“Bây giờ trước tiên hãy đánh giá việc hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh cho máy chủ. Nhiệm vụ chính [tìm chị gái của mục tiêu] đã thành công, đạt được 90 điểm, chi nhánh [ đạt được tinh hạch cấp mười], nhiệm vụ hoàn thành, đạt được 150 điểm.

Kí chủ đồng thời hoàn thành thành tựu ẩn [truyền đạo thụ nghiệp], tặng thưởng 10 điểm, hoàn thành thành tựu ẩn [đi ngàn dặm đường], tặng thưởng 10 điểm, hoàn thành thành tựu ẩn [đọc vạn quyển sách], tặng thưởng 10 điểm, hoàn thành thành tựu ẩn [vua tang thi cuối cùng], ban thưởng thuộc tính linh hồn [thi hoành uy hiếp] có hiệu quả vĩnh viễn.

Tổng cộng nhiệm vụ lần này được 240 điểm (không bao gồm các cuốn sách mà kí chủ tự thu thập).

Xin nhắc lại, tổng điểm Tân Hỏa hiện tại của kí chủ là 1.986.478.461 điểm. Hệ thống trao đổi phụ sẽ mở khoá hầu hết các sản phẩm giá cao, nếu có nhu cầu có thể tự điều tra mua sắm. Thay mặt Tấn Giang, tôi xin bày tỏ lời chúc mừng chân thành đến kí chủ, hy vọng kí chủ sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ.”

Du Hành ngồi bên bờ sông, bên tai không ngừng vang lên tiếng đinh đang rt9009 báo cáo, không khỏi bật cười: “Rất lâu không gặp rồi 9009, gần đây có khoẻ hay không?”

Rt9009: “Rất tốt, kí chủ làm tốt, hiệu suất của tôi tốt, đương nhiên là có thể trải qua tốt rồi.”

Nghe nó giọng điệu hoạt bát, Du Hành cười rộ lên: “Tôi làm rất tốt sao?”

Theo quy định, rt9009 không thể nói chuyện với Du Hành về xếp hạng của nhiệm vụ này, nhưng nó không thể ngăn được sự phấn khích của nó: “Tất nhiên rồi! [Thi hoàng uy hiếp] cậu biết là gì không? Đây là một thứ được khắc sâu vào trong linh hồn cậu, cho dù cậu chết đi rồi sống lại thì nó cũng sẽ một mực tuân theo các thuộc tính của cậu.”

Chúng ta phải biết rằng, người tạo ra hệ thống này quả thực là muốn đánh vào ngọn cờ truyền bá văn hoá tri thức. Thế nhưng thực ra vẫn lấy lợi nhuận làm chủ. Nếu như có thể vừa trợ giúp người khác, vừa mưu cầu lợi nhuận, như vậy sẽ càng tốt hơn.

Do đó, khi hệ thống này đang vận hành, nó cũng mang theo sự phát triển của các hệ thống khác, ví dụ như phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình nhiệm vụ. Đương nhiên kí chủ không biết.

Mà phần thưởng [truyền đạo chi ưu] và [sáng suốt] đều giống nhau là thuộc tính linh hồn, có giá trị vô cùng cao, nhưng bây giờ kí chủ được tặng thưởng thành tựu ẩn, có thể thấy được sự hài lòng với nhiệm vụ của kí chủ vô cùng cao.

“Ồ?” Du Hành lúc này mới có chút kinh ngạc, “Thuộc tính kia có tác dụng gì?”

“Ah, thật xin lỗi kí chủ, tôi chưa từng thấy qua thuộc tính này nên không rõ lắm, cậu cần tự mình khám phá trong các ứng dụng thực tế sau này.” Đây là một thuộc tính mới được nghiên cứu, nó cũng không rõ lắm về thiết lập nòng cốt thuộc tính này.

“Không sao đâu, cảm ơn.” Du Hành mỉm cười.

Rt9009 sửng sốt một chút. Một lúc sau thấy kí chủ vẫn không nói chuyện, xoắn xuýt chốc lát, nói: “Kí chủ, cậu thay đổi rất nhiều.”

Trong khi làm nhiệm vụ, nó không thể tự xuất hiện nếu không được gọi. Tuy nhiên nó vẫn một mực theo dõi cậu, nhìn cậu bởi vì uống dung dịch cải tạo gen lần thứ hai mà thể chất biến đổi. Nhìn thấy dữ liệu có tên Trương Hằng Tuệ lúc bị mất kiểm soát đã phá vỡ sự cân bằng của cơ thể sau khi uống dung dịch cải tạo gen, tác động làm tang thi hoá. Lại ở thời điểm mấu chốt xuất hiện kỳ tích mà tỉnh lại.

Cứ như vậy, hai người trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ. Nói thật, một đoạn này đã tạo nên cao trào – việc sân khấu hoá tình tiết làm người ta thật hưng phấn. Quả nhiên về sau biểu hiện của kí chủ cũng không để cho người xem thất vọng. Cậu không vì nguyên do của những điều này mà cảm thấy an ổn với hiện tại, chôn vùi mình nơi thành thị.

Cậu vẫn tiến tới, lợi dụng sự thuận lợi của thể chất thân thể, nắm lấy cơ hội để cướp đoạt sách vở và tinh hạch, thậm chí còn làm thầy giáo vài năm.

Cậu không phải người cực kỳ thông minh nhưng lại am hiểu việc sử dụng kinh nghiệm làm việc, cậu luôn luôn vô cùng cảnh giác. Cậu là người nửa tang thi cấp chín sống được lâu nhất, cuối cùng trở thành tang thi cấp mười.

Có khán giả nói câu này: nhìn xem người đàn ông này sống vài thập niên, mặc dù không có giống như các kí chủ khác thu nhận học trò, thành lập vương triều, thu hậu cung... thế nhưng tôi lại cảm thấy có chút cảm động.

Rt9009 không thể hiểu nhiều cảm xúc của con người, nhưng khi thấy dữ liệu kết thúc, nó với kí chủ phải nói lời tạm biệt, dường như nó đã hiểu được một chút.

Kí chủ này coi từng nhiệm vụ là cả một cuộc đời, luôn hành động nghiêm túc. Có lẽ đây là lý do tại sao cậu lại được nhiều khán giả yêu mến.

Thế nhưng nhiệm vụ lần này dường như có tác động lớn đến cậu: cậu quá an tĩnh. Ngoại trừ lúc đầu nói chuyện với nhau, cậu ngồi bên bờ sông không nói một lời, mặt mày không màng danh lợi.

Sau cái chết của Trương Hằng Tuệ, kí chủ lại càng ít nói. Nó cho rằng cậu sẽ tìm nó để nói chuyện, dù sao thì cũng chỉ có nó mới có thể cùng cậu nói rõ chuyện trong lòng “Người”.

Nhưng cậu đã không, cậu xen lẫn trong đám người, năm năm lại đổi địa chỉ một lần, không thân mật với mọi người song nhìn cậu cũng không quá cô đơn.

Nhưng làm thế nào có thể có điều này? “Cái gì đã thay đổi?” Du Hành nói.

“Kí chủ, lần này cậu không có nói nhiều. Điểm Tân Hỏa lần này đã tăng rất cao nhưng tôi nhìn cậu như không có chút vui mừng nào.”

Rt9009 còn nhớ kết toán thành tựu ẩn lần thứ nhất được tặng thưởng 10 điểm, kí chủ lộ ra bộ dáng rất vui mừng.

Du Hành mỉm cười: “Bởi vì tôi biết rõ lợi nhuận lần này. Đây là những gì tôi nhận được từ việc trao đổi sách mà tôi biết rõ.”

“Oh, kí chủ sẽ quay trở lại thế giới của bạn hay tiếp tục làm nhiệm vụ? Nếu muốn quay lại có thể đi sau 30 phút nữa, nếu như muốn làm nhiệm vụ thì hãy ra sông lấy một ít mảnh vỡ.”

Trầm mặc.

Cậu nhắm mắt lại, sau khi mở ra là một sự trấn tĩnh: “Tôi phải đi về một chuyến.” Mỗi chữ mỗi câu cực kỳ kiên định.

Vài chục năm này cô đơn, quả thực đối với cậu sinh ra ảnh hưởng rất lớn. Cậu rất cần về nhà một chuyến, nếu không bản thân sẽ có khả năng phát điên mất.

1,98 tỷ...... Du Hành đã liệt qua danh sách mua sắm trong lòng lại một lần. Ngoại trừ mua nhẫn trữ vật và các hàng hoá khác, làm tròn số lẻ còn 1,9 tỷ.

Lần này, mức điểm Tân Hỏa nhận được rất lớn. Nhờ vào thể chất tang thi của cậu mới có thể di chuyển khắp các nơi.

Cuối cùng cũng hoàn thành được một phần nhỏ danh sách mua sắm.

“Tốt, việc truyền tải đang bắt đầu. Ký chủ có thể rời đi sau 30 phút, vui lòng chuẩn bị tinh thần. Sau ba tháng, tôi sẽ nhắc nhở kí chủ rằng kỳ nghỉ đã kết thúc. Xin kí chủ đừng quá sa vào thực tế. Hãy luôn ghi nhớ nghĩa vụ hợp đồng lao động và trở lại làm việc kịp thời.”

Cậu đã bổ sung một ít thực phẩm chức năng, cùng một số loại súng ống đạn dược.

Mười hai cái nhẫn trữ vật rỗng tuếch. Theo quy định các vật bản địa lấy được ở các thế giới nhiệm vụ khác nhau không thể chuyển đến nơi khác.

“Bách khoa toàn thư thực vật” và “Bách khoa toàn thư động vật” mà cậu yêu thích tạm thời không mua. Cậu tính toán để sau khi về đến nhà lại quyết định.

Dù sao nó cũng là một chi phí khổng lồ. “Bách khoa toàn thư về thực vật” 1,13 tỷ; “Bách khoan toàn thư về động vật” 1,39 tỷ. Bất luận là cái nào thì nó cũng là một khoản chi phí lớn. Điểm tân hoả mất đi chín phần, cậu không thể không thận trọng.

Sau khi hoàn thành những việc nhỏ nhặt đã gần ba mươi phút, Du Hành đột nhiên trở nên lo lắng giống như trước kì thi tuyển sinh đại học, mong chờ tương lai nhưng cũng có chút sợ hãi.

Cậu chỉ có thể hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Về nhà thôi.

Một hồi chóng mặt rồi Du Hành cảm thấy một cơn đau nhức dữ dội lan tràn khắp tứ chi và xương.

Mệt mỏi quá mệt mỏi quá, nhưng lại cảm thấy vô cùng phù hợp - đây là cơ thể của cậu, cơ thể trong thế giới thực.

Cậu lập tức mở to mắt, cơ thể lảo đảo một cái liền ngã xuống đất.

Đây là phản ứng cơ thể khi mệt mỏi quá độ. Cậu chống cự với ý trí mạnh mẽ và đứng vững trở lại.

Đôi mắt có chút mơ hồ, cậu trông thấy hình ảnh của cha cậu đang lắc lư đi tới. Không biết là sự đau nhức của cơ thể hay thế nào, ánh mắt của cậu đau xót càng trở nên mơ hồ.

“Tiểu Hành, sao con lại không đi? Con có phải mệt rồi không, cha đến cõng.”

Du Ái Quốc xoay người đi tới. Nơi đây đại thụ che bầu trời, mặt trời chiều ngả về tây, về sau hầu như không có ánh sáng. Du Hành không thấy rõ sắc mặt của cha cậu, chỉ nghe được giọng nói vô cũng suy yếu.

“Không cần đâu, con có thể chịu được.”

Du Hành híp mắt muốn nhìn rõ mặt cha cậu, thế nhưng lại thất bại. Thân thể này không có rèn luyện qua. Trước kia cậu là trạch nam cũng không thích rèn luyện cơ thể, tố chất thân thể rất là bình thường.

Trở về lập tức tu luyện “Quy tắc kiện thể”

“Để cha cõng Thôi Nam, con tiếp tục đi.”

Những lời nói của cha Du làm Du Hành giật mình một cái, cậu lập tức nghĩ đến một việc quan trọng.

Cậu đặt Thôi Nam xuống, yêu cầu cha mình giữ chặt nửa người trên của Thôi Nam rồi lấy ra một lọ dung dịch cải tạo gen đổ vào miệng Thôi Nam.

“Tiểu Hành, con cho tiểu Nam uống gì vậy?”

“Là thứ tốt, anh Thôi nhất định sẽ sống sót.”

Cái chết của Thôi Nam và sự sống còn của gia đình cậu là động lực để cậu chịu đựng hơn một thế kỉ đau khổ tại những nơi mạt thế đó.

Thôi Nam nhất định sẽ sống sót.

Cha Du thở dài một hơi: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước.” Trong nội tâm không quá tin tưởng lời của con, cho rằng cậu bị áp lực quá lớn, nói hươu nói vượn.

“Về nhà trước, mẹ của con đang chờ con.”

Du Hành cõng Thôi Nam lên. Cậu chạm vào tay của Du Ái Quốc, bàn tay nóng bừng làm cậu giật mình. “Cha, cha đang sốt?”

“A? Không có... Đi nhanh đi.” Cha Du thở hổn hển mấy hơi, khó khăn đứng lên, khí thở ra nóng bỏng. Ông cảm thấy một luồng khí nóng quanh miệng và mũi. Nhưng miệng vẫn nói. “Đừng chạm vào, cha thật sự không có việc gì, chỉ là quá mệt.”

Du Hành thu tay lại, sốt ruột hỏi: “9009, mau nhìn xem cha tôi bị làm sao?”

Rt9009 sau khi quét nói: “Có vẻ như đang bị đồng hoá, gần giống như trên lưng cậu. Nhưng thật kỳ lạ, đây là một quá trình đau đớn, sao ông ấy có thể đứng vững được?”

Nó không thể hiểu được tình thương của cha như ngọn núi cao, và không thể hiểu tại sao con người có vóc dáng và tuổi tác đang ở trong giai đoan yếu ớt ở trong mặt phẳng cấp độ C, vẫn có thể điều khiển được đầu óc tỉnh táo trong nỗi đau bị đồng hoá.

“Đồng hoá? Làm thế nào cha tôi có thể?”

“Đừng lo lắng, cho ông ấy uống dung dịch cải tạo gen là được. Nói thật thuốc biến đổi gen này thực sự rất tốt. Đáng tiếc cách điều chế ở nơi đây không cách nào gom đủ, vị diện kia cũng biến mất, nếu không khẳng định rất đáng giá.”

Du Hành không nghe nó nói câu kế tiếp, nhanh chóng lấy ra một lọ dịch cải tạo gen đưa cho cha Du: “Cha, mau uống cái này.”

Từ khi con trai nói chuyện một mình, Du Ái Quốc cũng rất mơ hồ, cho đến khi con trai đưa cho ông lọ kia và kêu ông uống vào. Ông mới hỏi: “Bảo nhi.... con làm sao vậy?”

Ông không thèm để ý mà gọi nhũ danh của Du Hành.

“Cha, cha phải tin con. Đây là đồ có thể trị bệnh. Cha uống trước đi, được không?”

Cha Du không thể nhìn Du Hành lo lắng như vậy. Dù sao thân thể của ông cũng không có vấn đề gì, uống thứ này vào sẽ làm cho con yên tâm.

Một lúc sau khi uống nó vào, cha Du cảm thấy chóng mặt rồi lập tức ngã xuống và bị mất đi ý thức trước khi ông kịp suy nghĩ: Ơ?

Du Hành tiến nhanh đến đỡ được thân thể của cha Du lại bị kéo theo rồi cả hai cùng ngã trên mặt đất.

Ba người đều năm trên mặt đất, điều này giống như ở trong bóng tối nhận được tín hiệu, lập tức Du Hành chỉ nghe thấy tiếng thở ngày càng gần. Trong bóng tối dường như có đôi mắt đi lại như đèn lồng đỏ, bao vây lấy ba người bọn cậu.

Du Hành ôm lấy cha Du rồi lập tức lấy súng ra.

“Rầm rầm rầm.”

“Vù vù.”

Đám mắt đỏ chót kia càng ngày càng gần, sau đó từng cái rơi xuống.

Bầu trời hoàn toàn đen kịt, xuyên thấu qua kẽ hở trong rừng có thể thấy một toà nhà hai bên trái phải lẻ tẻ mấy ngọn đèn.

Cậu khiêng cha và Thôi Nam vào trong toà nhà gần nhất, gõ của mấy nhà nhưng không ai mở cửa đành trực tiếp ngồi ở hành lang.

Du Hành thở một hơi, ăn một viên “Kiện thể đan” rồi tại chỗ ngồi xếp bằng tu luyện “Quy tắc kiện thể”. Cậu hi vọng trong thời gian ngắn có thể làm sức lực chính mình càng mạnh hơn một chút.

Cậu sợ để mọi người tại đây sẽ bị thương nên cố gắng chống đỡ, một hơi khiêng cả hai người đến hành lang, tay và lưng đều kêu gào đau đớn.

Thân thể cha Du và Thôi Nam đều nóng hôi hổi. Cậu cũng không lo lắng hai người nằm trên mặt đất sẽ bị lạnh, chỉ hi vọng hai người có thể sống sót.

Không biết là thân thể mình tư chất tốt hay hiện tại linh khí trong không khí của thế giới này trở nên nồng đậm — tâm pháp tăng cường thể chất bước đầu tiên chính là nắm được linh khí. Linh khí trong mỗi thế giới đều không giống nhau.

Cho dù là tên gọi hay nồng độ, nhưng chỉ cần giữ được sợi tinh thần thuần khiết là có thể tạo ra khí cảm* và mở ra con đường tu luyện tiếp theo.

*khí cảm: Cảm giác về khí trong cơ thể. Đây là khái niệm thường đuọc dùng trong việc tập luyện khí công.

Nhưng sau mười phút, Du Hành liền sinh ra được khí cảm. Cậu mở to mắt, kiểm tra một hồi tình hình cha mình và Thôi Nam. Phát hiện bọn họ vẫn rất nóng, cảm thấy lo lắng. Cậu nhịn không được lần nữa hỏi rt9009: “Tình hình của bọn họ hiện tại thật không có chuyện gì sao?”

Rt9009 có chút kinh ngạc, Du Hành trong thời gian ngắn như vậy mà lại tìm nó lần nữa. Trong nhiệm vụ cuối cùng, cậu một lần cũng không tìm nó. Nhưng nhiệm vụ của nó là vì kí chủ mà phục vụ thật chu toàn. Loại yêu cầu này không vi phạm các quy định dịch vụ mà hệ thống có thể cung cấp cho, vì vậy nó trả lời:

“Kí chủ, tôi không thể đảm bảo rằng bọn họ sẽ không có chuyện gì. Nhưng uống dung dịch cải tạo gen là cách tốt nhất. Việc họ có thể sống sót sau khi bị đồng hoá hay không phụ thuộc vào chính nỗ lực của họ.”

“Tôi đã nghe anh nói đồng hoá rất nhiều lần, đồng hoá là cái gì?”

“Đồng hoá là một loại hiện tượng phát sinh thường xảy ra giữa hai loài, một mạnh và một yếu. Các loài mạnh chủ yếu thường sử dụng các phương pháp truyền máu để đàn áp các loài yếu bằng các đặc điểm di truyền của chúng, có tính không chắc chắn cũng tính ngẫu nhiên. Sự đồng hoá quy mô nhỏ xảy ra giữa hai loài. Sự đồng hoá quy mô lớn thường là sự hợp nhất của hai vị diện. Vị diện mạnh có thể đồng hoá vị diện yếu.”

Trong lòng Du Hành căng thẳng: “Thế giới tôi đang ở đây có phải chính là vào giai đoạn vị diện mạnh thôn tính vị diện yếu?”

“Trước mắt, xem xét số liệu đã biết để phân tích cho thấy đúng là như vậy.

“Đồng hoá thì không cách nào có thể chống lại sao?”

“Đúng vậy, đồng hoá không thể chống lại. Nhưng kí chủ không phải lo lắng quá nhiều. Đồng hoá cũng không nhất định chỉ đem đến ảnh hưởng xấu. Có đôi khi bên yếu có thể kế thừa sức mạnh và trí tuệ từ bên mạnh hơn. Do đó tự biến đổi bản thân, càng trở nên mạnh hơn.

Hơn nữa đây là các vị diện cá lớn nuốt cá bé, phù hợp với quy luật phát triển của thời không, cậu không nên lo lắng quá mức. Nếu như cậu ở thế giới này sống không nổi nữa thì có tôi ở đây. Chỉ cần cậu còn muốn sống thì linh hồn sẽ không mất.”

“Thế còn cha của tôi và Thôi Nam—“ Du Hành lại sờ nhiệt độ hai người bọn họ, vẫn rất nóng. Cậu chật vật hỏi: “Nếu như thất bại, sẽ chết sao?”

“Có khả năng. Sau khi bị đồng hoá, có người không thể chống lại được sức mạnh mới có thể sẽ chết, mất đi lý trí hoặc trở thành quái vật....

Nhưng cậu đã cho họ uống dung dịch cải tạo gen, một thuốc kết dịch rất hiệu quả, có thể bù đắp lỗ hổng và chỗ thiếu hụt của cá thể trong quá trình đồng hoá, thúc đẩy sự hợp nhất của hai thế lực, giảm bớt xung đột. Không thể chết được, yên tâm.”

Nghe xong những lời này, Du Hành chỉ có thể cười khổ: “Cảm ơn cậu.”

Không có cách nào ngoài chờ đợi. Nhưng bây giờ vẫn phải đưa người về trước, mẹ cậu vẫn ở nhà một mình.

Cũng may sau khi tu luyện, sợi tinh thần thuần khiết chuyển động trong thân thể đã loại bỏ hết cảm giác mệt mỏi. Du Hành hít một hơi, mỗi bên vai vác một người, bắt đầu đi về nhà.

Mẹ Du ở nhà đợi rất lâu, nên canh có người gõ cửa: “Tôi thấy lão Du và tiểu Du đi cũng lâu. Tại sao vẫn chưa trở về?”

Mẹ Du vẻ mặt vô cùng lo lắng: “Đúng vậy, đến bệnh viện cũng không biết thế nào rồi. Điện thoại cũng không có tín hiệu.”

“Ôi đừng lo lắng, không sao đâu. Đúng rồi, tôi thấy nhà bà với tiểu Thôi ở bên cạnh có phải đi siêu thị rồi hay không. Tôi thấy đầy những túi lớn túi nhỏ.”

Mẹ Du không yên lòng gật đầu. Nghe hàng xóm nói: “Ai nha có thể cho chúng tôi một chút hay không. Bà cũng biết nhà chúng tôi nhiều người. Một ngày nay chỉ ăn cơm trắng, nuốt cũng không trôi.”

Nói xong gạt cửa ra liền đi vào. Mẹ Du lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Thím Lệ, không thể lấy, đây là đồ của Thôi Nam.”

“Bà đừng lừa tôi, cậu ta bị rắn cắn, chắc chắn phải nằm viện, ở đó mà trở về lấy những thứ này. Thứ tôi lấy được thì chính là của tôi rồi.”

“Chị cũng lấy nhiều lắm rồi!”

“Không nhiều, không nhiều. Nhà chúng tôi nhiều người ăn. Được rồi, đừng tiễn nữa, quay lại trả bà tiền.”

Trên mặt đất balo nằm bừa bãi, mẹ Du bởi vì lo lắng mà thần kinh có chút phản ứng chậm cuối cùng cũng minh mẵn đứng dậy, nhảy dựng lên chạy đến ngoài cửa rồi vừa vặn dừng động tác mở cửa của thím Lệ lại.

Bà trực tiếp đem bánh quy, chocolate trong ngực thím Lệ cướp về: “Đây là đồ của Thôi Nam, chị muốn lấy thì đi mà hỏi cậu ta.”

“Bà làm cái gì vậy. Đây quê nhà hàng xóm, bà như thế nào lại đối với tôi như vậy? Quá keo kiệt rồi đấy, này Khâu Nguyệt Hương.”

Mẹ Du đem những thứ kia trả vào trong balo, ngăn cản bàn tay sắp đưa tới của thím Lệ: “Thím Lệ, chị trở về đi. Tôi không thể thay Thôi Nam cho chị đồ được. Nếu như chị muốn ăn cơm với thức ăn, nhà tôi có dưa muối. Chị mà muốn tôi đây liền đi lấy cho chị.”

Thím Lệ bị đuổi trở về: “Tôi muốn dưa muối nhà bà làm cái gì?” Nhìn thấy mẹ Du kéo balo vào trong phòng càng thêm tức giận: “Bà, đây là đem tôi coi như một tên trộm? Được lắm, làm hàng xóm với nhau bao nhiêu năm nay, tôi cũng là hôm nay mới biết được cách làm người của bà. Quên đi!”

Đẩy cửa đi.

Mẹ Du đi ra ngoài đóng cửa sau đó liền ngồi xổm trên mặt đất khóc.

“Mẹ~~mẹ.”

Bà chợt nghe thấy tiếng con trai gọi mình, cả người nhảy lên rồi chạy ra ban công. Âm thanh trở nên rõ ràng hơn khi cánh cửa kính được mở ra.

“Mẹ, nữ sĩ Khâu Nguyệt Hương, mau giúp con.”

Du Hành nhìn thấy ánh đèn ở trong nhà, sau đó thấy mẹ ở ban công. Dù cho nhìn không thấy mặt nhưng cậu cũng rất vui mừng.

“Mẹ đến đây.”

“Mẹ, chú ý dưới chân, đừng để ngã.”

Du Hành vừa hạ hai người trên vai xuống đã không thể nhấc tay lên được.

Vai bị đau rồi. Về sau cậu nhất định phải tăng cường luyện tập, tố chất thân thể thực sự quá kém.

Mẹ Du nhanh chóng đến: “Cha con đâu—con bị sao vậy? Cha con sao thế này?”

“Cha không sao, chỉ là mệt mỏi thôi. Mẹ, giúp con đưa cha và anh Thôi vào nhà. Tay con không thể cử động được. “

Mẹ Du đau lòng mà nhéo nhẹ cánh tay cậu: “Không có cảm giác?”

“Bị tê liệt rồi, không có cảm giác.”

“Không sao, chờ một chút mẹ lấy rượu thuốc nặn cho.”

Nhìn mẹ mình hấp tấp giống như ăn phải viên Kim Cương Đại Lực (??? Tên thuốc????) một trước một sau mang hai người vào trước cửa. Cửa chính không biết bị ai mở, đè ép làm cho cửa sắt biến hình, xuất hiện một cái hố cao nửa người với những cái cây bên cạnh.

Du Hành lúc này mới chui vào, có ý định đưa cha Du vào đã bị mẹ Du cắt đứt: “Con đừng cử động. Ở đây nhìn cha con một chút, mẹ lập tức xuống ngay”.

Quả nhiên, sau mấy phút mẹ Du lại chạy xuống, dường như trở ngại đã giúp bà mở ra thứ sức mạnh nào đó bị ẩn khuất. Bà khiêng chồng lên bằng một tay và bắt đầu đi lên lầu.

Du Hành choáng váng há hốc mồm: Đây thực sự là mẹ mình sao?

Sau khi đi lên lầu, Du Hành và mẹ kiểm tra hai người bị ngất, mẹ Du lo lắng: “Như thế nào mà cả người lại nóng như vậy? Để mẹ đi lấy thuốc hạ sốt”. Bà vừa lấy thuốc vừa nói: “Tiểu Nam vẫn còn thở, thực sự cảm ơn trời đất.”

Du Hành nói: “Mẹ, để con cho họ uống thuốc. Mẹ đi lấy chút quần áo để cho cha và anh Thôi tắm rửa, người họ quá bẩn rồi.”

“Thôi! Phải thay quần áo không thì trên người cũng toàn vi khuẩn thôi. Tiểu Nam sẽ mặc quần áo của cha con vì hai người cao như nhau.”

Chờ mẹ Du đi vào phòng ngủ, Du Hành đem thuốc bỏ lại hòm thuốc, chỉ cho họ uống một chút nước.

“Quần áo đây rồi. Thuốc đã uống chưa?”

“Uống rồi...”

“Đi, con đứng dậy để mẹ thay quần áo cho họ”. Mẹ Du lại đi vào nhà vệ sinh lấy một thùng nước nóng lớn, lau người một chút cho họ rồi thay quần sao sạch sẽ

“Thuốc này sao không có tác dụng. Con xem cha con vẫn rất nóng.” Mẹ Du lại sờ Thôi Nam: “Tiểu Nam cũng vậy.”

“Mẹ đừng lo lắng, dược liệu hẳn là cần có thời gian để phát huy tác dụng.”

Mẹ Du lúc này mới có thời gian nhìn con mình thật kỹ, nhìn kỹ, thật sự là đau lòng đến muốn chết: Dưới ánh đèn, khuôn mặt lấm lem giống như sơn tường, hai tay không có lực rũ xuống, khắp tay đầu có vết thương, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình chẳng chuyển dời, trông cần bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương.

“Con từ nhỏ đến lớn đã lúc nào phải trải qua nhiều cực khổ như vậy.” Nước mắt mẹ Du rơi xuống, một thân một mình mang hai người hôn mê trở về khẳng định rất khó, “Mẹ xoa bả vai cho con trước, có được hay không?”

Du Hành lắc đầu: “Mẹ, mẹ ăn chưa? Dạ dày mẹ không tốt, phải ăn cơm đúng giờ.”

“Còn chưa ăn, mẹ nấu cơm trong nồi rồi. Có canh thịt viên và bắp cải chua cay, mẹ đi hâm nóng. Mẹ nấu thêm hai quả trứng gà cho con có được không?”

“Con muốn cho thêm sa tế vào trứng cuộn, thêm nhiều một chút.” Nói ra lời thoại quen thuộc, Du Hành cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Nó mặn quá, chỉ thêm cho con một chút thôi.” Khẩu vị của con trai cũng lạ thật. Mẹ Du từ chối.

“Con đi tắm đi. Mẹ đi nấu trứng. Cơm nước xong xuôi sẽ thoa rượu thuốc cho con. Quần áo của con mẹ lấy từ sân thượng, ở trên đầu giường con, tự mình đi lấy đi.”

“Vâng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện