Xung quanh bờ hồ cũng không có người ở, cậu thấy những nhà dân quanh đây đều trống không.
"Nơi này người không ở được! Cậu đừng thấy bây giờ hồ yên tĩnh, đó là chưa tới thời điểm náo loạn thôi! Chờ buổi tối thì những thứ kì lạ trong hồ ra đi ra ca hát! Sau đó câu dẫn những người quanh đây, ai đi theo thì cũng biến mất luôn!"
"Đặc biệt là, đừng bao giờ đi vào trong hồ, cá trong đó có thể cắn người!"
Du Hành định ở lại đây một đêm xem thử tình hình, bây giờ vừa vặn cũng tới xế chiều.
Vốn muốn qua đêm trong nhà dân quanh đây nhưng không ngờ không tìm được nhà bỏ lại nào--- Ngay cả phòng khách cũng chật cứng người. Lúc này mới biết hóa ra những người ở cạnh hồ giặt đồ hôm nay đều từ nơi khác tới.
Sau đó họ tìm một chỗ trống trên hành lang để ngủ, mặc dù ở hành lang cũng phải đóng một chút thức ăn làm tiền mướn với tầng trên.
"Chỗ này đã tối, lại còn thu cả tiền mướn."
Nhưng thực tế, cho dù hành lang cũng có rất nhiều người ở.
Trò chuyện với những người đó mới biết, hóa ra đều là cư dân gần đây, chỉ là nhà họ không thể ở được.
Từ Ngọc Mạn ngạc nhiên nói: "Nhưng tôi thấy cái hồ này cũng ổn mà, rốt cuộc có cái gì đáng sợ như vậy?"
Sợ tới mức tình nguyện ngủ ở hành lang cũng không dám ở trong nhà? "Chỗ ở cũ của chúng tôi đều bị đám côn trùng kì quái chiếm hết, cô bé sẽ không biết được cái cảm giác hãi hùng khi buổi sáng thức dậy thấy trong nhà toàn những thứ kì lạ, đặc biệt, những thứ đó còn cắn con người đâu."
Từ Ngọc Mạn nổi một tầng da gà, nghĩ tới đám sâu bò lên tầng 2 qua được ống nước... Cũng may không đáng sợ như ở đây, chỉ cần chặn đường ống lại là được.
"Nhưng đó không phải điều đáng sợ nhất, trời về tối còn đáng sợ hơn." Sau đó kể lại giọng nói kì quái dụ dỗ người ở hồ: "Nhưng nơi đó cách chỗ này khá xa, tiếng hát đó không ảnh hưởng tới đây được, chúng ta không cần sợ."
Chờ trời tối, Du Hành phát hiện những người đã sống ở đây từ trước bắt đầu tắt hết nến.
Sau đó là tiếng nước chảy, tiếng nước càng ngày càng lớn, sau đó bụp một tiếng, tựa như có thứ gì vừa chui ra từ mặt nước.
Rào rào rào...
Tiếng nước nện vào bờ, rồi chảy xuôi lại như thác nước.
"Bắt đầu rồi!"
Có người nói: "Che lỗ tai lại! Không được mở đèn cũng không ai được bật đèn pin!"
Chung Tuệ Minh lầm bầm: "Thần với chẳng ma..." Vừa nói vừa che lỗ tai.
Sau đó, hắn ta liền nghe thấy tiếng hát mơ hồ.
Tiếng hát kia huyền diệu không lời nào có thể tả hết, nghe một hồi thân thể cũng thư thái, tựa như đi tới thiên đường trong mơ.
"Tỉnh, tỉnh!" Bên tai vang lên tiếng quát, sau đó là đau đớn truyền tới từ cánh tay. Chung Tuệ Minh run cơ thể, rơi từ trong mơ. Sự sảng khoái trong tâm hồn đó cũng biến mất.
Lúc phục hồi tinh thần, chỉ nghe thấy Du Hành nói: "Nếu cảm thấy mơ hồ thì bóp chặt đùi của mình, không tự ra tay được thì bảo tôi."
Lúc này, hắn ta mới phát hiện ra cánh tay mình vừa bị bấm một cái, Chung Tuệ Minh bất mãn nói: "Cậu làm gì!"
Tự Ngọc Mạn lại bấm thêm, nói: "Anh xem thử xem mình đang ở đâu đi?!"
Bây giờ hắn ta mới bừng tỉnh. Phát hiện bản thân đã đi tới cửa vào ở hành lang.
Không biết vì sao, đêm xuống, từng vật chắn được dựng lên ở hành lang.
Ban đầu Du Hành còn tưởng là để đề phòng dã thú từ bên ngoài vào, bây giờ nhìn những người có ánh mắt mê man, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc muốn đi ra ngoài, mới biết là để đề phòng con người!
Cả hành lang đều là những người mê man, thậm chí trong phòng cũng có người bắt đầu đụng cửa.
Một vài người còn minh mẫn bắt đầu cấu lên bàn tay những người không còn ý thức, kéo họ thức tỉnh.
Cũng có người chạy được ra ngoài, trên đường còn nghe thấy tiếng kêu của người thân: "Trở lại! Đừng đi!" "Đừng đuổi theo! Tới gần thì ngay cả anh cũng bị dẫn dụ mất!"
Tiếng hát kia như ghim thẳng vào tai, dù bịt kín tới đâu cũng vô ích. Cũng may đau đớn đã đánh thức những người đó, chỉ có Du Hành là minh mẫn từ đầu tới cuối, cậu chỉ cảm thấy tiếng hát đó dễ nghe, cứ không bị mụ mị đầu óc.
Cho nên cậu đánh thức những người đó, rồi thò đầu nhìn ra hồ.
Mờ mờ ảo ảo, đều là bóng người.
Nhưng rõ ràng nhất chính là một bóng đen có vóc dáng to lớn, bóng đen đó chiếm giữa hồ, dáng người cao lớn, cao ít nhất bằng bốn tầng lầu.
Trên người nó xuất hiện từng mảng vảy như vảy cá, vì dính nước nên càng thêm lấp lánh dưới ánh trăng.
Vì khoảng cách quá xa nên Du Hành không thấy rõ được hình dáng của nó, chỉ cảm thấy thân hình thon dài, đuôi không ngừng hất lên hất xuống trong nước. Tiếng hát cứ văng vẳng không ngừng.
Gr-ào~~
Bên ngoài lại vang lên thanh âm của dã thú.
Thật ra, từ đầu Du Hành đã cảm thấy nơi này có chút không bình thường: Càng tới gần càng phát hiện dã thú ở đây rất khó kiếm.
Nhưng vào ban đêm, trong tiếng ca kia, có vô số dã thú gào thét chạy tới, thấy người bị dẫn dụ bởi tiếng hát bên ngoài cũng không tấn công.
Tình hình như vậy kéo dài một lúc lâu, cho tới khi trời hửng sáng tiếng hát mới tắt dần, tiếng nước chảy cũng biến mất.
Du Hành là người đầu tiên vọt tới hồ nước, nơi đó không có bóng người, ngay cả động vật cũng không thấy đâu.
Rất nhiều người nằm bên bờ hồ khóc lóc.
"Tại sao hôm qua tôi lại dẫn con trai tới đây câu chứ! Nhà ở xa như thế!"
"Đào, phải đào lên!"
Từ Ngọc Mạn hoảng sợ kéo tay Du Hành: "Chúng ta, chúng ta mau rời khỏi đây đi! Nơi này đáng sợ quá!"
"Hỏi rõ mọi chuyện."
Thật ra cũng chẳng hỏi được cái gì, cư dân ở đây cũng mờ mịt như họ cả.
Rõ ràng đã chuyển ra xa như vậy, tại sao tối qua vẫn còn bị ảnh hưởng?
Có người nhát gan nói: "Có phải nó đã ăn thịt quá nhiều người nên lợi hại hơn rồi không?"
Lời này vừa ra đã đưa tới khủng hoảng rất lớn.
Du Hành hỏi: "Tối nào cũng vậy sao?"
"Đúng vậy! Nhưng từ khi người dân quanh hồ dọn đi thì đã lâu không thảm khốc như vậy rồi."
Du Hành hơi suy nghĩ một chút, nói: "Vậy không có khả năng là do nó đói quá lâu.... Lần này tiếng ca truyền đi xa hơn..." Đáng sợ nhất chính là sức dụ dỗ của nó.
Đó cũng là một khả năng.
Tất cả mọi người đều không biết nên làm thế nào.
Chẳng lẽ lại dọn đi xa hơn? Hay đi giết con quái vật không tên kia? Bọn họ không dám có ý này.
Trời đã sáng hẳn, nhưng hôm nay không có ai dám tới bờ hồ lấy nước rửa mặt. Đã lâu không xảy ra chuyện khiến bọn họ quên mất cái hồ này có thể giết người.
"Đi thôi, chúng ta trở về tiểu khu."
Đám người Du Hành xách theo nước, từng bước quay lại tiểu khu.
Tình huống trên đường về cũng không có gì để nói, lúc về tới tiểu khu, đoàn người đều mệt không thể nổi.
Người nhà ra đón người thân vội vàng mang đồ đi cất, gánh những thùng nước về nhà.
Rất nhanh đã có người hỏi nguồn nước ở đâu. Bốn đội đã có hai đội trở lại trước, họ không tìm được nguồn nước, nếu đi quá xa thì nguy hiểm càng nhiều, nên họ đành phải trở về.
Bây giờ chỉ còn lại đội phía Đông là bọn Du Hành và đội phía Bắc là chưa về.
Du Hành gật đầu, nói: "Là một cái hồ lớn." Sau đó nói đại khái tình hình nơi đó.
"Oa!"
"Thật sao? Lớn thế nào?"
"Rất xa!"
Sau đó Du Hành cũng nói khó khăn của người bên kia, rồi hỏi: "Chỉ lấy nước hay dọn nhà? Mọi người tự quyết định đi."
Có quái vật khủng bố như vậy, bầu không khí vui sướng vừa được gợi dậy của mọi người vơi đi không ít, những người vừa định dọn nhà cũng đắn đo không thôi.
"Con quái vật kia đáng sợ như vậy sao?"
"Ừ."
"Ai, thế thì phải suy nghĩ thật kĩ."
Chờ đám người đi hết, mẹ Du đau lòng vuốt mặt con trai: "Sao mới ra ngoài một chuyến đã gầy thành thế này rồi? Để mẹ làm chút đồ ăn ngon cho con!"
Sau đó sai sử cha Du đi xử lí con rắn cuối cùng trong nhà, mang đi nấu canh.
Du Hành tắm xong, hỏi: "Sao cha mẹ lại dọn đống củi bên dưới lên?"
Mẹ Du nói: "Mẹ với cha con thấy thường xuyên có người trộm đi. Lại thấy cũng hơi khô rồi, nên trực tiếp mang lên."
"Mẹ biết ai trộm không?"
Mẹ Du liền nói: "Không thấy rõ. Một chút củi cũng chẳng sao. Sau này không để bên dưới nữa là được." Vừa nói vừa nhét một quả mọng vào tay cậu, nói: "Ăn lót dạ trước đi. Mẹ với cha con hái được nhiều quả chưa chín, vừa vặn có thể để lâu một chút."
Du Hành chưa ăn quả này bao giờ, hơi vàng, da mỏng thịt giòn, lúc cắn lại thấy vị ngọt nhẹ.
"Ăn ngon không?"
"Ngon!"
"Có trái này còn ngon hơn, mẹ và Trần tẩu tử học làm quả khô, mang hết đống trái chín mà con hái lần trước ra thử. Cũng may mẻ đầu tiên đã thành công, phơi chưa tới hai ngày đã khô, mặc dù có hơi cưng nhưng ăn rất được."
Vừa nói vừa lấy mấy quả từ trong bếp ra, đưa cho Du Hành ăn thử: "Con xem thử đi!"
Du Hành gật đầu, nói: "Ăn ngon."
Lúc ăn cơm, mẹ Du lo lắng nói: "Con với tiểu Thôi mấy ngày rồi không quay lại, hại cha mẹ lo lắng gần chết."
Lúc này Du Hành mới nhớ ra Thôi Nam gia nhập đội đi tới phương Bắc. Nhưng cậu cũng không lo lắng cho anh mấy, thấy anh chung đụng với đám rắn rất tốt, khí tức rắn trên người cũng rất sống động.
Thoạt nhìn anh ta đồng hóa còn có nhiều chỗ tốt cho cha cậu,
Anh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau đó, cậu đem suy đoán của mình kể cho mẹ nghe, lúc này mẹ Du mới an tâm hơn một chút.
Thật ra biến hóa của hai người thân trong nhà mọi người đều rõ, chỉ là không có ai hỏi mà thôi.
"Mẹ, cha, hai người muốn dọn nhà không?" Nếu như muốn dọn thì tài sản nhà họ đủ để đổi lấy một căn nhà.
"Cha nghe nói ở đó có quái vật biết ca hát dụ con mồi, tiểu Hành, con cảm thấy có nên dọn hay không?" Cha Du hỏi.
Du Hành chậm rãi lắc đầu: "Muốn gánh nước về không khó, chỉ là hơi mệt một chút, nhưng rất an toàn. Con thấy con quái vật kia không đơn giản, nếu ở lại đó thì con sợ không thấy nổi ánh mặt trời."
Cho dù mỗi ngày đều nghỉ ngơi ở chỗ xa hơn, nhưng cũng khó đảm bảo phạm vi tiếng ca không lan rộng.
Cậu không bị dụ dỗ, nhưng không có nghĩa cha mẹ cậu có thể chống chọi được.
"Vậy thì không đi! Sau này cha sẽ đi lấy nước cùng con, khí lực của cha giờ cũng rất lớn."
Cho tới khi có người tới thám thính tin tức nhà họ, thậm chí còn hỏi han dò xét, cha Du chỉ nói một câu là: "Không đi."
Mẹ Từ Ngọc Mạn hỏi: "Ông quyết hay Du Hành nhà ông quyết?"
"Cả nhà tôi cùng quyết định không đi."
"Ồ."
Sau đó, bà quay đầu lại hỏi con gái: "Con cảm thấy thế nào?" Liếm đôi môi khô nứt, bởi vì thiếu nước nên nhà họ không dám uống đủ lượng nước một ngày.
Từ Ngọc Mạn gật đầu: "Con cảm thấy anh ta rất lợi hại, không phải lợi hại như... mấy siêu anh hùng hollywood. Anh ta rất cẩn thận, con chưa thấy anh ta thất thần lúc nào cả, nếu chuyến đi vừa rồi không có anh ta đi cùng thì chưa chắc bọn con có thể quay về an toàn."
Chẳng hạn như mang xăng theo để đốt lửa, leo lên cây ngủ, nhận biết được những thực vậy nguy hiểm chưa được biết tới... Đó là một người rất lợi hại.
"Mẹ, đừng để ý lời của mấy người kia, mẹ không biết đâu, Chung Tuệ Minh rất không đáng tin! Nhất là cái miệng của anh ta, nói lắm, đã thế ai khuyên cái gì anh ta cũng nhất định phải chống đối lại, sao trên đời lại có người ngây thơ như vậy chứ? Nếu không phải anh ta là thanh mai trúc mã với con thì con cũng không muốn quản anh ta đi tìm chết!"
"Đừng nói nhảm! Được rồi, mẹ sẽ bàn bạc với cha con, con tự đi chơi đi."
Tin tức về cái hồ truyền nhanh như gió, cùng lúc đó, bọn Thôi Nam đi hướng Bắc tìm nguồn nước cũng quay trở lại.
Thật ra bọn họ cũng không đi xa lắm, chẳng qua trên đường có người bị bệnh nên mới phải dừng lại. Chờ tới khi người nọ khỏi bệnh thì đồ mang theo cũng sắp hết, không thể làm gì khác ngoài việc dừng lại, cũng không mang được tin tức về nguồn nước về.
Vì vậy, chỉ có hồ nước kia là nơi cứu mạng duy nhất, tuy nguy hiểm nhưng vẫn rất được hoan nghênh.
"Nơi này người không ở được! Cậu đừng thấy bây giờ hồ yên tĩnh, đó là chưa tới thời điểm náo loạn thôi! Chờ buổi tối thì những thứ kì lạ trong hồ ra đi ra ca hát! Sau đó câu dẫn những người quanh đây, ai đi theo thì cũng biến mất luôn!"
"Đặc biệt là, đừng bao giờ đi vào trong hồ, cá trong đó có thể cắn người!"
Du Hành định ở lại đây một đêm xem thử tình hình, bây giờ vừa vặn cũng tới xế chiều.
Vốn muốn qua đêm trong nhà dân quanh đây nhưng không ngờ không tìm được nhà bỏ lại nào--- Ngay cả phòng khách cũng chật cứng người. Lúc này mới biết hóa ra những người ở cạnh hồ giặt đồ hôm nay đều từ nơi khác tới.
Sau đó họ tìm một chỗ trống trên hành lang để ngủ, mặc dù ở hành lang cũng phải đóng một chút thức ăn làm tiền mướn với tầng trên.
"Chỗ này đã tối, lại còn thu cả tiền mướn."
Nhưng thực tế, cho dù hành lang cũng có rất nhiều người ở.
Trò chuyện với những người đó mới biết, hóa ra đều là cư dân gần đây, chỉ là nhà họ không thể ở được.
Từ Ngọc Mạn ngạc nhiên nói: "Nhưng tôi thấy cái hồ này cũng ổn mà, rốt cuộc có cái gì đáng sợ như vậy?"
Sợ tới mức tình nguyện ngủ ở hành lang cũng không dám ở trong nhà? "Chỗ ở cũ của chúng tôi đều bị đám côn trùng kì quái chiếm hết, cô bé sẽ không biết được cái cảm giác hãi hùng khi buổi sáng thức dậy thấy trong nhà toàn những thứ kì lạ, đặc biệt, những thứ đó còn cắn con người đâu."
Từ Ngọc Mạn nổi một tầng da gà, nghĩ tới đám sâu bò lên tầng 2 qua được ống nước... Cũng may không đáng sợ như ở đây, chỉ cần chặn đường ống lại là được.
"Nhưng đó không phải điều đáng sợ nhất, trời về tối còn đáng sợ hơn." Sau đó kể lại giọng nói kì quái dụ dỗ người ở hồ: "Nhưng nơi đó cách chỗ này khá xa, tiếng hát đó không ảnh hưởng tới đây được, chúng ta không cần sợ."
Chờ trời tối, Du Hành phát hiện những người đã sống ở đây từ trước bắt đầu tắt hết nến.
Sau đó là tiếng nước chảy, tiếng nước càng ngày càng lớn, sau đó bụp một tiếng, tựa như có thứ gì vừa chui ra từ mặt nước.
Rào rào rào...
Tiếng nước nện vào bờ, rồi chảy xuôi lại như thác nước.
"Bắt đầu rồi!"
Có người nói: "Che lỗ tai lại! Không được mở đèn cũng không ai được bật đèn pin!"
Chung Tuệ Minh lầm bầm: "Thần với chẳng ma..." Vừa nói vừa che lỗ tai.
Sau đó, hắn ta liền nghe thấy tiếng hát mơ hồ.
Tiếng hát kia huyền diệu không lời nào có thể tả hết, nghe một hồi thân thể cũng thư thái, tựa như đi tới thiên đường trong mơ.
"Tỉnh, tỉnh!" Bên tai vang lên tiếng quát, sau đó là đau đớn truyền tới từ cánh tay. Chung Tuệ Minh run cơ thể, rơi từ trong mơ. Sự sảng khoái trong tâm hồn đó cũng biến mất.
Lúc phục hồi tinh thần, chỉ nghe thấy Du Hành nói: "Nếu cảm thấy mơ hồ thì bóp chặt đùi của mình, không tự ra tay được thì bảo tôi."
Lúc này, hắn ta mới phát hiện ra cánh tay mình vừa bị bấm một cái, Chung Tuệ Minh bất mãn nói: "Cậu làm gì!"
Tự Ngọc Mạn lại bấm thêm, nói: "Anh xem thử xem mình đang ở đâu đi?!"
Bây giờ hắn ta mới bừng tỉnh. Phát hiện bản thân đã đi tới cửa vào ở hành lang.
Không biết vì sao, đêm xuống, từng vật chắn được dựng lên ở hành lang.
Ban đầu Du Hành còn tưởng là để đề phòng dã thú từ bên ngoài vào, bây giờ nhìn những người có ánh mắt mê man, khóe miệng mỉm cười hạnh phúc muốn đi ra ngoài, mới biết là để đề phòng con người!
Cả hành lang đều là những người mê man, thậm chí trong phòng cũng có người bắt đầu đụng cửa.
Một vài người còn minh mẫn bắt đầu cấu lên bàn tay những người không còn ý thức, kéo họ thức tỉnh.
Cũng có người chạy được ra ngoài, trên đường còn nghe thấy tiếng kêu của người thân: "Trở lại! Đừng đi!" "Đừng đuổi theo! Tới gần thì ngay cả anh cũng bị dẫn dụ mất!"
Tiếng hát kia như ghim thẳng vào tai, dù bịt kín tới đâu cũng vô ích. Cũng may đau đớn đã đánh thức những người đó, chỉ có Du Hành là minh mẫn từ đầu tới cuối, cậu chỉ cảm thấy tiếng hát đó dễ nghe, cứ không bị mụ mị đầu óc.
Cho nên cậu đánh thức những người đó, rồi thò đầu nhìn ra hồ.
Mờ mờ ảo ảo, đều là bóng người.
Nhưng rõ ràng nhất chính là một bóng đen có vóc dáng to lớn, bóng đen đó chiếm giữa hồ, dáng người cao lớn, cao ít nhất bằng bốn tầng lầu.
Trên người nó xuất hiện từng mảng vảy như vảy cá, vì dính nước nên càng thêm lấp lánh dưới ánh trăng.
Vì khoảng cách quá xa nên Du Hành không thấy rõ được hình dáng của nó, chỉ cảm thấy thân hình thon dài, đuôi không ngừng hất lên hất xuống trong nước. Tiếng hát cứ văng vẳng không ngừng.
Gr-ào~~
Bên ngoài lại vang lên thanh âm của dã thú.
Thật ra, từ đầu Du Hành đã cảm thấy nơi này có chút không bình thường: Càng tới gần càng phát hiện dã thú ở đây rất khó kiếm.
Nhưng vào ban đêm, trong tiếng ca kia, có vô số dã thú gào thét chạy tới, thấy người bị dẫn dụ bởi tiếng hát bên ngoài cũng không tấn công.
Tình hình như vậy kéo dài một lúc lâu, cho tới khi trời hửng sáng tiếng hát mới tắt dần, tiếng nước chảy cũng biến mất.
Du Hành là người đầu tiên vọt tới hồ nước, nơi đó không có bóng người, ngay cả động vật cũng không thấy đâu.
Rất nhiều người nằm bên bờ hồ khóc lóc.
"Tại sao hôm qua tôi lại dẫn con trai tới đây câu chứ! Nhà ở xa như thế!"
"Đào, phải đào lên!"
Từ Ngọc Mạn hoảng sợ kéo tay Du Hành: "Chúng ta, chúng ta mau rời khỏi đây đi! Nơi này đáng sợ quá!"
"Hỏi rõ mọi chuyện."
Thật ra cũng chẳng hỏi được cái gì, cư dân ở đây cũng mờ mịt như họ cả.
Rõ ràng đã chuyển ra xa như vậy, tại sao tối qua vẫn còn bị ảnh hưởng?
Có người nhát gan nói: "Có phải nó đã ăn thịt quá nhiều người nên lợi hại hơn rồi không?"
Lời này vừa ra đã đưa tới khủng hoảng rất lớn.
Du Hành hỏi: "Tối nào cũng vậy sao?"
"Đúng vậy! Nhưng từ khi người dân quanh hồ dọn đi thì đã lâu không thảm khốc như vậy rồi."
Du Hành hơi suy nghĩ một chút, nói: "Vậy không có khả năng là do nó đói quá lâu.... Lần này tiếng ca truyền đi xa hơn..." Đáng sợ nhất chính là sức dụ dỗ của nó.
Đó cũng là một khả năng.
Tất cả mọi người đều không biết nên làm thế nào.
Chẳng lẽ lại dọn đi xa hơn? Hay đi giết con quái vật không tên kia? Bọn họ không dám có ý này.
Trời đã sáng hẳn, nhưng hôm nay không có ai dám tới bờ hồ lấy nước rửa mặt. Đã lâu không xảy ra chuyện khiến bọn họ quên mất cái hồ này có thể giết người.
"Đi thôi, chúng ta trở về tiểu khu."
Đám người Du Hành xách theo nước, từng bước quay lại tiểu khu.
Tình huống trên đường về cũng không có gì để nói, lúc về tới tiểu khu, đoàn người đều mệt không thể nổi.
Người nhà ra đón người thân vội vàng mang đồ đi cất, gánh những thùng nước về nhà.
Rất nhanh đã có người hỏi nguồn nước ở đâu. Bốn đội đã có hai đội trở lại trước, họ không tìm được nguồn nước, nếu đi quá xa thì nguy hiểm càng nhiều, nên họ đành phải trở về.
Bây giờ chỉ còn lại đội phía Đông là bọn Du Hành và đội phía Bắc là chưa về.
Du Hành gật đầu, nói: "Là một cái hồ lớn." Sau đó nói đại khái tình hình nơi đó.
"Oa!"
"Thật sao? Lớn thế nào?"
"Rất xa!"
Sau đó Du Hành cũng nói khó khăn của người bên kia, rồi hỏi: "Chỉ lấy nước hay dọn nhà? Mọi người tự quyết định đi."
Có quái vật khủng bố như vậy, bầu không khí vui sướng vừa được gợi dậy của mọi người vơi đi không ít, những người vừa định dọn nhà cũng đắn đo không thôi.
"Con quái vật kia đáng sợ như vậy sao?"
"Ừ."
"Ai, thế thì phải suy nghĩ thật kĩ."
Chờ đám người đi hết, mẹ Du đau lòng vuốt mặt con trai: "Sao mới ra ngoài một chuyến đã gầy thành thế này rồi? Để mẹ làm chút đồ ăn ngon cho con!"
Sau đó sai sử cha Du đi xử lí con rắn cuối cùng trong nhà, mang đi nấu canh.
Du Hành tắm xong, hỏi: "Sao cha mẹ lại dọn đống củi bên dưới lên?"
Mẹ Du nói: "Mẹ với cha con thấy thường xuyên có người trộm đi. Lại thấy cũng hơi khô rồi, nên trực tiếp mang lên."
"Mẹ biết ai trộm không?"
Mẹ Du liền nói: "Không thấy rõ. Một chút củi cũng chẳng sao. Sau này không để bên dưới nữa là được." Vừa nói vừa nhét một quả mọng vào tay cậu, nói: "Ăn lót dạ trước đi. Mẹ với cha con hái được nhiều quả chưa chín, vừa vặn có thể để lâu một chút."
Du Hành chưa ăn quả này bao giờ, hơi vàng, da mỏng thịt giòn, lúc cắn lại thấy vị ngọt nhẹ.
"Ăn ngon không?"
"Ngon!"
"Có trái này còn ngon hơn, mẹ và Trần tẩu tử học làm quả khô, mang hết đống trái chín mà con hái lần trước ra thử. Cũng may mẻ đầu tiên đã thành công, phơi chưa tới hai ngày đã khô, mặc dù có hơi cưng nhưng ăn rất được."
Vừa nói vừa lấy mấy quả từ trong bếp ra, đưa cho Du Hành ăn thử: "Con xem thử đi!"
Du Hành gật đầu, nói: "Ăn ngon."
Lúc ăn cơm, mẹ Du lo lắng nói: "Con với tiểu Thôi mấy ngày rồi không quay lại, hại cha mẹ lo lắng gần chết."
Lúc này Du Hành mới nhớ ra Thôi Nam gia nhập đội đi tới phương Bắc. Nhưng cậu cũng không lo lắng cho anh mấy, thấy anh chung đụng với đám rắn rất tốt, khí tức rắn trên người cũng rất sống động.
Thoạt nhìn anh ta đồng hóa còn có nhiều chỗ tốt cho cha cậu,
Anh sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau đó, cậu đem suy đoán của mình kể cho mẹ nghe, lúc này mẹ Du mới an tâm hơn một chút.
Thật ra biến hóa của hai người thân trong nhà mọi người đều rõ, chỉ là không có ai hỏi mà thôi.
"Mẹ, cha, hai người muốn dọn nhà không?" Nếu như muốn dọn thì tài sản nhà họ đủ để đổi lấy một căn nhà.
"Cha nghe nói ở đó có quái vật biết ca hát dụ con mồi, tiểu Hành, con cảm thấy có nên dọn hay không?" Cha Du hỏi.
Du Hành chậm rãi lắc đầu: "Muốn gánh nước về không khó, chỉ là hơi mệt một chút, nhưng rất an toàn. Con thấy con quái vật kia không đơn giản, nếu ở lại đó thì con sợ không thấy nổi ánh mặt trời."
Cho dù mỗi ngày đều nghỉ ngơi ở chỗ xa hơn, nhưng cũng khó đảm bảo phạm vi tiếng ca không lan rộng.
Cậu không bị dụ dỗ, nhưng không có nghĩa cha mẹ cậu có thể chống chọi được.
"Vậy thì không đi! Sau này cha sẽ đi lấy nước cùng con, khí lực của cha giờ cũng rất lớn."
Cho tới khi có người tới thám thính tin tức nhà họ, thậm chí còn hỏi han dò xét, cha Du chỉ nói một câu là: "Không đi."
Mẹ Từ Ngọc Mạn hỏi: "Ông quyết hay Du Hành nhà ông quyết?"
"Cả nhà tôi cùng quyết định không đi."
"Ồ."
Sau đó, bà quay đầu lại hỏi con gái: "Con cảm thấy thế nào?" Liếm đôi môi khô nứt, bởi vì thiếu nước nên nhà họ không dám uống đủ lượng nước một ngày.
Từ Ngọc Mạn gật đầu: "Con cảm thấy anh ta rất lợi hại, không phải lợi hại như... mấy siêu anh hùng hollywood. Anh ta rất cẩn thận, con chưa thấy anh ta thất thần lúc nào cả, nếu chuyến đi vừa rồi không có anh ta đi cùng thì chưa chắc bọn con có thể quay về an toàn."
Chẳng hạn như mang xăng theo để đốt lửa, leo lên cây ngủ, nhận biết được những thực vậy nguy hiểm chưa được biết tới... Đó là một người rất lợi hại.
"Mẹ, đừng để ý lời của mấy người kia, mẹ không biết đâu, Chung Tuệ Minh rất không đáng tin! Nhất là cái miệng của anh ta, nói lắm, đã thế ai khuyên cái gì anh ta cũng nhất định phải chống đối lại, sao trên đời lại có người ngây thơ như vậy chứ? Nếu không phải anh ta là thanh mai trúc mã với con thì con cũng không muốn quản anh ta đi tìm chết!"
"Đừng nói nhảm! Được rồi, mẹ sẽ bàn bạc với cha con, con tự đi chơi đi."
Tin tức về cái hồ truyền nhanh như gió, cùng lúc đó, bọn Thôi Nam đi hướng Bắc tìm nguồn nước cũng quay trở lại.
Thật ra bọn họ cũng không đi xa lắm, chẳng qua trên đường có người bị bệnh nên mới phải dừng lại. Chờ tới khi người nọ khỏi bệnh thì đồ mang theo cũng sắp hết, không thể làm gì khác ngoài việc dừng lại, cũng không mang được tin tức về nguồn nước về.
Vì vậy, chỉ có hồ nước kia là nơi cứu mạng duy nhất, tuy nguy hiểm nhưng vẫn rất được hoan nghênh.
Danh sách chương