị ngập nước, kiến trúc bên trên chắc có thể tạm thời dừng chân được.
“Bơi qua đó trước đi.”
Danh sách chương