Du Hành cũng không lên tiếng tham luận cùng mọi người, nhiệm vụ của cậu chỉ được giới thiệu qua, những tin tức khác về vị diện này cậu không hề hay biết một chút gì cả, vì thế cậu lựa chọn làm bộ ít lời.

Gặp phải chuyện lớn, nói ít rất có sức thuyết phục.

Không nghĩ tới cậu đã im lặng đến vậy vẫn có nam sinh chuyển hướng về phía cậu, thấp giọng kêu lên: "Trần Hằng cậu không thể nói một câu được sao? Mặc dù Mẫn Mẫn chọn mình, nhưng cậu không thể giúp cô ấy được sao? Việc này liên quan đến tính mạng của cô ấy, không lẽ cậu hoàn toàn không để bụng?"

Mẹ nhà nó...

Vừa có vài ba lời, Du Hành đã nắm được đại khái ý của học sinh kia, cậu nói thẳng: "Đúng vậy."

Nam sinh kia nghe vậy thì tức đến trợn mắt, một hồi lâu vẫn không nói nên lời.Ngoại trừ một số ánh mắt khinh bỉ ra, thì không một ai nói Du Hành làm sai.

Lúc xế chiều, Lâm Viễn Hàng đề nghị mọi người đi kiểm tra cửa sắt ở hành lang lại một lần nữa, cuối cùng phát hiện ra một cái cửa sắt bị hư hỏng nhẹ, dù chỉ là một cái cũng đủ để dọa mọi người. Vội vàng thay nhau di dời bàn ghế, chồng lên nhau chặn lại cái cửa sắt bị hỏng, lúc này mới xem như yên tâm.

Vì chuyện này, Lâm Viễn Hàng lại đưa ra ý tưởng muốn cử người thay phiên nhau gác đêm, đạt được sự đồng ý của tất cả mọi người. Cứ như vậy, Lâm Viễn Hàng bắt đầu kiếp của "Lãnh đạo" của chính mình.

Đồ vật có thể ăn được vốn dĩ đã không được nhiều cho lắm, hai mươi mốt cái miệng ăn thì càng nhanh hao hơn, Lâm Viễn Hàng quyết định phải đi đến chỗ quầy bán đồ ăn ở căn tin lấy thêm đồ ăn.

Khu ký túc xá cấp 2 này kết cấu rất đơn giản, một tòa nhà rất lâu đời, một tòa nhà dành cho công việc thực nghiệm, một khu hành chính của trường học và sáu khu ký túc xá.

Tòa nhà của lớp 10 và lớp 11 nằm ở phía đông của trường học, cách đấy một cái sân thể dục chính là nhà thực nghiệm và khu hành chính, bên cạnh khu hành chính là hai cái căn tin lớn lớn, lâu đời nhất và cũng là nơi duy nhất có quầy bán đồ ăn vặt. Sáu tòa ký túc xá đều nằm ở phía bắc, tòa của lớp 12 thì nằm ở phía Tây, một cái căn tin khác thì nằm ở hướng Tây Bắc, vừa vặn, nhóm học sinh này và Du Hành đều là học sinh lớp 12, ký túc xá của họ nằm ở phía Tây Bắc, vì vậy một nhóm bọn họ được xem như là những người đầu tiên đến căn tin phía Tây Bắc lấy đồ ăn.

Bây giờ đồ ăn cũng mau chóng khô kiệt, ngay cả nguyên liệu nấu ăn như tảo tía khô, chân giò hun khói, jum- bông đều ăn, họ chỉ có thể đặt mắt hướng tới nhà ăn hoặc là quầy bán đồ ăn vặt ở nơi khá xa khác.

Thật ra thì Lâm Viễn Hàng có chút hối hận. Lẽ ra cậu ta nên đến quầy ăn vặt ở bên kia! Đồ ăn vặt bên kia có rất nhiều, nếu như ban đầu họ đi tới đó thì hiện tại cũng không vì đồ ăn mà mạo hiểm lần nữa. Nhưng lời nói làm hỏng sĩ khí khó khăn mới có được này của mọi người cậu ta sẽ không nói ra.

Thế nhưng, cho dù Lâm Viễn Hàng không nói thì vẫn có người sợ hãi trong lòng, lần này cậu ta nói muốn đi qua, chuyển địa điểm khác thì nhất định sẽ có người không dám đi tiếp. Chỉ là họ được an toàn ngây người ở nơi trú ẩn được bốn ngày, sựu gan dạ khi lao ra khỏi ký túc xá ban đầu đã bị sự an nhàn khi có đồ ăn, an toàn, thức uống làm hao mòn rất nhiều, không phải ai cũng có dũng khí đối mặt với những con quái vật ăn thịt người kia thêm lần nữa.

Lâm Viễn Hàng cho rằng nhiều người thì lực lượng lớn, xuất phát từ ý nghĩ này, cậu ta liền tâm sự với những đồng họ có ý chí không kiên định, sau đó ngoại trừ Ngô Như Tâm ra thì những người khác đều quyết định đi cùng.

"Lấy trạng thái hiện tại của Ngô Như Tâm, đi có khác nào dâng mạng, để cô ấy ngốc ở nơi này đi." Lý Thiến Ni nói.

Bạn trai của Trần Mẫn lập tức âm dương quái khí đứng lên nói: "Không xuất lực thì không được phân chia đồ ăn."

"Cậu yên tâm, mình sẽ xuất thêm lực giúp cậu ấy, còn nếu không được mình sẽ lấy phần của mình chia một nửa." Lý Thiến Ni trực tiếp đáp lại, "Lâm Viễn Hàng, mình nói như vậy có được không?"

Sau khi đạt được khẳng định của Lâm Viễn Hàng, Lý Thiến Ni lại cười lạnh nói "Nếu mình vẫn còn sống, chính bản thân mình sẽ tìm đồ ăn cho Như Tâm, lại không làm phiền đến trên đầu cậu, còn cậu cứ việc tiếp tục lo nghĩ cho Mẫn Mẫn của cậu đi."

Sắc mặt của Chu Tường xanh mét, ánh mắt của mọi người nhìn cậu ta cũng lộ sự khinh bỉ.

Chu Tường chỉ nói sẽ cầm đồ ăn đưa cho Trần Mẫn, nhưng cậu ta cũng không thật sự quay lại ký túc xá. Buổi chiều đầu tiên, cậu ta còn khóc lóc ở trong bóng tối, luôn mồm nói thương xót Trần Mẫn đang đói bụng, cũng có không ít nữ sinh thương hại cho cậu ta. Kết quả đã mấy ngày nay, Chu Tường không có một câu nào đề cập đến Trần Mẫn khiến mấy nữ sinh cảm thấy cậu ta đang ham sống sợ chết.

Các bạn nữ sinh khi gặp sự cố lớn mà không có cha mẹ ở bên người đành phải dựa vào bạn trai?

Ngay từ đầu Chu Tường đã phô bày ra sự tốt đẹp khiến không ít nữ sinh hâm mộ với Trần Mẫn vì có được người bạn trai như vậy. Lý Thiến Ni vừa hay lại là bạn cùng phòng của Trần Mẫn, nhưng mà quan hệ của hai người cũng rất bình thường, cho dù tính tình của cô có mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy hâm mộ tình yêu của Trần Mẫn. Cô ở trong ký túc xá trang bị đầy mình, Trẫn Mẫn thì hoa lê đái vũ ôm điện thoại luôn miệng tố khổ với Chu Tường, lấy được hứa hẹn bảo hộ của bạn trai.

So sánh với Trẫn Mẫn quả thật xót xa trong lòng.Kết quả khi nhìn biểu hiện tiếp theo của Chu Tường thực sự làm cho người ta không nói được lời nào. Lý Thiến Ni còn tình cờ thấy được Chu Tường trực tiếp cắt đứt điện thoại của Trẫn Mẫn, giữa hai người bọn họ có tiếng chuông điện thoại riêng biệt, Trẫn Mẫn đã từng thể hiện tình yêu thắm thiết ở ký túc xá nên Lý Thiến Ni có ấn tượng rất sâu với hai người này.

Hôm trước, sau khi bị Chu Tường ngăn chặn cuộc gọi, không biết Trần Mẫn có gọi lại nữa hay không.

Du Hành ở một bên nhìn bọn họ xảy ra mâu thuẫn, cậu thật sự rất bội phục Lý Thiến Ni.

Một nữ sinh chỉ mới 18 tuổi đã có thể làm mọi chuyện vì bạn bè của mình như vậy thật sự là quá giỏi rồi. Nếu đặt cậu vào hoàn cảnh của cô ấy, vì cha và mẹ, cậu chắc chắn cũng sẽ đáp trả lại như vậy.

