"Mẹ, nhà vệ sinh không dùng được nữa, con nghĩ nên bịt kín hết miệng bồn cầu lại, miệng cống thoát nước trong nhà cũng phải bịt lại. Có điều cuộc sống sau này sẽ không được thuận tiện nữa rồi".

"Được, bịt lại toàn bộ đi, nếu không mỗi ngày thức dậy đều xảy ra chuyện như thế mẹ khẳng định sẽ chết sớm". Đến bây giờ mẹ Du vẫn không dám tới gần phòng vệ sinh.

"Vậy con đi xuống dưới lầu vứt rác, nhân tiện lấy chút bùn đất về".

Du Hành cầm lấy hai túi rác đi xuống tầng, lúc đi qua hành lang chợt nghe vài tiếng thét: "A a a!!!" "Thật nhiều sâu bọ ọe -- "

Sau khi ra khỏi hành lang Du Hành phát hiện mới qua có hai ngày mà xi-măng trên mặt đất bên ngoài cửa tòa nhà đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa -- ngày hôm qua khi đi bên trên vẫn còn có thể cảm giác được tấm xi-măng in dấu chân nằm nghiêng nghiêng, bước đi không cẩn thận đều sẽ bị trượt chân.

Cửa lớn đi ra là cái hốc kia, cậu đem rác vứt vào chỗ trước kia vẫn đặt thùng rác nhưng thùng rác đã không thấy.

Cậu đi xa hơn một chút, bắt đầu đào bùn đất.

Bùn đất ướt át, đào rất dễ dàng, nhìn bề ngoài có vẻ vô cùng màu mỡ. Sau khi lấy đầy một thùng, cậu bước lên lầu, khi đi qua hành lang cậu gặp một người đàn ông trung tuổi quen mặt, người đàn ông nhìn thấy cậu liền hỏi: "Tiểu Du, cháu lấy đất làm gì thế?"

Không nhận ra được đó là ai, cậu dứt khoát không gọi tên người đó: "Trong nhà có chỗ cần dùng."

"A, lấy làm gì thế?"

"Bít kín bồn cầu."

"Nếu bịt bồn cầu lại, sau này nhà cháu đi vệ sinh thế nào được?"

Du hành nói: "Dùng bô cũng được, dùng xong thì đem đi đổ." Trông vẻ mặt như muốn nôn ra đến nơi của người đàn ông, cậu gật nhẹ cái đầu: "Vậy cháu lên trước."

Mẹ Du sau khi đồng ý với Du Hành việc bịt lại bồn cầu, trong lòng cũng đã nghĩ: Sau này đặt một cái bô trong phòng vệ sinh cũng có thể đi vệ sinh như cũ.

Bà liền lấy ra ba cái thùng, nói một cái lấy ra đựng nước bẩn sinh hoạt, hai cái lấy ra để đi vệ sinh, rồi nói với Du Hành: "Con đừng khó chịu, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, thế hệ bà ngoại con chính là đi vệ sinh như vậy đấy, đi nhiều thì thường xuyên cọ rửa là được, đóng cửa phòng vệ sinh lại, cũng sẽ không có mùi gì bay ra."

Hai phòng vệ sinh mỗi phòng đặt một cái.

"Ừ, rất tốt."

Mẹ Du cho rằng con trai sẽ không chịu nổi, dù sao trẻ con bây giờ từ nhỏ đời sống đã tốt hơn nhiều so với xã hội cũ. Nhưng đây cũng là thói quen sinh hoạt từ nhỏ tạo thành, bỗng chốc phải trở về cách sinh hoạt đơn sơ trước đây khẳng định rất khó tiếp nhận.

Không nghĩ tới con trai nhà mình một câu phàn nàn cũng không nói, nhìn qua có vẻ hài lòng tiếp thu.

Sau đó hàng ngày bà đặc biệt quan sát, mỗi ngày con trai mình đi đổ bô cũng không có sắc mặt khác thường.

Đương nhiên đây là chuyện sau này, hiện tại mẹ Du còn đang xem con trai làm việc.

Bồn cầu của hai phòng vệ sinh trong nhà, chậu rửa tay, còn cả những đường ống thoát nước khác trong phòng bếp đều bị cậu bịt kín lại hết rồi.

Mẹ Du nhìn một lát rồi đi nấu bữa sáng. Chẳng qua hôm nay không có thời gian nấu cháo, bà bèn nấu mì ăn liền thêm trứng gà và chân giò hun khói. Nước để nấu là nước khoáng mua về còn nước trong vòi bà tuyệt đối không dám dùng nữa.

Ăn xong bữa sáng. lại uống thêm một cốc sữa dinh dưỡng và yến mạch dành cho người hôn mê, hai người đều toát hết cả mồ hôi, mà lúc này đây mặt trời đã lên cao, mẹ Du lẩm bẩm: "Bây giờ mới là tháng ba, thời tiết thật quỷ quái."

Chẳng phải thời tiết này thật quỷ quái hay sao? Du Hành định bảo mẹ mình cùng luyện tập tăng sức mạnh “Quy tắc kiện thể”, vừa dạy hai tư thế cơ bản đã có người tới gõ cửa.

"Ông Du có nhà không?"

"Là bác Đỗ." Mẹ Du dừng động tác lại, nhìn về phía Du Hành.

"Để con ra mở cửa."

Du Hành nhìn qua mắt mèo mấy lần rồi mới mở cửa: "Bác Đỗ tìm bố cháu có chuyện gì sao?"

Ngoài cửa là một người đàn ông lớn tuổi, đeo kính lão híp mắt nhìn Du Hành:

"Cha của cháu có ở nhà không?"

"Ông ấy bị ốm, vẫn đang ngủ, có chuyện gì không?"

"Tiểu khu tổ chức cuộc họp, mỗi nhà phải có một người tham gia."

"Cháu có thể đi được không?"

Bác Đỗ đánh giá cậu vài lần, gật đầu: "Có thể, một giờ chiều. Ở nhà bác Chu tầng 8 tòa nhà số ba, biết chỗ nào chưa?"

"Cháu biết rồi, đã làm phiền bác."

Quay đầu đóng cửa lại cậu liền hỏi: "Mẹ, nhà ông Chu tầng 8 tòa số 3 sát vách là nhà ai vậy?"

Mẹ Du: "Con quên rồi sao?"

"Ừ. quên rồi."

"Đó chính là người có tiền, mua ba căn nhà ở tầng bảy và tầng tám, nghe nói sau đó đập đi xây lại thành hai tầng rất đẹp, giống như biệt thự vậy. Hôm dọn về nhà mới chẳng phải còn đi phát kẹo cho toàn bộ ba tòa nhà sao? Cũng là chuyện bảy tám năm trước rồi lúc ấy con vẫn còn học năm nhất.""

Mẹ Du nói: ""Chả trách lại muốn đến nhà ấy họp, nhà ông ta diện tích lớn, toàn khu phố mỗi nhà một người cũng hơn trăm người rồi đấy.""

Khu dân cư này được xây dựng từ mười năm trước, tổng cộng có sáu tòa nhà, mỗi một tòa đều cao tám tầng, tên gọi cũng rất bình thường, được gọi là Lệ Cảnh Uyển. Hiện tại các khu dân cư kiểu mới xây hơn mười tầng vẫn là thấp, bên trong còn có đủ loại hình giải trí, thậm chí có cả bệnh viện cùng với nhà trẻ, các công trình phụ trợ khác vân vân.... như thế vẫn còn vô cùng dễ gặp.

Có điều khu dân cư bình thường này cũng có không ít hộ gia đình, tính sơ sơ một tầng có bốn hộ thì cả khu cũng có gần hai trăm hộ.

"Con nhớ ra rồi, buổi chiều con đi."

"Được, con ở chỗ đó là bậc con cháu, mọi việc cứ nghe nhiều nhìn nhiều chứ không nên vội vàng ra mặt để người ta chê cười..." Mẹ Du nói rồi nhớ tới chồng mình vẫn đang hôn mê, hốc mắt nóng lên, làm thế nào cũng không nhịn được.

"Có chuyện gì không hiểu thì hỏi, chuyện quan trọng phải nhớ kỹ... Những thứ này nhất định là con đều biết rồi, thoắt cái đã lớn như vậy."

Con mình trong nháy mắt đã trở nên người lớn hơn hẳn, hai ngày trước lúc Thôi Nam trở về bị hôn mê nó vẫn còn khóc đỏ cả mũi.

Có lẽ con người muốn trưởng thành khả năng đều cần một cơ hội, từ khi ở bệnh viện trở về, cả người dường như đã thay đổi.

Như là con diều theo gió phiêu du trên trời, thoáng cái rơi xuống đất liền biến thành cây dương đầu đội trời chân đạp đất, nhìn qua rất an tâm lại đáng tin cậy.

Du Hành nhìn bà có chút lúng túng: ""Làm sao mà mẹ lại khóc? Hay là con với mẹ cùng đi?""

"Mẹ đi làm gì, mẹ ở nhà chờ con về.""

Du Hành phát hiện mình thật sự không biết cách an ủi người khác, giống như kiểu dỗ ngon dỗ ngọt làm nũng trước đây, với việc an ủi mẹ mình hiện giờ, những chiêu thức ấy cậu hoàn toàn không dùng được nữa.

Cậu chỉ có thể nói với mẹ mình: ""Con sẽ trở về nhanh chóng, có điều bây giờ có lẽ mẹ phải rèn luyện thân thể cùng với con.""

"Còn phải rèn luyện thân thể?" Mặt mẹ Du phát sầu, hai chiêu thức kia cũng không biết được thiết kế như thế nào, làm xương cốt cơ bắp đã mệt mỏi lại còn đau.

" Đúng, nếu như mẹ mệt rồi, thì xem phần tâm pháp này trước đã, có chỗ nào không hiểu đến hỏi con, sau đó con sẽ dạy mẹ những chiêu thức tăng cường sức khỏe thân thể ở nội dung phía sau.""

Mẹ Du chỉ chờ có thế: ""Thế mẹ đi đọc sách trước."" Bà nghĩ đọc sách có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút nhỉ? Kết quả sau khi xem đầu choáng váng, giống như đang đọc một quyển sách nghiên cứu khoa học siêu cấp huyền bí, hơn nữa những văn tự kia dường như tranh giành chen lấn mà chui vào trong đầu bà.

"Đừng vội vàng thế, để con giảng giải cho mẹ, mẹ cứ làm theo con.""

Cuối cùng mẹ Du cũng bắt đầu ôm thái độ hoài nghi với cái vốn gọi là tâm pháp này —— bà sống bao năm nay, đúng là chưa từng nghĩ tới có một ngày có thể luyện công? Hơn nữa còn không phải thứ lừa gạt người khác.

Bà không dám hỏi cái này từ đâu mà có được, Con trai bà từ nhỏ đã quấn lấy bà, ngay cả việc thầm mến cô gái nào cũng đều nói cả.

Nguồn gốc của quyển sách này cậu không nói, bà cũng không muốn hỏi.

Hai mẹ con một người giảng giải một người nghe, rất nhanh đã đến lúc ăn cơm trưa. Ăn cơm trưa xong, mười hai giờ bốn lăm phút Du Hành liền ra khỏi cửa.

Nhà cậu ở tòa nhà số một, cách tòa nhà số ba rất gần. Sau khi mất điện, cửa điện tử đã không thể dùng được nữa, đến cửa tòa nhà số ba đã có người đứng chờ để mở cửa cho cậu.

""Cậu ở nhà nào?""

""Cha tôi là Du Ái Quốc.""

""A, thế thì lên đi, tầng bảy nhé."" Người nọ cúi đầu tích một cái vào bảng danh sách trên tay, Du Hành trông thấy tất cả đều là tên chủ hộ.

""Đi lên đến tầng bảy, cửa lớn vẫn đang mở, cậu trực tiếp bước vào, trong phòng khách to như vậy đã có không ít người ngồi.

Tuy rằng phòng ở nhìn có chút cũ kỹ, nhưng mà đèn chùm lớn chiếu ánh sáng phản lên trên những viên gạch lát trước mặt, cái thang bằng sắt uốn tròn đi lên tầng hai, các thiết bị được lắp đặt thực sự rất đẹp mắt.

Lại đợi một giờ nữa, mọi người khó khăn lắm mới đến đủ.

"Có chuyện gì mà cần đến đây họp?"

"Là mở bất động sản sao?"

"Chúng ta vẫn còn đất ở đây chứ? Tôi tìm mãi mà không thấy người hỗ trợ sửa ống nước."

Sau khi hết ồn ào, có ba người đàn ông đứng dậy, bắt đầu nói chuyện, chung quy là chuyện hôm nay muốn mọi người ở đây họp để bày mưu tính kế đối phó với nguy cơ đang gặp phải, để tất cả mọi người trong khu dân cư có thể sống ỏ đây được thoải mái hơn.

""Vận may của khu dân cư chúng ta đây vẫn còn rất tốt, cửa hiệu cắt tóc trên đường XX kia mọi người đều nhìn thấy rồi đó, chỉ một đêm không còn gì cả. Nếu như vận may của chúng ta ở đây thì phải biết quý trọng, bảo vệ tốt cho khu dân cư chúng ta, mọi người nói có đúng không?""

Du Hành ngồi bên trong, không hề nói lời nào chỉ lẳng lặng lắng nghe nhìn xung quanh, điểm danh lại những người bên trong mà mình còn nhớ được.

Sau đó cuối cùng cậu cũng nhận ra, người bắt đầu nói chuyện cùng với bốn người đang nói đều là người tương đối hoạt bát trong khu dân cư, ví dụ như trước kia có hoạt động gì như "Khu dân cư đẹp nhất ", ""Những câu chuyện cảm động trong khu dân cư", bọn họ đều là những người tương đối tích cực, ngày thường cũng nhiệt tình, việc nhỏ hay việc lớn đều đến hỗ trợ quan tâm.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo."

"Nói đi nói đi."

Đi họp đều là người trưởng thành, cũng tự mình có chuyên môn riêng dựa vào đâu mà phải nghe những người khác chỉ huy?

Bởi vậy cũng không đợi đến khi nói xong đều nhao nhao la hét đòi nói ngắn gọn, có rắm mau thả
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện