Từ Thiên chậm rãi ăn cái bánh trên tay, rất ngọt, kích thích nước bọt của anh ta nhưng anh ta lại luyến tiếc nuốt xuống. Anh ta thấp giọng nói: "Chúng ta xem như đã có chút hiểu biết tình hình ở bên ngoài, cật lực kiếm cũng không đủ ăn, chúng ta về sau... vẫn nên tự mình lưu lại một ít."
Bọn họ đang ngầm thừa nhận muốn thoát khỏi quản lí của Thầy Hà. Trong lòng anh ta rất hổ thẹn cũng như có thể lý giải khổ tâm của Thầy Hà, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, bọn họ phải lấy gồng những gánh nặng đói nay khát mai của mọi người trên lưng, còn bọn họ lại coi đó là một việc hiển nhiên.
Họ lấy về được nhiều sữa bò như vậy nhưng thứ bọn họ nhận được là bao nhiêu?
Bọn họ đều là học sinh chuyên thể thao, dáng người cao lớn lại còn là thiếu niên mới lớn, sức ăn tất nhiên lớn hơn người thường. Đã mấy đêm bọn họ bị đói đến cồn cào, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Muốn trâu cày ruộng lại không cho trâu ăn cỏ, lấy đâu ra cái đạo lí này?!
"Trò là đứa bé ngoan, không cần phải so đo mấy thứ lợi ích nhỏ nhoi này, trò đã thấy, chúng ta có nhiều người như vậy, bình quân chia ra cũng rất khó khăn." Đâu ra việc chia thêm đồ cho các người?
Thế nhưng những thứ đồ ăn kia chính là do họ mang về.
Họ cũng muốn sống, không ai trong họ là muốn chết cả. Vậy thì tại sao họ phải ở đây bán mạng kiếm đồ ăn cho mấy người biếng nhác kia? Người nào gan dạ mạng người nấy dài. Không lẽ mạng bọn họ không đáng giá bằng lũ học sinh kia?
"Ngày mai, sau khi tìm được đồ ăn chúng ta sẽ không trở lại nữa" Từ Thiên sợ sau khi bọn họ trở mặt, những thứ họ cực khổ kiếm được bị cướp mất. Mặc dù loại ý nghĩ này rất tiêu cực nhưng hiện tại bọn họ không còn quyền lựa chọn. Hơn nữa anh ta không muốn đồi đầu với bạn học và thầy giáo.
"Nếu không tìm được chỗ dừng chân thích hợp ở bên ngoài thì chúng ta sẽ quay lại trường học, đến bên khu của lớp 12, nghe Lâm Viễn Hàng nói ở đấy còn một nữ sinh ở lại."
Vì thuận lợi bất ngờ ngày hôm qua, hôm nay, thầy giáo Hà lại động viên mọi người ra ngòai: "Một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, nếu hôm nay thu hoạch tốt thì không cần phải lo lắng về vấn đề đồ ăn trong mấy hôm."
Những người tự nguyện ra ngoài nhiều hơn hôm qua, có hơn bốn mươi người.
Hôm qua tìm được hai chiếc xe, bọn Từ Thiên lấy một chiếc, Du Hành chen vào cùng xe với bọn họ. Cái xe còn lại là bọn Lâm Viễn Hàng sử dụng, hai chiếc xe đi song song mở đường ở phía trước, những học sinh khác đi theo phía sau an toàn hơn không ít.
Bọn họ đi tới một siêu thị, bên trong đã bị chiếm lĩnh, họ vệ sinh sạch sẽ người một chút mới đi lên gõ cửa, một người đàn ông liền vung đao thò đầu ra khỏi cửa sổ: "Tránh đi chỗ khác! Nơi này đã có chủ!"
"Thúc thúc, có thể cho chúng tôi một chút đồ ăn được không?"
Người đàn ông kia nở nụ cười, nhìn chằm chằm nữ sinh vừa nói chuyện: "Cô em chơi đùa với anh một lúc, anh sẽ cho cô em một bọc mì ăn liền."
Nữ hài tử này chưa bao giờ được nghe loại lời nói vừa đơn giản vừa thô tục này, thoáng chốc vừa tức lại vừa thẹn.
"Chúng tôi lập tức rời khỏi." Từ Thiên cảm thấy người đàn ông này không dễ đối phó, xoay người dẫn mọi người rời khỏi. Người đàn ông phía sau huýt sáo với theo: "Nếu thay đổi ý định có thể tới tìm anh nha ha ha ha ha..."
Mơ hồ có giọng nam khác đùa cợt theo: "Nhỏ như vậy mà anh cũng coi trọng?"
"Này! Cô bé..."
Con đường kế tiếp không được suông sẻ. Họ tìm được mấy siêu thị và cửa hàng tiện lợi nhỏ, những nơi này không phải đã bị dọn dẹp sạch sẽ thì cũng bị người đóng chiếm, những đồ bọn họ có thể lấy đươc cực kì ít. Thu hoạch lớn nhất của họ là ở trong một tiệm thuốc. Cồn, thuốc, băng vải đã bị cướp đoạt hết, trên kệ hàng chỉ có lại táo đỏ, cẩu kỉ bị rơi vãi lung tung, mấy túi đựng mứt hoa quả, gom lại được chừng mười tám bao.
"Thầy Hà nói__" Lâm Viễn Hàng vừa nói được một nửa đã bị Từ Thiên đánh gãy:
"Tôi biết, cho nên chúng ta chỉ lấy phần của chúng ta, còn lại để mấy người kia lấy đi." Tốc độ lái xe của bọn họ rất nhanh, đã tới nơi này từ sớm, có khoảng mười người, trong tay Từ Thiên có bảy túi.
Đây là lấy theo đầu người mà bọn họ có.
Du Hành nói: "Phần của tôi cũng đưa mọi người." Nói rồi lấy đi hai túi, sau đó nhét vào trong tay Từ Thiên.
Từ Thiên nhìn cậu nam sinh vẫn luôn trầm mặc ít nói, đối diện với ánh mắt của cậu sau đó gật đầu một cái, đem mấy thứ trên tay đưa cho lão Tứ để anh ta cất.
"Ý của các cậu là gì? Tất cả những thứ này đều phải giao cho Thầy Hà." Lâm Viễn Hàng nhíu mày nói.
"Cậu đừng quản chuyện này." Từ Thiên phất tay một cái, "Chúng ta đến nơi khác nhìn." Du Hành liền đi theo phía sau họ, đối với ánh mắt dò hỏi của Từ Thiên, cậu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy mấy người các cậu rất đáng tin cậy, tôi cũng muốn sống sót, chờ cứu viện đến, sau đó... đoàn tụ cùng cha mẹ. Tôi sẽ không lười biếng cũng không làm chuyện gì có hại đến mấy cậu."
Đây là lời nói thật, Từ Thiên nhìn ra được biểu tình chân thành của Du Hành, vì vậy gật đầu đồng ý.
"Xe xắp hết nhiên liệu rồi, đi đến phía trước tìm một trạm xăng đi."
Cho nên họ rẽ xe đi tìm trạm xăng dầu. Mấy người hợp sức thanh lí xác zombie trên xe, lúc này mới bơm thêm nhiên liệu. Vì để tiểu đoàn này nhìn trúng giá trị thực của mình, Du Hành dốc ra rất nhiều sức lực cho nên bây giờ cậu mệt đến thở dốc một hồi. Lúc xuống xe nghỉ ngơi, cậu thấy trên trong trạm xăng có một bóng người. Cậu đi lên phía trước vài bước nhìn kỹ, quả nhiên có một người. Người đàn ông đối diện với ánh mắt của Du Hành, xách theo một ống thép mở cửa ra ngoài.
"Các cậu là... học sinh của trường cấp ba bên kia?" Từ Thiên đi về phái người đàn ông, gật đầu: "Có chuyện gì sao?" sau khi gặp được mấy người chiếm lĩnh siêu thị, Từ Thiên liền biết được một điều, những người sống trong thời đại mạt thế, bọn họ không bao giờ được phép ỷ lại mà nhất thiết phải đề phòng.
Người đàn ông nói: "Các cậu có thuốc hạ sốt không? Vitamin với ngân kiều cũng được. Tôi có thể lấy một thùng dầu để đổi với các cậu."
Một thùng dầu rất quan trọng cũng như cực kì đáng giá trong hiện tại. Chỉ cần có nó họ sẽ không cần phải mạo hiểm đi tìm trạm xăng trong tười gian ngắn, nhưng vấn đề chính ở đây là họ không có thuốc men. Từ Thiên mới vừa lắc đầu Du Hành liền nói: "Từ ca, tôi có." Vừa nói cậu vừa gỡ ba lô lấy một hộp thuốc hạ sốt đưa cho Từ Thiên.
Sau khi rời khỏi trạm xăng, lão tứ hỏi Du Hành: "Cậu lấy mấy thứ đó ở đâu?"
"Lấy ở tiệm thuốc, tôi còn cầm theo vitamin, rễ bản lam*..." Ba lô của Trần Hằng rất lớn, bị Du Hành nhét đến tràn đầy, để tiết kiệm diện tích, cậu phá bỏ vách ngăn. Lúc ở tiệm thuốc, tranh thủ lúc có ngươi không chú ý cậu liền thuận tay cầm theo rất nhiều.
(*Một vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)
"Cậu muốn ăn không?" Du Hành lấy ra một khối rễ bản lam, hỏi.
Lão tứ gật đầu một cái, vì vậy Du Hành bỏ ra chia cho mỗi người một khối.
""Thật ngọt..." rễ bản lam như hòa tan trong miệng, mang theo vị ngọt của cam khiến người ta vui thích, họ giống như trẻ nhỏ thích ăn kẹo, trên mặt không không tự giác lộ ra vẻ vui sướng.
"Tôi vừa ý chính vì công dụng của nó, hương vị vừa ngọt lại có thể thanh nhiệt, giải độc."
Lời của Du Hành được mọi ngươi tán đồng, "Trần Hằng, đầu óc của cậu rất linh hoạt ha ha ha.’’
"Mấy người học bá như cậu thật biết dùng đầu óc, tôi không thể nào hiểu được, mấy cái đồ vật đáng sợ như vật lý và hóa học mà mấy cậu lại có thể học tốt đến vậy."
Du Hành cười, nói: "Lại nói đến học bá, thời điểm này không cần dùng đến cũng không thể ăn được. Chờ một chút -- Từ ca, dừng xe lại."
Kéo cửa xe xuống, quả nhiên thấy được một kho chuyển hàng trung gian nhỏ.
"Chúng ta qua đó nhìn xem, nhỡ có đồ có thể sử dụng được thì sao?"
Việc này quả thật nghe rất tốt. Sau khi được mọi người tán đồng, Từ Thiên quẹo xe đi vào, cửa kho không hề có zombie, cửa lớn vừa mở ra khiến một đống hàng chưa chuyển phát rơi đầy đất.
"Dùng xe chặn ở cửa rồi đóng cửa lại, đúng rồi, xách theo cả dầu vào đây." Rối loạn một hồi họ mới xem như thu xếp ổn định mọi chuyện.
Trong kho hàng có chút tối, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng của họ. Đồ vật vứt lung tung trên mặt đất, đồ vật hữu dụng thì không có nhiều lắm, đồ ăn ít nhưng không phải là không có, lấy được một đống đồ ăn vặt và hai thùng sữa của hãng Mengniu*, đây xem như là thu hoạch không tệ.
(*Một loại sữa của công ty Mengniu, Trung quốc, tên tiếng anh là Mengniu bơ sữa hoặc là Monmilk)
"Bộ quần áo này rất được, đại ca đến đây, cái này cho anh." Từ Thiên nghe họ thay bộ quần áo bảo vệ, vì là đồ mới nên vẫn mang theo hương vị của hóa chất khiến cả người anh ta không được tự nhiên, làm mọi người nhìn anh ta rồi cười ha hả.
Du Hành tìm được trong đống hàng một quả cầu thủy tinh, bên trong là một căn nhà gỗ nhỏ giữa cánh đồng hoa và một tiểu mỹ nữ hoạt hình. lay động một chút, tuyết bên trong liền rơi xuống lấp lánh. Cậu không tự giác nở nụ cười, nhịn không được lắc thêm hai cái. Sau khi để quả cầu thủy tinh liền vô tình phát hiện người nhận hàng là Lý Thiến Ni.
Đây đã là lần thứ hai cô đi một mình đi đến khu lầu ba của khối 12 đưa đồ ăn cho Ngô Như Tâm, bây giờ vẫn chưa trở lại.
Du Hành đem hộp đồ đóng lại, để sang một bên.
Tìm đồ trong kho hàng mất cả buổi chiều, thu hoạch của họ không hề tệ.
"Hôm nay có quay lại trường học nữa không?"
"Hôm nay tạm thời không cần, chúng ta có thể ở lại kho hàng này. Vừa rồi tôi đã đi xung quanh một vòng, đằng sau có một căn phòng để ngủ, có giường hai tầng, chúng ta năm người cố gắng chịu chật chội một chút. Trần Hằng, lão tam, lão tứ tương đối gầy thì ngủ phía dưới, tôi cùng lão nhị ngủ tầng trên."
"Được thôi, ngủ gần nhau mới ấm áp." lão Tam cười hì hì đáp ứng, một tay kéo lão Tứ một tay kéo Du Hành. Lão tứ đánh nhẹ cậu một cái: "Người cậu quá hôi!"
"Tất cả mọi người ở đây đều như vậy, anh cũng hôi không lẽ tôi không ghét bỏ anh sao?"
"Quần áo trên người đều hỏng bét, chờ mọi chuyện ổn thỏa nhất định phải bảo mẹ mua cho một bộ mới---" Lão Tứ hơi dừng một chút, hốc mắt đỏ ửng. "Không biết tình hình trong nhà bây giờ như thế nào."
Tâm trạng mọi người nhanh chóng trầm xuống xuống, Du Hành nói: "Chỉ cần chúng ta còn sống sót thì nhất định sẽ có lúc chúng ta được đoàn tụ với gia đình, chúng ta nhất định phải sống sót."
Bọn họ chen chúc nhau nằm trên một cái giường chật hẹp. Trong giấc mơ, Du Hành thấy quân đội cứu trợ tiến đến, cậu cùng với nhóm Từ Thiên vui sướng hoan hô, sau đó hình ảnh trong mơ lại chuyển tiếp, cậu thấy cậu về đến nhà thấy mẹ đang cán vỏ bánh sủi cảo còn nói sẽ làm cho cậu vằn thánh. Giấc mơ làm cậu vui vẻ muốn tiến lên ôm mẹ làm nũng. Đúng lúc này có người gõ cửa, một tiếng lại một tiếng như đòi nợ, cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, cửa vừa hé ra thì một khuôn mặt thối rữa đã nhào đến.
Du Hành bị dọa tỉnh.
Ở hiện tại cũng thật sự có người đang gõ cửa. Mấy người Từ Thiên không ngủ ngon xoay người, Du Hành y thì bò dậy nhảy xuống giường. Cầm theo thanh đao ở cạnh cửa, dán tai nghe ngóng một hồi mới biết là zombie đang gõ cửa. Nghe ngóng thêm lúc nữa thấy cửa nhà bên cạnh lại vang lên tiếng gõ, xem ra zombie đã di chuyển sang. Cậu cẩn thận kiểm tra cửa nẻo thêm lần nữa, lúc này mới an tâm dựa vào cửa híp mắt nghỉ ngơi.
Bọn họ đang ngầm thừa nhận muốn thoát khỏi quản lí của Thầy Hà. Trong lòng anh ta rất hổ thẹn cũng như có thể lý giải khổ tâm của Thầy Hà, nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, bọn họ phải lấy gồng những gánh nặng đói nay khát mai của mọi người trên lưng, còn bọn họ lại coi đó là một việc hiển nhiên.
Họ lấy về được nhiều sữa bò như vậy nhưng thứ bọn họ nhận được là bao nhiêu?
Bọn họ đều là học sinh chuyên thể thao, dáng người cao lớn lại còn là thiếu niên mới lớn, sức ăn tất nhiên lớn hơn người thường. Đã mấy đêm bọn họ bị đói đến cồn cào, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được. Muốn trâu cày ruộng lại không cho trâu ăn cỏ, lấy đâu ra cái đạo lí này?!
"Trò là đứa bé ngoan, không cần phải so đo mấy thứ lợi ích nhỏ nhoi này, trò đã thấy, chúng ta có nhiều người như vậy, bình quân chia ra cũng rất khó khăn." Đâu ra việc chia thêm đồ cho các người?
Thế nhưng những thứ đồ ăn kia chính là do họ mang về.
Họ cũng muốn sống, không ai trong họ là muốn chết cả. Vậy thì tại sao họ phải ở đây bán mạng kiếm đồ ăn cho mấy người biếng nhác kia? Người nào gan dạ mạng người nấy dài. Không lẽ mạng bọn họ không đáng giá bằng lũ học sinh kia?
"Ngày mai, sau khi tìm được đồ ăn chúng ta sẽ không trở lại nữa" Từ Thiên sợ sau khi bọn họ trở mặt, những thứ họ cực khổ kiếm được bị cướp mất. Mặc dù loại ý nghĩ này rất tiêu cực nhưng hiện tại bọn họ không còn quyền lựa chọn. Hơn nữa anh ta không muốn đồi đầu với bạn học và thầy giáo.
"Nếu không tìm được chỗ dừng chân thích hợp ở bên ngoài thì chúng ta sẽ quay lại trường học, đến bên khu của lớp 12, nghe Lâm Viễn Hàng nói ở đấy còn một nữ sinh ở lại."
Vì thuận lợi bất ngờ ngày hôm qua, hôm nay, thầy giáo Hà lại động viên mọi người ra ngòai: "Một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, nếu hôm nay thu hoạch tốt thì không cần phải lo lắng về vấn đề đồ ăn trong mấy hôm."
Những người tự nguyện ra ngoài nhiều hơn hôm qua, có hơn bốn mươi người.
Hôm qua tìm được hai chiếc xe, bọn Từ Thiên lấy một chiếc, Du Hành chen vào cùng xe với bọn họ. Cái xe còn lại là bọn Lâm Viễn Hàng sử dụng, hai chiếc xe đi song song mở đường ở phía trước, những học sinh khác đi theo phía sau an toàn hơn không ít.
Bọn họ đi tới một siêu thị, bên trong đã bị chiếm lĩnh, họ vệ sinh sạch sẽ người một chút mới đi lên gõ cửa, một người đàn ông liền vung đao thò đầu ra khỏi cửa sổ: "Tránh đi chỗ khác! Nơi này đã có chủ!"
"Thúc thúc, có thể cho chúng tôi một chút đồ ăn được không?"
Người đàn ông kia nở nụ cười, nhìn chằm chằm nữ sinh vừa nói chuyện: "Cô em chơi đùa với anh một lúc, anh sẽ cho cô em một bọc mì ăn liền."
Nữ hài tử này chưa bao giờ được nghe loại lời nói vừa đơn giản vừa thô tục này, thoáng chốc vừa tức lại vừa thẹn.
"Chúng tôi lập tức rời khỏi." Từ Thiên cảm thấy người đàn ông này không dễ đối phó, xoay người dẫn mọi người rời khỏi. Người đàn ông phía sau huýt sáo với theo: "Nếu thay đổi ý định có thể tới tìm anh nha ha ha ha ha..."
Mơ hồ có giọng nam khác đùa cợt theo: "Nhỏ như vậy mà anh cũng coi trọng?"
"Này! Cô bé..."
Con đường kế tiếp không được suông sẻ. Họ tìm được mấy siêu thị và cửa hàng tiện lợi nhỏ, những nơi này không phải đã bị dọn dẹp sạch sẽ thì cũng bị người đóng chiếm, những đồ bọn họ có thể lấy đươc cực kì ít. Thu hoạch lớn nhất của họ là ở trong một tiệm thuốc. Cồn, thuốc, băng vải đã bị cướp đoạt hết, trên kệ hàng chỉ có lại táo đỏ, cẩu kỉ bị rơi vãi lung tung, mấy túi đựng mứt hoa quả, gom lại được chừng mười tám bao.
"Thầy Hà nói__" Lâm Viễn Hàng vừa nói được một nửa đã bị Từ Thiên đánh gãy:
"Tôi biết, cho nên chúng ta chỉ lấy phần của chúng ta, còn lại để mấy người kia lấy đi." Tốc độ lái xe của bọn họ rất nhanh, đã tới nơi này từ sớm, có khoảng mười người, trong tay Từ Thiên có bảy túi.
Đây là lấy theo đầu người mà bọn họ có.
Du Hành nói: "Phần của tôi cũng đưa mọi người." Nói rồi lấy đi hai túi, sau đó nhét vào trong tay Từ Thiên.
Từ Thiên nhìn cậu nam sinh vẫn luôn trầm mặc ít nói, đối diện với ánh mắt của cậu sau đó gật đầu một cái, đem mấy thứ trên tay đưa cho lão Tứ để anh ta cất.
"Ý của các cậu là gì? Tất cả những thứ này đều phải giao cho Thầy Hà." Lâm Viễn Hàng nhíu mày nói.
"Cậu đừng quản chuyện này." Từ Thiên phất tay một cái, "Chúng ta đến nơi khác nhìn." Du Hành liền đi theo phía sau họ, đối với ánh mắt dò hỏi của Từ Thiên, cậu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy mấy người các cậu rất đáng tin cậy, tôi cũng muốn sống sót, chờ cứu viện đến, sau đó... đoàn tụ cùng cha mẹ. Tôi sẽ không lười biếng cũng không làm chuyện gì có hại đến mấy cậu."
Đây là lời nói thật, Từ Thiên nhìn ra được biểu tình chân thành của Du Hành, vì vậy gật đầu đồng ý.
"Xe xắp hết nhiên liệu rồi, đi đến phía trước tìm một trạm xăng đi."
Cho nên họ rẽ xe đi tìm trạm xăng dầu. Mấy người hợp sức thanh lí xác zombie trên xe, lúc này mới bơm thêm nhiên liệu. Vì để tiểu đoàn này nhìn trúng giá trị thực của mình, Du Hành dốc ra rất nhiều sức lực cho nên bây giờ cậu mệt đến thở dốc một hồi. Lúc xuống xe nghỉ ngơi, cậu thấy trên trong trạm xăng có một bóng người. Cậu đi lên phía trước vài bước nhìn kỹ, quả nhiên có một người. Người đàn ông đối diện với ánh mắt của Du Hành, xách theo một ống thép mở cửa ra ngoài.
"Các cậu là... học sinh của trường cấp ba bên kia?" Từ Thiên đi về phái người đàn ông, gật đầu: "Có chuyện gì sao?" sau khi gặp được mấy người chiếm lĩnh siêu thị, Từ Thiên liền biết được một điều, những người sống trong thời đại mạt thế, bọn họ không bao giờ được phép ỷ lại mà nhất thiết phải đề phòng.
Người đàn ông nói: "Các cậu có thuốc hạ sốt không? Vitamin với ngân kiều cũng được. Tôi có thể lấy một thùng dầu để đổi với các cậu."
Một thùng dầu rất quan trọng cũng như cực kì đáng giá trong hiện tại. Chỉ cần có nó họ sẽ không cần phải mạo hiểm đi tìm trạm xăng trong tười gian ngắn, nhưng vấn đề chính ở đây là họ không có thuốc men. Từ Thiên mới vừa lắc đầu Du Hành liền nói: "Từ ca, tôi có." Vừa nói cậu vừa gỡ ba lô lấy một hộp thuốc hạ sốt đưa cho Từ Thiên.
Sau khi rời khỏi trạm xăng, lão tứ hỏi Du Hành: "Cậu lấy mấy thứ đó ở đâu?"
"Lấy ở tiệm thuốc, tôi còn cầm theo vitamin, rễ bản lam*..." Ba lô của Trần Hằng rất lớn, bị Du Hành nhét đến tràn đầy, để tiết kiệm diện tích, cậu phá bỏ vách ngăn. Lúc ở tiệm thuốc, tranh thủ lúc có ngươi không chú ý cậu liền thuận tay cầm theo rất nhiều.
(*Một vị thuốc bắc dùng để giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)
"Cậu muốn ăn không?" Du Hành lấy ra một khối rễ bản lam, hỏi.
Lão tứ gật đầu một cái, vì vậy Du Hành bỏ ra chia cho mỗi người một khối.
""Thật ngọt..." rễ bản lam như hòa tan trong miệng, mang theo vị ngọt của cam khiến người ta vui thích, họ giống như trẻ nhỏ thích ăn kẹo, trên mặt không không tự giác lộ ra vẻ vui sướng.
"Tôi vừa ý chính vì công dụng của nó, hương vị vừa ngọt lại có thể thanh nhiệt, giải độc."
Lời của Du Hành được mọi ngươi tán đồng, "Trần Hằng, đầu óc của cậu rất linh hoạt ha ha ha.’’
"Mấy người học bá như cậu thật biết dùng đầu óc, tôi không thể nào hiểu được, mấy cái đồ vật đáng sợ như vật lý và hóa học mà mấy cậu lại có thể học tốt đến vậy."
Du Hành cười, nói: "Lại nói đến học bá, thời điểm này không cần dùng đến cũng không thể ăn được. Chờ một chút -- Từ ca, dừng xe lại."
Kéo cửa xe xuống, quả nhiên thấy được một kho chuyển hàng trung gian nhỏ.
"Chúng ta qua đó nhìn xem, nhỡ có đồ có thể sử dụng được thì sao?"
Việc này quả thật nghe rất tốt. Sau khi được mọi người tán đồng, Từ Thiên quẹo xe đi vào, cửa kho không hề có zombie, cửa lớn vừa mở ra khiến một đống hàng chưa chuyển phát rơi đầy đất.
"Dùng xe chặn ở cửa rồi đóng cửa lại, đúng rồi, xách theo cả dầu vào đây." Rối loạn một hồi họ mới xem như thu xếp ổn định mọi chuyện.
Trong kho hàng có chút tối, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến tâm tình vui sướng của họ. Đồ vật vứt lung tung trên mặt đất, đồ vật hữu dụng thì không có nhiều lắm, đồ ăn ít nhưng không phải là không có, lấy được một đống đồ ăn vặt và hai thùng sữa của hãng Mengniu*, đây xem như là thu hoạch không tệ.
(*Một loại sữa của công ty Mengniu, Trung quốc, tên tiếng anh là Mengniu bơ sữa hoặc là Monmilk)
"Bộ quần áo này rất được, đại ca đến đây, cái này cho anh." Từ Thiên nghe họ thay bộ quần áo bảo vệ, vì là đồ mới nên vẫn mang theo hương vị của hóa chất khiến cả người anh ta không được tự nhiên, làm mọi người nhìn anh ta rồi cười ha hả.
Du Hành tìm được trong đống hàng một quả cầu thủy tinh, bên trong là một căn nhà gỗ nhỏ giữa cánh đồng hoa và một tiểu mỹ nữ hoạt hình. lay động một chút, tuyết bên trong liền rơi xuống lấp lánh. Cậu không tự giác nở nụ cười, nhịn không được lắc thêm hai cái. Sau khi để quả cầu thủy tinh liền vô tình phát hiện người nhận hàng là Lý Thiến Ni.
Đây đã là lần thứ hai cô đi một mình đi đến khu lầu ba của khối 12 đưa đồ ăn cho Ngô Như Tâm, bây giờ vẫn chưa trở lại.
Du Hành đem hộp đồ đóng lại, để sang một bên.
Tìm đồ trong kho hàng mất cả buổi chiều, thu hoạch của họ không hề tệ.
"Hôm nay có quay lại trường học nữa không?"
"Hôm nay tạm thời không cần, chúng ta có thể ở lại kho hàng này. Vừa rồi tôi đã đi xung quanh một vòng, đằng sau có một căn phòng để ngủ, có giường hai tầng, chúng ta năm người cố gắng chịu chật chội một chút. Trần Hằng, lão tam, lão tứ tương đối gầy thì ngủ phía dưới, tôi cùng lão nhị ngủ tầng trên."
"Được thôi, ngủ gần nhau mới ấm áp." lão Tam cười hì hì đáp ứng, một tay kéo lão Tứ một tay kéo Du Hành. Lão tứ đánh nhẹ cậu một cái: "Người cậu quá hôi!"
"Tất cả mọi người ở đây đều như vậy, anh cũng hôi không lẽ tôi không ghét bỏ anh sao?"
"Quần áo trên người đều hỏng bét, chờ mọi chuyện ổn thỏa nhất định phải bảo mẹ mua cho một bộ mới---" Lão Tứ hơi dừng một chút, hốc mắt đỏ ửng. "Không biết tình hình trong nhà bây giờ như thế nào."
Tâm trạng mọi người nhanh chóng trầm xuống xuống, Du Hành nói: "Chỉ cần chúng ta còn sống sót thì nhất định sẽ có lúc chúng ta được đoàn tụ với gia đình, chúng ta nhất định phải sống sót."
Bọn họ chen chúc nhau nằm trên một cái giường chật hẹp. Trong giấc mơ, Du Hành thấy quân đội cứu trợ tiến đến, cậu cùng với nhóm Từ Thiên vui sướng hoan hô, sau đó hình ảnh trong mơ lại chuyển tiếp, cậu thấy cậu về đến nhà thấy mẹ đang cán vỏ bánh sủi cảo còn nói sẽ làm cho cậu vằn thánh. Giấc mơ làm cậu vui vẻ muốn tiến lên ôm mẹ làm nũng. Đúng lúc này có người gõ cửa, một tiếng lại một tiếng như đòi nợ, cậu nhanh chóng chạy ra mở cửa, cửa vừa hé ra thì một khuôn mặt thối rữa đã nhào đến.
Du Hành bị dọa tỉnh.
Ở hiện tại cũng thật sự có người đang gõ cửa. Mấy người Từ Thiên không ngủ ngon xoay người, Du Hành y thì bò dậy nhảy xuống giường. Cầm theo thanh đao ở cạnh cửa, dán tai nghe ngóng một hồi mới biết là zombie đang gõ cửa. Nghe ngóng thêm lúc nữa thấy cửa nhà bên cạnh lại vang lên tiếng gõ, xem ra zombie đã di chuyển sang. Cậu cẩn thận kiểm tra cửa nẻo thêm lần nữa, lúc này mới an tâm dựa vào cửa híp mắt nghỉ ngơi.
Danh sách chương