Trước khi xuất phát, bọn họ lại đi một chuyến tới căn tin, dự định mỗi người tự trang bị lấy một cây đao hoặc là một món vũ khí có thể dùng được nào đấy. Đây được xem như là lần đầu tiên đối mặt với zombie của Du Hành. Cậu đặc biệt đi theo phía sau, cẩn thận quan sát động tác của mấy người phía trước, người đầu tiên mà cậu học theo là Lâm Viễn Hàng, sau khi xuống lầu cậu ta là người đi đầu tiên, tay cầm chảo sắt mạng mẽ chụp bay đầu của một con zombie, tay kia cầm con dao làm bếp chặt thật mạnh vào cổ nó.

Sau mấy ngày ở chung với mọi người, Du Hành biết được rằng chỉ có những người bị zombie cắn mới có thể bị lây nhiễm, nơi này có không ít người bị xước do zombie cào nhưng vẫn còn sống rất tốt. Còn Trần Thụ... Vào buổi sáng hôm trước, sau khi Lâm Viễn Hàng tới đưa đồ ăn đã phát hiện cậu ta biến thành zombie.

Nhất định không được phép để zombie cắn. Du Hành lợi dụng vật tư cậu có trong tay, đem tấm màn bọc bản thân một vòng, cả mặt cũng được che khuất bởi khẩu trang, cả người cũng chỉ lộ ra đôi mắt.

Có một con zombie nam mặc đồng phục học sinh đang lắc lư chạy lại, Du Hành dùng sức tóm chặt cánh tay đem nó vặn xoay người lại, đem đao chặt bỏ đi.

Cảm giác quá mức ghê tởm khiến yết hầu Du Hành căng thẳng, dạ dày cuộn lên, nhanh chóng nuốt một ngụm nước miếng hòng đem ý tưởng nôn mửa kia đè xuống bụng.

Một đường đi đến căn tin phía Tây Bắc, Du hành giết được tổng cộng bảy zombie.

Một ống tay áo bị zombie cào nát, cậu tìm một chỗ ngồi xuống, thừa dịp mọi người đang chọn vũ khí, mở ba lô lấy ra một mảnh vải, cẩn thận quấn quanh tay.

Lí Thiến Ni ngồi xuống bên cạnh cậu. Hai người không hề lên tiếng, sau khi điều chỉnh lại trạng thái thật tốt, đám người lại lần nữa xuất phát.

Lần này có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề. Hơn một tuần lễ đã qua, số lượng zombie trong trường học tăng lên nhanh chóng, có thể nói là nửa bước khó đi.Thật vất vả mới đến được quầy ăn vặt, nhân số trong nhóm họ đã giảm đi một nửa. Việc này còn chưa phải là đả kích lớn nhất, cửa lớn quầy ăn vặt bị mở ra, kệ để hàng trống rỗng và không còn một thứ gì trong kho hàng, lúc này mới coi như tuyệt vọng thực sự.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta đã tới chậm!"

Mọi người chặn lại cửa của quầy ăn vặt, ngồi dưới đất, bốn nữ sinh còn sống dựa vào một chỗ khóc lóc, trong tiếng khóc của họ tràn đầy tuyệt vọng. Bởi vì bản thân Du Hành vẫn còn tồn lại lương thực nên tâm trạng cậu không đến nỗi rơi vào khủng hoảng. Cậu vẫn còn đủ lý trí để phân tích, có người đã ở lại quầy bán đồ ăn vặt này, một nhà ba người của ông chủ quầy ăn vặt ở trên gác mái, sau khi ký túc xá tắt đèn vào buổi tối thì ở đây cũng sẽ đóng cửa. Từ suy luận này có thể thấy được quầy bán đồ ăn vặt là nơi có nhiều đồ ăn phong phú và an toàn nhất, nhưng mà bây giờ lại không thấy một nhà của ông chủ, đồ ăn thì không còn một chút nào cả.

Zombie bên ngoài vẫn không buông tha cặm cụi vỗ cửa, nhu cầu cấp bách nhất hiện tại của họ là phải rời trận địa. Lâm Viễn Hàng rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, cậu ta cùng bạn bè thân của mình bàn bạc một lúc, quyết định vào nhà ăn xem xét lại một lượt mới có thể cam tâm rời đi.

"Có thể là do các thầy cô trong trường học đã lấy đi rồi." Lâm Viễn Hàng nói, trên cùng của khu hành chính là khu nhà ở tập thể của các giáo viên, bình thường vẫn có giáo viên hướng dẫn ở lại, một thầy giáo dạy lớp 10, tổng hợp lại là có ba người. Cách nói này có chút gượng ép nhưng vẫn còn có chút hy vọng.

Tiếp đó, họ gần như lật tung nhà ăn lên mà cũng chỉ được mấy khối bánh, sau đó lại đi lên khu hành chính tìm sự trợ giúp nhưng không tìm thấy một bóng người nào. Đám người tuyệt vọng trải qua một đêm, ngay cả Lâm Viễn Hàng cũng không còn tinh lực đi nghĩ đối sách.

Du Hành đứng trên tầng cao nhất của khu hành chính, nhìn ra xa, từ đây, cậu mơ hồ thấy được cổng trường còn có zombie đang du đãng trên đường phố. Cơn đói từ bụng truyền đến khiến dạ dày quặn đau, cậu hít sâu một hơi đè nén xuống.

Trên người cậu chỉ còn lại một chút đồ ăn. Những đồ ăn còn lại cậu đều để ở trong wc kia, trừ khi rơi vào đường cùng thì cậu nhất định sẽ không động đến nó- tất nhiên cậu cũng tính trước khả năng sẽ bị người khác phát hiện ra đống lương thực đó và đã che dấu cực kĩ. Bởi vậy, trừ khi cậu đói đến không chịu nổi nếu không nhất định không sờ đến đống lương thực kia.

Cậu không biết lúc nào quân đội sẽ đến, cậu lại không thể thấy được tương lai đói khát hay sung sướng của mình trong bóng đêm u tối như hiện tại, cậu đã chậm rãi dung nhập vào cái thế giới này mà không phải dùng con mắt tham quan của một du khách. Tất cả mọi thứ ở nơi này đều quá chân thật.

"rt9009, thế giới này là thật sao?"

"Thế giới này và những thế giới ký chủ phải đi qua tiếp theo đều là thật."

"Vậy nếu như tôi chết thì sao? Nếu Trần Hằng còn sống thì sẽ thay đổi lịch sử sao?"

"Ký chủ có cái nhìn về lịch sử như thế là rất tốt, nhưng mà ký chủ không cần quá lo lắng, những thế giới này là do công ty của chúng tôi lợi dụng đặc thù của khoa học kỹ thuật lấy ra những ghi chép nhỏ của thời không, sau khi chỉnh sửa lại một phần liền chiếu thành nhiệm vụ, đó chính là lý do vì sao sẽ không làm biến đổi lịch sử."

Du Hành thực sự kinh ngạc: "Công ty các ngươi thật là lợi hại, ngay cả kỹ thuật này cũng có thể nắm giữ?"

Thanh âm của rt9009 rõ ràng nhộn nhạo hơn một chút: "Công ty chúng ta rất lợi hại, hy vọng ký chủ có thể sử dụng bổn hệ thống thật khoa học, tương lai có thể nhận được khen thưởng."

Du Hành không nhịn được bật cười, gật đầu đáp ứng nó.

Bỗng nhiên cậu thấy được một tia sáng của đèn pin đang lay động ở trên sân trường. Những người khác cũng thấy được, sôi nổi lên tiếng: "Nơi đó có ánh sáng!"

"Nhất định là có người ở nơi này!"

"Nơi phát ra ánh sáng là hội trường." đôi mắt Lý Thiến Ni như phát ra ánh sáng, "Nơi đó chỉ có một cửa ra vào, trừ bỏ thứ hai đầu tuần đều không mở ra, khẳng định các giáo viên đã ở nơi đó vì chỉ họ mới có chìa khóa!"

Phỏng đoán này rất có đạo lí.

Mà cho dù không có đạo lý thì chỉ cần nơi đó có người ở, đàn sơn dương lạc đường như bọn họ nhất định sẽ lựa chọn đi qua.

Ngày hôm sau, bọn họ đi về phía hội trường, vừa đến cửa hội trường, có mấy học sinh không nhịn được kêu lên: "Có người ở đây không? Thầy ơi!"

Có mấy người nhô đầu ra khỏi cửa, một người trong đó là giáo viên hướng dẫn của họ, mắt Lâm Viễn Hàng sáng lên: "Thầy Hà! Em là Lâm Viễn Hàng khối 12 lớp một."

Có thể nhận thấy thầy Hà cũng rất vui vẻ khi nhìn thấy mọi người, kêu lên: "Chú ý an toàn, để thầy mở cửa."

Cửa hội trường nhất nhanh được mở ra, đám người xửa lí zombie xung quanh, thuận lợi vào trong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện